Chương : 186
″ Trác tiên sinh ý ngài nói là khi chúng tôi đi đôi giày này vào là có thể cảm nhận được tình yêu của ngài đối với phu nhân của ngài sao?” Một phóng viên trẻ tuổi cười hỏi.
“Tôi có thể cho cô thử” Trác Minh Liệt cười một cách mê người.
Cô gái thẹn thùng cười, Trác Minh Liệt lấy một đôi hàng mẫu đưa cho cô, sau đó ngồi xổm xuống tự mình giúp cô đi vào. Cô gái thụ sủng nhược kinh không biết làm sao .
Toàn bộ đèn đều chiếu tụ lại đôi giày. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền, thế nhưng Trác Minh Liệt lại cảm thấy thương cảm. Đáng nhẽ bầy giờ người đang đứng tại nơi này phải là Thi Ngữ, còn anh sẽ công bố chủ nhân của Cinderella chính là Thi Ngữ! Nhưng bây giờ Thi Ngữ, em đang ở đâu?
Tại nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm,
” Chủ nhân, Trác Minh Liệt đã thay đổi chiến lược ! Anh ta muốn sử dụng hệ liệt giày nữ và đồ chơi để lật lại tình thế!”
“Cậu cảm thấy có thể không?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng hỏi lại.
“Chuyện này thuộc hạ không biết!”
“ Trác Minh Liệt quả nhiên không phải là người bình thường! Cậu nghĩ chúng ta có nên dừng tay!” Phùng Thiếu Diễm híp cặp mắt “Stanford đã muốn tôi trở về để làm thầy giáo, ngày đó có lẽ cũng không tệ!”
“Nhưng thưa chủ nhân, nếu làm như vậy chúng ta phải giải thích như thế nàovới Lâm tiên sinh!”
“Nếu như trong máu của tôi không chảy dòng máu của nhà họ Lâm thì mấy chuyện như thế này tôi nhất định sẽ không can thiệp vào! Đúng rồi chuyện nhà giam kia đã xử lý xong chưa?”
“Đã xử lý ổn thỏa, nếu không có việc phát sinh thì tối mai làcó thể!”
Phùng Thiếu Diễm gật đầu một cái “Cụ thể làm sao cậu hãy làm cho cẩn thận!”
Tại nhà họ Lâm,
Kể từ khi Lâm Thi Ngữ mất tích, tinh thần Lâm Thi An càng sa sút cả người gầy đi trông thấy . . . Đã một tuần lễ trôi qua vẫn chưa hề có một tin tức nào về em gái, hắn không biết phải làm thế nào để đối mặt với chính bản thân mình. Trác thị đã ở thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn để Trác Minh Liệt làm cho Trác thị cải tử hồi sanh. Nhưng tất cả mọi chuyện đâu thể dễ dàng như thế, kế hoạch A đã bị lộ địch liệu có thể để cho Trác Thị được yên? Kịch hay vẫn còn ở phía sau !
Hắn cầm một ly rượu đỏ đứng ở trên lan can tầng hai đang nghĩ đến bước kế tiếp nên làm như thế nào . Chuyện đến đâu thì đến đó chỉ cần trong tay hắn nắm bản kế hoạch A hoàn chỉnh thì vẫn còn nước còn tát!
“Anh biết kế hoạch A dùng để làm gì sao?”
Lý Triết Vũ bị trói ở trên ghế ngồi hỏi “Lâm Thi An, rốt cuộc anh muốn trói tôi đến khi nào?”
“Mày đừng nhiều lời! Lý Triết Vũ bây giờ mày cũng là một lợi thế của tao!” Lâm Thi An lạnh lùng nói. . .
” Lợi thế? Tôi chỉ là một người vô dụng ! Bác tôi sẽ không vì tôi mà nhíu mày cho nên anh cũng không thể dùng tôi để uy hiếp bác tôi được đâu!”
Lâm Thi An cười lạnh không để ý
“Kế hoạch vốn là của chúng tôi ai ngờ lão gia tử nhà họ Trác kia thần thông quảng đại lại có thể đoạt đi! Ai” Lý Triết Vũ tự lẩm bẩm.
“Đầu óc mày có còn bình thường không?”
“Ha ha tôi biết trước là dù tôi có nói anh cũng sẽ không tin! Kế hoạch A vốn là một dự án rất quan trong đối với quân đội khi đó bác tôi đã yêu cầu tôi đấu thầu trong âm thầm, nhưng Lâm Thi An à, tôi muốn nói cho anh là đừng tưởng rằng lấy được kế hoạch A rồi thì anh thoải mái được rồi. Thật ra kế hoạch A gồm hài phần gồm Software và Hardware!”
Nghe Lý Triết Vũ nói Lâm Thi An nửa tin nửa ngờ “Còn có phần Hardware ?”
“Đúng vậy, phải có cứng mềm kết hợp mới là một kế hoạch A hoàn chỉnh cũng chính là một phần cứng tự động driver siêu cấp!” Lý Triết Vũ bình tĩnh cười giống như hắn mới là người cuối cùng biết được !
“Vậy phần Hardware đang ở đâu?” Lâm Thi An khẩn trương hỏi.
“Cái này rất khó nói” Lý Triết Vũ nhắm hai mắt lại.
Tại một nhà hàng cao cấp
” Sao Lâm Thi An còn chưa tới?” Phía sau rèm cửa sổ người đàn ông trung niên âm thầm cau mày.
“Kể từ về nước có vẻ tiên sinh hơi thiếu kiên nhẫn”
“Tôi không thể kiên nhẫn được tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bây giờ tiểu tử nhà họ Trác đã giúp Trác thị thoát khỏi khó khăn? ! Nếu như chúng ta không nhanh ra tay nói không chừng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“Tiên sinh không cần lo lắng! Chúng ta chỉ yên lặng theo dõi biến hóa! Hơn nữa tôi còn nhận được một tin tức cực mới đó là phần Hardware thất lạc năm năm trước đã được tìm thất”
“Ở nơi nào?”
“Nghe nói là ở trên người của một cô gái”
Tại một viện nghiên cứu bí mật,
” Các người là ai? Tại sao lại dẫn tôi tới nơi này?” Sau vài lần kích điện rốt cuộc Lâm Thi Ngữ đã hoàn toàn tỉnh táo lại!
“Cô là vị khách quan trọng của chúng tôi ” Các ý ta nói chuyện qua những chiếc khẩu trang.
“Hãy gọi cho người nhà của tôi đến đón tôi, làm ơn, tôi là Lâm Thi Ngữ anh tôi là Lâm Thi An” Lâm Thi Ngữ vươn hai tay ra nhưng lại không tới một người.
“Tiểu thư cô cứ yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh đi! Khi đủ thời gian chúng tôi sẽ đưa cô về!” Nói xong họ sột soạt thẳng bước đi ra ngoài.
Nhưng sau đó không lâu lắm hình như lại có rất nhiều người đi vào.
“Các người, các người là ai?”
Không có ai nói chuyện bọn họ bế Lâm Thi Ngữ lên sau đó cất vào thứ gì.
“Cứu mạng, cứu mạng, các người buông tôi ra” Cô giùng giằng nhưng rất nhanh có người nhét một tấm vải vào miệng cô làm cô không phát ra được một âm thanh nào. Trời ơi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lâm Thi Ngữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Lão Thái Gia! Không xong rôi!”
“Có chuyện gì?”
“Không thấy vị tiểu thư kia đâu ! Không biết là tự cô ấy bỏ trốn hay là…”
“Ngu xuẩn, nhiều người như vậy mà không trông nổi một tiểu nha đầu! Lập tức đi tìm, không tìm được cậu cũng không cần tới gặp tôi!” Ông cụ giận đùng đùng cúp điện thoại, dàn xếp xong cho hai đứa bé tự mình cũng đi đến viện nghiên cứu kia. Nhưng ông vừa mới ra khỏi cổng chính thì lại gặp Trác Minh Liệt từ công ty trở về.
“Tôi có thể cho cô thử” Trác Minh Liệt cười một cách mê người.
Cô gái thẹn thùng cười, Trác Minh Liệt lấy một đôi hàng mẫu đưa cho cô, sau đó ngồi xổm xuống tự mình giúp cô đi vào. Cô gái thụ sủng nhược kinh không biết làm sao .
Toàn bộ đèn đều chiếu tụ lại đôi giày. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền, thế nhưng Trác Minh Liệt lại cảm thấy thương cảm. Đáng nhẽ bầy giờ người đang đứng tại nơi này phải là Thi Ngữ, còn anh sẽ công bố chủ nhân của Cinderella chính là Thi Ngữ! Nhưng bây giờ Thi Ngữ, em đang ở đâu?
Tại nhà riêng của Phùng Thiếu Diễm,
” Chủ nhân, Trác Minh Liệt đã thay đổi chiến lược ! Anh ta muốn sử dụng hệ liệt giày nữ và đồ chơi để lật lại tình thế!”
“Cậu cảm thấy có thể không?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng hỏi lại.
“Chuyện này thuộc hạ không biết!”
“ Trác Minh Liệt quả nhiên không phải là người bình thường! Cậu nghĩ chúng ta có nên dừng tay!” Phùng Thiếu Diễm híp cặp mắt “Stanford đã muốn tôi trở về để làm thầy giáo, ngày đó có lẽ cũng không tệ!”
“Nhưng thưa chủ nhân, nếu làm như vậy chúng ta phải giải thích như thế nàovới Lâm tiên sinh!”
“Nếu như trong máu của tôi không chảy dòng máu của nhà họ Lâm thì mấy chuyện như thế này tôi nhất định sẽ không can thiệp vào! Đúng rồi chuyện nhà giam kia đã xử lý xong chưa?”
“Đã xử lý ổn thỏa, nếu không có việc phát sinh thì tối mai làcó thể!”
Phùng Thiếu Diễm gật đầu một cái “Cụ thể làm sao cậu hãy làm cho cẩn thận!”
Tại nhà họ Lâm,
Kể từ khi Lâm Thi Ngữ mất tích, tinh thần Lâm Thi An càng sa sút cả người gầy đi trông thấy . . . Đã một tuần lễ trôi qua vẫn chưa hề có một tin tức nào về em gái, hắn không biết phải làm thế nào để đối mặt với chính bản thân mình. Trác thị đã ở thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà vẫn để Trác Minh Liệt làm cho Trác thị cải tử hồi sanh. Nhưng tất cả mọi chuyện đâu thể dễ dàng như thế, kế hoạch A đã bị lộ địch liệu có thể để cho Trác Thị được yên? Kịch hay vẫn còn ở phía sau !
Hắn cầm một ly rượu đỏ đứng ở trên lan can tầng hai đang nghĩ đến bước kế tiếp nên làm như thế nào . Chuyện đến đâu thì đến đó chỉ cần trong tay hắn nắm bản kế hoạch A hoàn chỉnh thì vẫn còn nước còn tát!
“Anh biết kế hoạch A dùng để làm gì sao?”
Lý Triết Vũ bị trói ở trên ghế ngồi hỏi “Lâm Thi An, rốt cuộc anh muốn trói tôi đến khi nào?”
“Mày đừng nhiều lời! Lý Triết Vũ bây giờ mày cũng là một lợi thế của tao!” Lâm Thi An lạnh lùng nói. . .
” Lợi thế? Tôi chỉ là một người vô dụng ! Bác tôi sẽ không vì tôi mà nhíu mày cho nên anh cũng không thể dùng tôi để uy hiếp bác tôi được đâu!”
Lâm Thi An cười lạnh không để ý
“Kế hoạch vốn là của chúng tôi ai ngờ lão gia tử nhà họ Trác kia thần thông quảng đại lại có thể đoạt đi! Ai” Lý Triết Vũ tự lẩm bẩm.
“Đầu óc mày có còn bình thường không?”
“Ha ha tôi biết trước là dù tôi có nói anh cũng sẽ không tin! Kế hoạch A vốn là một dự án rất quan trong đối với quân đội khi đó bác tôi đã yêu cầu tôi đấu thầu trong âm thầm, nhưng Lâm Thi An à, tôi muốn nói cho anh là đừng tưởng rằng lấy được kế hoạch A rồi thì anh thoải mái được rồi. Thật ra kế hoạch A gồm hài phần gồm Software và Hardware!”
Nghe Lý Triết Vũ nói Lâm Thi An nửa tin nửa ngờ “Còn có phần Hardware ?”
“Đúng vậy, phải có cứng mềm kết hợp mới là một kế hoạch A hoàn chỉnh cũng chính là một phần cứng tự động driver siêu cấp!” Lý Triết Vũ bình tĩnh cười giống như hắn mới là người cuối cùng biết được !
“Vậy phần Hardware đang ở đâu?” Lâm Thi An khẩn trương hỏi.
“Cái này rất khó nói” Lý Triết Vũ nhắm hai mắt lại.
Tại một nhà hàng cao cấp
” Sao Lâm Thi An còn chưa tới?” Phía sau rèm cửa sổ người đàn ông trung niên âm thầm cau mày.
“Kể từ về nước có vẻ tiên sinh hơi thiếu kiên nhẫn”
“Tôi không thể kiên nhẫn được tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bây giờ tiểu tử nhà họ Trác đã giúp Trác thị thoát khỏi khó khăn? ! Nếu như chúng ta không nhanh ra tay nói không chừng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“Tiên sinh không cần lo lắng! Chúng ta chỉ yên lặng theo dõi biến hóa! Hơn nữa tôi còn nhận được một tin tức cực mới đó là phần Hardware thất lạc năm năm trước đã được tìm thất”
“Ở nơi nào?”
“Nghe nói là ở trên người của một cô gái”
Tại một viện nghiên cứu bí mật,
” Các người là ai? Tại sao lại dẫn tôi tới nơi này?” Sau vài lần kích điện rốt cuộc Lâm Thi Ngữ đã hoàn toàn tỉnh táo lại!
“Cô là vị khách quan trọng của chúng tôi ” Các ý ta nói chuyện qua những chiếc khẩu trang.
“Hãy gọi cho người nhà của tôi đến đón tôi, làm ơn, tôi là Lâm Thi Ngữ anh tôi là Lâm Thi An” Lâm Thi Ngữ vươn hai tay ra nhưng lại không tới một người.
“Tiểu thư cô cứ yên tâm ở chỗ này dưỡng bệnh đi! Khi đủ thời gian chúng tôi sẽ đưa cô về!” Nói xong họ sột soạt thẳng bước đi ra ngoài.
Nhưng sau đó không lâu lắm hình như lại có rất nhiều người đi vào.
“Các người, các người là ai?”
Không có ai nói chuyện bọn họ bế Lâm Thi Ngữ lên sau đó cất vào thứ gì.
“Cứu mạng, cứu mạng, các người buông tôi ra” Cô giùng giằng nhưng rất nhanh có người nhét một tấm vải vào miệng cô làm cô không phát ra được một âm thanh nào. Trời ơi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lâm Thi Ngữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Lão Thái Gia! Không xong rôi!”
“Có chuyện gì?”
“Không thấy vị tiểu thư kia đâu ! Không biết là tự cô ấy bỏ trốn hay là…”
“Ngu xuẩn, nhiều người như vậy mà không trông nổi một tiểu nha đầu! Lập tức đi tìm, không tìm được cậu cũng không cần tới gặp tôi!” Ông cụ giận đùng đùng cúp điện thoại, dàn xếp xong cho hai đứa bé tự mình cũng đi đến viện nghiên cứu kia. Nhưng ông vừa mới ra khỏi cổng chính thì lại gặp Trác Minh Liệt từ công ty trở về.