Chương : 203
Giây phút này dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể ngăn cản viên đạn giết người kia. Trác Minh Liệt tuyệt vọng khổ sở nhắm mắt lại.
"Đoàng" Một tiếng súng vang lên, Trác Minh Liệt muốn chết theo anh không thể nhẫn tâm nhìn mọi thứ!
"Tiểu Thi" Giọng nói quen thuộc vô lực kêu tên của cô, Lâm Thi Ngữ run rẩy sờ một cái, gần như là oa khóc nói nên một cái tên: " Triết Vũ, anh là Triết Vũ!"
"Lý Triết Vũ?" Trác Minh Liệt mở mắt nhìn thấy Lý Triết Vũ nằm trong vũng máu thì ra vừa rồi anh ta chắn ngang người Lâm Thi Ngữ đỡ lấy viên đạn kia.
"Tiểu Thi em còn sống thật là quá tốt" Viên đạn bắn xuyên lồng ngực của anh
Tiểu Thi sờ soạng hai tay đều dính đầy chất lỏng sềnh sệch cô biết anh bị thương rất nặng.
"Triết Vũ" Nước mắt Lâm Thi Ngữ không ngừng rơi xuống "Vết thương của anh đến rất nặng, anh hãy cố gắng đợi em đi gọi bác sĩ!"
Nhưng anh lại vội nắm chặt lấy cánh tay của cô "Anh không muốn đi đâu cả, hay ở bên cạnh anh một lát, cơ hội này nếu em không cho anh sợ ạnh không còn có thể có được"
"Xin lỗi, thật xin lỗi anh …." Lâm Thi Ngữ khóc lên nói không lên lời "Tất cả đều là lỗi của em!"
"Đứa ngốc, tất cả chuyện này đều không phải là lỗi của em mà phải là của anh. . . Vết thương này vốn dĩ đã là của anh! Ngay từ đầu chính em là người vô tội nhất!" Trong miệng Lý Triết Vũ ứa máu, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.
"Triết Vũ anh đừng nói nữa"
"Anh phải nói vì anh sợ sau này anh không còn cơ hội!" Lý Triết Vũ nâng bàn tay dính đầy máu tươi lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Thi Ngữ.
" Thi Ngữ , em thật sự không nhớ anh sao?" Anh mỉm cười đột ngột hỏi mộ câu, câu hỏi này làm cho Lâm Thi Ngữ cực kỳ kinh ngạc." Sao em lại không biết anh, anh là Triết Vũ- Lý Triết Vũ."
"Không anh không phải là Lý Triết Vũ, tên anh là A Hào, là người đã từng là hàng xóm của em chưa đến một tháng, là cậu con trai đeo gọng kính màu đen, đần độn, ít ấn tượng"
Quá khứ có đôi lúc chỉ thuộc về một người, có lẽ em chưa từng biết đên tôi nhưng tôi đã biết đến em từ lâu, ngắm nhìn em cười, em hạnh phúc. Trên thế gian có nhiều thứ không thể ngờ có lẽ từ rất lâu chúng ta đã từng gặp nhau.
"Anh là anh A Hào học lớp mười hai là người có dáng người cao to sao?"
Quá khứ từ rất lâu rất lâu như hiện ra trước mặt họ. . . Khi đó Lâm Thi Ngữ mới học xong tiểu học. Khi đó mẹ còn chưa có gặp chuyện không may, anh trai còn là một học sinh xuất sắc, ba thường tự mình lái xe đưa anh đi học. Lúc đó Lâm Thi Ngữ còn là một cô bé mặc váy công chúa, có một đôi mắt to ! Có một ngày bên cạnh nhà họ có người chuyện đến đó là một cặp mẹ con xa lạ. Người mẹ rất hay ngã bệnh, cậu con trai thì luôn mang một chiêc kính gọng đen dày cộp, mặc dù anh rất nội tâm và ít nói nhưng anh lại rất thích chọc cô cười , cô còn nhới anh bảo với cô tên anh là A Hào.
" A Hào sao có thể là anh?" Nước mắt Lâm Thi Ngữ không ngừng rơi, vì sao dù chỉ một chút cô cũng không thể nhận ra là anh. Thì ra họi gặp nhau không phải là tình cờ mà là số mạng đã định trước.
"Em đang nhớ đến anh sao?" Lý Triết Vũ mỉm cười, khi đó anh còn đang sống nương tựa với mẹ, một người đáng thương như anh chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay. Trong lòng anh vẫn luôn có một bí mật đó là anh rất thích ngắm nhìn nụ cười tươi của cô gái nhỏ. Nhưng sau lại bác bỗng nhiên xuất hiện số mạng của anh cũng thay đổi, từ đó bọn họ trời nam đất bắc.
"Năm năm trước" Lý Triết Vũ sâu kín nói "Cuối cùng anh cũng gặp lại cô ấy, nhưng ông trời lại thật quá trêu người, cô ấy bị tai nạn,bị thương nặng đến mức mạng sống khó bảo toàn, vì muôn cô ấy sống anh đã bí mật trộn vào xương cô ấy thứ kim loại hiếm có nhất trong vụ trụ, thay đổi khuôn mặt cô ấy trở về như hồi cô còn nhỏ, nhưng anh lại sợ cô ấy sẽ nhớ lại, sẽ đau khổ nên anh đã lừa cô ấy" Nghe đến đó Lâm Thi Ngữ đã khóc không thành tiếng.
"Anh hiểu rõ sai lầm của mình, anh chỉ muốn có được sự tha thứ cô cô ấy"Lý Triết Vũ kéo tay Lâm Thi Ngữ lên trên hai má của mình "Không biết em có thể tha thứ cho anh không?!"
"Làm ơn, anh đừng nói nữa" Lâm Thi Ngữ gần như là gào khóc, tình yêu khắc cốt ghi tâm sao có thể nặng lề như vậy, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Sao ông trời lại cứ muốn đùa giỡn bọn họ như vậy.
"Sống cùng Triết Vũ năm năm Tiểu Thi rất vui vẻ, nên anh đừng nói lời xin lỗi với em, nếu không có anh cũng không có em của ngày hôm nay!" Lâm Thi Ngữ khóc hai mắt đỏ hoe "Triết Vũ anh phải kiên trì, Cầu Cầu còn đang đợi anh!"
"Anh không thể kiên trì thêm được nữa, những năm này đối với anh đã quá mệt mỏi, anh chưa từng được làm việc mình thích, nên nên kết thúc được rồi, đúng rồi Cầu Cầu cũng không phải là con của anh, nó là một trong hai đứa bé được em sinh ra nhưng nó được sinh sau anh của nó đến một tháng, em cũng đừng trách anh, anh không cố ý bỏ bỏ Mộc Mộc lại đâu bởi vì y tá đó nói Mộc Mộc đã chết"
Người đến lúc sắp chết mới nói lời thật lòng, Trác Minh Liệt nghe thấy Lý Triết Vũ nói vậy không biết nói thêm điều gì, khi biết Cầu Cầu cũng là con trai của mình, trong lòng anh hy vọng hạnh phúc như được lan tỏa lấp đẩy như muốn nổ tung.
" Thi Ngữ còn một việc nữa, anh hy vọng em sẽ đồng ý với anh" Lý Triết Vũ khó khan nói, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Anh hi vọng sau khi anh chết, em hãy lấy và sử dụng giác mạc của anh, để em có thể lại nhìn thấy anh sáng "
"Em không cần, em không muốn an chất" Lâm Thi Ngữ khóc rống.
"Ngoan, đừng khóc, hãy dùng đôi mắt của anh tiếp tục nhìn thế giới tươi đẹp này, hãy hứa với anh em hãy sống thật hạnh phúc!" Nói xong ngực Lý Triết Vũ chợt phập phồng dữ dội nhưng một lát sau lại tĩnh lại.
"Đoàng" Một tiếng súng vang lên, Trác Minh Liệt muốn chết theo anh không thể nhẫn tâm nhìn mọi thứ!
"Tiểu Thi" Giọng nói quen thuộc vô lực kêu tên của cô, Lâm Thi Ngữ run rẩy sờ một cái, gần như là oa khóc nói nên một cái tên: " Triết Vũ, anh là Triết Vũ!"
"Lý Triết Vũ?" Trác Minh Liệt mở mắt nhìn thấy Lý Triết Vũ nằm trong vũng máu thì ra vừa rồi anh ta chắn ngang người Lâm Thi Ngữ đỡ lấy viên đạn kia.
"Tiểu Thi em còn sống thật là quá tốt" Viên đạn bắn xuyên lồng ngực của anh
Tiểu Thi sờ soạng hai tay đều dính đầy chất lỏng sềnh sệch cô biết anh bị thương rất nặng.
"Triết Vũ" Nước mắt Lâm Thi Ngữ không ngừng rơi xuống "Vết thương của anh đến rất nặng, anh hãy cố gắng đợi em đi gọi bác sĩ!"
Nhưng anh lại vội nắm chặt lấy cánh tay của cô "Anh không muốn đi đâu cả, hay ở bên cạnh anh một lát, cơ hội này nếu em không cho anh sợ ạnh không còn có thể có được"
"Xin lỗi, thật xin lỗi anh …." Lâm Thi Ngữ khóc lên nói không lên lời "Tất cả đều là lỗi của em!"
"Đứa ngốc, tất cả chuyện này đều không phải là lỗi của em mà phải là của anh. . . Vết thương này vốn dĩ đã là của anh! Ngay từ đầu chính em là người vô tội nhất!" Trong miệng Lý Triết Vũ ứa máu, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.
"Triết Vũ anh đừng nói nữa"
"Anh phải nói vì anh sợ sau này anh không còn cơ hội!" Lý Triết Vũ nâng bàn tay dính đầy máu tươi lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Thi Ngữ.
" Thi Ngữ , em thật sự không nhớ anh sao?" Anh mỉm cười đột ngột hỏi mộ câu, câu hỏi này làm cho Lâm Thi Ngữ cực kỳ kinh ngạc." Sao em lại không biết anh, anh là Triết Vũ- Lý Triết Vũ."
"Không anh không phải là Lý Triết Vũ, tên anh là A Hào, là người đã từng là hàng xóm của em chưa đến một tháng, là cậu con trai đeo gọng kính màu đen, đần độn, ít ấn tượng"
Quá khứ có đôi lúc chỉ thuộc về một người, có lẽ em chưa từng biết đên tôi nhưng tôi đã biết đến em từ lâu, ngắm nhìn em cười, em hạnh phúc. Trên thế gian có nhiều thứ không thể ngờ có lẽ từ rất lâu chúng ta đã từng gặp nhau.
"Anh là anh A Hào học lớp mười hai là người có dáng người cao to sao?"
Quá khứ từ rất lâu rất lâu như hiện ra trước mặt họ. . . Khi đó Lâm Thi Ngữ mới học xong tiểu học. Khi đó mẹ còn chưa có gặp chuyện không may, anh trai còn là một học sinh xuất sắc, ba thường tự mình lái xe đưa anh đi học. Lúc đó Lâm Thi Ngữ còn là một cô bé mặc váy công chúa, có một đôi mắt to ! Có một ngày bên cạnh nhà họ có người chuyện đến đó là một cặp mẹ con xa lạ. Người mẹ rất hay ngã bệnh, cậu con trai thì luôn mang một chiêc kính gọng đen dày cộp, mặc dù anh rất nội tâm và ít nói nhưng anh lại rất thích chọc cô cười , cô còn nhới anh bảo với cô tên anh là A Hào.
" A Hào sao có thể là anh?" Nước mắt Lâm Thi Ngữ không ngừng rơi, vì sao dù chỉ một chút cô cũng không thể nhận ra là anh. Thì ra họi gặp nhau không phải là tình cờ mà là số mạng đã định trước.
"Em đang nhớ đến anh sao?" Lý Triết Vũ mỉm cười, khi đó anh còn đang sống nương tựa với mẹ, một người đáng thương như anh chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay. Trong lòng anh vẫn luôn có một bí mật đó là anh rất thích ngắm nhìn nụ cười tươi của cô gái nhỏ. Nhưng sau lại bác bỗng nhiên xuất hiện số mạng của anh cũng thay đổi, từ đó bọn họ trời nam đất bắc.
"Năm năm trước" Lý Triết Vũ sâu kín nói "Cuối cùng anh cũng gặp lại cô ấy, nhưng ông trời lại thật quá trêu người, cô ấy bị tai nạn,bị thương nặng đến mức mạng sống khó bảo toàn, vì muôn cô ấy sống anh đã bí mật trộn vào xương cô ấy thứ kim loại hiếm có nhất trong vụ trụ, thay đổi khuôn mặt cô ấy trở về như hồi cô còn nhỏ, nhưng anh lại sợ cô ấy sẽ nhớ lại, sẽ đau khổ nên anh đã lừa cô ấy" Nghe đến đó Lâm Thi Ngữ đã khóc không thành tiếng.
"Anh hiểu rõ sai lầm của mình, anh chỉ muốn có được sự tha thứ cô cô ấy"Lý Triết Vũ kéo tay Lâm Thi Ngữ lên trên hai má của mình "Không biết em có thể tha thứ cho anh không?!"
"Làm ơn, anh đừng nói nữa" Lâm Thi Ngữ gần như là gào khóc, tình yêu khắc cốt ghi tâm sao có thể nặng lề như vậy, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Sao ông trời lại cứ muốn đùa giỡn bọn họ như vậy.
"Sống cùng Triết Vũ năm năm Tiểu Thi rất vui vẻ, nên anh đừng nói lời xin lỗi với em, nếu không có anh cũng không có em của ngày hôm nay!" Lâm Thi Ngữ khóc hai mắt đỏ hoe "Triết Vũ anh phải kiên trì, Cầu Cầu còn đang đợi anh!"
"Anh không thể kiên trì thêm được nữa, những năm này đối với anh đã quá mệt mỏi, anh chưa từng được làm việc mình thích, nên nên kết thúc được rồi, đúng rồi Cầu Cầu cũng không phải là con của anh, nó là một trong hai đứa bé được em sinh ra nhưng nó được sinh sau anh của nó đến một tháng, em cũng đừng trách anh, anh không cố ý bỏ bỏ Mộc Mộc lại đâu bởi vì y tá đó nói Mộc Mộc đã chết"
Người đến lúc sắp chết mới nói lời thật lòng, Trác Minh Liệt nghe thấy Lý Triết Vũ nói vậy không biết nói thêm điều gì, khi biết Cầu Cầu cũng là con trai của mình, trong lòng anh hy vọng hạnh phúc như được lan tỏa lấp đẩy như muốn nổ tung.
" Thi Ngữ còn một việc nữa, anh hy vọng em sẽ đồng ý với anh" Lý Triết Vũ khó khan nói, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Anh hi vọng sau khi anh chết, em hãy lấy và sử dụng giác mạc của anh, để em có thể lại nhìn thấy anh sáng "
"Em không cần, em không muốn an chất" Lâm Thi Ngữ khóc rống.
"Ngoan, đừng khóc, hãy dùng đôi mắt của anh tiếp tục nhìn thế giới tươi đẹp này, hãy hứa với anh em hãy sống thật hạnh phúc!" Nói xong ngực Lý Triết Vũ chợt phập phồng dữ dội nhưng một lát sau lại tĩnh lại.