Chương : 23
“Các ngươi mấy người chạy đến bên cạnh làm cái gì a?” Thấy Minh Phong bọn họ xuất hiện, Ma Tây thở dài một hơi, hắn bị hai anh em quấn đến sợ.
“Chúng ta đang…..Ô” Khí Nhi vừa mở miệng đã bị Minh Phong kéo đến phía sau.
“Chúng ta đang thương lượng chuyện gặp mặt.” Minh Phong qua loa nói, nhìn dáng vẻ của hắn hình như đã sớm lên kế hoạch rồi.
“Di?” Mọi người cùng nhìn về phía hắn.
“Gặp,gặp….Gặp mặt?” Quá bất ngờ, bất thình lình đến mức Khí Nhi sau khi thấy Minh Phong đang gật đầu, phản ứng đầu tiên là gọi ra thanh menu, chọn logout. Tiếp đó cũng không quản hiện tại chính mình đang ở khu vực nguy hiểm, nói một tiếng “Ta có việc out trước.” Sau liền vội vội vàng vàng biến mất, Minh Phong muốn kéo lại cũng không kéo được, đành phải trơ mắt nhìn người hưu một cái đã không thấy bóng.
“Hắn thế nào hình như không nguyện ý gặp chúng ta nga.” Hình Thiên nói là nói như vậy, có điều ánh mắt mọi người rõ ràng là nhìn Minh Phong.
“Hắn trốn không được.” Minh Phong sắc mặt âm trầm nói, dù sao trên tay cũng có tư liệu của hắn, nếu như hắn thực sự không chịu xuất hiện, vậy tự mình đi tìm hắn được rồi,dù gì cũng cách trường của bọn họ rất gần.
Bên kia, Khí Nhi sau khi logout đang ở trong phòng nhỏ đơn sơ của mình không ngừng đi tới đi lui, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm. “Làm sao đây làm sao đây, phải cùng Minh Phong gặp mặt sao?” Đều không phải Minh Phong là sài lang hổ báo, chỉ là đối với Kỳ Kỳ mà nói, căn bản là một nhân vật cao không thể với tới nay thoáng cái phải gặp mặt, khẩn trương căng thẳng là phải có. Lại nghĩ đến, nếu như bị bạn học của hắn biết hắn cùng nhân vật phong vân của Kỳ Anh có quan hệ, vậy còn không bị những người sùng bái kia ăn tươi nuốt sống a, Kỳ Kỳ càng nghĩ càng sợ học tập đà điểu, liên tiếp ba ngày đau ốm bãi công (không login), tính trốn tránh mà không gặp, đợi đến khi Minh Phong đã quên chuyện này rồi hãy nói. Nhưng mà, hắn đã quên một chuyện, hắn có thể không đi tìm Minh Phong, Minh Phong chưa hẳn không thể đến tìm hắn. Hoàng Phượng Minh đợi 3 ngày cũng không đợi được tiểu đà điểu nào đó login, cuối cùng không tính tiếp tục chờ đợi nữa. Sáng sớm ngày thứ tư, hắn liền đứng ở cổng trường của Kỳ Kỳ bắt người.
“Kỳ quái, sớm như vậy đã đóng cửa trường rồi sao? Sao tất cả mọi người đều đứng ở cổng?” Trương Cường hiếu kỳ hỏi Lâu Vũ Kỳ đi ở bên cạnh. Bọn họ là bạn học ở cao trung, lại rất khéo học cùng một trường đại học, nhưng bởi vì khác hệ, hơn nữa Kỳ Kỳ bận rộn làm thuê, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, hôm nay vừa vặn ở trên đường gặp được, cho nên liền đi cùng nhau.
“Không biết.” Kỳ Kỳ thuận miệng đáp lại. Mấy ngày nay hắn đều rất hoảng hốt, đối với các chuyện tình khác đều không có hứng thú.
“Kỳ Kỳ, ngươi sao vậy không yên lòng a? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Có cần ta hỗ trợ hay không?” Tốt xấu gì cũng làm bạn cùng lớp 3 năm, Trương Cường đối với tình hình gia đình Kỳ Kỳ rất hiểu rõ, còn tưởng rằng kinh tế hắn có điều gì khó khăn, định bụng hỗ trợ đâu.
“A, không có. Ta đang suy nghĩ bài tập một chút.”
“Nga.” Trương Cường lộ ra biểu tình lực bất tòng tâm. Kỳ Kỳ học chính là tài chính, mà hắn học lại là lịch sử. Đừng nhìn tên cùng bề ngoài Trương Cường đều rất thô khoáng, kỳ thực nhà bọn họ mấy đời đều gì đó ở phương diện lịch sử, giống như ba hắn chính là giáo sư lịch sử của Kỳ Anh, mẹ lại là lão sư lịch sử của một trường trung học nữ khác.
Hai người nói chuyện cũng đã đi tới cổng trường, nhìn đoàn người cuộn trào mãnh liệt bên trái một chút, hai người rất tự nhiên hướng chỗ trống bên phải đi đến, ai ngờ Kỳ Kỳ vừa đem chân trước bước qua cái cổng trường kia, liền cảm thấy cổ áo phía sau bị người nắm chặt, nhất thời một loại sự cảm không lành xuất hiện.
“Hoàng hậu?!” Trương Cường tiến vào vườn trường trước thấy Kỳ Kỳ không theo kịp, liền ngoảnh lại, không ngờ lại trông thấy hình ảnh Kỳ Kỳ bị người túm được, lại nhìn lại người túm hắn lại chính là nhân vật phong vân của Kỳ Anh, không khỏi thất thanh kêu lên, sau đó dưới ánh mắt giết người của Hoàng Phượng Trà, thành thật che miệng lại lùi về phía sau ba bước lớn.
Thật ra từ khoảnh khắc bị túm được Kỳ Kỳ liền đoán được người bắt hắn là ai, lại nghe thấy tiếng kêu của Trương Cường càng khẳng định, càng không cần phải nói ánh mắt những người khác vô cùng kinh ngạc. Xem ra kiên nhẫn của hắn xác thực không tốt lắm. Sau kinh hoàng ban đầu, Kỳ Kỳ ngược lại đã bình tĩnh lại, chậm rãi xoay người nhìn về người phía sau. Quả nhiên, cảm giác áp bách trong hiện thực càng mạnh. Trong bụng nghĩ vậy, ngoài miệng không quên chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành.” Không biết có nên nói đã lâu không gặp hay không, Kỳ Kỳ lựa chọn cách nói thỏa đáng nhất.
“Đã lâu không gặp a.” Trả lời hắn chính là Lạc Hành Thiên ở bên cạnh. Phượng Minh thì lại một phen tóm lấy tay hắn, hướng phía trước đi đến. Cổng trường xác thực không phải là một nơi tốt để nói chuyện, thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn, Kỳ Kỳ chỉ biết, sau này đến trường sẽ khó sống rồi. Nhưng hiện tại giả bộ không nhận ra bọn họ cũng đã muộn, hơn nữa lòng biết phản kháng cũng không hữu dụng, thế là Kỳ Kỳ bèn ngoan ngoãn đi theo phía sau, tùy ý Hoàng Phượng Minh mang bản thân tới một quán cà phê vắng vẻ, trên cửa mặc dù treo biển đã đóng cửa, nhưng Hoàng Phượng Minh vẫn đẩy cửa ra, quen thuộc đẩy ra một cánh cửa không rõ ở phía sau, tiếp đó Kỳ Kỳ vừa nhìn, bên trong đã có không ít người. Ngoại trừ Lạc Hành Thiên bọn họ ra, còn có Lý Mạnh vừa nhìn cũng là bị cưỡng chế đến đây, vẻ mặt căm tức bất bình. Ai, Kỳ Kỳ ở dưới đáy lòng thở dài, sau đó ngồi xuống sô pha
“Chúng ta đang…..Ô” Khí Nhi vừa mở miệng đã bị Minh Phong kéo đến phía sau.
“Chúng ta đang thương lượng chuyện gặp mặt.” Minh Phong qua loa nói, nhìn dáng vẻ của hắn hình như đã sớm lên kế hoạch rồi.
“Di?” Mọi người cùng nhìn về phía hắn.
“Gặp,gặp….Gặp mặt?” Quá bất ngờ, bất thình lình đến mức Khí Nhi sau khi thấy Minh Phong đang gật đầu, phản ứng đầu tiên là gọi ra thanh menu, chọn logout. Tiếp đó cũng không quản hiện tại chính mình đang ở khu vực nguy hiểm, nói một tiếng “Ta có việc out trước.” Sau liền vội vội vàng vàng biến mất, Minh Phong muốn kéo lại cũng không kéo được, đành phải trơ mắt nhìn người hưu một cái đã không thấy bóng.
“Hắn thế nào hình như không nguyện ý gặp chúng ta nga.” Hình Thiên nói là nói như vậy, có điều ánh mắt mọi người rõ ràng là nhìn Minh Phong.
“Hắn trốn không được.” Minh Phong sắc mặt âm trầm nói, dù sao trên tay cũng có tư liệu của hắn, nếu như hắn thực sự không chịu xuất hiện, vậy tự mình đi tìm hắn được rồi,dù gì cũng cách trường của bọn họ rất gần.
Bên kia, Khí Nhi sau khi logout đang ở trong phòng nhỏ đơn sơ của mình không ngừng đi tới đi lui, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm. “Làm sao đây làm sao đây, phải cùng Minh Phong gặp mặt sao?” Đều không phải Minh Phong là sài lang hổ báo, chỉ là đối với Kỳ Kỳ mà nói, căn bản là một nhân vật cao không thể với tới nay thoáng cái phải gặp mặt, khẩn trương căng thẳng là phải có. Lại nghĩ đến, nếu như bị bạn học của hắn biết hắn cùng nhân vật phong vân của Kỳ Anh có quan hệ, vậy còn không bị những người sùng bái kia ăn tươi nuốt sống a, Kỳ Kỳ càng nghĩ càng sợ học tập đà điểu, liên tiếp ba ngày đau ốm bãi công (không login), tính trốn tránh mà không gặp, đợi đến khi Minh Phong đã quên chuyện này rồi hãy nói. Nhưng mà, hắn đã quên một chuyện, hắn có thể không đi tìm Minh Phong, Minh Phong chưa hẳn không thể đến tìm hắn. Hoàng Phượng Minh đợi 3 ngày cũng không đợi được tiểu đà điểu nào đó login, cuối cùng không tính tiếp tục chờ đợi nữa. Sáng sớm ngày thứ tư, hắn liền đứng ở cổng trường của Kỳ Kỳ bắt người.
“Kỳ quái, sớm như vậy đã đóng cửa trường rồi sao? Sao tất cả mọi người đều đứng ở cổng?” Trương Cường hiếu kỳ hỏi Lâu Vũ Kỳ đi ở bên cạnh. Bọn họ là bạn học ở cao trung, lại rất khéo học cùng một trường đại học, nhưng bởi vì khác hệ, hơn nữa Kỳ Kỳ bận rộn làm thuê, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, hôm nay vừa vặn ở trên đường gặp được, cho nên liền đi cùng nhau.
“Không biết.” Kỳ Kỳ thuận miệng đáp lại. Mấy ngày nay hắn đều rất hoảng hốt, đối với các chuyện tình khác đều không có hứng thú.
“Kỳ Kỳ, ngươi sao vậy không yên lòng a? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Có cần ta hỗ trợ hay không?” Tốt xấu gì cũng làm bạn cùng lớp 3 năm, Trương Cường đối với tình hình gia đình Kỳ Kỳ rất hiểu rõ, còn tưởng rằng kinh tế hắn có điều gì khó khăn, định bụng hỗ trợ đâu.
“A, không có. Ta đang suy nghĩ bài tập một chút.”
“Nga.” Trương Cường lộ ra biểu tình lực bất tòng tâm. Kỳ Kỳ học chính là tài chính, mà hắn học lại là lịch sử. Đừng nhìn tên cùng bề ngoài Trương Cường đều rất thô khoáng, kỳ thực nhà bọn họ mấy đời đều gì đó ở phương diện lịch sử, giống như ba hắn chính là giáo sư lịch sử của Kỳ Anh, mẹ lại là lão sư lịch sử của một trường trung học nữ khác.
Hai người nói chuyện cũng đã đi tới cổng trường, nhìn đoàn người cuộn trào mãnh liệt bên trái một chút, hai người rất tự nhiên hướng chỗ trống bên phải đi đến, ai ngờ Kỳ Kỳ vừa đem chân trước bước qua cái cổng trường kia, liền cảm thấy cổ áo phía sau bị người nắm chặt, nhất thời một loại sự cảm không lành xuất hiện.
“Hoàng hậu?!” Trương Cường tiến vào vườn trường trước thấy Kỳ Kỳ không theo kịp, liền ngoảnh lại, không ngờ lại trông thấy hình ảnh Kỳ Kỳ bị người túm được, lại nhìn lại người túm hắn lại chính là nhân vật phong vân của Kỳ Anh, không khỏi thất thanh kêu lên, sau đó dưới ánh mắt giết người của Hoàng Phượng Trà, thành thật che miệng lại lùi về phía sau ba bước lớn.
Thật ra từ khoảnh khắc bị túm được Kỳ Kỳ liền đoán được người bắt hắn là ai, lại nghe thấy tiếng kêu của Trương Cường càng khẳng định, càng không cần phải nói ánh mắt những người khác vô cùng kinh ngạc. Xem ra kiên nhẫn của hắn xác thực không tốt lắm. Sau kinh hoàng ban đầu, Kỳ Kỳ ngược lại đã bình tĩnh lại, chậm rãi xoay người nhìn về người phía sau. Quả nhiên, cảm giác áp bách trong hiện thực càng mạnh. Trong bụng nghĩ vậy, ngoài miệng không quên chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành.” Không biết có nên nói đã lâu không gặp hay không, Kỳ Kỳ lựa chọn cách nói thỏa đáng nhất.
“Đã lâu không gặp a.” Trả lời hắn chính là Lạc Hành Thiên ở bên cạnh. Phượng Minh thì lại một phen tóm lấy tay hắn, hướng phía trước đi đến. Cổng trường xác thực không phải là một nơi tốt để nói chuyện, thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn, Kỳ Kỳ chỉ biết, sau này đến trường sẽ khó sống rồi. Nhưng hiện tại giả bộ không nhận ra bọn họ cũng đã muộn, hơn nữa lòng biết phản kháng cũng không hữu dụng, thế là Kỳ Kỳ bèn ngoan ngoãn đi theo phía sau, tùy ý Hoàng Phượng Minh mang bản thân tới một quán cà phê vắng vẻ, trên cửa mặc dù treo biển đã đóng cửa, nhưng Hoàng Phượng Minh vẫn đẩy cửa ra, quen thuộc đẩy ra một cánh cửa không rõ ở phía sau, tiếp đó Kỳ Kỳ vừa nhìn, bên trong đã có không ít người. Ngoại trừ Lạc Hành Thiên bọn họ ra, còn có Lý Mạnh vừa nhìn cũng là bị cưỡng chế đến đây, vẻ mặt căm tức bất bình. Ai, Kỳ Kỳ ở dưới đáy lòng thở dài, sau đó ngồi xuống sô pha