Chương : 28
Bạch Tuyết thay quần áo xong, ngồi ở trên sofa phòng khách, còn Tư Hoài Dương bị mẹ Bạch kéo vào trong phòng bếp phụ rửa trái cây. Ba Bạch ra ngoài xe lấy đồ.
“Sao anh lại tới đây?” Bạch Tuyết nhìn quanh quất, thấy tất cả mọi người đang bận nên dè dặt hỏi Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong nhìn chung quanh một vòng, nâng ly trà lên uống hai hớp để thông cổ họng.
“Anh đến trả em tiền cà phê hôm trước.” Anh đặt 200 tệ tiền mặt trước mặt Bạch Tuyết trước mặt, “Anh không thích thiếu nợ, để sau này khỏi phải giải thích dài dòng.”
Bạch Tuyết liếc nhìn Nhiếp Phong, thản nhiên nhận hai trăm tệ.
Mẹ Bạch núp trong bếp thầm mắng con gái mình “Không có tiền đồ”, Tư Hoài Dương cũng đang rướn cổ lên xem tình huống ngoài khách ra sao.
“Xem như anh cũng còn có lương tâm.” Bạch Tuyết cất tiền vào túi, hừ một tiếng nói, “Trả tiền rồi, bây giờ anh có thể về rồi.”
Nhiếp Phong cau mày, làm như không nghe thấy Bạch Tuyết đang đuổi mình. Ngược lại, anh lại lấy điện thoại từ trong túi áo bấm gì đó, sau đó đưa tới trước mặt Bạch Tuyết, “Anh còn có một thứ muốn cho em xem. Sau khi xem xong, anh hy vọng em có thể khách khí hơn với anh một chút.”
Thứ gì chứ? Bạch Tuyết nhận lấy điện thoại từ tay Nhiếp Phong, cô phát hiện điện thoại đang ở chế độ chờ phát video.
Cô bấm Play để bắt đầu xem video. Cảnh cũ giữa cô và anh trong quán cà phê đột nhiên đập vào mắt cô.
“Này...... Đây là......” Đây không phải là cảnh cô bị anh cưỡng hôn ở quán cà phê đó sao?
Thì ra không phải dì Khương chụp hình, mà bà quay lại video lúc đó.
Bạch Tuyết trợn to hai mắt, tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Các con đang xem gì vậy? Sao lại giật mình khi nhìn thấy mẹ vậy?” Mẹ Bạch bưng trái cây từ trong bếp đi ra, khuôn mặt tươi cười.
Bạch Tuyết sợ đến đứng tim, vội vàng nhấn nút stop, nhanh chóng tắt đoạn video đó.
Mẹ Bạch thấy dáng vẻ hốt hoảng của Bạch Tuyết nên nghi ngờ, liền bước đến đoạt lấy chiếc điện thoại di động mà cô đang cầm trên tay.
“Ơ, đứa nhỏ thật đáng yêu, là cậu lúc nhỏ hả?” Màn hình điện thoại đã được đổi thành một video của một đứa trẻ đang chơi đùa. Mẹ Bạch nhìn đứa bé đó thật giống Nhiếp Phong. Cậu bé đang đứng trước TV ca hát, còn bất chợt lấy một món đồ chơi đưa lên miệng làm micro. Thật sự rất dễ thương.
Nhiếp Phong cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Không phải là video lúc nhỏ của cháu, mà đó là video của con trai cháu.”
“A, thì ra là cậu...... Con trai sao?” Giọng mẹ Bạch bất chợt lớn tiếng “Cậu có con trai?”
Bạch Tuyết giật mình, vội vàng đoạt lấy điện thoại di động trả lại cho Nhiếp Phong, nhìn mẹ mình nói: “Đúng vậy, anh Nhiếp có một đứa con trai, mẹ không biết sao?”
Chưa tìm hiểu hoàn cảnh của đối tượng hẹn hò, thế mà mẹ lại bắt cô xem mắt.
Mẹ Bạch cảm thấy suy sụp, nụ cười rạng rỡ vừa nãy biến mất, thay vào đó là một bộ mặt u ám, mây đen giăng đầy trời.
“Thì ra cậu Nhiếp đã có một đời vợ, còn có con nữa rồi?” Mẹ Bạch ngồi xuống bên cạnh con gái mình.
Tư Hoài Dương cũng từ phòng bếp đi ra, còn ba Bạch sáng suốt ngồi ở một góc xa theo dõi tình huống đang xảy ra.
“Đúng vậy, cháu mới ly hôn vào cuối năm ngoái. Hiện giờ con trai cháu đang sống cùng với mẹ cháu.” Nhiếp Phong thành thật nói.
Bạch Tuyết không biết tại sao mình lại cảm thấy khẩn trương thay Nhiếp Phong.
“Chủ nhiệm Khương cũng thiệt tình” Mẹ Bạch không vui cười gượng một tiếng, “Tuyết Nhi nhà chúng tôi còn chưa được chu đáo nên......”
“Mẹ, lần xem mắt trước vốn không thành.” Bạch Tuyết cắt đứt mẫu thân cay nghiệt lời nói, “Lần này anh Nhiếp đến đây là vì ngày hôm đó vội vàng bỉ đi mà quên trả tiền, nên hôm nay anh ấy đến trả lại tiền chứ không hề có ý gì khác cả, đúng không anh Nhiếp?” Cuối cùng, cô nhìn Nhiếp Phong, nói đỡ cho anh vài câu.
Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết đang thay mình giải vây, khóe miệng từ từ nhếch lên, “Không phải vậy, thật ra cháu cũng rất thích tính tình của cô Bạch. Lần này mục đích cháu tới đây không chỉ là trả lại tiền mà còn muốn xin ý kiến của hai bác cho chúng cháu lui tới......”
“Không được.” Mẹ Bạch quả quyết nói, “Con gái của tôi không thể làm mẹ kế cho nhà người ta được. Cậu Nhiếp, mong cậu hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi.”
Nhiếp Phong thở dài, nhìn thái độ khó chịu của mẹ Bạch. Cuối cùng anh đứng lên, lễ phép chào hỏi. Sau đó đi ra cửa để rời khỏi đó.
“Mẹ.” Bạch Tuyết nhìn bóng lưng cô đơn của Nhiếp Phong, cô cũng không đành lòng, nên cô đẩy mẹ mình một cái và đuổi theo Nhiếp Phong.
“Sao anh lại tới đây?” Bạch Tuyết nhìn quanh quất, thấy tất cả mọi người đang bận nên dè dặt hỏi Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong nhìn chung quanh một vòng, nâng ly trà lên uống hai hớp để thông cổ họng.
“Anh đến trả em tiền cà phê hôm trước.” Anh đặt 200 tệ tiền mặt trước mặt Bạch Tuyết trước mặt, “Anh không thích thiếu nợ, để sau này khỏi phải giải thích dài dòng.”
Bạch Tuyết liếc nhìn Nhiếp Phong, thản nhiên nhận hai trăm tệ.
Mẹ Bạch núp trong bếp thầm mắng con gái mình “Không có tiền đồ”, Tư Hoài Dương cũng đang rướn cổ lên xem tình huống ngoài khách ra sao.
“Xem như anh cũng còn có lương tâm.” Bạch Tuyết cất tiền vào túi, hừ một tiếng nói, “Trả tiền rồi, bây giờ anh có thể về rồi.”
Nhiếp Phong cau mày, làm như không nghe thấy Bạch Tuyết đang đuổi mình. Ngược lại, anh lại lấy điện thoại từ trong túi áo bấm gì đó, sau đó đưa tới trước mặt Bạch Tuyết, “Anh còn có một thứ muốn cho em xem. Sau khi xem xong, anh hy vọng em có thể khách khí hơn với anh một chút.”
Thứ gì chứ? Bạch Tuyết nhận lấy điện thoại từ tay Nhiếp Phong, cô phát hiện điện thoại đang ở chế độ chờ phát video.
Cô bấm Play để bắt đầu xem video. Cảnh cũ giữa cô và anh trong quán cà phê đột nhiên đập vào mắt cô.
“Này...... Đây là......” Đây không phải là cảnh cô bị anh cưỡng hôn ở quán cà phê đó sao?
Thì ra không phải dì Khương chụp hình, mà bà quay lại video lúc đó.
Bạch Tuyết trợn to hai mắt, tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Các con đang xem gì vậy? Sao lại giật mình khi nhìn thấy mẹ vậy?” Mẹ Bạch bưng trái cây từ trong bếp đi ra, khuôn mặt tươi cười.
Bạch Tuyết sợ đến đứng tim, vội vàng nhấn nút stop, nhanh chóng tắt đoạn video đó.
Mẹ Bạch thấy dáng vẻ hốt hoảng của Bạch Tuyết nên nghi ngờ, liền bước đến đoạt lấy chiếc điện thoại di động mà cô đang cầm trên tay.
“Ơ, đứa nhỏ thật đáng yêu, là cậu lúc nhỏ hả?” Màn hình điện thoại đã được đổi thành một video của một đứa trẻ đang chơi đùa. Mẹ Bạch nhìn đứa bé đó thật giống Nhiếp Phong. Cậu bé đang đứng trước TV ca hát, còn bất chợt lấy một món đồ chơi đưa lên miệng làm micro. Thật sự rất dễ thương.
Nhiếp Phong cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Không phải là video lúc nhỏ của cháu, mà đó là video của con trai cháu.”
“A, thì ra là cậu...... Con trai sao?” Giọng mẹ Bạch bất chợt lớn tiếng “Cậu có con trai?”
Bạch Tuyết giật mình, vội vàng đoạt lấy điện thoại di động trả lại cho Nhiếp Phong, nhìn mẹ mình nói: “Đúng vậy, anh Nhiếp có một đứa con trai, mẹ không biết sao?”
Chưa tìm hiểu hoàn cảnh của đối tượng hẹn hò, thế mà mẹ lại bắt cô xem mắt.
Mẹ Bạch cảm thấy suy sụp, nụ cười rạng rỡ vừa nãy biến mất, thay vào đó là một bộ mặt u ám, mây đen giăng đầy trời.
“Thì ra cậu Nhiếp đã có một đời vợ, còn có con nữa rồi?” Mẹ Bạch ngồi xuống bên cạnh con gái mình.
Tư Hoài Dương cũng từ phòng bếp đi ra, còn ba Bạch sáng suốt ngồi ở một góc xa theo dõi tình huống đang xảy ra.
“Đúng vậy, cháu mới ly hôn vào cuối năm ngoái. Hiện giờ con trai cháu đang sống cùng với mẹ cháu.” Nhiếp Phong thành thật nói.
Bạch Tuyết không biết tại sao mình lại cảm thấy khẩn trương thay Nhiếp Phong.
“Chủ nhiệm Khương cũng thiệt tình” Mẹ Bạch không vui cười gượng một tiếng, “Tuyết Nhi nhà chúng tôi còn chưa được chu đáo nên......”
“Mẹ, lần xem mắt trước vốn không thành.” Bạch Tuyết cắt đứt mẫu thân cay nghiệt lời nói, “Lần này anh Nhiếp đến đây là vì ngày hôm đó vội vàng bỉ đi mà quên trả tiền, nên hôm nay anh ấy đến trả lại tiền chứ không hề có ý gì khác cả, đúng không anh Nhiếp?” Cuối cùng, cô nhìn Nhiếp Phong, nói đỡ cho anh vài câu.
Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết đang thay mình giải vây, khóe miệng từ từ nhếch lên, “Không phải vậy, thật ra cháu cũng rất thích tính tình của cô Bạch. Lần này mục đích cháu tới đây không chỉ là trả lại tiền mà còn muốn xin ý kiến của hai bác cho chúng cháu lui tới......”
“Không được.” Mẹ Bạch quả quyết nói, “Con gái của tôi không thể làm mẹ kế cho nhà người ta được. Cậu Nhiếp, mong cậu hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi.”
Nhiếp Phong thở dài, nhìn thái độ khó chịu của mẹ Bạch. Cuối cùng anh đứng lên, lễ phép chào hỏi. Sau đó đi ra cửa để rời khỏi đó.
“Mẹ.” Bạch Tuyết nhìn bóng lưng cô đơn của Nhiếp Phong, cô cũng không đành lòng, nên cô đẩy mẹ mình một cái và đuổi theo Nhiếp Phong.