Chương : 326
Sáng sớm.
Sau khi thức dậy, Daniel mặc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, quần tây màu đen, đi vào trong phòng của Hi Văn, nhìn ình hình ủa con bé, hấy tiểu ha đầu ia mặc một đầm dài ằng lụa ỏng màu rắng, ngồi rước dương ầm, đưa ưng về hía ánh ặt trời, đôi mắt o ngây thơ hìn chằm hằm đàn iano, trên huôn mặt hỏ nhắn ó chút mờ ịt. Daniel ỳ quái, ững sờ, ới đến au lưng Hi ăn, vươn ay nhẹ nhàngôm vai của ô bé, cằm ựa vào rên bả ai nho nhỏ ủa Hi Văn, ỉm cười ê người, ỏi: "Bảo ối, what"s rong?
Hi Văn chỉ lắc đầu một cái
"Nhớ mẹ? " Daniel trầm giọng hỏi.
"Con mới không muốn mẹ". Cô bé Hi Văn bĩu môi nói.
"Vậy có chuyện gì sao? " Daniel kỳ quái ngồi trên ghế, lưng dựa vào sau đàn Piano đen trắng, hiếm thấy cô bé Hi Văn có tâm trạng không vui, hắn nhướng mày, hắn cư xử với Hi Văn giốngnhư hai người bạn, có thể hiểu suy nghĩ của đối phương, nhưng kể từ sau khi nha đầu này về nước, có biểu hiện không bìnhthường, hắn thở khẽ dài, hơi do dự, nhìn cô bé Hi Văn hỏi: "Nóicho PAPA biết, con xảy ra chuyện gì? từ sau khi về nước, con trở nên không bình thường, có phải không thích ứng cuộc sống trongnước, hay là nhớ nước Pháp rồi?".
"PAPA! " Hi Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Daniel hỏi: "Nếu như cha của con đột nhiên xuất hiện, con có thể thích hắn không?".
Daniel nghe xong, ánh mắt hắn hơi chớp một cái, suy nghĩ nhữnglời này một chút, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Hi Văn, hỏi: "Bảo bối, con đã gặp cha của con rồi hả?
Daniel rất hiểu Hi Văn.
Hi Văn lại lắc đầu một cái, nói: "Con chưa từng gặp cha".
Daniel quay mặt nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, hắn không nhịn được, mỉm cười nói: "Nếu con chưa từng gặp cha củacon, tại sao lại muốn giả thiết như vậy? "
"……….." Cô bé Hi Văn nắm ngón tay út của mình.
Daniel hơi ngẩng đầu lên, nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ,chiếu xuống ban công, nhìn rất đẹp, hắn quay đầu lại nhìn cô bé Hi Văn, mỉm cười nói: "Bảo bối, PAPA muốn nói với con, mẹ và cha ruột của con có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan với con, con chỉ cần nhớ, hắn là cha của con, con là con gái của hắn, vậy thì đủ rồi, con có thể thương hắn, có thể hiếu thuậnvới hắn, hắn cũng sẽ yêu con, sẽ rất yêu con".
Hi Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm Daniel, hỏi: "Thật sao? Con có thể thích sao? "
Daniel mỉm cười gật đầu.
Miệng Hi Văn đột nhiên chu ra, ngay sau đó hốc mắt đỏ bừng: "PA¬PA cũng sẽ không mất hứng sao? "
"Dĩ nhiên sẽ không! " Daniel cười nói: "Đây là quá khứ của mẹ,PA¬PA không có quyền can dự vào, PAPA cảm kích mẹ trải quanhiều vất vã như vậy, đi tới bên cạnh PAPA, PAPA bỏ qua tất cả quá khứ của mẹ, cũng sẽ tiếp nhận sự thật có một ngày cha con sẽ xuất hiện, PAPA đã chuẩn bị tốt, bởi vì PAPA biết, Hi bảo bốisẽ rất yêu thích cha của mình, PAPA cũng biết Hi Văn cũng rất yêu thích PAPA, tất cả mọi chuyện không có xung đột ……. không có chuyện gì, bảo bối, không có chuyện gì".
Trong lòng Hi Văn đột nhiên đau xót, cúi đầu, từng giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống.
Daniel nhìn bộ dáng cô bé Hi Văn mếu máo đáng thương, hắn đột nhiên vươn tay, ôm cô bé Hi Văn cười nói: "Bảo bối, khôngcần phiền não, nếu có chuyện gì, nói với PAPA, bây giờ con còn nhỏ, tạm thời không thể giải quyết vấn đề, cho nên không cần quá phiền não, con là tiểu công chúa đáng yêu của PAPA, con cũng là tiểu công chúa vui vẻ của PAPA".
Cô bé Hi Văn ngẩng đầu lên, nhìn Daniel, đột nhiên ôm chặt cổcủa Daniel, chu môi nói: "PAPA, chúng ta sẽ cả đời ở cùng mộtchỗ sao? "
"Dĩ nhiên! " Daniel mỉm cười nắm bàn tay nhỏ bé của Hi Văn nói: "Mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của PAPA, cho nên chúng ta cả đời sẽ ở chung một chỗ, PAPA muốn nhìn tiểu công chúa lớn lên, nhìn tiểu công chúa trong tương lai tìm được hoàng tử mình yêu thích, PAPA muốn con làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới".
"Mẹ nói không ai thèm lấy con! " Hi Văn cố ý cười hắc hắc, nói.
"Đó là mẹ không bỏ được con! " Daniel khẽ đem bàn tay nhỏ bé của Hi Văn, đưa lên môi của mình, nhẹ nhàng hôn.
Cô bé Hi Văn cười vui vẻ, sau đó ôm Daniel nói: "PAPA, tôi rấtyêu, rất yêu người a".
"PaPa cũng yêu thích tiểu công chúa!! Hôm nay mẹ không có ở nhà, PAPA cùng tiểu công chúa luyện đàn? " Daniel ôm cô bé HiVăn mỉm cười nói.
"Vâng! " cô bé Hi Văn lập tức gật đầu.
Daniel cười một tiếng, đặt Hi Văn ngồi trên ghế đàn, sau đó mìnhtựa vào bên cạnh Piano, nhìn Hi Văn nói: "Nghe nói gần đây conluyện I belive".
"Vâng! " cô bé Hi Văn cười nói.
"Đàn cho PAPA nghe một chút! " Daniel mỉm cười nói.
Cô bé Hi Văn nghe xong, lập tức đưa mười ngón nhỏ thon dài,đặt nhẹ lên phím đàn, bắt đầu trình diễn bài "I belive", Daniel mỉm cười hai tay ôm vai, nhìn Hi Văn rất chuyên tâm đàn khúc dương cầm, ánh mắt rất chuyên chú, tỏa ra ánh sáng động lòng người, ánh nắng ban mai, chiếu qua khuôn mặt cô bé, lông mi thật dài nhẹ nhàng đóng, mở, luôn sinh động đáng yêu, dường như từ trên người của Hi Văn, Daniel cảm nhận bóng dáng cha của cô bé.
"Chủ nhân " Thanh Nhã gõ cửa đi vào.
Daniel lập tức nhìn cô ra dấu tay, sau đó dùng ánh mắt lên tiếnghỏi có chuyện gì?
Thanh Nhã đi tới bên cạnh hắn nói: "Công ty có điện thoại".
Daniel đáp lời, mỉm cười nhìn Hi Văn đang chuyên tâm đánhđàn, yên lòng xoay người, đi ra khỏi phòng, đi vào thư phòng, theo thói quen gõ Laptop, sau đó cầm điện thoại lên, quả nhiên là Sophie thúc giục mình mở cuộc họp, hắn gật đầu, để điệnthoại xuống chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt lướt qua tin tức giải trí"Rạng sáng Hàn Tổng Tài thăm dò phòng tân tấn ảnh hậu KimMã, Hạ Tuyết".
Ánh mắt Daniel ngưng tụ, sắc mặt bình tĩnh, tay gõ xuống tin tứctrang báo lớn nhất, quả nhiên thấy hình ảnh Hàn Văn Hạo nắm tay Hạ Tuyết, sau đó Hạ Tuyết hất hắn ra, sau đó Hàn Văn Hạotừng bước, từng bước đi vào phòng của Hạ Tuyết, cho đến khicửa đóng lại. Daniel chớp hai mắt, tay chống cằm, nhìn mấy tấm hình này, trầm mặc không nói.