Chương 39: Nghe Lén
Sáng hôm sau
Hy Nguyệt lim dim mở mắt, cô nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, không ngờ con người thật của Vương Huy lại là như vậy. Thấy trên người mình đã mặc bộ quần áo khác, phần dưới cũng không thấy đau, huống hồ lại còn đang ở biệt thự
- Tối qua, Lục Lãnh Phong đến cứu mình thật sao?
Cô tự suy nghĩ nhưng lại không dám tin đây là sự thật. Mà thôi kệ đi, dù sao cũng nên cảm ơn anh ta một tiếng. Nhìn sang đồng hồ đã hơn bảy giờ ba mươi
Cô vội ngồi dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi bắt xe đến công ty. Vừa đến LCK, cô đi nhanh đến phòng chủ tịch, gõ cửa rồi bước vào
- Giờ này cô mới dậy đó hả?
Không rảnh để đôi co với Lục Lãnh Phong, cô còn có chuyện chính để nói
- Tôi...tôi muốn cảm.....cảm ơn anh về chuyện hôm qua
Vẻ mặt anh vẫn bình thuờng như chẳng có gì, nhin cô vài giây rồi nói
- Tiểu Giang nói phóng viên theo dõi cô nên tôi mới đến. Không cần cảm ơn
Tim cô như hẫng đi một nhịp, không biết tại sao có chút thất vọng. Hy Nguyệt cố gắng hỏi tiếp
- Nếu không có phóng viên theo tôi anh sẽ không đến...đúng chứ?
Không do dự hay chần chừ anh nói như khẳng định
- Đúng
Dừng một lúc, Lục Lãnh Phong nói tiếp
- Nợ cô còn chưa trả bây giờ lại để LCK mất thêm hợp đồng sau này an phân chút đi
- Nếu biết sẽ mất hợp đồng, sao anh còn đến cứu tôi làm gì?
Hy Nguyệt vẫn muốn hỏi thêm một lần, như đang cố tìm kiếm một tia hy vọng nhỏ nhoi, lý do vì sao anh đến khách sạn F
- Cô không nghe nói lúc nãy sao? Phóng viên theo dõi cô nên tôi mới đến
- Phóng viên? Chẳng phải anh nhiều tiền lắm sao, anh dùng tiền bịt miệng họ được mà? Hà tất gì phải đến cứu một người như tôi
Hy Nguyệt cười nhạt
- Cô muốn nghe lý do? Đúng tôi biết rõ sẽ không thể hợp tác với Vương thị nhưng vẫn đến vì tôi không muốn thấy thằng đàn ông khác chơi cô. Cô chỉ có thể là của tôi, là đồ chơi của một mình tôi
*Chát*
- Anh coi tôi đê tiện, thấp hèn tới vậy sao? Anh cứu tôi cũng vì thể diện, vì lợi ích, vì quyền lợi của chính bản thân anh. Tôi thật sự thấy ghê tởm anh đó, Lục Lãnh Phong
Hai người cứ thế lại cãi nhau nhưng họ không biết ở ngoài Giai Lạc đã nghe hết toàn bộ sự việc. Vốn dĩ cô nghe chị dâu làm thư ký kí cho anh hai nên đến xem thử, nào ngờ lại chính tai nghe được chuyện chẳng hay ho này
Cô nghe anh chị của mình nói mà không khỏi kinh ngạc, Giai Lạc dùng tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động. Chẳng phải mới hôm mừng thọ của bà, hai người còn phát cẩu lương cho cô xem, không phải là hạnh phúc lắm sao?
Bên trong không khí lại càng căng thẳng hơn, anh và cô không ai nhường ai. Trên má Lục Lãnh Phong đã in hằn năm dấu tay, đỏ ửng lên
- Sau khi trả hết nợ, tôi sẽ lập tức li hôn với anh. Trả lại hạnh phúc cho anh và cô thanh mai trúc mã Tống Thanh Di
Hy Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, cương quyết nói. Cô suy nghĩ kĩ lắm rồi dù có yêu hay không nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng chỉ khổ thêm
- Cô nghĩ bao lâu sẽ trả hết nợ? một năm, năm năm hay mười năm? Còn nữa tôi có hạnh phúc với ai không đến lượt cô lên tiếng
Lục Lãnh Phong nhếch mép, cười nửa miệng. Anh từ từ tiến lại gần Hy Nguyệt, nắm lấy hai tay cô
- Dù có trả hết nợ, tôi cũng không li hôn. Cô chỉ mãi mãi là của một mình Lục Lãnh Phong này
- Anh cố chấp quá vậy. Không phải anh yêu Tống Thanh Di sao?
- Tôi yêu ai đâu đến lượt cô quản. Bây giờ tôi chỉ biết cô là vợ của tôi, cô phải phục tùng tôi
Giai Lạc vẫn đứng ở đó, càng nghe lại càng bất ngờ. Không lẽ hai người họ diễn kịch để qua mắt nhà chính? Hết sức kinh ngạc, cô chẳng thể ở lại LCK được nữa vội ra xe lái thẳng về nhà chính
Hy Nguyệt lim dim mở mắt, cô nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, không ngờ con người thật của Vương Huy lại là như vậy. Thấy trên người mình đã mặc bộ quần áo khác, phần dưới cũng không thấy đau, huống hồ lại còn đang ở biệt thự
- Tối qua, Lục Lãnh Phong đến cứu mình thật sao?
Cô tự suy nghĩ nhưng lại không dám tin đây là sự thật. Mà thôi kệ đi, dù sao cũng nên cảm ơn anh ta một tiếng. Nhìn sang đồng hồ đã hơn bảy giờ ba mươi
Cô vội ngồi dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi bắt xe đến công ty. Vừa đến LCK, cô đi nhanh đến phòng chủ tịch, gõ cửa rồi bước vào
- Giờ này cô mới dậy đó hả?
Không rảnh để đôi co với Lục Lãnh Phong, cô còn có chuyện chính để nói
- Tôi...tôi muốn cảm.....cảm ơn anh về chuyện hôm qua
Vẻ mặt anh vẫn bình thuờng như chẳng có gì, nhin cô vài giây rồi nói
- Tiểu Giang nói phóng viên theo dõi cô nên tôi mới đến. Không cần cảm ơn
Tim cô như hẫng đi một nhịp, không biết tại sao có chút thất vọng. Hy Nguyệt cố gắng hỏi tiếp
- Nếu không có phóng viên theo tôi anh sẽ không đến...đúng chứ?
Không do dự hay chần chừ anh nói như khẳng định
- Đúng
Dừng một lúc, Lục Lãnh Phong nói tiếp
- Nợ cô còn chưa trả bây giờ lại để LCK mất thêm hợp đồng sau này an phân chút đi
- Nếu biết sẽ mất hợp đồng, sao anh còn đến cứu tôi làm gì?
Hy Nguyệt vẫn muốn hỏi thêm một lần, như đang cố tìm kiếm một tia hy vọng nhỏ nhoi, lý do vì sao anh đến khách sạn F
- Cô không nghe nói lúc nãy sao? Phóng viên theo dõi cô nên tôi mới đến
- Phóng viên? Chẳng phải anh nhiều tiền lắm sao, anh dùng tiền bịt miệng họ được mà? Hà tất gì phải đến cứu một người như tôi
Hy Nguyệt cười nhạt
- Cô muốn nghe lý do? Đúng tôi biết rõ sẽ không thể hợp tác với Vương thị nhưng vẫn đến vì tôi không muốn thấy thằng đàn ông khác chơi cô. Cô chỉ có thể là của tôi, là đồ chơi của một mình tôi
*Chát*
- Anh coi tôi đê tiện, thấp hèn tới vậy sao? Anh cứu tôi cũng vì thể diện, vì lợi ích, vì quyền lợi của chính bản thân anh. Tôi thật sự thấy ghê tởm anh đó, Lục Lãnh Phong
Hai người cứ thế lại cãi nhau nhưng họ không biết ở ngoài Giai Lạc đã nghe hết toàn bộ sự việc. Vốn dĩ cô nghe chị dâu làm thư ký kí cho anh hai nên đến xem thử, nào ngờ lại chính tai nghe được chuyện chẳng hay ho này
Cô nghe anh chị của mình nói mà không khỏi kinh ngạc, Giai Lạc dùng tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động. Chẳng phải mới hôm mừng thọ của bà, hai người còn phát cẩu lương cho cô xem, không phải là hạnh phúc lắm sao?
Bên trong không khí lại càng căng thẳng hơn, anh và cô không ai nhường ai. Trên má Lục Lãnh Phong đã in hằn năm dấu tay, đỏ ửng lên
- Sau khi trả hết nợ, tôi sẽ lập tức li hôn với anh. Trả lại hạnh phúc cho anh và cô thanh mai trúc mã Tống Thanh Di
Hy Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, cương quyết nói. Cô suy nghĩ kĩ lắm rồi dù có yêu hay không nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng chỉ khổ thêm
- Cô nghĩ bao lâu sẽ trả hết nợ? một năm, năm năm hay mười năm? Còn nữa tôi có hạnh phúc với ai không đến lượt cô lên tiếng
Lục Lãnh Phong nhếch mép, cười nửa miệng. Anh từ từ tiến lại gần Hy Nguyệt, nắm lấy hai tay cô
- Dù có trả hết nợ, tôi cũng không li hôn. Cô chỉ mãi mãi là của một mình Lục Lãnh Phong này
- Anh cố chấp quá vậy. Không phải anh yêu Tống Thanh Di sao?
- Tôi yêu ai đâu đến lượt cô quản. Bây giờ tôi chỉ biết cô là vợ của tôi, cô phải phục tùng tôi
Giai Lạc vẫn đứng ở đó, càng nghe lại càng bất ngờ. Không lẽ hai người họ diễn kịch để qua mắt nhà chính? Hết sức kinh ngạc, cô chẳng thể ở lại LCK được nữa vội ra xe lái thẳng về nhà chính