Chương 8: Xem mắt
Cận Thiếu Phong chẳng để ý cô ta nói gì ánh mắt anh chỉ nhìn mỗi người phụ nữ đang ngồi đằng trước nói chuyện vui vẻ mà không để ý xung quanh kia anh cách ba cái bàn.
Bích Ngọc Nghi thấy anh không chú tâm lắm cô liền gọi anh
"Cận tổng!"
Lúc này Cận Thiếu Phong mới thôi không nhìn Cố Sở Dao nữa, mà anh lạnh lùng hỏi:
"Bích tiểu thư cô tên gì nhỉ, xin lỗi vừa rồi tôi không chú ý cô nói gì?"
Bích Ngọc Nghi mỉm cười dịu dàng "Tôi tên là Bích Ngọc Nghi!"
"Còn anh!"
"Cận Thiếu Phong" Anh lạnh nhạt trả lời tên mình.
Mấy cuộc xem mắt nhàm chán này khiến anh thật sự không có hứng thú nổi.
Bích Ngọc Nghi thực sự đã bị vẻ đẹp trai của Cận Thiếu Phong mê hoặc, cô ta chỉ nhìn anh thôi mà đã e thẹn đỏ mặt. Khiến cho Cận Thiếu Phong cảm thấy vô cùng chán ghét với mấy thể loại phụ nữ kiểu này.
Chẳng qua vừa rồi Cận Thiếu Phong nhìn thấy Cố Sở Dao cũng có ở đây nên anh mới miễn cưỡng đi vào cùng Bích Ngọc Nghi, nếu không anh đã bỏ về từ lâu rồi.
Cố Sở Dao và Tống Tuệ Tuệ ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì cũng không nán lại lâu nữa, hai người liền đi mua sắm.
Cận Thiếu Phong nhàm chán ngồi với Bích Ngọc Nghi một hồi, anh cũng chán nản không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ta nữa. Trước khi đi anh còn tặng cho Bích Ngọc Nghi một câu lạnh nhạt
"Tôi không có hứng thú với cô!"
Rồi anh cũng chẳng nể mặt nhà họ Bích mà đứng dậy rời đi.
Tại trung tâm mua sắm Cố Sở Dao và Tống Tuệ Tuệ mới đi dạo có một vòng mà trên tay hai người đã đầy ắp quần áo giày dép hàng hiệu.
Hai cô nàng với vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ ăn mặc đơn giản nhưng hai người chẳng khác não những nhân vật nổi tiếng trên ti vi khiến mọi người đều phải ngước mắt ngắm nhìn.
Quả thật chỉ đi mua sắm đơn giản bình thường thôi mà đã có không biết bao nhiêu chàng trai đỏ mặt chạy đến xin Wechat của hai người.
"Xin chào hai cô có thể cho tôi xin Wechat hoặc phương thức liên lạc được không?"
Hai người nhìn nhau cười, cũng không tỏ ra thái độ kiêu căng mà cho đối phương Wechat của mình.
Hai người đi mua sắm cũng gần đến tối mới về
Cố Sở Dao "Ha ha ha! Tuệ Tuệ hôm nay vui thật đấy! Lâu lắm rồi mình mới cảm thấy vui thế này"
Tống Tuệ Tuệ "Đúng vậy! Hôm nay có rất nhiều chàng trai đến xin Wechat của chúng ta."
Cố Sở Dao "Hazzz tớ hối hận quá, tớ bỏ ra một tháng làm chuyện vô bổ mà chẳng thu được lợi ích gì, bây giờ tớ cảm thấy sống như vậy là tốt nhất"
Tống Tuệ Tuệ nhìn Cố Sở Dao cằn nhằn với cô một hồi "Thấy chưa mình đã khuyên cậu từ trước rồi mà cậu đâu có chịu nghe mình. Cận Thiếu Phong là ai chứ, người đứng thứ hai Cận thị không phải muốn chọc là chọc được vào đâu. May mà cậu còn biết giác ngộ dứt ra sớm…"
Cố Sở Dao ôm cánh tay của Tống Tuệ Tuệ lắc qua lắc lại làm vẻ mặt đáng thương "Không phải tớ đã biết lỗi rồi sao? Với lại người thiệt thòi không phải chính là tớ sao, vậy mà cậu nỡ lòng nào mắng tớ như vậy chứ!"
Tống Tuệ Tuệ "Thôi coi như cậu còn biết điều! Mà cậu có biết cuối tuần sau là ngày gì không?"
Cố Sở Dao ngơ ngác "????"
Tống Tuệ Tuệ "Cậu quên rồi sao?"
"…Chuyện gì???" Cố Sở Dao.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tống Tuệ Tuệ "Cuối tuần sau là ngày Dương Chí Hi trở về đấy. Chúng ta đã hẹn với cậu ta là phải đến săn bay đón cậu ấy vào 9h sáng đấy"
Cố Sở Dao lúc này mới nhớ ra "Chết cậu nói mình mới nhớ, việc quan trọng như vậy tớ lại quên mất. Chắc tại một tháng qua tớ chỉ lo đến tiếp cận Cận Thiếu Phong mà suýt nữa quên mất một việc lớn như vậy"
Dương Chí Hi là bạn thanh mai trúc mã của Cố Sở Dao, cũng là thiếu gia nhà họ Dương. Nhưng năm mười 16 tuổi vì Dương gia đang hoạt động kinh doanh phát triển ở Luân Đôn nên Dương Chí Hi cùng gia đình sang bên đó sinh sống, làm ăn để phát triển sự nghiệp.
Bích Ngọc Nghi thấy anh không chú tâm lắm cô liền gọi anh
"Cận tổng!"
Lúc này Cận Thiếu Phong mới thôi không nhìn Cố Sở Dao nữa, mà anh lạnh lùng hỏi:
"Bích tiểu thư cô tên gì nhỉ, xin lỗi vừa rồi tôi không chú ý cô nói gì?"
Bích Ngọc Nghi mỉm cười dịu dàng "Tôi tên là Bích Ngọc Nghi!"
"Còn anh!"
"Cận Thiếu Phong" Anh lạnh nhạt trả lời tên mình.
Mấy cuộc xem mắt nhàm chán này khiến anh thật sự không có hứng thú nổi.
Bích Ngọc Nghi thực sự đã bị vẻ đẹp trai của Cận Thiếu Phong mê hoặc, cô ta chỉ nhìn anh thôi mà đã e thẹn đỏ mặt. Khiến cho Cận Thiếu Phong cảm thấy vô cùng chán ghét với mấy thể loại phụ nữ kiểu này.
Chẳng qua vừa rồi Cận Thiếu Phong nhìn thấy Cố Sở Dao cũng có ở đây nên anh mới miễn cưỡng đi vào cùng Bích Ngọc Nghi, nếu không anh đã bỏ về từ lâu rồi.
Cố Sở Dao và Tống Tuệ Tuệ ngồi nói chuyện với nhau được một lúc thì cũng không nán lại lâu nữa, hai người liền đi mua sắm.
Cận Thiếu Phong nhàm chán ngồi với Bích Ngọc Nghi một hồi, anh cũng chán nản không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ta nữa. Trước khi đi anh còn tặng cho Bích Ngọc Nghi một câu lạnh nhạt
"Tôi không có hứng thú với cô!"
Rồi anh cũng chẳng nể mặt nhà họ Bích mà đứng dậy rời đi.
Tại trung tâm mua sắm Cố Sở Dao và Tống Tuệ Tuệ mới đi dạo có một vòng mà trên tay hai người đã đầy ắp quần áo giày dép hàng hiệu.
Hai cô nàng với vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ ăn mặc đơn giản nhưng hai người chẳng khác não những nhân vật nổi tiếng trên ti vi khiến mọi người đều phải ngước mắt ngắm nhìn.
Quả thật chỉ đi mua sắm đơn giản bình thường thôi mà đã có không biết bao nhiêu chàng trai đỏ mặt chạy đến xin Wechat của hai người.
"Xin chào hai cô có thể cho tôi xin Wechat hoặc phương thức liên lạc được không?"
Hai người nhìn nhau cười, cũng không tỏ ra thái độ kiêu căng mà cho đối phương Wechat của mình.
Hai người đi mua sắm cũng gần đến tối mới về
Cố Sở Dao "Ha ha ha! Tuệ Tuệ hôm nay vui thật đấy! Lâu lắm rồi mình mới cảm thấy vui thế này"
Tống Tuệ Tuệ "Đúng vậy! Hôm nay có rất nhiều chàng trai đến xin Wechat của chúng ta."
Cố Sở Dao "Hazzz tớ hối hận quá, tớ bỏ ra một tháng làm chuyện vô bổ mà chẳng thu được lợi ích gì, bây giờ tớ cảm thấy sống như vậy là tốt nhất"
Tống Tuệ Tuệ nhìn Cố Sở Dao cằn nhằn với cô một hồi "Thấy chưa mình đã khuyên cậu từ trước rồi mà cậu đâu có chịu nghe mình. Cận Thiếu Phong là ai chứ, người đứng thứ hai Cận thị không phải muốn chọc là chọc được vào đâu. May mà cậu còn biết giác ngộ dứt ra sớm…"
Cố Sở Dao ôm cánh tay của Tống Tuệ Tuệ lắc qua lắc lại làm vẻ mặt đáng thương "Không phải tớ đã biết lỗi rồi sao? Với lại người thiệt thòi không phải chính là tớ sao, vậy mà cậu nỡ lòng nào mắng tớ như vậy chứ!"
Tống Tuệ Tuệ "Thôi coi như cậu còn biết điều! Mà cậu có biết cuối tuần sau là ngày gì không?"
Cố Sở Dao ngơ ngác "????"
Tống Tuệ Tuệ "Cậu quên rồi sao?"
"…Chuyện gì???" Cố Sở Dao.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tống Tuệ Tuệ "Cuối tuần sau là ngày Dương Chí Hi trở về đấy. Chúng ta đã hẹn với cậu ta là phải đến săn bay đón cậu ấy vào 9h sáng đấy"
Cố Sở Dao lúc này mới nhớ ra "Chết cậu nói mình mới nhớ, việc quan trọng như vậy tớ lại quên mất. Chắc tại một tháng qua tớ chỉ lo đến tiếp cận Cận Thiếu Phong mà suýt nữa quên mất một việc lớn như vậy"
Dương Chí Hi là bạn thanh mai trúc mã của Cố Sở Dao, cũng là thiếu gia nhà họ Dương. Nhưng năm mười 16 tuổi vì Dương gia đang hoạt động kinh doanh phát triển ở Luân Đôn nên Dương Chí Hi cùng gia đình sang bên đó sinh sống, làm ăn để phát triển sự nghiệp.