Chương 22: Tiệc Ở C.M (2)
Sau một hồi thì phóng viên cũng giải tán nhưng Lục Lãnh Phong vẫn cứ vòng tay ôm lấy eo nhỏ khiến cô hơi khó chịu
- Buông ra được rồi đó
Nghe giọng Hy Nguyệt nói anh mới nhớ mà thu tay về
Cô nhìn xung quanh khung cảnh của buổi tiệc thật náo nhiệt nên có chút không quen. Khách mời lớn nhỏ đều có mặt đông đủ, ai nấy cũng đều sang trọng, trên tay còn cầm một ly rượu vang đỏ lắc lắc trước mặt
Quan khách đều đi lại chủ động bắt chuyện với anh, nói không chừng may mắn lại có vinh dự hợp tác cùng LCK
Thấy Lục Lãnh Phong không để ý mình, cô bèn đi bên bàn rượu. Bỗng nhiên cô muốn thử cái vị đắng đắng, cay cay của nó, tiện tay lấy một ly lắc lắc rồi thưởng thức
- Hy Nguyệt
Nghe ai gọi tên mình cô xoay người qua, đó là các nhân viên của phòng kinh doanh. Thấy họ vẻ mặt cô hiện rõ vẻ vui mừng
- Á mọi người
- Hy Nguyệt, hôm nay cô mặc sườn xám quả thật rất xinh đẹp đó nha
Một người trong số họ cất lời khen ngợi cô
- Ấyy cô Trương, cô nói gì vậy bây giờ phải gọi là Lục thiếu phu nhân
Một người đàn ông lên tiếng nhắc nhở cách xưng hô của người phụ nữ vừa nói
- Tôi quên mất đúng rồi phải gọi là Lục thiếu phu nhân
- Mọi người không cần làm quá vậy đâu dù sao tôi cũng quen mọi người gọi là Hy Nguyệt rồi
Cô mỉm cười nói với mọi người
- Nhưng mà tôi giận cô lắm đó, làm lâu như vậy mà không nói rõ thân phân của mình
Một người tên Triệu Lam bĩu môi
- Không nói ra tại vì tôi không muốn vì thế mà được đối xử đặc biệt
Hy Nguyệt giải thích cho mọi người hiểu, tầm lúc sau có một người phụ nữ diện sườn xám đỏ cắt hở vô cùng táo bạo đi đến chỗ đám người cô. Cất giọng đanh đá cùng ánh mắt xem thuờng nhìn Hy Nguyệt
- Thiếu phu nhân gì chứ, nói không chừng mai mốt Lục tổng chơi chán rồi bỏ cô cũng nên
- Chuyện gia đình người ta sao cô quan tâm vậy giám đốc Hạ, dù sao thì cô ấy vẫn là Lục phu nhân, cô nên cẩn thận lời nói của mình đi
Hy Nguyệt chưa kịp mở lời thì Triệu Lam đã lên tiếng, mọi người ở phòng kinh doanh vốn đã có thành kiến với cô ta, cho dù là giám đốc thì họ cũng chẳng quan tâm
- Cẩn thận lời nói? Hứ Lục thiếu phu nhân gì chứ chẳng qua cũng là kẻ làm ấm giường thôi
Trước những lời nói chua ngoa, xem thường của ả, Hy Nguyệt vẫn bình tĩnh đáp lại pha chút sự châm chọc
- Giám đốc Hạ thích nghĩ như nào tôi cũng không quan tâm nhưng mà sao tôi thấy
Dừng lại một lúc rồi cô nói tiếp
- Bộ đồ cô đang mặc có phần không phù hợp với cương vị giám đốc đó
Ả mặc bộ sườn xám đỏ không tay, ngắn tới bắp đùi, xẻ tà cao ngút, cắt khoét ngay phần ngực còn để hở cả lưng. Nhìn qua có ai mà nghĩ cô ta là một giám đốc đâu
- C-cô...cô
Lời nói của Hy Nguyệt nhất thời làm ả ta cứng họng, dùng tay chỉ chỉ vào mặt cô rồi hậm hực đi sang chỗ khác
- E-em là Diệp Hy Nguyệt phải không?
Đang nói chuyện vui vẻ cùng mọi người thì từ xa có một anh chàng mặc vest bước lại
- Anh làa............
Nhận thấy vẻ mặt không biết của Hy Nguyệt, anh ta vội nói tiếp
- À anh là Vương Huy, em còn nhớ anh không?
- Vương Huy?
Cái tên này sao quen quá hình như cô từng quen người này. Suy nghĩ một hồi cô mới nhớ ra đúng rồi Vương Huy là học trưởng hồi đại học của mình
- À thì ra là học trưởng Vương
- Sau khi học xong đại học anh bị mất liên lạc với em, may mắn hôm nay lại được gặp lại
Vương Huy nhìn cô mỉm cười, dáng vẻ có phần ôn nhu hơn Lục Lãnh Phong nhiều
- Em rất vui khi gặp lại anh
- Anh cũng rất vui nhưng mà không ngờ e-em lại là phu nhân của Lục tổng
- À hiện tại anh đang làm gì?
Cô hơi nghiêng đầu thắc mắc, thấy dáng vẻ đó anh ta mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp
- Anh đang làm việc ở Vương thị
- Vương thị? Vương Huy
Hy Nguyệt chợt nghĩ ra điều gì đó dừng lại một lúc rồi tiếp lời
- Thất lễ rồi Vương tổng
Nghe vậy, anh ta bèn xua xua tay nói
- Vương tổng nghe xa lạ quá trước gọi sao thì giờ cứ gọi vậy đi
- À dạ
Hy Nguyệt mỉm cười tươi nhìn Vương Huy
Còn về phần Lục Lãnh Phong, mãi nói chuyện với mấy vị chủ tịch của các công ty khác mà chẳng để ý cô đã biến mất từ lúc nào
Sau khi nói chuyện với họ anh vội đi tìm cô, không ngờ lại thấy cảnh tượng trước mắt. Hy Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ cùng một người đàn ông khác
Nhìn thấy, Lục Lãnh Phong vô cùng tức giận nhưng nhanh chóng thu lại thái độ đó, gương mặt vẫn giữ vẻ băng lãnh, cao ngạo bước về phía cô
Đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng Hy Nguyệt cảm nhận bàn tay ai đó đang đặt lên eo mình
- Tưởng phu nhân đang nói chuyện cùng ai hóa ra là Vương tổng
Mắt nhìn Vương Huy nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy eo cô như đánh dấu chủ quyền
Nhận thấy người trước mặt mình là một nhân vật có tầm cỡ, Vương Huy thể hiện sự vui vẻ nói
- Thì ra là Lục tổng, rất vinh dự khi gặp anh
Lục Lãnh Phong vẫn giữ khí chất băng lãnh nhìn anh rồi xoay 180 độ nhìn cô hiền hòa
- Phu nhân của tôi cũng mệt rồi xin phép Vương tổng chúng tôi đi trước
Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo đi ra thẳng xe
Sau khi hai người đi Vương Huy nhếch miệng nở một nụ cười chẳng mấy thiện cảm
- Chờ đó đi sớm muộn gì tôi cũng nếm thử người phụ nữ của Lục Lãnh Phong
- Buông ra được rồi đó
Nghe giọng Hy Nguyệt nói anh mới nhớ mà thu tay về
Cô nhìn xung quanh khung cảnh của buổi tiệc thật náo nhiệt nên có chút không quen. Khách mời lớn nhỏ đều có mặt đông đủ, ai nấy cũng đều sang trọng, trên tay còn cầm một ly rượu vang đỏ lắc lắc trước mặt
Quan khách đều đi lại chủ động bắt chuyện với anh, nói không chừng may mắn lại có vinh dự hợp tác cùng LCK
Thấy Lục Lãnh Phong không để ý mình, cô bèn đi bên bàn rượu. Bỗng nhiên cô muốn thử cái vị đắng đắng, cay cay của nó, tiện tay lấy một ly lắc lắc rồi thưởng thức
- Hy Nguyệt
Nghe ai gọi tên mình cô xoay người qua, đó là các nhân viên của phòng kinh doanh. Thấy họ vẻ mặt cô hiện rõ vẻ vui mừng
- Á mọi người
- Hy Nguyệt, hôm nay cô mặc sườn xám quả thật rất xinh đẹp đó nha
Một người trong số họ cất lời khen ngợi cô
- Ấyy cô Trương, cô nói gì vậy bây giờ phải gọi là Lục thiếu phu nhân
Một người đàn ông lên tiếng nhắc nhở cách xưng hô của người phụ nữ vừa nói
- Tôi quên mất đúng rồi phải gọi là Lục thiếu phu nhân
- Mọi người không cần làm quá vậy đâu dù sao tôi cũng quen mọi người gọi là Hy Nguyệt rồi
Cô mỉm cười nói với mọi người
- Nhưng mà tôi giận cô lắm đó, làm lâu như vậy mà không nói rõ thân phân của mình
Một người tên Triệu Lam bĩu môi
- Không nói ra tại vì tôi không muốn vì thế mà được đối xử đặc biệt
Hy Nguyệt giải thích cho mọi người hiểu, tầm lúc sau có một người phụ nữ diện sườn xám đỏ cắt hở vô cùng táo bạo đi đến chỗ đám người cô. Cất giọng đanh đá cùng ánh mắt xem thuờng nhìn Hy Nguyệt
- Thiếu phu nhân gì chứ, nói không chừng mai mốt Lục tổng chơi chán rồi bỏ cô cũng nên
- Chuyện gia đình người ta sao cô quan tâm vậy giám đốc Hạ, dù sao thì cô ấy vẫn là Lục phu nhân, cô nên cẩn thận lời nói của mình đi
Hy Nguyệt chưa kịp mở lời thì Triệu Lam đã lên tiếng, mọi người ở phòng kinh doanh vốn đã có thành kiến với cô ta, cho dù là giám đốc thì họ cũng chẳng quan tâm
- Cẩn thận lời nói? Hứ Lục thiếu phu nhân gì chứ chẳng qua cũng là kẻ làm ấm giường thôi
Trước những lời nói chua ngoa, xem thường của ả, Hy Nguyệt vẫn bình tĩnh đáp lại pha chút sự châm chọc
- Giám đốc Hạ thích nghĩ như nào tôi cũng không quan tâm nhưng mà sao tôi thấy
Dừng lại một lúc rồi cô nói tiếp
- Bộ đồ cô đang mặc có phần không phù hợp với cương vị giám đốc đó
Ả mặc bộ sườn xám đỏ không tay, ngắn tới bắp đùi, xẻ tà cao ngút, cắt khoét ngay phần ngực còn để hở cả lưng. Nhìn qua có ai mà nghĩ cô ta là một giám đốc đâu
- C-cô...cô
Lời nói của Hy Nguyệt nhất thời làm ả ta cứng họng, dùng tay chỉ chỉ vào mặt cô rồi hậm hực đi sang chỗ khác
- E-em là Diệp Hy Nguyệt phải không?
Đang nói chuyện vui vẻ cùng mọi người thì từ xa có một anh chàng mặc vest bước lại
- Anh làa............
Nhận thấy vẻ mặt không biết của Hy Nguyệt, anh ta vội nói tiếp
- À anh là Vương Huy, em còn nhớ anh không?
- Vương Huy?
Cái tên này sao quen quá hình như cô từng quen người này. Suy nghĩ một hồi cô mới nhớ ra đúng rồi Vương Huy là học trưởng hồi đại học của mình
- À thì ra là học trưởng Vương
- Sau khi học xong đại học anh bị mất liên lạc với em, may mắn hôm nay lại được gặp lại
Vương Huy nhìn cô mỉm cười, dáng vẻ có phần ôn nhu hơn Lục Lãnh Phong nhiều
- Em rất vui khi gặp lại anh
- Anh cũng rất vui nhưng mà không ngờ e-em lại là phu nhân của Lục tổng
- À hiện tại anh đang làm gì?
Cô hơi nghiêng đầu thắc mắc, thấy dáng vẻ đó anh ta mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp
- Anh đang làm việc ở Vương thị
- Vương thị? Vương Huy
Hy Nguyệt chợt nghĩ ra điều gì đó dừng lại một lúc rồi tiếp lời
- Thất lễ rồi Vương tổng
Nghe vậy, anh ta bèn xua xua tay nói
- Vương tổng nghe xa lạ quá trước gọi sao thì giờ cứ gọi vậy đi
- À dạ
Hy Nguyệt mỉm cười tươi nhìn Vương Huy
Còn về phần Lục Lãnh Phong, mãi nói chuyện với mấy vị chủ tịch của các công ty khác mà chẳng để ý cô đã biến mất từ lúc nào
Sau khi nói chuyện với họ anh vội đi tìm cô, không ngờ lại thấy cảnh tượng trước mắt. Hy Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ cùng một người đàn ông khác
Nhìn thấy, Lục Lãnh Phong vô cùng tức giận nhưng nhanh chóng thu lại thái độ đó, gương mặt vẫn giữ vẻ băng lãnh, cao ngạo bước về phía cô
Đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng Hy Nguyệt cảm nhận bàn tay ai đó đang đặt lên eo mình
- Tưởng phu nhân đang nói chuyện cùng ai hóa ra là Vương tổng
Mắt nhìn Vương Huy nhưng tay anh vẫn giữ chặt lấy eo cô như đánh dấu chủ quyền
Nhận thấy người trước mặt mình là một nhân vật có tầm cỡ, Vương Huy thể hiện sự vui vẻ nói
- Thì ra là Lục tổng, rất vinh dự khi gặp anh
Lục Lãnh Phong vẫn giữ khí chất băng lãnh nhìn anh rồi xoay 180 độ nhìn cô hiền hòa
- Phu nhân của tôi cũng mệt rồi xin phép Vương tổng chúng tôi đi trước
Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo đi ra thẳng xe
Sau khi hai người đi Vương Huy nhếch miệng nở một nụ cười chẳng mấy thiện cảm
- Chờ đó đi sớm muộn gì tôi cũng nếm thử người phụ nữ của Lục Lãnh Phong