Chương : 5
Cho đến khi cô nhìn thấy một đội ngũ nữ tiếp viên hàng không đi ra từ phía cổng, cô mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra người đại thiếu gia đang đứng không phải là thanh mai trúc mã gì hết mà là một trong những nữ tiếp viên hàng không kia.
Vừa nhìn thấy đội ngũ nữ tiếp viên hàng không bước ra, Tư Hoài Dương vội vàng ôm bó hoa hồng lớn đang cầm trên tay chạy về phía một nữ tiếp viên có dáng vóc gầy gò, dung mạo thanh tú, xinh đẹp. Còn người kia đang nói chuyện với đồng nghiệp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười thật vui vẻ.
Tư Hoài Dương ôm bó hoa hồng chạy về phía trước, tặng cho người nữ tiếp viên hàng không kia khiến cô bị các đồng nghiệp trêu đùa đến nỗi hai má cô ửng hồng, thầm thì nói gì đó.
Bạch Tuyết nhìn cảnh này, cảm thấy thật buồn cười.
Từ trước đến giờ, cô nghĩ những cảnh tỏ tình trước mặt bao nhiêu người chỉ có trong phim truyền hình thôi, nhưng hôm nay thật không ngờ cô lại được chứng kiến tận mắt ngoài đời như vậy.
Nữ tiếp viên hàng không cầm bó hoa trong tay, kéo tay Tư Hoài Dương, đưa hành lý cho Tư Hoài Dương kéo dùm.
Khi hai người đi đến trước mặt Bạch Tuyết, Tư Hoài Dương giới thiệu.
“Người này là bạn thân từ nhỏ đến lớn với anh, cô ấy tên Bạch Tuyết. Ba của cô ấy và ba anh đều là kỹ sư chế tạo xe hơi.” Tư Hoài Dương quay sang nữ tiếp viên hàng không để giới thiệu Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lễ phép vươn tay chào hỏi, người nữ tiếp viên hàng không kia cũng đưa tay ra chào đáp lễ, không biết nụ cười trên mặt cô là thật hay chỉ là phép xã giao thông thường.
“Bạch Tuyết, đây là bạn gái tớ, Nhị Nhị, Hoa Nhị Nhị. Cô ấy thật xinh đẹp, đúng không?” Tư Hoài Dương đắc ý khoe khoang với Bạch Tuyết, đồng thời trên khuôn mặt trẻ trung cũng nở nụ cười đầy nếp nhăn.
Hoa Nhị Nhị thẹn thùng đẩy Tư Hoài Dương, cúi đầu mỉm cười.
Thật khó ưa. Bạch Tuyết cũng cười gượng gạo, trong lòng thầm mắng Tư Hoài Dương một trăm lần.
Nếu biết Tư Hoài Dương chỉ thuận đường đón mình, mục đích chính là muốn đón bạn gái, còn nói lời ân ái trước mặt mình thì cô sớm không nói việc mình về nước với cậu ta. Thà cô tự mình bắt xe về nhà còn hơn.
Vì ba cô làm việc cho công ty chế tạo xe hơi, nên từ nhỏ cô và Tư Hoài Dương cũng sống trong khu chung cư dành cho nhân viên của công ty. Thậm chí nơi đây cũng có nhà trẻ, trường tiểu học, trung học dành riêng cho nhân viên của công ty. Còn Bạch Tuyết lớn hơn Tư Hoài Dương một tuổi cho nên cô học cao hơn cậu ta một lớp.
Khi Bạch Tuyết lên lớp mười một, ba của Tư Hoài Dương từ chức. Từ một cửa hàng chuyên mua bán ô tô rồi trở thành đại lý và thành lập một công ty riêng, ông cứ thế một đường phát triển lớn mạnh. Cũng vì thế, Tư Hoài Dương trở thành con nhà giàu – một công tử đẹp trai, cao to và giàu có.
Nhưng tình bạn giữa hai người vẫn không thay đổi, Tư Hoài Dương chưa bao giờ gọi Bạch Tuyết là “chị” , Die nd da nl e q uu ydo n, và Bạch Tuyết cũng xem cậu ta như một người bạn thân thiết dù cô đã đi xa tận bốn năm trời.
Để hành lý của Bạch Tuyết vào cốp xe, Tư Hoài Dương mở cửa sau cho Bạch Tuyết, còn cậu cùng bạn gái ngồi ở ghế trước.
Ở sân bay, cậu chỉ để ý đến bạn gái Hoa Nhị Nhị nhưng lên xe, cậu cũng trò chuyện vui vẻ với Bạch Tuyết.
Hiện tại Tư Hoài Dương tiếp quản chi nhánh công ty của ba cậu, có cơ hội thường xuyên đến Bắc Kinh công tác. Mỗi lần đến, lần nào cậu cũng hẹn gặp Bạch Tuyết.
Tư Hoài Dương không còn chuyện gì để nói nên đem chuyện cô ra nói “Gã họ Trịnh kia thật có mắt không tròng. Dáng dấp cậu nhìn cũng khá, có ba làm cố vấn cho một công ty lớn, lương tháng cũng khá cao, thế mà gã không chọn cậu mà lại chọn Bạch Phú Mỹ kia sao?”
Khi biết chuyện Bạch Tuyết bị bỏ rơi, nếu Tư Hoài Dương không mắc bận công việc thì cậu ta đã đến Bắc Kinh đánh tên bạn trai họ Trịnh của cô một trận rồi.
Bạch Tuyết thở dài, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cất giọng nói: “So với thời đại của ba tớ, lúc đó lương ba tớ chỉ đủ sống qua ngày mà ba của Bạch Phú Mỹ đã thành lập được công ty rồi.”
Hoa Nhị Nhị vừa vuốt mái tóc dài của mình, vừa quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết, dịu dàng hỏi: “Tiểu thư Bạch chia tay với bạn trai rồi sao?”
Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu một cái, “Đúng vậy. Nói chính xác, tớ bị bỏ rơi.” Cô giống như đang tự chế giễu mình.
“À.” Hoa Nhị Nhị ồ một tiếng, sau đó quay đầu lên mở nắp chai nước suối trong tay mình đưa cho Tư Hoài Dương nói, “Tư Hoài Dương, anh muốn uống không?”
Tư Hoài Dương vui mừng nhận lấy chai nước suối từ tay bạn gái mình, uống hai ngụm và trả lại cho cô.
Hành động của Hoa Nhị Nhị khiến Bạch Tuyết suy nghĩ, không phải cô ta. . . . . .
“Tiểu Bạch, đừng nản lòng.” Tư Hoài Dương đang nhận lấy múi cam từ tay bạn gái vừa nói, “Dạng người thùy mị, hiền lành như cậu lo gì không lấy được chồng. Nếu như cậu muốn thì có thể tìm đàn ông trong khoảng ba mươi hoặc bốn mươi cũng không sao cả.”
“Im miệng. Cậu ngậm miệng lại cho tớ.” Bạch Tuyết giận dữ đến nỗi muốn đập vào đầu Tư Hoài Dương.
Thì ra người đại thiếu gia đang đứng không phải là thanh mai trúc mã gì hết mà là một trong những nữ tiếp viên hàng không kia.
Vừa nhìn thấy đội ngũ nữ tiếp viên hàng không bước ra, Tư Hoài Dương vội vàng ôm bó hoa hồng lớn đang cầm trên tay chạy về phía một nữ tiếp viên có dáng vóc gầy gò, dung mạo thanh tú, xinh đẹp. Còn người kia đang nói chuyện với đồng nghiệp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười thật vui vẻ.
Tư Hoài Dương ôm bó hoa hồng chạy về phía trước, tặng cho người nữ tiếp viên hàng không kia khiến cô bị các đồng nghiệp trêu đùa đến nỗi hai má cô ửng hồng, thầm thì nói gì đó.
Bạch Tuyết nhìn cảnh này, cảm thấy thật buồn cười.
Từ trước đến giờ, cô nghĩ những cảnh tỏ tình trước mặt bao nhiêu người chỉ có trong phim truyền hình thôi, nhưng hôm nay thật không ngờ cô lại được chứng kiến tận mắt ngoài đời như vậy.
Nữ tiếp viên hàng không cầm bó hoa trong tay, kéo tay Tư Hoài Dương, đưa hành lý cho Tư Hoài Dương kéo dùm.
Khi hai người đi đến trước mặt Bạch Tuyết, Tư Hoài Dương giới thiệu.
“Người này là bạn thân từ nhỏ đến lớn với anh, cô ấy tên Bạch Tuyết. Ba của cô ấy và ba anh đều là kỹ sư chế tạo xe hơi.” Tư Hoài Dương quay sang nữ tiếp viên hàng không để giới thiệu Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lễ phép vươn tay chào hỏi, người nữ tiếp viên hàng không kia cũng đưa tay ra chào đáp lễ, không biết nụ cười trên mặt cô là thật hay chỉ là phép xã giao thông thường.
“Bạch Tuyết, đây là bạn gái tớ, Nhị Nhị, Hoa Nhị Nhị. Cô ấy thật xinh đẹp, đúng không?” Tư Hoài Dương đắc ý khoe khoang với Bạch Tuyết, đồng thời trên khuôn mặt trẻ trung cũng nở nụ cười đầy nếp nhăn.
Hoa Nhị Nhị thẹn thùng đẩy Tư Hoài Dương, cúi đầu mỉm cười.
Thật khó ưa. Bạch Tuyết cũng cười gượng gạo, trong lòng thầm mắng Tư Hoài Dương một trăm lần.
Nếu biết Tư Hoài Dương chỉ thuận đường đón mình, mục đích chính là muốn đón bạn gái, còn nói lời ân ái trước mặt mình thì cô sớm không nói việc mình về nước với cậu ta. Thà cô tự mình bắt xe về nhà còn hơn.
Vì ba cô làm việc cho công ty chế tạo xe hơi, nên từ nhỏ cô và Tư Hoài Dương cũng sống trong khu chung cư dành cho nhân viên của công ty. Thậm chí nơi đây cũng có nhà trẻ, trường tiểu học, trung học dành riêng cho nhân viên của công ty. Còn Bạch Tuyết lớn hơn Tư Hoài Dương một tuổi cho nên cô học cao hơn cậu ta một lớp.
Khi Bạch Tuyết lên lớp mười một, ba của Tư Hoài Dương từ chức. Từ một cửa hàng chuyên mua bán ô tô rồi trở thành đại lý và thành lập một công ty riêng, ông cứ thế một đường phát triển lớn mạnh. Cũng vì thế, Tư Hoài Dương trở thành con nhà giàu – một công tử đẹp trai, cao to và giàu có.
Nhưng tình bạn giữa hai người vẫn không thay đổi, Tư Hoài Dương chưa bao giờ gọi Bạch Tuyết là “chị” , Die nd da nl e q uu ydo n, và Bạch Tuyết cũng xem cậu ta như một người bạn thân thiết dù cô đã đi xa tận bốn năm trời.
Để hành lý của Bạch Tuyết vào cốp xe, Tư Hoài Dương mở cửa sau cho Bạch Tuyết, còn cậu cùng bạn gái ngồi ở ghế trước.
Ở sân bay, cậu chỉ để ý đến bạn gái Hoa Nhị Nhị nhưng lên xe, cậu cũng trò chuyện vui vẻ với Bạch Tuyết.
Hiện tại Tư Hoài Dương tiếp quản chi nhánh công ty của ba cậu, có cơ hội thường xuyên đến Bắc Kinh công tác. Mỗi lần đến, lần nào cậu cũng hẹn gặp Bạch Tuyết.
Tư Hoài Dương không còn chuyện gì để nói nên đem chuyện cô ra nói “Gã họ Trịnh kia thật có mắt không tròng. Dáng dấp cậu nhìn cũng khá, có ba làm cố vấn cho một công ty lớn, lương tháng cũng khá cao, thế mà gã không chọn cậu mà lại chọn Bạch Phú Mỹ kia sao?”
Khi biết chuyện Bạch Tuyết bị bỏ rơi, nếu Tư Hoài Dương không mắc bận công việc thì cậu ta đã đến Bắc Kinh đánh tên bạn trai họ Trịnh của cô một trận rồi.
Bạch Tuyết thở dài, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cất giọng nói: “So với thời đại của ba tớ, lúc đó lương ba tớ chỉ đủ sống qua ngày mà ba của Bạch Phú Mỹ đã thành lập được công ty rồi.”
Hoa Nhị Nhị vừa vuốt mái tóc dài của mình, vừa quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết, dịu dàng hỏi: “Tiểu thư Bạch chia tay với bạn trai rồi sao?”
Bạch Tuyết mỉm cười gật đầu một cái, “Đúng vậy. Nói chính xác, tớ bị bỏ rơi.” Cô giống như đang tự chế giễu mình.
“À.” Hoa Nhị Nhị ồ một tiếng, sau đó quay đầu lên mở nắp chai nước suối trong tay mình đưa cho Tư Hoài Dương nói, “Tư Hoài Dương, anh muốn uống không?”
Tư Hoài Dương vui mừng nhận lấy chai nước suối từ tay bạn gái mình, uống hai ngụm và trả lại cho cô.
Hành động của Hoa Nhị Nhị khiến Bạch Tuyết suy nghĩ, không phải cô ta. . . . . .
“Tiểu Bạch, đừng nản lòng.” Tư Hoài Dương đang nhận lấy múi cam từ tay bạn gái vừa nói, “Dạng người thùy mị, hiền lành như cậu lo gì không lấy được chồng. Nếu như cậu muốn thì có thể tìm đàn ông trong khoảng ba mươi hoặc bốn mươi cũng không sao cả.”
“Im miệng. Cậu ngậm miệng lại cho tớ.” Bạch Tuyết giận dữ đến nỗi muốn đập vào đầu Tư Hoài Dương.