Chương : 267
Chiếc Rolls-Royce màu bạc lướt đi trong màn đêm !
Hàn Văn Hạo im lặng ngồi phía sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại mọi chuyện ở buổi đấu giá lúc nảy, nhớ Hạ Tuyết nói: hắn cho tôi con gái thông minh, đáng yêu như vậy, tôi đã vô cùng thỏa mãn. . . . . . Hắn cắn răng, thở dài một hơi. . . . . .
Bên trong xe, tiếng chuông di động vang lên, Tả An Na nhận điện thoại, hỏi: "Xin chào!"
"Muốn gặp Hàn Văn Hạo tiên sinh!" Giọng nói trong vắt của Hi Văn vang lên.
Tả An Na sửng sốt, nhưng cô nhận ra giọng nói Hi Văn, nắm điện thoại di động, đè microphastory, xoay người nói với Hàn Văn Hạo: "Tổng Tài. . . . . . Cô bé Hi Văn gọi cho anh, anh muốn nghe không?"
Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, có chút sững sờ, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại di động, lên tiếng: "Alô. . . . . ."
"Chú!" Giọng nói ngọt ngào của Hi Văn vang lên.
Hàn Văn Hạo nghe tiếng nói này, trong lòng không biết sao mềm nhũn, đuôi mắt của hắn xẹt qua ý cười, nhẹ giọng nói: "Uh`m. . . . . . thế nào? Cháu tìm tôi có việc gì?"
Hi Văn ôm điện thoại, dựa trước giường, ánh mắt rất sáng, nghiêm túc cúi đầu, rất giống thục nữ Pháp bé nhỏ, nói: "Hôm nay cám ơn chú đã nhường dạ minh cho cháu!"
Hàn Văn Hạo hơi cười, nói: "Tôi không nhường cho cháu! Là cháu tự mình đấu giá đấy!"
"Nhưng nếu chú tiếp tục ra giá, có thể cháu sẽ không có cơ hội lấy được!" Hi Văn phân tích nói: "Cháu biết chú có rất nhiều tiền!"
Trong lòng Hàn Văn Hạo đột nhiên có chút vui vẻ, cầm điện thoại nói: "Cho nên cháu đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, vì muốn cám ơn tôi đem dạ minh châu tặng cho cháu?"
"Không phải!" Hi Văn phủ nhận chuyện này!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Vậy cháu có chuyện gì? Đợi chút, làm sao cháu biết số di động của chú?"
"Cháu xem điện thoại di động của mẹ, chẳng phải sẽ biết số của chú sao?" Hi Văn cảm thấy rất nhiều người hoài nghi sự thông minh của mình, cũng giống như cảm giác mình rất đần!!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo có chút tán thưởng nói: "Cháu rất thông minh. . . . . ."
"Đây là chuyện rất nhỏ, không liên quan đến thông minh !" Hi bảo bối nói!
Hàn Văn Hạo đột nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao với bảo bối này, hắn chỉ mỉm cười hỏi: "Nói đi, cháu tìm tôi có chuyện gì?"
"Cháu chỉ muốn nói với chú, sau này xin chú đừng cãi nhau với mẹ cháu, cũng không cần cướp đoạt dạ minh châu của mẹ cháu!" Hi Văn nói thẳng: "Sau này xin chú đừng khi dễ mẹ cháu !"
Hàn Văn Hạo sửng sốt, nắm điện thoại di động, không lên tiếng.
Hi Văn thở dài một hơi, cầm điện thoại nói: "Mẹ cháu là một người ngốc nghếch, ngoại trừ đóng phim ra thì mẹ giống như kẻ ngốc! còn có chút không độc lập! Nhưng mẹ là là người mẹ tốt nhất trên thế giới, mặc kệ cha có có xấu xa đến đâu, mẹ vẫn nói cha tốt nhất! hơn nữa, cho đến bây giờ mẹ vẫn thích công chúa Bạch Tuyết và ông già Noel trong phim hoạt hình thì chú biết mẹ ngây thơ thế nào rồi ! Nhưng bất luận ai cũng không thể khi dễ mẹ cháu, bao gồm cả chú! Xin chú về sau, khi gặp mẹ cháu, đối xử với mẹ lễ phép một chút, nếu chú là một thân sĩ, phải đối xử tốt với thục nữ, được không? Được rồi, tuy rằng mẹ còn cách xa thục nữ một chút!"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ cười, cũng có chút tò mò nói: "Tại sao. . . . . . Cháu cảm thấy tôi làm chuyện gì, cũng khi dễ mẹ cháu?"
Hi Văn nắm điện thoại, ngưng một chút tiếp tục nói: "Chú, chú không khi dễ mẹ cháu sao?"
Hàn Văn hạo cũng có chút không khách khí nói: "Cháu không cảm thấy cô ấy có lúc rất thích ăn đòn sao?"
Hi Văn trừng mắt, đột nhiên cảm thấy Hàn Văn Hạo nói thật lòng, nhưng cô bé vẫn nghiêm mặt nói: "Mẹ có ăn đòn hay không là chuyện của cháu! Không liên quan tới chú!"
Hàn Văn Hạo cao giọng cười nói: "Cháu thật giống chú khi còn bé!"
Hi Văn hơi nghiêng mặt, có chút khờ dại hỏi: "Giống chú lúc còn nhỏ sao?"
Hàn Văn Hạo phát hiện mình và con gái sáu tuổi có thể hiểu nhau, thật là một chuyện vô cùng vui vẻ. . . . . ."Chú là một người rất coi trọng người nhà!"
"Cho nên. . . . . ." Hi Văn nói thẳng: "Sau này xin chú đừng khi dễ mẹ cháu ! Có lẽ khi chú nhìn thấy chúng tôi, xin chú quay đầu đi!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nghe lời này, trong lòng có chút căng thẳng, hỏi: "Thật sự chán ghét chú như vậy sao?"
"Không chán ghét, cũng không thích! !" Hi Văn nắm điện thoại nói: "Cháu chỉ không thích đêm đó mẹ cháu khóc thương tâm như vậy! Chú cũng không biết, mẹ vì sinh cháu, mẹ khóc bao nhiêu nước mắt! Lúc ở Pháp, mỗi ngày sau khi mẹ học đến nửa đêm, sẽ vào phòng cháu, ôm cháu khóc! Ngơ ngẫn nói lời xin lỗi cháu, vì để cho cháu không có cha. Sau đó nói sẽ cố gắng cho cháu tất cả! Cháu cảm thấy mẹ rất kỳ quái, cháu không cần mẹ cho cháu mọi thứ! Chỉ cần mẹ không khóc thì tốt rồi! ! Thế giới của cháu chắc chắn sẽ lớn hơn của mẹ ! Điều này không thể nghi ngờ !"
Hàn Văn Hạo đột nhiên không biết làm sao, cười một tiếng.
"Chú! ! Sau này chúng ta không cần gặp nhau! Cũng xin chú cách xa mẹ cháu một chút! Mẹ cháu và cháu cũng không thích chú!" Hi Văn lại nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, nắm điện thoại di động, không lên tiếng, mặc cho âm thanh giữa hai đầu điện thoại vang lên!
"Chú! Giờ cũng không còn sớm nữa, cháu phải nghỉ ngơi rồi ! Còn có. . . . . . Cháu thật sự cảm thấy khách sạn của chú rất kỳ quái, tại sao giường cao như vậy? Mỗi lần cháu leo lên đã cố gắng hết sức! Sau này đừng làm giường cao như vậy, phải quan tâm đến cảm thụ của các vị khách nhỏ!" Hi Văn nói xong, bình tĩnh cúp điện thoại, rất nghiêm túc tụt xuống giường, cầm váy ngủ của mình, đi vào phòng tắm, một lúc lâu sau, sau khi tắm xong, mặc váy ngủ công chúa màu xanh, cả người thơm mát, đi chân trần, cầm lấy cái mũ len nhỏ của mình đội lên đầu, chạy ra ban công, ngồi xổm bên ban công, nhìn mặt biển bao la gào nhỏ, đột nhiên che mặt khóc thét: "Cha là trứng thối xấu xa! Cha là tên bại hoại! ! Cha khi dễ mẹ, cha là tên bại hoại! !"
Ài, ai có thể nghe được tiếng trẻ con khóc đau lòng đến thế? theo gió tiêu tán giữa mặt biển bao la. . . . . .
Nghe người ta nói, trong bóng đêm, biển là mẹ hiền, vào nửa đêm người mẹ sẽ nhẹ nhàng phát ra lời ru, an ủi con gái của mình.
Từng đợt sóng mãnh liệt xô bờ, trườn lên, tụt xuống,. . . . . . rất mâu thuẫn . . . . . .
Hàn Văn Hạo vẫn nắm điện thoại di động, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe, giống như nghe được tiếng gọi của sóng, nhưng có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được, phía cuối chân trời kia, có một ánh dương, là con gái đáng yêu, kiên cường của hắn, mặc áo ngủ công chúa nhỏ, đang ngồi xổm bên ban công che mặt khóc . . . . . .