Chương : 37
Nhiếp Phong và Đái Kiều Nghiên liên tiếp làm khó dễ Bạch Tuyếtkhiến cô cũng gặp nhiều khó khăn, trắc trở trong công việc của mình. Nhưng cuối cùng cô cũng cố gắng hoàn thành tốt công việc thiết kế trong buổi lễ khánh thành chúc mừng ngày thành lập tập đoàn PLO?
Cố gắng làm việc trong nửa tháng, cũng chịu đủ mọi đày đoạ của Nhiếp Phong trong nửa tháng, cuối cùng cô cũng được Nhiếp Phong công nhận. Khi anh ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhìn cô, môi mỏng nhếch lên nói “Được rồi, dùng thiết kế này đi.” thì Bạch Tuyết thật sự có cảm giác nhẹ nhõm, bái lạy trời phật đã phù hộ cho cô.
Vì bản thiết kế được thông qua, nên Bạch Tuyết cảm thấy rất vui vẻ. Lúc cô trở về phòng làm việc, đột nhiên cô nghĩ đến việc mình không liên lạc với Tư Hoài Dương đã nửa tháng nay rồi.
Bởi vì đây là bản thiết kế đầu tiên của cô, mà cô lại phải ở bên cạnh phụ giúp Nhiếp Phong nên cô quên gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương.
Nhìn đồng hồ trên tay còn hai mươi phút nữa là đến giờ tan ca, Bạch Tuyết quyết định lười biếng một chút, chạy vào phòng rửa tay gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương.
Bình thường một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, Tư Hoài dương lúc nào cũng mở máy. Thế nhưng hôm nay điện thoại của cậu ta lại tắt máy.
Hay là điện thoại của cậu đang ở chế độ máy bay? Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn điện thoại di động, sau đó quyết định tối nay sẽ gọi lại cho cậu.
Trở lại phòng làm việc, nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của Đái Kiều Nghiên đang nhìn mình tựa như chờ đợi cô đã lâu.
“Quản lý Đái.” Bạch Tuyết bình tĩnh đi đến trước mặt Đái Kiều Nghiên, “Về chuyện.....”
“Tiên Đế có gọi điện thoại cho tôi, cô ta đã thấy bản thiết kế của cô trên bàn làm việc của tổng giám đốc nên cô ta cầm lên xem.” Giọng Đái Kiều Nghiên hơi lạ, có thể dùng từ “lạ lùng” để hình dung, “Làm tốt lắm, lần đầu làm bản thiết kế thế nhưng lại thành công tốt đẹp.”
“Cũng nhờ quản lý Đái chỉ dạy.” Bạch Tuyết quyết định hạ mình nịnh bợ cô ta, mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Đái Kiều Nghiên liếc mắt, lấy viết từ trên bàn, cầm lên viết vài chữ và ném cho Bạch Tuyết, “Đây là số điện thoại liên lạc với mấy người lãnh đạo, bản thiết kếđược đánh giá khá cao nên họ muốn hợp tác làm việc với cô.”
Cảm thấy kinh ngạc khi nhận tấm giấy từ tay Đái Kiều Nghiên, mắt Bạch Tuyết tròn to, “Được ạ.”
Khoé miệng Đái Kiều Nghiên nhếch lên cười lạnh, liếc mắt nhìn tờ giấy Bạch Tuyết cầm trong tay. Cô ta sẽ không ngờ phía trên còn có một người không dễ dàng đối phó.
**
Thật lạ lùng, mãi đến buổi tối mà điện thoại của Tư Hoài Dương vẫn tắt máy.
“Ba à, gần đây ba có gặp bác Tư không?” Bạch Tuyết cầm điện thoại di động đi vào phòng khách hỏi ba mình đang xem TV.
Ba Bạch nghe câu hỏi của con gái, cảm thấy sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt né tránh nói: “Không có...... Không có.”
Bạch Tuyết ngồi vào bên cạnh ba mình nói: “Ba, ba đứng nói dối. Mỗi lần ba nói dối với mẹ đều bị mẹ vạch trần. Hay là ba muốn thử nữa?”
Ba Bạch chuyển kênh nói: “Đâu có...... Làm gì có chuyện đó. Việc nhà của Tư Hoài Dương liên quan gì đến ba mà ba phải nói dối?”
Chuyện nhà của Tư Hoài Dương? Những lời nói này có ý gì?
“Ba, có phải nhà của Tư Hoài Dương đã xảy ra việc gì hay không?” Bạch Tuyết khẩn trương đoạt lấy remote TV hỏi tới.
Ba Bạch thấy mình thật sự không giấu được đứa con gái thông minh của mình, nên đành thở dài, kể lại chuyện không may nhà của Tư Hoài Dương cho Bạch Tuyết nghe.
Nghe xong, Bạch Tuyết ném remote TV và chạy ra cửa.
Quả nhiên nhà họ Tư đã xảy ra chuyện. Thừa lúc cô đang bận rộn việc ở công ty, Tư Hoài Dương còn cố ý gọi điện thoại cho ba mẹ cô, muốn họ giấu giếm, không nói cho cô biết nữa chứ.
Đứng trước cửa biệt thư nhà họ Tư, đúng lúc cô thấy có người từ bên trong chạy ra.
Nhờ vào hai ngọn đèn lớn trước sân, cô nhận ra ngay đó chính là bạn gái của Tư Hoài Dương. Có lẽ cô ấy đang khóc.
Hoa Nhị Nhị lao ra, vừa lúc thấy xe taxi, liền chạy tới.
“Cô Hoa” Bạch Tuyết ngăn Nhị Nhị, “Hoài Dương, cậu ấy......”
“Tránh ra!” Hoa Nhị Nhị thét lên dùng sức đẩy Bạch Tuyết, “Cậu ta đang cần người bạn thanh mai trúc mã như cô an ủi đó. Mau đi đi.”
Suýt chút nữa Bạch Tuyết té ngã, nhưng cô cố gắng giữ thăng bằng. Sau đó bước đến muốn ngăn Nhị Nhị lên xe, “Cô Hoa, cô hiểu lầm rồi. Tôi và Tư Hoài Dương chỉ là bạn bè thôi. “
“Cô và cậu ta có quan hệ thế nào cũng không liên quan gì tới tôi.” Hoa Nhị Nhị lạnh nhạt hừ một tiếng, “Tinh thần sa sút lại trút giận vào bạn gái. Cậu ta đúng là một người đàn ông xấu xa. Tôi và Tư Hoài, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..Dương đã chia tay. Cô tránh ra.”
Cố gắng làm việc trong nửa tháng, cũng chịu đủ mọi đày đoạ của Nhiếp Phong trong nửa tháng, cuối cùng cô cũng được Nhiếp Phong công nhận. Khi anh ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhìn cô, môi mỏng nhếch lên nói “Được rồi, dùng thiết kế này đi.” thì Bạch Tuyết thật sự có cảm giác nhẹ nhõm, bái lạy trời phật đã phù hộ cho cô.
Vì bản thiết kế được thông qua, nên Bạch Tuyết cảm thấy rất vui vẻ. Lúc cô trở về phòng làm việc, đột nhiên cô nghĩ đến việc mình không liên lạc với Tư Hoài Dương đã nửa tháng nay rồi.
Bởi vì đây là bản thiết kế đầu tiên của cô, mà cô lại phải ở bên cạnh phụ giúp Nhiếp Phong nên cô quên gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương.
Nhìn đồng hồ trên tay còn hai mươi phút nữa là đến giờ tan ca, Bạch Tuyết quyết định lười biếng một chút, chạy vào phòng rửa tay gọi điện thoại cho Tư Hoài Dương.
Bình thường một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, Tư Hoài dương lúc nào cũng mở máy. Thế nhưng hôm nay điện thoại của cậu ta lại tắt máy.
Hay là điện thoại của cậu đang ở chế độ máy bay? Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn điện thoại di động, sau đó quyết định tối nay sẽ gọi lại cho cậu.
Trở lại phòng làm việc, nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của Đái Kiều Nghiên đang nhìn mình tựa như chờ đợi cô đã lâu.
“Quản lý Đái.” Bạch Tuyết bình tĩnh đi đến trước mặt Đái Kiều Nghiên, “Về chuyện.....”
“Tiên Đế có gọi điện thoại cho tôi, cô ta đã thấy bản thiết kế của cô trên bàn làm việc của tổng giám đốc nên cô ta cầm lên xem.” Giọng Đái Kiều Nghiên hơi lạ, có thể dùng từ “lạ lùng” để hình dung, “Làm tốt lắm, lần đầu làm bản thiết kế thế nhưng lại thành công tốt đẹp.”
“Cũng nhờ quản lý Đái chỉ dạy.” Bạch Tuyết quyết định hạ mình nịnh bợ cô ta, mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Đái Kiều Nghiên liếc mắt, lấy viết từ trên bàn, cầm lên viết vài chữ và ném cho Bạch Tuyết, “Đây là số điện thoại liên lạc với mấy người lãnh đạo, bản thiết kếđược đánh giá khá cao nên họ muốn hợp tác làm việc với cô.”
Cảm thấy kinh ngạc khi nhận tấm giấy từ tay Đái Kiều Nghiên, mắt Bạch Tuyết tròn to, “Được ạ.”
Khoé miệng Đái Kiều Nghiên nhếch lên cười lạnh, liếc mắt nhìn tờ giấy Bạch Tuyết cầm trong tay. Cô ta sẽ không ngờ phía trên còn có một người không dễ dàng đối phó.
**
Thật lạ lùng, mãi đến buổi tối mà điện thoại của Tư Hoài Dương vẫn tắt máy.
“Ba à, gần đây ba có gặp bác Tư không?” Bạch Tuyết cầm điện thoại di động đi vào phòng khách hỏi ba mình đang xem TV.
Ba Bạch nghe câu hỏi của con gái, cảm thấy sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt né tránh nói: “Không có...... Không có.”
Bạch Tuyết ngồi vào bên cạnh ba mình nói: “Ba, ba đứng nói dối. Mỗi lần ba nói dối với mẹ đều bị mẹ vạch trần. Hay là ba muốn thử nữa?”
Ba Bạch chuyển kênh nói: “Đâu có...... Làm gì có chuyện đó. Việc nhà của Tư Hoài Dương liên quan gì đến ba mà ba phải nói dối?”
Chuyện nhà của Tư Hoài Dương? Những lời nói này có ý gì?
“Ba, có phải nhà của Tư Hoài Dương đã xảy ra việc gì hay không?” Bạch Tuyết khẩn trương đoạt lấy remote TV hỏi tới.
Ba Bạch thấy mình thật sự không giấu được đứa con gái thông minh của mình, nên đành thở dài, kể lại chuyện không may nhà của Tư Hoài Dương cho Bạch Tuyết nghe.
Nghe xong, Bạch Tuyết ném remote TV và chạy ra cửa.
Quả nhiên nhà họ Tư đã xảy ra chuyện. Thừa lúc cô đang bận rộn việc ở công ty, Tư Hoài Dương còn cố ý gọi điện thoại cho ba mẹ cô, muốn họ giấu giếm, không nói cho cô biết nữa chứ.
Đứng trước cửa biệt thư nhà họ Tư, đúng lúc cô thấy có người từ bên trong chạy ra.
Nhờ vào hai ngọn đèn lớn trước sân, cô nhận ra ngay đó chính là bạn gái của Tư Hoài Dương. Có lẽ cô ấy đang khóc.
Hoa Nhị Nhị lao ra, vừa lúc thấy xe taxi, liền chạy tới.
“Cô Hoa” Bạch Tuyết ngăn Nhị Nhị, “Hoài Dương, cậu ấy......”
“Tránh ra!” Hoa Nhị Nhị thét lên dùng sức đẩy Bạch Tuyết, “Cậu ta đang cần người bạn thanh mai trúc mã như cô an ủi đó. Mau đi đi.”
Suýt chút nữa Bạch Tuyết té ngã, nhưng cô cố gắng giữ thăng bằng. Sau đó bước đến muốn ngăn Nhị Nhị lên xe, “Cô Hoa, cô hiểu lầm rồi. Tôi và Tư Hoài Dương chỉ là bạn bè thôi. “
“Cô và cậu ta có quan hệ thế nào cũng không liên quan gì tới tôi.” Hoa Nhị Nhị lạnh nhạt hừ một tiếng, “Tinh thần sa sút lại trút giận vào bạn gái. Cậu ta đúng là một người đàn ông xấu xa. Tôi và Tư Hoài, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..Dương đã chia tay. Cô tránh ra.”