Chương : 322
Quá trình quay phim rất nhanh, hiện trường diễn là trong đêm tối quan binh truy đuổi, Tướng quân Mông La vì thoát iểm xông ào Vườn rà, bắt óc Tiểu rà, sau đó đưa cô đến dịch rạm, diễn ột cảnh iường chiếu uan trọng, ại hiện rường quay him, tất ả đềuuay chính iện, cho ên cũng hông dùng đến thế hân, Phó hiên Minh à một đạo iễn rất iểu tư ưởng của iễn viên, úc đang iễn xuất, ông ta cũng hông để ho Hạ Tuyết à Kim Thắng guyên tiếpúc tay chân ới nhau để thực iện nụ ôn, ông a ngồi ở iữa bọn họ, không ngừng giải thích cho bọn họ, không ngừng giảng giải lúc đó tâm lý của Mông La cấp bách như thế nào, muốn cầu cứu, lúcđó hắn cũng không muốn đoạt lấy Tiểu Trà, nhưng vì trong quá trình ôm nhau, đã sản sinh ra một loại từ trường hấp dẫn trí mạng.
Hạ Tuyết cũng không hiểu loại cảm giác này, cầm theo kịch bản,có chút nghi ngờ hỏi: "Đạo diễn, giữa nam nữ, ngoại trừ kích thích tình cảm, đúng là có phát sinh từ trường hấp dẫn lẫn nhausao?
"Có chứ!! " Phó Thiên Minh nhìn Hạ Tuyết nói: "Mỗi người đềucó một loại từ trường nhất định, mặc dù có vài người không biết,cũng có người không chấp nhận, nhưng quả thật có tồn tại từ trường, có rất nhiều cách giải thích về từ trường! Có người nói từtrường là biểu lộ tình cảm, có người nói đây chỉ là sự hấp dẫn lẫnnhau ………… phần đông là rối rắm.
Hạ Tuyết gật đầu.
Phó Thiên Minh quay đầu nhìn Kim Thắng Nguyên, biết hắn tự nhiên có thể lý giải tác phẩm này, nhưng ông ta vẫn rất nghiêmtúc, hơi xoay người, giơ hai tay nói: "Một người, khi hắn đang gặpphải nguy hiểm lớn nhất, có cơ hội sống sót đang ôm một cô gái trong bóng tối, hắn khát vọng sinh tồn, rất khát vọng sinh tồn, lúc này thân thể của hắn, toàn bộ bám vào trên thân cô gái này!! bản tính con người ích kỷ, đây là cao trào hấp dẫn nhất!
Kim Thắng Nguyên im lặng lắng nghe, lồng ngực dần dần phập phồng.
Phó Thiên Minh quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Phải biết rằng, lúc hắn ôm cô, bị thân thể của cô hấp dẫn không nói nên lời ………đây là là quan hệ giới tính của con người!!
Hạ Tuyết đã hiểu được những lời này.
Phó Thiên Minh lại nói với Hạ Tuyết: "Cô không nên bận tâmlúc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì!! Không nên truy cứu!! Rốtcuộc cô bị mê hoặc cái gì, rốt cuộc cô đang nghi ngờ cái gì? Cô biểu hiện sự nghi ngờ của cô là được!
Hạ Tuyết lập tức hiểu rõ, cô trịnh trọng gật đầu!
"Chúng tôi không cần nghiên cứu tác phẩm giới tính của con người!! Chúng ta phải phát hiện ra trong quá trình diễn xuất!!Chỉ có phát hiện, chúng ta mới có thể bắt được phần tinh túynhất!! " Phó Thiên Minh lại nói: "Kế tiếp, Tướng quân đối với cô gái cứu mạng của mình có suy nghĩ gì? Là yêu? Là ích kỷ chạy trốn? Hay đoạt lấy? Tiểu Trà đối với người đàn ông này vừa yêu vừa hận, cái loại tình cảm điên cuồng trong thân thể của cô đang giương nanh múa vuốt!! Về phần diễn xuất như thế nào, tôi hoàn toàn tin tưởng cô! Cố gắng lên! "
Hạ Tuyết lại gật đầu!
Cẩn Nhu ngồi một bên nhìn đạo diễn coi trọng và thưởng thức Hạ Tuyết như thế, trong lòng của cô ta vặn vẹo, sắc mặt của cô ta lạnh lẽo, nắm chặt kịch bản trong tay, vo thành một cục!!
Đạo diễn yêu cầu Kim Thắng Nguyên và Hạ Tuyết, cùng mộtdiễn viên liên quan tối nay phải diễn xuất, mọi người bắt đầu thay đổi trang phục thời kỳ dân quốc, sau bữa ăn tối chính thức quay trong Vườn trà! Hơn nữa, bảo Hạ Tuyết và Kim ThắngNguyên, hai người không nên đến hiện trường sắp tiến hành quaycảnh giường chiếu, mà muốn hai người tự mình vào trong Vườntrà hỗ trợ lẫn nhau, muốn cho bọn họ một không gian, để bànluận và tiếp xúc.
Hạ Tuyết và Kim Thắng Nguyên cùng gật đầu! Sau đó bắt đầu thay đổi quần áo của mình!
Sáng sớm, Niệm Niệm đã đem quần áo quốc dân cho Hạ Tuyết mặc, trên người là một chiếc áo hoa màu hồng rộng thùng thình, quần dài vải hoa đến đôi chân cũng mang giày hoa, chỗ chân trần có móc một cái lục lạc bằng đồng, Niệm Niệm chảy hai bím tócdài thật to cho Hạ Tuyết, lại chỉnh sửa tóc trên trán nhẹ phủ xuống mí mắt, hiện ra đôi mắt to mọng nước, sống mũi thật xinh đẹp.
"Không cần hóa trang sao? " Niệm Niệm nhìn Hạ Tuyết hỏi.
"Không cần!" Hạ Tuyết đứng dậy, đứng trước gương toàn thân, xoay tròn 365 độ, cô khẽ nâng đôi giầy thêu hoa, nhìn bên mắt cáchân có một chiếc lục lạc nhỏ, rất vui vẻ nói: "Tôi thật thích cái lục lạc nhỏ này a, tôi cũng rất thích nơi này".
Cô ngẩng đầu, nhìn mình trong gương toàn thân, hai mắt đột nhiên bắn ra tia bén nhọn mãnh liệt, cô mỉm cười ngửa mặt, đôimôi mấp mái, nói: "Tôi sẽ diễn tốt nhân vật này, tôi nhất định sẽ!! "
Hạ Tuyết vui vẻ tách hai bím tóc của mình, ra khỏi phòng, vừavặn đụng phải Kim Thắng Nguyên đã thay đổi trang hục của ị Tướng uân thời ỳ dân quốc, ắn có thói uen mở cổ áo, điều ày làm cho ình tượng ủa hắn àng thô áp và hơi inh động, ai người ăn ý nhìn hau, đột hiên cũng inh ra một oại cảm úc mãnh iệt, muốnùng đối hương đối iễn cảm iác, bọn ọ cùng m lặng đi ề phía hang máy, àm theo lời đạo diễn, ai người hia ra đứng ột góc rong thangáy, không iếp cận hau.
Phó hiên Minh và Cẩn Nhu lúc nảy đã thay đổi trang phục xongcùng nhau đi ra đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa giải thích cho cô cách diễn xuất, để cho cô nắm bắt cảm giác sau khi trở thành vợ bé ………. vốn là cướp đoạt của người khác, nội tâm vô cùng đấu tranh và mâu thuẫn, Cẩn Nhu cẩn thận gật đầu. Sau khi nói xong, Phó Thiên Minh rốt cuộc dừng lại, vươn tay vỗ vai Cẩn Nhu, mộtcách nghiêm túc nói: "Cẩn Nhu, một diễn viên giỏi là phải dungnhập vào tác phẩm, tôi cảm thấy ở phương diện này cô còn kém một chút, dường như cô không quá yêu nhân vật của cô! Cô cảmthấy rằng mình chỉ là một người diễn xuất! Phương diện này, cô làm không tốt chút nào! Trong lòng có tạp niệm! Có đôi khi làm việc phải ngu một chút, như vậy ngược lại sẽ nhanh thành cônghơn".
Trong lòng của Cẩn Nhu chợt lạnh, nhìn Phó Thiên Minh, miễn cưỡng cười cười, không biết nên nói gì.
Phó Thiên Minh cười nhẹ, xoay người rời đi
Ánh mắt Cẩn Nhu có chút xốc xếch, không phải đạo diễn đã pháthiện ra cái gì chứ?
Phó Thiên Minh và Phó Đạo Diễn tự mình đến hiện trường Vườn trà, nhìn khắp mọi mặt chuẩn bị sẳng sàng chưa, quả nhiên nhìnthấy Hạ Tuyết và Kim Thắng Nguyên đang ở trong Vườn trà, nhờ công nhân hái trà giải thích cho bọn họ đặc tính của trà, dưới ánhmặt trời, thỉnh thoảng Kim Thắng Nguyên và Hạ Tuyết, nhìn đốiphương, ăn ý cười.
"Tổng Tài, xem ra anh thật sự sáng suốt, anh vừa mới thu mua Vườn trà này, năm nay mưa đã tới rồi". Tả An Na cùng tất cả lãnh đạo cao tầng cùng đi bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi tới Vườntrà.
Hàn Văn Hạo vừa nghe kỹ sư thiết kế giải thích phương hướng phát triển Vườn trà tương lai, cùng với phân tích hoàn cảnh địalý, vừa đi vào Vườn trà, lúc hắn nhìn phong cảnh xung quanhVườn trà, lại thấy Hạ Tuyết mặc áo hoa đơn giả thời kỳ nhàThanh, tay đeo chiếc vòng bạc, chải hai bím tóc, tay cầm một nhánh trà tâm, đôi mắt to sáng rỡ, ăn lá trà tâm say sưa ngon lành, thậm chí còn nói với Kim Thắng Nguyên: "Ừm? Lá trà nàysao ngọt thế! "
Kim Thắng Nguyên nghe, liền tò mò chạy tới nếm thử, Hạ Tuyết vươn tay đút hắn một lá, sau đó tập trung tinh thần trừng mắtnhìn hắn.
Kim Thắng Nguyên nhai lá trà, lập tức trên mặt nhăn nhó, phun ra, nói: "Trời ạ, đắng quá đi".
"Ha ha ha " Hạ Tuyết rất hả hê cười, vỗ vai hắn, nói xin lỗi.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đứng dưới ánh mặt trời, cười thậtvui vẻ, thậm chí nhìn thái độ của cô và Kim Thắng Nguyên thân mật khắng khít, sắc mặt của hắn lạnh lùng.
"Tổng Tài đây là giống mới trồng! Gọi là Ngân trà". Tả An Namỉm cười ngắt một phần trà tâm đưa tới trước mặt Hàn Văn Hạo.
Lúc này Hạ Tuyết mới biết Hàn Văn Hạo tới, sắc mặt của cô lạnhlùng, liền quay đầu lại, chuẩn bị bước đi, lại nghe Hàn Văn Hạođột nhiên nói: "Trà tâm này rất ngọt, loại trà này không có bán nhiều".
Hạ Tuyết dừng bước, vừa khéo nhìn Hàn Văn Hạo nhai lá trà, vẻ mặt bình tĩnh, vừa nhai vừa đi về phía trước, tâm tư của cô vừađộng, thật sự có chút tò mò leo qua chỗ Hàn Văn Hạo đứng lúc nảy, sau đó điên cuồng ngắt xuống một nhánh trà tâm, nói: "Ngọtsao? Làm sao có thể? Lại còn rất ngọt? Cũng không phải là trái cây! "Cô nói xong, đem cả nhánh lẫn lá trà bỏ vào trong miệng của mình, nhai vài lần, nôn!!
Cả người Hạ Tuyết bị lá trà đắng kích thích muốn phun ra khỏicổ họng, rất khổ sở!!
Hàn Văn Hạo nghe tiếng nôn mửa, chân mày cau lại, đuôi mắtxẹt qua ý cười.