Chương 18
“Đúng vậy, không ai ép tôi, là tôi ngu ngốc mới gả đến Hoắc gia các người, gả cho tên súc sinh như anh, anh hài lòng chưa? Tôi dùng cả đời của mình bồi thường, khiến cho tôi sống người không giống người, quỷ không giống quỷ, anh hoải mái chưa?”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn điên rồi, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh đập tới tên cặn bã này, trong hốc mắt chứa đầy máu đỏ và thù hận!
Hoắc Tư Tước Trọng giật mình.
HHắn thật không ngờ nữ nhân này lại đột nhiên mất khống chế như vậy.
“
“Cô bị bệnh à?
Chỉ cho phép cô mắng hắn, còn hắn không được nói cô mấy câu à?
Mắt thấy vật kia muốn nện vào trên người mình, hắn nhanh chóng lắc mình tránh qua một bên.
Tôi nói cho cô biết, cô đừng ở chỗ này giả điên giả khùng, nếu như cô điên thật thì tôi ta cũng sẽ đem cô mang về, để cho bọn họ tận mắt nhìn cô!”
Người đàn ông mặt mày xanh mắt giận giữ nói ra những lời này sau đó liền nhấc chân đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ thấy được, lập tức lại nhào tới.
Nhưng mà ngày lúc cô nhào tới cửa, thì mấy tên bảo vệ mặc đồ đen lại xuất hiện, cầm súng chỉa vào đầu ngăn cô ra ngoài.
“……”
“Hoắc Tư Tước, tên cặn bã, súc sinh, anh trở lại đây cho tôi, thả tôiôi ra ngoài, Hoắc Tư Tước…”
Lúc Mặc Bảo đến khách sạn Hilton, đã là một giờ sau.
Cậu bé tuy rằng thông minh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, muốn thuận lợi đi tới khách sạn này, cũng cần tốn một chút thời gian.
Tuy nhiên, cũng may thay, sau khi cậu bé vừa đến khách sạn này, ngay tại bãi đỗ xe thì nhìn thấy chiếc xe đưa mẹ đến đây, nhất thời trong lòng cậu có chút vui vẻ, liền chạy đến đại sảnh khách sạn.
“Chị xinh đẹp, em muốn hỏi một chút, chiếc xe bên ngoài kia là của ai vậy?”
Cậu bé mới năm tuổi, cố gắng kiễng mũi chân nhỏ lên nhìn về phía quầy lễ tân khách sạn, chị gái trong quầy lễ tân vừa cúi đầu, liền thấy được một cậu bé xinh đẹp đẹp trai giống như là từ trong truyện tranh đi ra.
Đây…… Không phải là tiểu thiếu gia ở tầng cao nhất của khách sạn bọn họ sao?
Cô gái nhỏ khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “Hoắc…… Hoắc tiểu thiếu gia? Sao cậu lại ở đây? cậu vừa rồi…… không phải đi nhà hàng rồi sao?”
Hả?
Hoắc tiểu thiếu gia?
Mặc Bảo thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nghe ra bên trong có gì đó không đúng.
Vì thế lập tức, cậu bé chạy đi ôm lấy chồng ghế cao bên cạnh tiến lại gần cô gái trẻ với nụ cười trên môi.
“Ừ, em mới chạy lại đây đấy, chị à, chị có biết xe của ai ở bên ngoài không?”
“Đó không phải là của nhà cậu sao? Ba cậu bọn họ vừa lái nó về?”
Ccô gái trẻ lại ngẩn người.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn điên rồi, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh đập tới tên cặn bã này, trong hốc mắt chứa đầy máu đỏ và thù hận!
Hoắc Tư Tước Trọng giật mình.
HHắn thật không ngờ nữ nhân này lại đột nhiên mất khống chế như vậy.
“
“Cô bị bệnh à?
Chỉ cho phép cô mắng hắn, còn hắn không được nói cô mấy câu à?
Mắt thấy vật kia muốn nện vào trên người mình, hắn nhanh chóng lắc mình tránh qua một bên.
Tôi nói cho cô biết, cô đừng ở chỗ này giả điên giả khùng, nếu như cô điên thật thì tôi ta cũng sẽ đem cô mang về, để cho bọn họ tận mắt nhìn cô!”
Người đàn ông mặt mày xanh mắt giận giữ nói ra những lời này sau đó liền nhấc chân đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ thấy được, lập tức lại nhào tới.
Nhưng mà ngày lúc cô nhào tới cửa, thì mấy tên bảo vệ mặc đồ đen lại xuất hiện, cầm súng chỉa vào đầu ngăn cô ra ngoài.
“……”
“Hoắc Tư Tước, tên cặn bã, súc sinh, anh trở lại đây cho tôi, thả tôiôi ra ngoài, Hoắc Tư Tước…”
Lúc Mặc Bảo đến khách sạn Hilton, đã là một giờ sau.
Cậu bé tuy rằng thông minh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, muốn thuận lợi đi tới khách sạn này, cũng cần tốn một chút thời gian.
Tuy nhiên, cũng may thay, sau khi cậu bé vừa đến khách sạn này, ngay tại bãi đỗ xe thì nhìn thấy chiếc xe đưa mẹ đến đây, nhất thời trong lòng cậu có chút vui vẻ, liền chạy đến đại sảnh khách sạn.
“Chị xinh đẹp, em muốn hỏi một chút, chiếc xe bên ngoài kia là của ai vậy?”
Cậu bé mới năm tuổi, cố gắng kiễng mũi chân nhỏ lên nhìn về phía quầy lễ tân khách sạn, chị gái trong quầy lễ tân vừa cúi đầu, liền thấy được một cậu bé xinh đẹp đẹp trai giống như là từ trong truyện tranh đi ra.
Đây…… Không phải là tiểu thiếu gia ở tầng cao nhất của khách sạn bọn họ sao?
Cô gái nhỏ khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “Hoắc…… Hoắc tiểu thiếu gia? Sao cậu lại ở đây? cậu vừa rồi…… không phải đi nhà hàng rồi sao?”
Hả?
Hoắc tiểu thiếu gia?
Mặc Bảo thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nghe ra bên trong có gì đó không đúng.
Vì thế lập tức, cậu bé chạy đi ôm lấy chồng ghế cao bên cạnh tiến lại gần cô gái trẻ với nụ cười trên môi.
“Ừ, em mới chạy lại đây đấy, chị à, chị có biết xe của ai ở bên ngoài không?”
“Đó không phải là của nhà cậu sao? Ba cậu bọn họ vừa lái nó về?”
Ccô gái trẻ lại ngẩn người.