Chương : 200
″ Anh sao lại biết đến người này? Ai muốn biết về quá khứ của cô?" Lâm Thi Ngữ lẩm nhẩm sau đó cất thư mời đi, cô phải đợi Trác Minh Liệt về.
Biệt thự nhà họ Trác ngập trìm trong áng nắng sớm mai. Bốn người trong già đình cùng quấy quần bên chiếc bàn tròn trong phòng khách.
"Ông ngoại chúng ta thua sao?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
"Ai" Ông cụ thở dài "Chúng tôi thua, thua bởi vì chúng ta yếu lòng! Tuổi của ta đã cao nên không muốn làm việc ác mà cháu lại quá thiện lương!" Ông cụ biết nếu như lúc đầu ông giết Lâm Thi Ngữ thì có lẽ cục diễn bây giờ đã khác nhưng rất may mắn là không làm như vậy. Bởi vì sự nghiệp mất đi còn có thể làm lại từ đầu nhưng mất đi tình yêu thì dù sự nghiệp có lớn mạnh đến mấy thì cũng không có ý nghĩa gì!
"Chúng tôi còn chưa thua!" Trác Khiếu Thiên lấy một bức thư ra "Bạch Diệu mời chúng ta đến buổi dạ hội của hắn vào ngài mai!" Ông xoay người nhìn vợ một chút tàn nhẫn nói: " Chúng ta có thể nhân cơ hội này giết chết ông ta!"
Mặc dù ông không nói rõ cách giết Bạch Diệu như thể nào nhưng trong lòng Trác phu nhân biết rõ ông ấy muốn lợi dụng tình yêu của Bạch Diệu đối với bà. Giây phút này ba đối với chồng mình thật vọng nặng lề vì muốn thắng ngay cả vợ mình cũng muốn hy sinh. . ." Chuyện này chỉ sợ tôi không giúp được ông!" Trác phu nhân tức giận ngồi xuống ghế sa lon.
"Trác Khiếu Thiên anh muốn lợi dụng Tiểu Cành?" Ông cụ không vui "Con bé vì anh còn chưa đủ sao! Nếu không có con bé liệu có anh của ngày hôm nay, vậy mà anh còn muốn lợi dụng nó nữa sao!"
Trác Khiếu Thiên oán hận nhìn bọn họ rồi bỏ đi vào thư phòng. Ông ta vừa đi vừa nói: " Bất kể các người có đi hay không thì bữa tiệc này chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"
"Ông ngoại cháu cảm thấy đừng nên đi!" Trác Minh Liệt ngắm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ "Khi nào ông về đảo Cực Nhạc? Cháu muốn dẫn Thi Ngữ và hai cháu đi cùng ông!"
"Ha ha chưa gì đã thoái lui !" Ông cụ cười ha ha "Chuyện còn chưa đâu với đâu dừng quyết định thành bại nhanh thế!"
Trác Minh Liệt mệt mỏi nhìn ông ngoại kín đáo nói: " Ông ngoại cháu muốn đến một nơi thanh bình một chút với lại mắt của Thi Ngữ …"
"Ông hiểu lỗi lòng của cháu nhưng bữa tiệc này nhất định phải đi! Món nợ ba mươi năm trước cũng nên có kết rồi! Nếu không cuộc sống sau này sẽ sống ra sao?"
Ông cụ vỗ vai Trác Minh Liệt cũng đi vào. . . Mắt trời càng lên càng cao chỉ chốc lát cả phòng ngập tràn ánh mặt trời. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Trác Minh Liệt và mẹ anh. Anh từ từ đến bên cạnh bà ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi: " Mẹ con không phải là con ruột của ba phải khônh?"
Cả người Bà Trác khẽ run rẩy, ly trà trong tay bất chợt rơi xuống. Bí mật giữ kín bao năm của bà bất ngờ bị phát hiện. Ánh mắt bà lóe lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Trác Minh Liệt một cái giống như đang trốn tránh.
Có rất nhiều việc dù không được tận tai nghe đáp án chính xác nhưng trong lòng đã biết rã. Trác Minh Liệt thở dài cầm chìa khóa xe lên chạy về nhà riêng của mình.Tất cả thù hận trên thế giới này đều phải dùng sự hy sinh mà kết thúc đến bao giờ mới được bình yên.
"Ba đã về!" Mộc Mộc vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt trở lại lập tức thét lên chạy về phía phòng bếp, Lâm Thi Ngữ đang chuẩn bị sữa nóng.
"Bảo mẫu đâu? ?" Trác Minh Liệt vừa nhìn Lâm Thi Ngữ tự mình chuẩn bị sữa nóng cho các con thì không khỏi tức giận anh nhanh chóng bước nhanh đến chỗ Lâm Thi Ngữ đỡ lấy sữa nóng trong tay cô “ Sao em lại phải tự mình làm? Bảo mẫu đâu?”
Lâm Thi Ngữ không biết làm sao, cô không hiểu sao Trác Minh Liệt lại nổi giận như vậy "Em bảo cô ấy ra ngoài mua thức ăn"
"Mắt em không tốt đừng đến nơi này biết chưa? Ngộ nhỡ bị bỏng thì sao?" Trác Minh Liệt kích động nên không để ý đến lời nói. Lâm Thi Ngữ không lên tiếng đây không phải là lần đầu tiên anh nói đến đôi mắt cô rồi. Nếu như sau này mắt của cô vẫn như bây giờ thì có lẽ bọn họ không thể tiếp tục được nữa.
Lâm Thi Ngữ mất mác lui về sau vài bước lại dẫm phải thùng rác làm cô trượt chân ngã xuống. Nổi giận, tuyệt vọng, đau lòng, mất mác trong nháy mắt tràn vào trái tim. Lâm Thi Ngữ không giữ ý tứ mà khóc lên.
"Ba, sao ba lại bắt nạt mẹ" Mộc Mộc bĩu môi, sử dụng hết sức bình sính muốn kéo mẹ lên. Cầu Cầu đang đi WC vừa nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài cũng vội vàng chạy đến.
"Mẹ! !" Cầu Cầu vừa nhìn thấy mẹ ngã xuống vội vàng đã chạy tới "Mẹ sao mẹ lại bị ngã?" Nhìn khôn mặt bất đắc dĩ đau lòng của Trác Minh Liệt, Cầu Cầu nghĩ là do chú Minh Liệt bắt nạt mẹ.
"Chú Minh Liệt có phải chú bắt nạt mẹ không?" Trong mắt của Cầu Cầu chứa đầy nước mắt "Mắt mẹ đã không thể nhìn thất, mẹ đã thật đáng thương, sao chú lại còn bắt nạt mẹ nữa!"
Cầu Cầu vừa nói vữa lau nước mắt cho mẹ: " Mẹ , mẹ không phải đau lòng về sau Cầu Cầu sẽ là đôi mắt của mẹ"
Hai mẹ con khóc cả lên, Trác Minh Liệt im lặng ôm Lâm Thi Ngữ lên cuối cùng anh cũng hiểu anh làm sai điều gì rồi. Ngay từ đầu anh luôn nhìn từ góc độ của anh không hề đặt mình vào vị trí của cô nên không hiểu được cô muốn gì, cô đau lòng như thế nào, anh không cả bằng Cầu Cầu" Thi Ngữ xin lỗi em, Cầu Cầu nói đúng về sau anh sẽ là đôi mắt của em! Chuyện hôm nay hy vọng em có thể tha thứ cho anh!"
Lâm Thi Ngữ ngừng tiếng khóc đôi ôm lấy cổ anh.
"Hôm nay ba bắt nạt mẹ các con, bây giờ ba xin trịnh trọng xin lỗi! Hi vọng Cầu Cầu và Mộc Mộc có thể làm chứng" Trác Minh Liệt làm như có thật đứng cúi đầu với Thi Ngữ.
Chọc cho Mộc Mộc khanh khách cười không ngừng chỉ có Cầu Cầu im lặng không lên tiếng.
“Minh Liệt, hôm nay em nhận được cái này” Lâm Thi Ngữ lấy bức thư ra. “ Anh mau xem xem đó là gì.”
Biệt thự nhà họ Trác ngập trìm trong áng nắng sớm mai. Bốn người trong già đình cùng quấy quần bên chiếc bàn tròn trong phòng khách.
"Ông ngoại chúng ta thua sao?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
"Ai" Ông cụ thở dài "Chúng tôi thua, thua bởi vì chúng ta yếu lòng! Tuổi của ta đã cao nên không muốn làm việc ác mà cháu lại quá thiện lương!" Ông cụ biết nếu như lúc đầu ông giết Lâm Thi Ngữ thì có lẽ cục diễn bây giờ đã khác nhưng rất may mắn là không làm như vậy. Bởi vì sự nghiệp mất đi còn có thể làm lại từ đầu nhưng mất đi tình yêu thì dù sự nghiệp có lớn mạnh đến mấy thì cũng không có ý nghĩa gì!
"Chúng tôi còn chưa thua!" Trác Khiếu Thiên lấy một bức thư ra "Bạch Diệu mời chúng ta đến buổi dạ hội của hắn vào ngài mai!" Ông xoay người nhìn vợ một chút tàn nhẫn nói: " Chúng ta có thể nhân cơ hội này giết chết ông ta!"
Mặc dù ông không nói rõ cách giết Bạch Diệu như thể nào nhưng trong lòng Trác phu nhân biết rõ ông ấy muốn lợi dụng tình yêu của Bạch Diệu đối với bà. Giây phút này ba đối với chồng mình thật vọng nặng lề vì muốn thắng ngay cả vợ mình cũng muốn hy sinh. . ." Chuyện này chỉ sợ tôi không giúp được ông!" Trác phu nhân tức giận ngồi xuống ghế sa lon.
"Trác Khiếu Thiên anh muốn lợi dụng Tiểu Cành?" Ông cụ không vui "Con bé vì anh còn chưa đủ sao! Nếu không có con bé liệu có anh của ngày hôm nay, vậy mà anh còn muốn lợi dụng nó nữa sao!"
Trác Khiếu Thiên oán hận nhìn bọn họ rồi bỏ đi vào thư phòng. Ông ta vừa đi vừa nói: " Bất kể các người có đi hay không thì bữa tiệc này chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"
"Ông ngoại cháu cảm thấy đừng nên đi!" Trác Minh Liệt ngắm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ "Khi nào ông về đảo Cực Nhạc? Cháu muốn dẫn Thi Ngữ và hai cháu đi cùng ông!"
"Ha ha chưa gì đã thoái lui !" Ông cụ cười ha ha "Chuyện còn chưa đâu với đâu dừng quyết định thành bại nhanh thế!"
Trác Minh Liệt mệt mỏi nhìn ông ngoại kín đáo nói: " Ông ngoại cháu muốn đến một nơi thanh bình một chút với lại mắt của Thi Ngữ …"
"Ông hiểu lỗi lòng của cháu nhưng bữa tiệc này nhất định phải đi! Món nợ ba mươi năm trước cũng nên có kết rồi! Nếu không cuộc sống sau này sẽ sống ra sao?"
Ông cụ vỗ vai Trác Minh Liệt cũng đi vào. . . Mắt trời càng lên càng cao chỉ chốc lát cả phòng ngập tràn ánh mặt trời. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Trác Minh Liệt và mẹ anh. Anh từ từ đến bên cạnh bà ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi: " Mẹ con không phải là con ruột của ba phải khônh?"
Cả người Bà Trác khẽ run rẩy, ly trà trong tay bất chợt rơi xuống. Bí mật giữ kín bao năm của bà bất ngờ bị phát hiện. Ánh mắt bà lóe lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Trác Minh Liệt một cái giống như đang trốn tránh.
Có rất nhiều việc dù không được tận tai nghe đáp án chính xác nhưng trong lòng đã biết rã. Trác Minh Liệt thở dài cầm chìa khóa xe lên chạy về nhà riêng của mình.Tất cả thù hận trên thế giới này đều phải dùng sự hy sinh mà kết thúc đến bao giờ mới được bình yên.
"Ba đã về!" Mộc Mộc vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt trở lại lập tức thét lên chạy về phía phòng bếp, Lâm Thi Ngữ đang chuẩn bị sữa nóng.
"Bảo mẫu đâu? ?" Trác Minh Liệt vừa nhìn Lâm Thi Ngữ tự mình chuẩn bị sữa nóng cho các con thì không khỏi tức giận anh nhanh chóng bước nhanh đến chỗ Lâm Thi Ngữ đỡ lấy sữa nóng trong tay cô “ Sao em lại phải tự mình làm? Bảo mẫu đâu?”
Lâm Thi Ngữ không biết làm sao, cô không hiểu sao Trác Minh Liệt lại nổi giận như vậy "Em bảo cô ấy ra ngoài mua thức ăn"
"Mắt em không tốt đừng đến nơi này biết chưa? Ngộ nhỡ bị bỏng thì sao?" Trác Minh Liệt kích động nên không để ý đến lời nói. Lâm Thi Ngữ không lên tiếng đây không phải là lần đầu tiên anh nói đến đôi mắt cô rồi. Nếu như sau này mắt của cô vẫn như bây giờ thì có lẽ bọn họ không thể tiếp tục được nữa.
Lâm Thi Ngữ mất mác lui về sau vài bước lại dẫm phải thùng rác làm cô trượt chân ngã xuống. Nổi giận, tuyệt vọng, đau lòng, mất mác trong nháy mắt tràn vào trái tim. Lâm Thi Ngữ không giữ ý tứ mà khóc lên.
"Ba, sao ba lại bắt nạt mẹ" Mộc Mộc bĩu môi, sử dụng hết sức bình sính muốn kéo mẹ lên. Cầu Cầu đang đi WC vừa nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài cũng vội vàng chạy đến.
"Mẹ! !" Cầu Cầu vừa nhìn thấy mẹ ngã xuống vội vàng đã chạy tới "Mẹ sao mẹ lại bị ngã?" Nhìn khôn mặt bất đắc dĩ đau lòng của Trác Minh Liệt, Cầu Cầu nghĩ là do chú Minh Liệt bắt nạt mẹ.
"Chú Minh Liệt có phải chú bắt nạt mẹ không?" Trong mắt của Cầu Cầu chứa đầy nước mắt "Mắt mẹ đã không thể nhìn thất, mẹ đã thật đáng thương, sao chú lại còn bắt nạt mẹ nữa!"
Cầu Cầu vừa nói vữa lau nước mắt cho mẹ: " Mẹ , mẹ không phải đau lòng về sau Cầu Cầu sẽ là đôi mắt của mẹ"
Hai mẹ con khóc cả lên, Trác Minh Liệt im lặng ôm Lâm Thi Ngữ lên cuối cùng anh cũng hiểu anh làm sai điều gì rồi. Ngay từ đầu anh luôn nhìn từ góc độ của anh không hề đặt mình vào vị trí của cô nên không hiểu được cô muốn gì, cô đau lòng như thế nào, anh không cả bằng Cầu Cầu" Thi Ngữ xin lỗi em, Cầu Cầu nói đúng về sau anh sẽ là đôi mắt của em! Chuyện hôm nay hy vọng em có thể tha thứ cho anh!"
Lâm Thi Ngữ ngừng tiếng khóc đôi ôm lấy cổ anh.
"Hôm nay ba bắt nạt mẹ các con, bây giờ ba xin trịnh trọng xin lỗi! Hi vọng Cầu Cầu và Mộc Mộc có thể làm chứng" Trác Minh Liệt làm như có thật đứng cúi đầu với Thi Ngữ.
Chọc cho Mộc Mộc khanh khách cười không ngừng chỉ có Cầu Cầu im lặng không lên tiếng.
“Minh Liệt, hôm nay em nhận được cái này” Lâm Thi Ngữ lấy bức thư ra. “ Anh mau xem xem đó là gì.”