Chương : 221
“Chúng ta có thể không đi qua nơi này được không?”
“Nơi này có vấn đề gì sao?”Trác Minh Liệt hà cửa sổ xuống hỏi.
“Không có vấn đề gì, chỉ là có cảm giác không được tốt tôi sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn!”Mặc kệ ảo giác hay trực giác Phùng Thiếu Diễm không muốn đi qua nơi này.
Trác Minh Liệt khinh thường nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục đi.
“Ba sao chúng ta không đi tiếp?”Nữu Nữu đá đá chân thúc giục ba”Nhà cô đã đi rồi!”
Phùng Thiếu Diễm nhìn bụi câu um tùm bên phải đường trong đầu lại hiện lên tai nạn ba năm trước kia. Tiếng phanh xe bén nhọn giọt mưa lất phất và vết máu loang lổ Phùng Thiếu Diễm như bị hãm sâu và cơn mê, nơi này vốn không cho đỗ xe nên một lúc sau đã có tiếng coi xe dục anh phải đi qua. Phùng Thiếu Diễm lần nữa nổ máy trong lòng hắn cũng đã tràn đầy âm thầm sợ hãi.
“Nữu Nữu thắt dây an toàn cẩn thận!”
“Ba thắt dây an toàn thít vào người rất khó chịu”
Phùng Thiếu Diễm quay đầu lại nhìn con gái một cái nhưng cũng đúng lúc này một chiếc xe con màu trắng lao đầu về phía xe ạ.
“Ba cẩn thận!” Nữu Nữu kêu lên, Phùng Thiếu Diễm vội vàng đánh tay lái nhưng vẫn bị chiếc xe kia hung hăng va vào một phát.
“Nguy rồi! Trác Minh Liệt mau dừng xe!”Thi Ngữ bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán”Anh trai đã xảy ra chuyện!”
Trong nháy mắt giao thông bế tắc chiếc xe màu trắng gây ra chuyện vộ lao đi dương như có chuẩn bị mà đến. Phùng Thiếu Diễm lau máu tươi trên trán đi cố gắng nhớ kỹ bảng số xe của chiếc xe kia.
“Nữu Nữu?”Phùng Thiếu Diễm hoảng sợ quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một cách làm cho anh hụt hơi khổng đủ sức nói thành lời, trong nháy mắt cả trái tim như ngưng đập, Phùng Thiếu Diễm khàn khàn gọi Nữu Nữu. Cô bé con bị xe ép chặt cả người dán trên cửa sổ máu tươi chảy của xuống sàn ô tô.
“Nữu Nữu!”Phùng Thiếu Diễm vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu nhưng dương như cô bé đã mất đi hơi thở”Tỉnh lại, là ba đây!”
Anh ôm lấy Nữu Nữu muốn cử khở động lại xe nhưng lại phát hiện khớp chân trước của mịnh bị trật không nhấc ra được, vụ tai nạn ba năm trước đã làm anh mất đi một chiếc chân vì vậy đó cũng là một trong những nguyên nhân mà anh không dám đến gần Tử Quân.
“ANh!”Thi Ngữ và Trác Minh Liệt dùng sức mở cửa xa đã biến hình.
“Mau cứu Nữu Nữu!”Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu máu me khắp người lời nói không còn mạch lạc.
Trên đường đi về nhà từ nghĩ trang Tử Quân cứ cẩm giác tim đau nhói nhưng cô không biết là do nguyên nhân gì.
Lấy điện thoại di động gọi cho Thi Ngữ nhưng bên kia mãi không có tín hiệu nhận máy.
“Xin lỗi đằng trước có chuyện gì vậy ?”Bất đắc dĩ cô chỉ có thể hỏi đường.
“Xin lỗi tiểu thư, phía trước xảy ra tai nạn hiện tại cảnh sát giao thông đang xử lý mong cô thông cảm đi lối khác!”
Thì ra là xảy ra tai nạn giao thông khi vừa nghe thấy từ tai nạn tâm trạng của Thẩm Tử Quân bỗng nhiên xuống thấp vì cô nhớ đến cảnh tai nạn nghiêm trọng của cô năm đó cũng bị nó mà cô mới gặp phải tình huống như bây giờ, không biết hôm này là gia đình nào gặp bất hạnh. Cô vừa định chuyển xe sang đường khác lại thấy xe cứu thương lao đến mọi người bắt buộc phải nhường đường cho xe cứu thương vì vậy Tử Quân đành đánh xe lùi lại nhưng khi nhìn thấy những người lên xe cô lại vô cùng ngạc nhiên sao lại là.. gia đìnhThi Ngữ…! !
Sao lại là bọn họ? Lòng của Tử Quân lập tức nghi vân. Cô vừa định lái ô-tô đuổi theo lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.
“Tử Quânl là anh Hàn Triệt bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở trên đường, không phải anh đã đi về rồi sao?”
“ Anh đang chờ em cùng về, đám người Phùng Thiếu Diễm không đáng giá, cho nên Tử Quân em và anh về Los Angeles đi!”
“Bây giờ em có việc gấp cúp trước!”Kể từ đi tới nơi này Tử Quân phát hiện Hàn Triệt g như biến thành người khác! Chỉ là cô cũng không có rảnh để ý đến anh ta Tử Quân vội vàng lái xe đi theo xe cứu thương.
“Nữu Nữu con không được bỏ lại ba , cầu xin con”Phùng Thiếu Diễm cực kỳ bi thương, những năm gần đây Nữu Nữu là nguồn động lực duy nhất để anh sống tiếp nếu như Nữu Nữu xảy ra chuyện gì anh thật sự không cách nào tưởng tượng mình phải làm thế nào để tiếp tực đối mặt với cuộc sống sau này.
“Tiên sinh làm phiền anh lui về phía sau chúng tôi muốn tiến hành cấp cứu!”Các bác sĩ mau chóng làm công tác sơ cứu, Thi Ngữ và Trác Minh Liệt đỡ Phùng Thiếu Diễm đã như xác không hồn qua một bên.
“Thi Ngữ ! Đã có chuyện gì xảy ra?”Không khi bi thương mà đè nén làm cho Tử Quân cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
“Tử Quân “Thi Ngữ đứng lên giọng nói nghẹn ngào nói: “Nữu Nữu đã xảy ra chuyện”
“Tại sao có thể như vậy?”Tử Quân khó có thể tin”Tại sao có thể như vậy?”Cô lặp lại hỏi. Nữu Nữu cái tên này giống như một tảng đá lớn đập thẳng xuống lòng đang lặng lặng như mặt sông của cô, làm cho nó dậy sóng thật mạnh, đau buốt đến tận óc, Thẩm Tử Quân thẩn thờ ngồi xuống bên cạnh Phùng Thiếu Diễm.
“Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì”Cô tự lẩm bẩm, giờ phút này cô không biết là mình đang an ủi Phùng Thiếu Diễm hay là mình.
Lúc này điện thoại của Trác Minh Liệt vang lên.
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã điều tra ra người đừng đằng sau là Hàn Triệt!”
“Quả nhiên là hắn ta!”Trác Minh Liệt cau mày.
“Là ai ?”Thi Ngữ giận dữ hỏi”Có phải Hàn Triệt hay không?”
Vừa nghe thấy cái tên Hàn Triệt này Phùng Thiếu Diễm và Thẩm Tử Quân đều ngẩn ra.
“Là Hàn Triệt sao?”Phùng Thiếu Diễm đỏ mắt anh mắt phát ra lửa. Trác Minh Liệt gật đầu một cái.
“Cô, cút!”Anh chợt chỉ vào Thẩm Tử Quân rống to”Lập tức cút đi khỏi mắt tôi!”
“Anh!”Thi Ngữ không biết tại sao Phùng Thiếu Diễm lại chợt như vậy.
“Đều tại cô! Nếu không vì cô, Nữu Nữu cũng sẽ không như vậy! Nếu không phải vì cô Hàn Triệt sao lại muốn giết tôi!”
Thẩm Tử Quân ngây ngẩn, đối mặt với cặp kia cực độ tức giận kia cô thật sự là không nói nên được một lời. Nếu như tất cả thật sự là do Hàn Triệt gây nên như vậy thật sự nên trách cô!
“Nơi này có vấn đề gì sao?”Trác Minh Liệt hà cửa sổ xuống hỏi.
“Không có vấn đề gì, chỉ là có cảm giác không được tốt tôi sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn!”Mặc kệ ảo giác hay trực giác Phùng Thiếu Diễm không muốn đi qua nơi này.
Trác Minh Liệt khinh thường nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục đi.
“Ba sao chúng ta không đi tiếp?”Nữu Nữu đá đá chân thúc giục ba”Nhà cô đã đi rồi!”
Phùng Thiếu Diễm nhìn bụi câu um tùm bên phải đường trong đầu lại hiện lên tai nạn ba năm trước kia. Tiếng phanh xe bén nhọn giọt mưa lất phất và vết máu loang lổ Phùng Thiếu Diễm như bị hãm sâu và cơn mê, nơi này vốn không cho đỗ xe nên một lúc sau đã có tiếng coi xe dục anh phải đi qua. Phùng Thiếu Diễm lần nữa nổ máy trong lòng hắn cũng đã tràn đầy âm thầm sợ hãi.
“Nữu Nữu thắt dây an toàn cẩn thận!”
“Ba thắt dây an toàn thít vào người rất khó chịu”
Phùng Thiếu Diễm quay đầu lại nhìn con gái một cái nhưng cũng đúng lúc này một chiếc xe con màu trắng lao đầu về phía xe ạ.
“Ba cẩn thận!” Nữu Nữu kêu lên, Phùng Thiếu Diễm vội vàng đánh tay lái nhưng vẫn bị chiếc xe kia hung hăng va vào một phát.
“Nguy rồi! Trác Minh Liệt mau dừng xe!”Thi Ngữ bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán”Anh trai đã xảy ra chuyện!”
Trong nháy mắt giao thông bế tắc chiếc xe màu trắng gây ra chuyện vộ lao đi dương như có chuẩn bị mà đến. Phùng Thiếu Diễm lau máu tươi trên trán đi cố gắng nhớ kỹ bảng số xe của chiếc xe kia.
“Nữu Nữu?”Phùng Thiếu Diễm hoảng sợ quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một cách làm cho anh hụt hơi khổng đủ sức nói thành lời, trong nháy mắt cả trái tim như ngưng đập, Phùng Thiếu Diễm khàn khàn gọi Nữu Nữu. Cô bé con bị xe ép chặt cả người dán trên cửa sổ máu tươi chảy của xuống sàn ô tô.
“Nữu Nữu!”Phùng Thiếu Diễm vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu nhưng dương như cô bé đã mất đi hơi thở”Tỉnh lại, là ba đây!”
Anh ôm lấy Nữu Nữu muốn cử khở động lại xe nhưng lại phát hiện khớp chân trước của mịnh bị trật không nhấc ra được, vụ tai nạn ba năm trước đã làm anh mất đi một chiếc chân vì vậy đó cũng là một trong những nguyên nhân mà anh không dám đến gần Tử Quân.
“ANh!”Thi Ngữ và Trác Minh Liệt dùng sức mở cửa xa đã biến hình.
“Mau cứu Nữu Nữu!”Phùng Thiếu Diễm ôm Nữu Nữu máu me khắp người lời nói không còn mạch lạc.
Trên đường đi về nhà từ nghĩ trang Tử Quân cứ cẩm giác tim đau nhói nhưng cô không biết là do nguyên nhân gì.
Lấy điện thoại di động gọi cho Thi Ngữ nhưng bên kia mãi không có tín hiệu nhận máy.
“Xin lỗi đằng trước có chuyện gì vậy ?”Bất đắc dĩ cô chỉ có thể hỏi đường.
“Xin lỗi tiểu thư, phía trước xảy ra tai nạn hiện tại cảnh sát giao thông đang xử lý mong cô thông cảm đi lối khác!”
Thì ra là xảy ra tai nạn giao thông khi vừa nghe thấy từ tai nạn tâm trạng của Thẩm Tử Quân bỗng nhiên xuống thấp vì cô nhớ đến cảnh tai nạn nghiêm trọng của cô năm đó cũng bị nó mà cô mới gặp phải tình huống như bây giờ, không biết hôm này là gia đình nào gặp bất hạnh. Cô vừa định chuyển xe sang đường khác lại thấy xe cứu thương lao đến mọi người bắt buộc phải nhường đường cho xe cứu thương vì vậy Tử Quân đành đánh xe lùi lại nhưng khi nhìn thấy những người lên xe cô lại vô cùng ngạc nhiên sao lại là.. gia đìnhThi Ngữ…! !
Sao lại là bọn họ? Lòng của Tử Quân lập tức nghi vân. Cô vừa định lái ô-tô đuổi theo lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.
“Tử Quânl là anh Hàn Triệt bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở trên đường, không phải anh đã đi về rồi sao?”
“ Anh đang chờ em cùng về, đám người Phùng Thiếu Diễm không đáng giá, cho nên Tử Quân em và anh về Los Angeles đi!”
“Bây giờ em có việc gấp cúp trước!”Kể từ đi tới nơi này Tử Quân phát hiện Hàn Triệt g như biến thành người khác! Chỉ là cô cũng không có rảnh để ý đến anh ta Tử Quân vội vàng lái xe đi theo xe cứu thương.
“Nữu Nữu con không được bỏ lại ba , cầu xin con”Phùng Thiếu Diễm cực kỳ bi thương, những năm gần đây Nữu Nữu là nguồn động lực duy nhất để anh sống tiếp nếu như Nữu Nữu xảy ra chuyện gì anh thật sự không cách nào tưởng tượng mình phải làm thế nào để tiếp tực đối mặt với cuộc sống sau này.
“Tiên sinh làm phiền anh lui về phía sau chúng tôi muốn tiến hành cấp cứu!”Các bác sĩ mau chóng làm công tác sơ cứu, Thi Ngữ và Trác Minh Liệt đỡ Phùng Thiếu Diễm đã như xác không hồn qua một bên.
“Thi Ngữ ! Đã có chuyện gì xảy ra?”Không khi bi thương mà đè nén làm cho Tử Quân cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
“Tử Quân “Thi Ngữ đứng lên giọng nói nghẹn ngào nói: “Nữu Nữu đã xảy ra chuyện”
“Tại sao có thể như vậy?”Tử Quân khó có thể tin”Tại sao có thể như vậy?”Cô lặp lại hỏi. Nữu Nữu cái tên này giống như một tảng đá lớn đập thẳng xuống lòng đang lặng lặng như mặt sông của cô, làm cho nó dậy sóng thật mạnh, đau buốt đến tận óc, Thẩm Tử Quân thẩn thờ ngồi xuống bên cạnh Phùng Thiếu Diễm.
“Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì”Cô tự lẩm bẩm, giờ phút này cô không biết là mình đang an ủi Phùng Thiếu Diễm hay là mình.
Lúc này điện thoại của Trác Minh Liệt vang lên.
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã điều tra ra người đừng đằng sau là Hàn Triệt!”
“Quả nhiên là hắn ta!”Trác Minh Liệt cau mày.
“Là ai ?”Thi Ngữ giận dữ hỏi”Có phải Hàn Triệt hay không?”
Vừa nghe thấy cái tên Hàn Triệt này Phùng Thiếu Diễm và Thẩm Tử Quân đều ngẩn ra.
“Là Hàn Triệt sao?”Phùng Thiếu Diễm đỏ mắt anh mắt phát ra lửa. Trác Minh Liệt gật đầu một cái.
“Cô, cút!”Anh chợt chỉ vào Thẩm Tử Quân rống to”Lập tức cút đi khỏi mắt tôi!”
“Anh!”Thi Ngữ không biết tại sao Phùng Thiếu Diễm lại chợt như vậy.
“Đều tại cô! Nếu không vì cô, Nữu Nữu cũng sẽ không như vậy! Nếu không phải vì cô Hàn Triệt sao lại muốn giết tôi!”
Thẩm Tử Quân ngây ngẩn, đối mặt với cặp kia cực độ tức giận kia cô thật sự là không nói nên được một lời. Nếu như tất cả thật sự là do Hàn Triệt gây nên như vậy thật sự nên trách cô!