Chương 61: Hợp Tác
Cuối tuần này, Diệp thị sẽ mở một buổi tiệc ăn mừng và thông báo về việc đổi chủ tịch. Những người trong giới kinh doanh đều được mời tham gia và đương nhiên sẽ có Lục Lãnh Phong
Từ hôm thứ hai, Hy Nguyệt đã sai người mang thiệp mời đến biệt thự Diệp gia như một cách để chọc tức. Cầm tấm thiệp trên tay, ả Hy Tuyết lại nãy sinh ra một ý tưởng
Trưa hôm ấy, cô ta đã sửa soạng quần áo rồi đến Trần thị
- Trần tổng, có một cô gái đang đứng ở sảnh chính, cô ấy nhất quyết đòi gặp ngài
- Vậy cho cô ta vào đi
Cậu nhân viên cúi người rôi ra khỏi phòng làm việc của lão ta. Ông ta cứ nghĩ người đó là Hy Nguyệt, cô đến tìm ông vì chuyện hôm ở nhà hàng
Chưa đầy mười phút, Hy Tuyết đi theo người nhân viên lên phòng chủ tịch. Vừa bước vào đã thấy Trần tổng ngôi chễm chệ ở chiếc ghế xoay bên bàn làm việc
- Rất vui được gặp ngài, Trần tổng
- Cô là....?
Hy Tuyết nhìn ông ta cười rồi đáp
- À, tôi là Diệp Hy Tuyết
- Diệp tiểu thư, thì ra là con của Diệp tổng. Ngồi đi
Cô ta từ từ lại bên ghế sô pha, lão Trần tổng cũng tiến lại ngồi xuống vắt chéo chân sau đó rót ra một tách trà đưa cho Hy Tuyết
- Không biết Diệp tiểu thư gặp tôi đây là có chuyện gì?
Lão Trần tổng nhìn Hy Tuyết đầy nghi hoặc, cô ta uống lấy một ngụm trà rồi cười nói
- Đương nhiên là có chuyện mới gặp ngài rồi
- Chắc ngài cũng có thiệp mời của Diệp thị chứ nhỉ?
Ông ta gật đầu, đưa mắt nhìn Hy Tuyết ý chỉ cô ta tiếp lời
- Chắc ngài cũng muốn...cô gái ở nhà hàng VV?
- Cô muốn ám chỉ điều gì thì cứ nói thẳng
- Tôi muốn giúp Trần tổng đây thôi
Lão đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Hy Tuyết
- Giúp?
- Đương nhiên rồi
Nhìn biểu hiện của Trần tổng, xem ra vẫn còn nghi ngờ cô ta bèn nói thêm
- Đến ngày hôm đó, tôi sẽ chuốc thuốc khiến ả trở thành của ngài
- Không phải giao dịch chứ? Cô muốn tôi làm gì cho cô
Ả Hy Tuyết nhếch môi rồi nói tiếp
- Chỉ cần ngài chơi con điếm đó đến chết cho tôi...sau đó quay phim lại khiến ả nhục nhã
- Xem ra cô ta đã đắc tội gì đó với Diệp tiểu thư đây rồi
- Đắc tội gì chứ? Chẳng qua tôi đang muốn giúp ngài thôi mà
Trần tổng suy nghĩ một lúc rồi nhớ đến dáng vẻ hôm ấy của Hy Nguyệt sau đó lại nghĩ ngay đến cảnh tượng cô rên rỉ dưới thân ông ta mà liếm mép
- Được, hợp tác vui vẻ
Biết rằng đã đươc ý muốn, Hy Tuyết hả hê rời khỏi Trần thị mà ả không hề biết rằng chính hành động vừa rồi đã khiến ngày tàn của mình đến nhanh hơn
...
Trước giờ diễn ra buổi tiệc hơn hai tiếng, Khánh Hà đã chuẩn bị cho Hy Nguyệt hai bộ đầm dự tiệc một xanh và một đen
Hai chiếc váy đều được thiết kế ôm sát người tay dài. Cổ chữ V được đính một hàng pha lê, khoe khéo xương quai xanh cùng rãnh ngực mê người. Tuy có hơi đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, sang trọng
- Bộ màu xanh này mặc vào buổi tối nhất định là rất đẹp...hay là chị mặc bộ này đi
Khánh Hà cầm bộ váy màu xanh lên nhìn ngắm rồi đưa cho Hy Nguyệt. Cô nhận lấy chiếc váy sau đó lại đặt nó xuống
- Chị thấy bộ đen vẫn đẹp hơn cơ
Cô cầm lấy chiếc váy rồi đi vào phòng. Khánh Hà nhìn theo cô lắc đầu, nhìn sơ qua thì bộ màu xanh vẫn đẹp hơn nhưng Khánh Hà hiểu vì sao cô lại chọn bộ dự tiệc đen
Bởi vì Hy Nguyệt vẫn chưa quên được cái đêm kinh hoàng đó, cô vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Mà cũng đúng thôi, ngày nào chưa trả thù tên Lục Lãnh Phong thì ngày đó Hy Nguyệt vẫn nhớ, vẫn nhớ rất kĩ về ba năm trước
Từ hôm thứ hai, Hy Nguyệt đã sai người mang thiệp mời đến biệt thự Diệp gia như một cách để chọc tức. Cầm tấm thiệp trên tay, ả Hy Tuyết lại nãy sinh ra một ý tưởng
Trưa hôm ấy, cô ta đã sửa soạng quần áo rồi đến Trần thị
- Trần tổng, có một cô gái đang đứng ở sảnh chính, cô ấy nhất quyết đòi gặp ngài
- Vậy cho cô ta vào đi
Cậu nhân viên cúi người rôi ra khỏi phòng làm việc của lão ta. Ông ta cứ nghĩ người đó là Hy Nguyệt, cô đến tìm ông vì chuyện hôm ở nhà hàng
Chưa đầy mười phút, Hy Tuyết đi theo người nhân viên lên phòng chủ tịch. Vừa bước vào đã thấy Trần tổng ngôi chễm chệ ở chiếc ghế xoay bên bàn làm việc
- Rất vui được gặp ngài, Trần tổng
- Cô là....?
Hy Tuyết nhìn ông ta cười rồi đáp
- À, tôi là Diệp Hy Tuyết
- Diệp tiểu thư, thì ra là con của Diệp tổng. Ngồi đi
Cô ta từ từ lại bên ghế sô pha, lão Trần tổng cũng tiến lại ngồi xuống vắt chéo chân sau đó rót ra một tách trà đưa cho Hy Tuyết
- Không biết Diệp tiểu thư gặp tôi đây là có chuyện gì?
Lão Trần tổng nhìn Hy Tuyết đầy nghi hoặc, cô ta uống lấy một ngụm trà rồi cười nói
- Đương nhiên là có chuyện mới gặp ngài rồi
- Chắc ngài cũng có thiệp mời của Diệp thị chứ nhỉ?
Ông ta gật đầu, đưa mắt nhìn Hy Tuyết ý chỉ cô ta tiếp lời
- Chắc ngài cũng muốn...cô gái ở nhà hàng VV?
- Cô muốn ám chỉ điều gì thì cứ nói thẳng
- Tôi muốn giúp Trần tổng đây thôi
Lão đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Hy Tuyết
- Giúp?
- Đương nhiên rồi
Nhìn biểu hiện của Trần tổng, xem ra vẫn còn nghi ngờ cô ta bèn nói thêm
- Đến ngày hôm đó, tôi sẽ chuốc thuốc khiến ả trở thành của ngài
- Không phải giao dịch chứ? Cô muốn tôi làm gì cho cô
Ả Hy Tuyết nhếch môi rồi nói tiếp
- Chỉ cần ngài chơi con điếm đó đến chết cho tôi...sau đó quay phim lại khiến ả nhục nhã
- Xem ra cô ta đã đắc tội gì đó với Diệp tiểu thư đây rồi
- Đắc tội gì chứ? Chẳng qua tôi đang muốn giúp ngài thôi mà
Trần tổng suy nghĩ một lúc rồi nhớ đến dáng vẻ hôm ấy của Hy Nguyệt sau đó lại nghĩ ngay đến cảnh tượng cô rên rỉ dưới thân ông ta mà liếm mép
- Được, hợp tác vui vẻ
Biết rằng đã đươc ý muốn, Hy Tuyết hả hê rời khỏi Trần thị mà ả không hề biết rằng chính hành động vừa rồi đã khiến ngày tàn của mình đến nhanh hơn
...
Trước giờ diễn ra buổi tiệc hơn hai tiếng, Khánh Hà đã chuẩn bị cho Hy Nguyệt hai bộ đầm dự tiệc một xanh và một đen
Hai chiếc váy đều được thiết kế ôm sát người tay dài. Cổ chữ V được đính một hàng pha lê, khoe khéo xương quai xanh cùng rãnh ngực mê người. Tuy có hơi đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, sang trọng
- Bộ màu xanh này mặc vào buổi tối nhất định là rất đẹp...hay là chị mặc bộ này đi
Khánh Hà cầm bộ váy màu xanh lên nhìn ngắm rồi đưa cho Hy Nguyệt. Cô nhận lấy chiếc váy sau đó lại đặt nó xuống
- Chị thấy bộ đen vẫn đẹp hơn cơ
Cô cầm lấy chiếc váy rồi đi vào phòng. Khánh Hà nhìn theo cô lắc đầu, nhìn sơ qua thì bộ màu xanh vẫn đẹp hơn nhưng Khánh Hà hiểu vì sao cô lại chọn bộ dự tiệc đen
Bởi vì Hy Nguyệt vẫn chưa quên được cái đêm kinh hoàng đó, cô vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Mà cũng đúng thôi, ngày nào chưa trả thù tên Lục Lãnh Phong thì ngày đó Hy Nguyệt vẫn nhớ, vẫn nhớ rất kĩ về ba năm trước