Chương : 197
″ Hừ!" Người áo đen hừ lạnh một tiếng "Anh cho rằng cánh của anh bay giờ đã cứng cáp rồi sao? Thức thời thì hãy mau giao kế hoạch A ra đây!" Người áo đen nhỏ giọng.
"Cánh của tôi vẫn chưa thực sự cứng nhưng ít nhất cũng chống lại được uy hiếp của ông! Muốn kế hoạch A cũng được, hãy dùng cổ phần của nhà họ Trác để đổi! Chỉ cần lấy lại được thứ của nhà họ Lâm thì kế hoạch A đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như ông không đáp ứng được thì cũng đừng trách tôi bán kế hoạch A này cho người khác!" Lâm Thi An cười như không cười.
Người áo đen ý vị sâu xa nhìn hắn một cái rồi chui vào xe. Lúc này bà Trác chợt xuống xe, đi vài bước như muốn đuổi theo nhưng vẫn dừng lại.
Lâm Thi An nhìn bà hừ lạnh một tiếng, rồi đi đến bên cạnh bà nhỏ giọng nói một câu: " Tiểu Nhi La Sát, ngưỡng mộ đã lâu!" Bà Trác như là bị người ta bóc trần lớp mặt lạ bỗng giận không thể nuốt. Nếu không vì xung quanh có nhiều tai mắt bà nhất định sẽ dọn dẹp tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thật tốt .
Lâm Thi An nghênh ngang vào linh đường thì nhìn thấy cha con Trác Minh Liệt.
"Trác Minh Liệt sao mày vẫn chưa chết?" Nhìn thấy Trác Minh Liệt, Lâm Thi An lập tức nghĩ tới Lâm Thi Ngữ " Thi Ngữ đâu? Thi Ngữ sao rồi? Một mình mày chạy trốn bỏ lại Thi Ngữ sao?!"
Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, vừa định rời đi lại bị Lâm Thi An hung hang giữ lại. . Bọn họ đều mặc đồ đen đến tang lễ nhưng một người dùng calavat, một người dùng nơ. Lâm Thi An cuồng ngạo vô lại, Trác Minh Liệt lại trang nhã, thanh cao! Nhưng họ đều là những người đàn ông làm cho người ta chú ý!
"Oan có đầu, nợ có chủ, nhưng hôm nay là ba tang lễ của ba tôi mời các người tôn trọng một chút!" Thẩm Tử Quân tức giận đứng dậy. Lâm Thi An xoay người lại, lại càng làm cho cô thêm sợ hãi và tức giận bởi vì gương mặt đó giống hệt Phùng Thiếu Diễm.
" Tiểu thư Thẩm cô nói đúng vô cùng. Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay người chết hay người sống đều là kẻ thù của tôi!" Hắn tà tứ mà cười xoay ngược lại nhìn ông Trác : " Bác Trác, bác nói xem cháu nói có đúng không?"
"Anh là Lâm Thi An?" Ông Trác cũng nhận ra Lâm Thi An.
"Bác quả là có trí nhớ tốt ! Cháu còn tưởng rằng những năm gần đây bác phải chịu sự khiển trách của lương tâm mà quên chúng tôi !"
Ông Trác xì mũi coi thường "Ta tưởng là ai chứ? Thì ra là đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi không có thành tựu của nhà họ Lâm !"
Lâm Thi An thẹn quá hóa giận "Tôi thật muốn xem các người có thể vênh mặt đến lúc nào!"
Sau tấm màm che Lâm Thi Ngữ nhận ra được anh trai mình-LâmThi An. . . Cô muốn ra nhưng lại sợ nhìn thấy anh . Nếu như bây giờ cô ra ngoài nhất định sẽ bị Thi An ép buộc dẫn đi. Nhưng nếu không ra trong lòng cô lại rất lo lắng.
"Các người nói đủ chưa?" Thẩm Tử Quân không thể nhịn được nữa "Mặc kệ các người có thù oán gì, bây giờ ba tôi đã không còn các người còn muốn như thế nào nữa? Các người muốn Thẩm thị vậy lấy đi, tôi đã quá mệt mỏi rồi!" Thẩm Tử Quân không tự chủ được lại khóc lên. Phùng Thiếu Diễm ở bên ngoài nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đối với cách làm của Lâm Thi An anh vô cùng tức giận. Phải, tất cả số người đến hôm này người tốt có lẽ đếm được đầu ngón tay.Không phải là đến để xem chuyện cười nhà họ Thẩm, thì đến vì trả thù, vì cuộc đấu giá sắp tới.
Ông Trác tự ra khỏi linh đường, Trác Minh Liệt thì lùi ra phía sau chỉ còn lại một mình Lâm Thi An ở đó phát giận.
"Lâm Thi Ngữ chúng ta đi!" Trác Minh Liệt kéo Lâm Thi Ngữ nhỏ giọng nói.
"Nhưng…" Lâm Thi Ngữ có chút chần chừ "Anh …"
"Yên tâm đi, nhất định anh ấy có thể xử lý tốt!" Trác Minh Liệt an ủi cô nhưng trong lòng Lâm Thi Ngữ lại nghĩ: " Anh ấy sẽ xử lý như thế nào đâu? Thứ anh ấy cần chính là Trác thị phá ản và lấy lại được thứ thuộc về Nhà họ Lâm, nếu như anh ấy thành công thì nhà họ Trác sẽ báo thù, nhưng nếu không thành công thì anh ấy sẽ ngăn cản chúng ta ở bên nhau.
Trong ba nhà Trác, Lâm, Thẩm thì đã có hai nhà phá sản chỉ còn lại một mình nhà họ Trác đang khổ khổ chống đỡ. Ngày hôm sau sau khi tang lễ của ông Thâm xong, Thẩm Tử Quân chính thức tuyên bố Thẩm thị phá sản. Tất cả bất động sản, các bản hợp đồng còn thời hạn, và tài sản liên quan của công ty đều lên thầu bán đấu giá. Người mua nhiều nhất là người mặc áo đen xuất hiện ở buổi tang lễ hôm đó. Thâm Tử Quân thấy ông ta cứ liên tục mua hàng liền gọi bác Phúc lên.
"Bác Phú, bác có biết người áo đen kia là ai không?"
"Biết!"
"Ông ta là."
"Bang chủ bang Bạch Hổ-Bạch Diệu oan phong một thời, thật không ngờ là ông ta vẫn còn sống!" Bác Phúc thở dài "Bây giờ nghĩ lại có lẽ mọi chuyện xảy ra cho Thẩm thị đều là do một tay ông ta thao túng. Mà có lẽ không chỉ có Thẩm thị mà là cả Trác thị và Lâm thị nữa.”
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Ba mươi năm trước, Bang chủ bang Bạch Hổ - Bạch Diệu, tổng giám đốc Trác thị - Trác Khiếu Thiên, lão gia chúng ta - Trầm Thiểu Hùng và cả tổng giám đốc Lâm thị-Lâm Mộ Phong bọn họ được ca tụng là tứ công của cả thành phố, họ cùng học với Lâm phu nhân một trường, nhưng thời thế thay đổi, Bạch Tổ Diệu tự mình lập ra bang Bạch Hổ cũng như Trác Khiếu Thiêu và nhà Tư Đồ cùng nhau lập nên Đồ Long Bang, một rồng một hổ bất phân cao thấp. Nhưng thói đời trêu người bọn họ gặp phải một tranh chấp vô cùng lớn mà không thể hòa giải bằng lời. Chính vì thế, ba mươi năm trước, ba nhà Trác-Lâm-Thẩm đã đặt bẫy dẫn Bạch Diệu và bang Bạch Hổ thiêu trụi trong biển lửa." Sắc mặt Bác Phúc nặng nề, Thẩm Tử Quân nghe xong kinh ngạc trợn mắt hốc mồm thì ra đời trước còn có ân oán như vậy.
" Mẹ cháu cũng vị biển lửa đó mà mất" Bác Phúc thở dài.
Trong lòng Thẩm Tử Quân lạnh xuống, chuyện này là ai báo thù ai đây? Bạch Diệu tìm có báo thù hay cô cũng nên đi tìm ông ta để trả thù.
"Bác Phúc bác nói, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Thẩm Tử Quân ưu thương nhìn Bác Phúc, dù cô có muốn báo thù nhưng một cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể có đủ sức để bước chân vào chốn giang hồ hiểm ác.
"Chuyện đã đến nước này, tiểu thư cứ nên bán công ty cho ông ta thôi, còn mối thù kia cứ để cho nó qua!" Bác Phúc buồn bã than thở "Để cho ông ta tiến đến mục tiêu tiếp theo là nhà họ Trác, cô cứ yên tâm mà trở lại nhà trẻ thôi"
"Cánh của tôi vẫn chưa thực sự cứng nhưng ít nhất cũng chống lại được uy hiếp của ông! Muốn kế hoạch A cũng được, hãy dùng cổ phần của nhà họ Trác để đổi! Chỉ cần lấy lại được thứ của nhà họ Lâm thì kế hoạch A đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như ông không đáp ứng được thì cũng đừng trách tôi bán kế hoạch A này cho người khác!" Lâm Thi An cười như không cười.
Người áo đen ý vị sâu xa nhìn hắn một cái rồi chui vào xe. Lúc này bà Trác chợt xuống xe, đi vài bước như muốn đuổi theo nhưng vẫn dừng lại.
Lâm Thi An nhìn bà hừ lạnh một tiếng, rồi đi đến bên cạnh bà nhỏ giọng nói một câu: " Tiểu Nhi La Sát, ngưỡng mộ đã lâu!" Bà Trác như là bị người ta bóc trần lớp mặt lạ bỗng giận không thể nuốt. Nếu không vì xung quanh có nhiều tai mắt bà nhất định sẽ dọn dẹp tiểu tử không biết trời cao đất rộng này thật tốt .
Lâm Thi An nghênh ngang vào linh đường thì nhìn thấy cha con Trác Minh Liệt.
"Trác Minh Liệt sao mày vẫn chưa chết?" Nhìn thấy Trác Minh Liệt, Lâm Thi An lập tức nghĩ tới Lâm Thi Ngữ " Thi Ngữ đâu? Thi Ngữ sao rồi? Một mình mày chạy trốn bỏ lại Thi Ngữ sao?!"
Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, vừa định rời đi lại bị Lâm Thi An hung hang giữ lại. . Bọn họ đều mặc đồ đen đến tang lễ nhưng một người dùng calavat, một người dùng nơ. Lâm Thi An cuồng ngạo vô lại, Trác Minh Liệt lại trang nhã, thanh cao! Nhưng họ đều là những người đàn ông làm cho người ta chú ý!
"Oan có đầu, nợ có chủ, nhưng hôm nay là ba tang lễ của ba tôi mời các người tôn trọng một chút!" Thẩm Tử Quân tức giận đứng dậy. Lâm Thi An xoay người lại, lại càng làm cho cô thêm sợ hãi và tức giận bởi vì gương mặt đó giống hệt Phùng Thiếu Diễm.
" Tiểu thư Thẩm cô nói đúng vô cùng. Oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay người chết hay người sống đều là kẻ thù của tôi!" Hắn tà tứ mà cười xoay ngược lại nhìn ông Trác : " Bác Trác, bác nói xem cháu nói có đúng không?"
"Anh là Lâm Thi An?" Ông Trác cũng nhận ra Lâm Thi An.
"Bác quả là có trí nhớ tốt ! Cháu còn tưởng rằng những năm gần đây bác phải chịu sự khiển trách của lương tâm mà quên chúng tôi !"
Ông Trác xì mũi coi thường "Ta tưởng là ai chứ? Thì ra là đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi không có thành tựu của nhà họ Lâm !"
Lâm Thi An thẹn quá hóa giận "Tôi thật muốn xem các người có thể vênh mặt đến lúc nào!"
Sau tấm màm che Lâm Thi Ngữ nhận ra được anh trai mình-LâmThi An. . . Cô muốn ra nhưng lại sợ nhìn thấy anh . Nếu như bây giờ cô ra ngoài nhất định sẽ bị Thi An ép buộc dẫn đi. Nhưng nếu không ra trong lòng cô lại rất lo lắng.
"Các người nói đủ chưa?" Thẩm Tử Quân không thể nhịn được nữa "Mặc kệ các người có thù oán gì, bây giờ ba tôi đã không còn các người còn muốn như thế nào nữa? Các người muốn Thẩm thị vậy lấy đi, tôi đã quá mệt mỏi rồi!" Thẩm Tử Quân không tự chủ được lại khóc lên. Phùng Thiếu Diễm ở bên ngoài nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đối với cách làm của Lâm Thi An anh vô cùng tức giận. Phải, tất cả số người đến hôm này người tốt có lẽ đếm được đầu ngón tay.Không phải là đến để xem chuyện cười nhà họ Thẩm, thì đến vì trả thù, vì cuộc đấu giá sắp tới.
Ông Trác tự ra khỏi linh đường, Trác Minh Liệt thì lùi ra phía sau chỉ còn lại một mình Lâm Thi An ở đó phát giận.
"Lâm Thi Ngữ chúng ta đi!" Trác Minh Liệt kéo Lâm Thi Ngữ nhỏ giọng nói.
"Nhưng…" Lâm Thi Ngữ có chút chần chừ "Anh …"
"Yên tâm đi, nhất định anh ấy có thể xử lý tốt!" Trác Minh Liệt an ủi cô nhưng trong lòng Lâm Thi Ngữ lại nghĩ: " Anh ấy sẽ xử lý như thế nào đâu? Thứ anh ấy cần chính là Trác thị phá ản và lấy lại được thứ thuộc về Nhà họ Lâm, nếu như anh ấy thành công thì nhà họ Trác sẽ báo thù, nhưng nếu không thành công thì anh ấy sẽ ngăn cản chúng ta ở bên nhau.
Trong ba nhà Trác, Lâm, Thẩm thì đã có hai nhà phá sản chỉ còn lại một mình nhà họ Trác đang khổ khổ chống đỡ. Ngày hôm sau sau khi tang lễ của ông Thâm xong, Thẩm Tử Quân chính thức tuyên bố Thẩm thị phá sản. Tất cả bất động sản, các bản hợp đồng còn thời hạn, và tài sản liên quan của công ty đều lên thầu bán đấu giá. Người mua nhiều nhất là người mặc áo đen xuất hiện ở buổi tang lễ hôm đó. Thâm Tử Quân thấy ông ta cứ liên tục mua hàng liền gọi bác Phúc lên.
"Bác Phú, bác có biết người áo đen kia là ai không?"
"Biết!"
"Ông ta là."
"Bang chủ bang Bạch Hổ-Bạch Diệu oan phong một thời, thật không ngờ là ông ta vẫn còn sống!" Bác Phúc thở dài "Bây giờ nghĩ lại có lẽ mọi chuyện xảy ra cho Thẩm thị đều là do một tay ông ta thao túng. Mà có lẽ không chỉ có Thẩm thị mà là cả Trác thị và Lâm thị nữa.”
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Ba mươi năm trước, Bang chủ bang Bạch Hổ - Bạch Diệu, tổng giám đốc Trác thị - Trác Khiếu Thiên, lão gia chúng ta - Trầm Thiểu Hùng và cả tổng giám đốc Lâm thị-Lâm Mộ Phong bọn họ được ca tụng là tứ công của cả thành phố, họ cùng học với Lâm phu nhân một trường, nhưng thời thế thay đổi, Bạch Tổ Diệu tự mình lập ra bang Bạch Hổ cũng như Trác Khiếu Thiêu và nhà Tư Đồ cùng nhau lập nên Đồ Long Bang, một rồng một hổ bất phân cao thấp. Nhưng thói đời trêu người bọn họ gặp phải một tranh chấp vô cùng lớn mà không thể hòa giải bằng lời. Chính vì thế, ba mươi năm trước, ba nhà Trác-Lâm-Thẩm đã đặt bẫy dẫn Bạch Diệu và bang Bạch Hổ thiêu trụi trong biển lửa." Sắc mặt Bác Phúc nặng nề, Thẩm Tử Quân nghe xong kinh ngạc trợn mắt hốc mồm thì ra đời trước còn có ân oán như vậy.
" Mẹ cháu cũng vị biển lửa đó mà mất" Bác Phúc thở dài.
Trong lòng Thẩm Tử Quân lạnh xuống, chuyện này là ai báo thù ai đây? Bạch Diệu tìm có báo thù hay cô cũng nên đi tìm ông ta để trả thù.
"Bác Phúc bác nói, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Thẩm Tử Quân ưu thương nhìn Bác Phúc, dù cô có muốn báo thù nhưng một cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể có đủ sức để bước chân vào chốn giang hồ hiểm ác.
"Chuyện đã đến nước này, tiểu thư cứ nên bán công ty cho ông ta thôi, còn mối thù kia cứ để cho nó qua!" Bác Phúc buồn bã than thở "Để cho ông ta tiến đến mục tiêu tiếp theo là nhà họ Trác, cô cứ yên tâm mà trở lại nhà trẻ thôi"