Chương 45
Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ vẫn không lấy được gì, cứ như vậy bị nhốt trong căn hộ, cô vốn định trèo cửa sổ lẻn ra ngoài, nhưng kết quả, căn hộ này cao hơn ba mươi tầng, cô mới nhìn thoáng qua, người đã run rẩy lui về, mặt trắng như tờ giấy.
Cô sợ độ cao!
Trong trường hợp này, cô chỉ có một cách duy nhất, đó là cạy khóa.
Năm năm qua, Ôn Hủ Hủ một mình mang theo hai đứa nhỏ ở bên ngoài, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, cô không có xuất thân cũng không có quan hệ, mỗi một bước đi đều là một dấu chân cô độc.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô biết cạy ổ khóa..
Tuy nhiên, khi cô lục tung các hộp và tủ trong căn hộ này tìm thấy một số dụng cụ, đang ngồi xổm ở cổng chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên cánh cửa “cạch”, nó được mở ra từ bên ngoài!
Ôn Hủ Hủ: “……”
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Cạy khóa sao? Xem ra con đoán không sai, mẹ lại bị kẻ xấu bắt lại, mẹ, rốt cuộc mẹ đắc tội với ai rồi?”
Ai cũng không nghĩ tới, người bước vào lại chỉ là một cậu nhóc!!
Và khi cậu bé vừa mở cửa lại thấy Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trong tay cầm công cụ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lập tức lộ ra biểu tình phẫn nộ, liền nắm tay cô siết chặt.
Ôn Hủ Hủ sửng sốt!
Trời ạ, cô đây là hoa mắt sao? Sao Mặc Bảo lại xuất hiện ở đây? Làm sao cậu bé tìm được nơi này? Trong khi cô vừa mới đến đây!!
Ôn Hủ Hủ sững sờ vài giây..
“Mặc…… Mặc Mặc, sao con lại tới đây? Làm sao con tìm được nơi này?”
“Mẹ ngốc, đương nhiên là đi theo máy theo dõi trên người mẹ tìm đến nơi này, mẹ, mấy ngày nay rốt cuộc mẹ đang làm gì? vì sao mấy ngày hôm trước còn định vị còn xuất hiện ở Đại Tây Dương?
Mặc Bảo vô cùng tức giận, sau khi bước chân đi vào, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra lấy máy theo dõi cậu đã sớm cất kỹ từ trên người mẹ ra.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Cậu có thể… đừng trấn áp cô như vậy được không?
Tốt xấu gì cô cũng là mẹ cậu, cô còn cần mặt mũi nữa?
“Tên vô lại này, xem ra ông ta còn chưa rút ra bài học, con nhất định phải cho ông ta ném mùi.” Mặc Bảo đã bắt đầu nổi đóa, cậu lại muốn giống lần trước để lại tờ giấy.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy, lúc này mới bừng tỉnh, thoáng chốc, cô xông tới ôm lấy cậu.
“Không có không có, Mặc Bảo, con hiểu lầm rồi, anh ta không có bắt nạt mẹ, anh ta là một bệnh nhân của mẹ, mấy ngày nay, mẹ ngồi thuyền cùng anh ta đến đây, chính là vì chữa bệnh cho anh ta.”
“Thật sao?”
“Thật sự, con tin mẹ đi, bởi vì bệnh của anh ta, không thể ngồi máy bay trở về, chỉ có thể ngồi thuyền, sau đó mẹ lcũng phải ngồi thuyền, ở trên thuyền điện thoại di động lại không có tín hiệu, vẫn không có liên lạc với các con, Mặc Mặc, mẹ xin lỗi, chuyện này, đều là lỗi của mẹ, không kịp nói cho các con biết.”
Ôn Hủ Hủ cố gắng dỗ đứa con trai này, vì muốn dập tắt lửa giận trong lòng cậu xuống.
Đùa sao?
Cô sợ độ cao!
Trong trường hợp này, cô chỉ có một cách duy nhất, đó là cạy khóa.
Năm năm qua, Ôn Hủ Hủ một mình mang theo hai đứa nhỏ ở bên ngoài, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, cô không có xuất thân cũng không có quan hệ, mỗi một bước đi đều là một dấu chân cô độc.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô biết cạy ổ khóa..
Tuy nhiên, khi cô lục tung các hộp và tủ trong căn hộ này tìm thấy một số dụng cụ, đang ngồi xổm ở cổng chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên cánh cửa “cạch”, nó được mở ra từ bên ngoài!
Ôn Hủ Hủ: “……”
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Cạy khóa sao? Xem ra con đoán không sai, mẹ lại bị kẻ xấu bắt lại, mẹ, rốt cuộc mẹ đắc tội với ai rồi?”
Ai cũng không nghĩ tới, người bước vào lại chỉ là một cậu nhóc!!
Và khi cậu bé vừa mở cửa lại thấy Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trong tay cầm công cụ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lập tức lộ ra biểu tình phẫn nộ, liền nắm tay cô siết chặt.
Ôn Hủ Hủ sửng sốt!
Trời ạ, cô đây là hoa mắt sao? Sao Mặc Bảo lại xuất hiện ở đây? Làm sao cậu bé tìm được nơi này? Trong khi cô vừa mới đến đây!!
Ôn Hủ Hủ sững sờ vài giây..
“Mặc…… Mặc Mặc, sao con lại tới đây? Làm sao con tìm được nơi này?”
“Mẹ ngốc, đương nhiên là đi theo máy theo dõi trên người mẹ tìm đến nơi này, mẹ, mấy ngày nay rốt cuộc mẹ đang làm gì? vì sao mấy ngày hôm trước còn định vị còn xuất hiện ở Đại Tây Dương?
Mặc Bảo vô cùng tức giận, sau khi bước chân đi vào, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra lấy máy theo dõi cậu đã sớm cất kỹ từ trên người mẹ ra.
Ôn Hủ Hủ: “……”
Cậu có thể… đừng trấn áp cô như vậy được không?
Tốt xấu gì cô cũng là mẹ cậu, cô còn cần mặt mũi nữa?
“Tên vô lại này, xem ra ông ta còn chưa rút ra bài học, con nhất định phải cho ông ta ném mùi.” Mặc Bảo đã bắt đầu nổi đóa, cậu lại muốn giống lần trước để lại tờ giấy.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy, lúc này mới bừng tỉnh, thoáng chốc, cô xông tới ôm lấy cậu.
“Không có không có, Mặc Bảo, con hiểu lầm rồi, anh ta không có bắt nạt mẹ, anh ta là một bệnh nhân của mẹ, mấy ngày nay, mẹ ngồi thuyền cùng anh ta đến đây, chính là vì chữa bệnh cho anh ta.”
“Thật sao?”
“Thật sự, con tin mẹ đi, bởi vì bệnh của anh ta, không thể ngồi máy bay trở về, chỉ có thể ngồi thuyền, sau đó mẹ lcũng phải ngồi thuyền, ở trên thuyền điện thoại di động lại không có tín hiệu, vẫn không có liên lạc với các con, Mặc Mặc, mẹ xin lỗi, chuyện này, đều là lỗi của mẹ, không kịp nói cho các con biết.”
Ôn Hủ Hủ cố gắng dỗ đứa con trai này, vì muốn dập tắt lửa giận trong lòng cậu xuống.
Đùa sao?