Chương : 37
Tâm tình hiện giờ của Khổng Tây rất khó dùng một từ để diễn tả, nếu nhất định phải diễn tả, có lẽ là “Hàng vạn Chim Lợn nhiệt huyết dâng trào chen lấn xô đẩy một đống lại một đống vừa ca vang điệu Vịnh Than ‘Khổng Tây mày là thằng cực ngốc’ vừa tranh nhau xông tới giẫm đạp trái tim nhỏ bé yếu đuối của cậu”…
Nói tóm lạilà, rất hỗn loạn.
Mặc dù trước đây vẫn nghĩ “Nếu Lantis cũng giống Đông Dã thì thật tốt”, nhưngđến lúc thật sự xảy ra thì trở tay không kịp, cảm giác hai người đàn ông này không nênđặt cùng một chỗ, rồi lại cảm thấy họ giống hệt nhau đến mức nhất địnhphải là một người.
Cho nên nói…
—— Yêu qua mạng so với cúm lợn hung hăng còn dữ dội hơn, không được đụng vào, trẻ em ngoan ngoãn nhất định phải tránh xa.
Xúc động đi vòng vòng trong phòng, xong lại cắn môi, nắm tóc, gõ đầu, hai chân tự tàn sát nhau vân vân vân một loạt hành động tự ngược, Khổng Tây không nhịn được, mở khung cửa sổ sát đất, chạy ra ban công hít thở.
Cậu nói…
—— Yêu qua mạng cũng như virus cúm lợn, chạm vào không chết tươi thì tàn phế! Cậu TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỪA NHẬN cậu đang ở ban công đợi Đông Dã về!!
Được rồi, tuy nói vậy, thật sự là ở ban công đợi Đông Dã, ai bảo vị trí ban công tốt thế này, nhà anh ấy ngay kế bên, trước mặt vừa vặn là con đường anh ấy phải đi qua để về nhà.
Vì vậy…
—— Cậu bây giờ chính là điển hình của việc bị tình cảm qua mạng lăn qua lăn lại đến mức đầu óc tàn phế thân thể tàn phế tâm lý tàn phế nội tâm khiếm khuyết sao 〒▽〒
Khổng Tây nhoài người lên lan can, im lặng vẽ vòng tròn.
Vị trí rất thích hợp, rõ ràng để cậu dùng đợi Đông Dã mà…
Tuy không phản đối, vòng tròn vẫn phải vẽ…
Nguyền rủa tên Mặc Bạch bị thông ass.
Ố… Có người hỏi tại sao à?
Bởi vì khi WC vừa kết nối, đột nhiên thấy Mặc Bạch, cậu trong nháy mắt hoảng sợ: khỉ, hai tiểu thụ chơi G thế nào!
Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là…
—— Đông Dã vì khỉ gì chưa về!
Chẳng lẽ đi lêu lổng? Đàn đúm? Tán trai? Lăn giường?
Cậu quả nhiên vẫn luôn là thứ có cũng được mà không có cũng không sao 〒▽〒
Cậu thiếu niên đầu óc tàn phế thân thể tàn phế tâm lý tàn phế nội tâm khiếm khuyết Khổng Tây tiếp tục im lặng nằm nhoài trên lan can vẽ vòng tròn.
Trái qua phải, phải qua trái, như thế tuần hoàn 3 lần, cách đó không xa mới truyền đến tiếng bước chân.
Khổng Tây lập tức dừng động tác vẽ, dựng thẳng tai hung hăng xoay tứ phía, trợn to mắt hung hăng trừng phía trước (óe, tâm tình quá kích động, dùng từ không chính xác = =)
Không bao lâu, bóng hình cao lớn của Đông Dã xuất hiện dưới ánh đèn đường, kéo một cái bóng thật dài, chậm rãi đi về phía trước, nhìn thế nào cũng thấy như mang theo cảm giác uể oải chán nản. Khổng Tây rụt người xuống, vịn lan can tiếp tục nhìn lén, trong lòng Chim Lợn số 1 số 2 số 3 đang thò đầu, im lặng cùng cậu ngửa mặt lên trời một góc 45 độ, than: “Quá đẹp trai áu ~~~”
…
Vì vậy…
Cậu cứ thế đưa mắt nhìn Đông Dã vào nhà, sau đó hết chuyện?
Hình như thiếu thiếu.
Nhưng mà thiếu cái gì thì cậu không nghĩ ra, tiếp tục cắn môi, nắm tóc, gõ đầu, chờ cậu làm hết một lượt động tác, Đông Dã đã vào nhà khóa cửa.
Khổng Tây khóc, trơ mắt nhìn đèn dưới lầu sáng lên, tắt, đèn cầu thang sáng lên, lại tắt.
Cuối cùng, đèn phòng ngủ sáng, đèn nhà tắm cũng sáng!
Đông Dã – kun chắc chắn đi tắm!
Khổng Tây vỗ vỗ mặt mình, tự phấn chấn tinh thần, liếc mắt xuống lầu, đèn sáng, chị hai hình như đang xem TV.
Không thể theo cách thức bình thường để ra ngoài, Khổng Tây lạch bạch chạy đến phòng ngủ, trèo xuống từ giàn hoa.
Maymắn cậu mảnh mai yếu đuối, không cao cũng không nặng, không đẩy ngã giàn hoa, nhìn trời…
May mắn hôm nay không cúp điện, đèn đường cực sáng, nhìn trời…
Từ trên giàn hoa hạ cánh thành công, Khổng Tây kéo chân chữ nhân (人) tiếp tục lạch bạch bay qua hàng rào, vào sân nhà Đông Dã, trèo lên giàn hoa.
Vừa trèo còn vừa nghĩ lung tung.
—— Cậu như bây giờ thật sự rất giống xuyên tới thế giới đồng nhân Romeo và Juliet… Thế nhưng CP này nghịch quá nghiêm trọng, cho dù thế nào cũng không nên để cậu đảm nhận vai Romeo chứ, vậy nửa thân dưới của Juliet có lẽ khó có hạnh phúc… hạnh phúc gì, chắc mọi người đều hiểu.
Giàn hoa nhà Đông Dã rắn chắc hơn giàn nhà Khổng Tây nhiều, Khổng Tây đánh trống cổ vũ tinh thần hăng hái xoạt xoạt xoạt trèo lên ban công phòng ngủ Đông Dã.
Đẩy cửa… đẩy cửa… đẩy cửa…
Cái chân giò bà nội nó, cửa sổ khóa rồi.
Khổng Tây suy sụpngồi xổm cắn móng tay, làm gì bây giờ, không thể không làm gì mà trèo về chứ. Nhìn trái nhìn phải, cửa sổ nhà tắm mở nha (⊙o⊙)!
Từ từ tuột xuống, kéo chân chữ nhân chạy trong sân, Khổng Tây bò theo lan can, lại trèo lên điều hòa, cuối cùng vịn vào cửa sổ nhà tắm!
—— Lại cảm ơn ba mẹ sinh cậu ra mảnh mai yếu đuối, để điều hòa có thể tiếp nhận được động tác chà đạp thô tục của cậu (này = =)
Khổng Tây thò đầu vào trong nhìn, quả nhiên cấu tạo giống nhà tắm nhà cậu, có buồng tắm độc lập. Cẩn thận đạp một chân lên khung cửa sổ, tiếp đó từ từ kéo cái chân còn lại đang thông đồng với điều hòa qua, trong lúc đó còn rất mạo hiểm làm một động tác đu đưa.
Cuối cùng!!! Vào được rồi…
Đổ bộ lên bồn cầu thành công, Khổng Tây chỉ cần nghiêng đầu là thấy trong làn hơi nước dày đặc đường nét cơ thể… trần truồng của Đông Dã ở buồng kế…
Cậu nhóc mặt lập tức đỏ bừng, khom lưng đáp xuống mặt đất.
Cậu rốt cuộc đang làm gì thế này, Khổng Tây bối rối đỏ mặt suy nghĩ, cậu rốt cuộc tới làm chi…
Suy nghĩ quá đăm chiêu, dễ xảy ra sự kiện đạp trúng gì đó. Vì vậy…
—— Xà phòng giữa chừng bị Đông Dã ném lung tung cứ thế để Khổng Tây tuy mảnh mai yếu đuối nhưng ít nhiều cũng có hơn 50 kg đạp trúng.
“A ——”
“Dựa!”
Tiếng thứ nhất là tiếng kêu thảm thiết của Khổng Tây khi đạp trúng xà phòng trượt té.
Tiếng thứ hai là lời tâm tình của Khổng Tây với bồn cầu khi chật vật bám trên bồn cầu, chưa hoàn hồn nhìn chằm chằm nó, ý nghĩa đại khái là “Người anh em, cho tôi dựa một chút”…
Vì vậy, sau khi Đông Dã nghe tiếng động, quấn khăn tắm từ buồng bên đi ra thì nhìn thấy Khổng Tây lấy tư thế vặn vẹo kỳ quái ôm bồn cầu không buông.
Đông Dã: “…”
Tế bào giác quan nhạy cảm của Khổng Tây bắt được mùi Đông Dã, bất mãn điều chỉnh tư thế, dè dặt lấy móng vuốt về, ngoan ngoãn đứng một bên, lấy khóe mắt len lén liếc nhìn anh.
Liếc một cái, cơ bụng của Đông Dã, thật muốn rờ rờ chọt chọt… (﹃)
Liếc thêm một cái, khăn tắm của Đông Dã, thật muốn lột xuống… (﹃)
Cuối cùng liếc lần nữa, Khổng Tây tội lỗi cúi đầu, mặt lại đỏ hồng, lỗ tai cũng đỏ theo, có ảo tưởng đỉnh đầu cậu chắc chắn đang bốc hơi.
Đông Dã rất thản nhiên tiếp nhận ánh mắt không đàng hoàng của người nào đó, cau mày, nhìn người đang chật vật, giọng nói mang theo chút tức giận: “Giày đâu?”
“Ưm ——”
“Vào bằng cách nào?”
“Ư ——”
“Trèo cửa sổ?”
“Ức ——”
Hiển nhiên, mấy câu trả lời không thể tin tưởng của Khổng Tây khiến Đông Dã rất không hài lòng.
Anh có dấu hiệu sắp tức giận trừng mắt nhìn Khổng Tây, huyệt Thái Dương giật thịch thịch, hoàn toàn bó tay với tên toàn thân như đang bốc hơi thêm vẻ mặt hoảng hốt, đành phải bước tới, nghĩ trước nên lôi cậu ra khỏi nhà tắm.
Kết quả bị Khổng Tây cho rằng anh muốn đánh cậu, hơi nghiêng người, né tránh bàn tay của Đông Dã đang đưa tới kéo cậu.
Sắc mặt Đông Dã vì động tác né tránh của cậu nháy mắt trở nên cực khó coi.
Dường như cảm nhận được áp suất thấp quanh anh, Khổng Tây sợ sệt ngẩng đầu, rụt rụt vai, lấy móng vuốt đang để sau lưng cẩn thận đưa đến dưới mí mắt Đông Dã, uất ức bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đây này…”
Thấy cậu mang vẻ mặt uất ức, mắt còn ngập nước nhìn mình, cơn tức gì của Đông Dã cũng biến mất, cam chịu cầm tay cậu, miết miết, nắm chặt, rồi kéo ra khỏi nhà tắm.
Để Khổng Tây an ổn ngồi trên giường ở phòng ngủ, Đông Dã vào phòng để quần áo tùy tiện khoác bộ đồ bộ, sau đó mới lau tóc trở lại phòng ngủ.
Khổng Tây đang tò mò hết nhìn đông tới ngó tây, vừa thấy Đông Dã lập tức ngồi thẳng lưng, dùng ánh mắt tiếc hận nhìn anh.
Đông Dã hắc tuyến, tên này hẳn là tiếc hận vì cái khăn tắm.
“Tôi đưa em về.”
Vừa nghe Đông Dã nói vậy, Khổng Tây liền luống cuống, cơ thể theo đó rụt lại, “Đừng mà…”
“…” Nếu anh không nghe lầm, trợ từ cuối câu của tên kia khẳng định mang theo giọng điệu nũng nịu bên trong.
Cậu nhóc vẫn lảm nhảm: “Đừng đưa em về, chị hai khủng khiếp lắm…”
Đông Dã lấy máy sấy trong ngăn kéo, mục đích không rõ nhìn Khổng Tây, nói với giọng đều đều: “Tôi khủng khiếp hơn chị đấy.”
“Không có đâu…”
Trợ từ “đâu” này cũng hàm chứa mãnh liệt ý làm nũng, Đông Dã hoàn toàn bất lực trước thế công làm nũng của người yêu, đầu hàng: “Tùy em.”
Khổng Tây vốn còn đang căng thẳng lập tức trưng khuôn mặt tươi cười thật to cho Đông Dã, chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu, lấy lòng nói: “Để em sấy tóc cho anh.”
“Ừ.”
Cảm nhận được ngón tay Khổng Tây nhẹ nhàng xen vào trong tóc, Đông Dã đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Tên này, thật sự rất không giống “Tiểu Tây” trên mạng, cho dù thỉnh thoảng có chút điên, nhưng là một cậu nhóc ưa đỏ mặt, thường xuyên xấu hổ.
Lại nhìn thắt lưng lắc lư trước mắt, Đông Dã nhịn nhịn, cuối cũng vẫn không nhịn được, đưa tay vòng ôm lấy, bây giờ, chắc không cần ngại.
Eo mảnh khảnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều, người nhỏ gầy hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tính cách đáng yêu hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Thực tế anh cũng đã thích cậu hơn trong tưởng tưởng rồi.
“Tiểu Tây…”
“A?” Khổng Tây ngơ ngác trả lời, tay cầm máy sấy giơ cao lên, sợ tóc Đông Dã cuốn vào.
“Cùng bên nhau nhé…”
Âm thanh của máy sấy quá to, Khổng Tây không nghe rõ lắm, toàn tâm đặt lên việc sấy tóc, ngốc nghếch lại “A?” lần nữa.
Đông Dã không thể nhịn được nữa, buông eo Khổng Tây, với tay để sau ót cậu, kéo cái đầu luôn suy nghĩ khác người xuống, ngẩng đầu hôn lên.
Trong bối cảnh âm nhạc máy sấy hò hét ong ong, Đông Dã cho Khổng Tây một nụ hôn sâu đầu tiên kể từ trước đến nay.
Khổng Tây bị hôn đến mức tay chân như nhũn ra, độ cao của máy sấy không ngừng hạ xuống hạ xuống lại hạ xuống…
Cuối cùng!!! Cuốn lấy tóc cậu.
“Óa ——”
Trên đây là tiếng kêu thảm thiết khi Khổng Tây bị cuốn tóc, vì miệng đang bị lấp kín, nên kêu không được rõ lắm, nhưng cũng đủ để có thể diễn đạt hiệu quả đàn Chim Lợn lao nhanh qua trong nội tâm cậu.
Cho nên nói…
—— Khi hôn nhất định trong tay không được cầm bất cứ vật gì, cho dù muốn túm, cũng chỉ có thể túm người yêu. Đương nhiên, vị trí túm cũng cần phải đặc biệt chú ý, tốt nhất là tay.
Nói tóm lạilà, rất hỗn loạn.
Mặc dù trước đây vẫn nghĩ “Nếu Lantis cũng giống Đông Dã thì thật tốt”, nhưngđến lúc thật sự xảy ra thì trở tay không kịp, cảm giác hai người đàn ông này không nênđặt cùng một chỗ, rồi lại cảm thấy họ giống hệt nhau đến mức nhất địnhphải là một người.
Cho nên nói…
—— Yêu qua mạng so với cúm lợn hung hăng còn dữ dội hơn, không được đụng vào, trẻ em ngoan ngoãn nhất định phải tránh xa.
Xúc động đi vòng vòng trong phòng, xong lại cắn môi, nắm tóc, gõ đầu, hai chân tự tàn sát nhau vân vân vân một loạt hành động tự ngược, Khổng Tây không nhịn được, mở khung cửa sổ sát đất, chạy ra ban công hít thở.
Cậu nói…
—— Yêu qua mạng cũng như virus cúm lợn, chạm vào không chết tươi thì tàn phế! Cậu TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỪA NHẬN cậu đang ở ban công đợi Đông Dã về!!
Được rồi, tuy nói vậy, thật sự là ở ban công đợi Đông Dã, ai bảo vị trí ban công tốt thế này, nhà anh ấy ngay kế bên, trước mặt vừa vặn là con đường anh ấy phải đi qua để về nhà.
Vì vậy…
—— Cậu bây giờ chính là điển hình của việc bị tình cảm qua mạng lăn qua lăn lại đến mức đầu óc tàn phế thân thể tàn phế tâm lý tàn phế nội tâm khiếm khuyết sao 〒▽〒
Khổng Tây nhoài người lên lan can, im lặng vẽ vòng tròn.
Vị trí rất thích hợp, rõ ràng để cậu dùng đợi Đông Dã mà…
Tuy không phản đối, vòng tròn vẫn phải vẽ…
Nguyền rủa tên Mặc Bạch bị thông ass.
Ố… Có người hỏi tại sao à?
Bởi vì khi WC vừa kết nối, đột nhiên thấy Mặc Bạch, cậu trong nháy mắt hoảng sợ: khỉ, hai tiểu thụ chơi G thế nào!
Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là…
—— Đông Dã vì khỉ gì chưa về!
Chẳng lẽ đi lêu lổng? Đàn đúm? Tán trai? Lăn giường?
Cậu quả nhiên vẫn luôn là thứ có cũng được mà không có cũng không sao 〒▽〒
Cậu thiếu niên đầu óc tàn phế thân thể tàn phế tâm lý tàn phế nội tâm khiếm khuyết Khổng Tây tiếp tục im lặng nằm nhoài trên lan can vẽ vòng tròn.
Trái qua phải, phải qua trái, như thế tuần hoàn 3 lần, cách đó không xa mới truyền đến tiếng bước chân.
Khổng Tây lập tức dừng động tác vẽ, dựng thẳng tai hung hăng xoay tứ phía, trợn to mắt hung hăng trừng phía trước (óe, tâm tình quá kích động, dùng từ không chính xác = =)
Không bao lâu, bóng hình cao lớn của Đông Dã xuất hiện dưới ánh đèn đường, kéo một cái bóng thật dài, chậm rãi đi về phía trước, nhìn thế nào cũng thấy như mang theo cảm giác uể oải chán nản. Khổng Tây rụt người xuống, vịn lan can tiếp tục nhìn lén, trong lòng Chim Lợn số 1 số 2 số 3 đang thò đầu, im lặng cùng cậu ngửa mặt lên trời một góc 45 độ, than: “Quá đẹp trai áu ~~~”
…
Vì vậy…
Cậu cứ thế đưa mắt nhìn Đông Dã vào nhà, sau đó hết chuyện?
Hình như thiếu thiếu.
Nhưng mà thiếu cái gì thì cậu không nghĩ ra, tiếp tục cắn môi, nắm tóc, gõ đầu, chờ cậu làm hết một lượt động tác, Đông Dã đã vào nhà khóa cửa.
Khổng Tây khóc, trơ mắt nhìn đèn dưới lầu sáng lên, tắt, đèn cầu thang sáng lên, lại tắt.
Cuối cùng, đèn phòng ngủ sáng, đèn nhà tắm cũng sáng!
Đông Dã – kun chắc chắn đi tắm!
Khổng Tây vỗ vỗ mặt mình, tự phấn chấn tinh thần, liếc mắt xuống lầu, đèn sáng, chị hai hình như đang xem TV.
Không thể theo cách thức bình thường để ra ngoài, Khổng Tây lạch bạch chạy đến phòng ngủ, trèo xuống từ giàn hoa.
Maymắn cậu mảnh mai yếu đuối, không cao cũng không nặng, không đẩy ngã giàn hoa, nhìn trời…
May mắn hôm nay không cúp điện, đèn đường cực sáng, nhìn trời…
Từ trên giàn hoa hạ cánh thành công, Khổng Tây kéo chân chữ nhân (人) tiếp tục lạch bạch bay qua hàng rào, vào sân nhà Đông Dã, trèo lên giàn hoa.
Vừa trèo còn vừa nghĩ lung tung.
—— Cậu như bây giờ thật sự rất giống xuyên tới thế giới đồng nhân Romeo và Juliet… Thế nhưng CP này nghịch quá nghiêm trọng, cho dù thế nào cũng không nên để cậu đảm nhận vai Romeo chứ, vậy nửa thân dưới của Juliet có lẽ khó có hạnh phúc… hạnh phúc gì, chắc mọi người đều hiểu.
Giàn hoa nhà Đông Dã rắn chắc hơn giàn nhà Khổng Tây nhiều, Khổng Tây đánh trống cổ vũ tinh thần hăng hái xoạt xoạt xoạt trèo lên ban công phòng ngủ Đông Dã.
Đẩy cửa… đẩy cửa… đẩy cửa…
Cái chân giò bà nội nó, cửa sổ khóa rồi.
Khổng Tây suy sụpngồi xổm cắn móng tay, làm gì bây giờ, không thể không làm gì mà trèo về chứ. Nhìn trái nhìn phải, cửa sổ nhà tắm mở nha (⊙o⊙)!
Từ từ tuột xuống, kéo chân chữ nhân chạy trong sân, Khổng Tây bò theo lan can, lại trèo lên điều hòa, cuối cùng vịn vào cửa sổ nhà tắm!
—— Lại cảm ơn ba mẹ sinh cậu ra mảnh mai yếu đuối, để điều hòa có thể tiếp nhận được động tác chà đạp thô tục của cậu (này = =)
Khổng Tây thò đầu vào trong nhìn, quả nhiên cấu tạo giống nhà tắm nhà cậu, có buồng tắm độc lập. Cẩn thận đạp một chân lên khung cửa sổ, tiếp đó từ từ kéo cái chân còn lại đang thông đồng với điều hòa qua, trong lúc đó còn rất mạo hiểm làm một động tác đu đưa.
Cuối cùng!!! Vào được rồi…
Đổ bộ lên bồn cầu thành công, Khổng Tây chỉ cần nghiêng đầu là thấy trong làn hơi nước dày đặc đường nét cơ thể… trần truồng của Đông Dã ở buồng kế…
Cậu nhóc mặt lập tức đỏ bừng, khom lưng đáp xuống mặt đất.
Cậu rốt cuộc đang làm gì thế này, Khổng Tây bối rối đỏ mặt suy nghĩ, cậu rốt cuộc tới làm chi…
Suy nghĩ quá đăm chiêu, dễ xảy ra sự kiện đạp trúng gì đó. Vì vậy…
—— Xà phòng giữa chừng bị Đông Dã ném lung tung cứ thế để Khổng Tây tuy mảnh mai yếu đuối nhưng ít nhiều cũng có hơn 50 kg đạp trúng.
“A ——”
“Dựa!”
Tiếng thứ nhất là tiếng kêu thảm thiết của Khổng Tây khi đạp trúng xà phòng trượt té.
Tiếng thứ hai là lời tâm tình của Khổng Tây với bồn cầu khi chật vật bám trên bồn cầu, chưa hoàn hồn nhìn chằm chằm nó, ý nghĩa đại khái là “Người anh em, cho tôi dựa một chút”…
Vì vậy, sau khi Đông Dã nghe tiếng động, quấn khăn tắm từ buồng bên đi ra thì nhìn thấy Khổng Tây lấy tư thế vặn vẹo kỳ quái ôm bồn cầu không buông.
Đông Dã: “…”
Tế bào giác quan nhạy cảm của Khổng Tây bắt được mùi Đông Dã, bất mãn điều chỉnh tư thế, dè dặt lấy móng vuốt về, ngoan ngoãn đứng một bên, lấy khóe mắt len lén liếc nhìn anh.
Liếc một cái, cơ bụng của Đông Dã, thật muốn rờ rờ chọt chọt… (﹃)
Liếc thêm một cái, khăn tắm của Đông Dã, thật muốn lột xuống… (﹃)
Cuối cùng liếc lần nữa, Khổng Tây tội lỗi cúi đầu, mặt lại đỏ hồng, lỗ tai cũng đỏ theo, có ảo tưởng đỉnh đầu cậu chắc chắn đang bốc hơi.
Đông Dã rất thản nhiên tiếp nhận ánh mắt không đàng hoàng của người nào đó, cau mày, nhìn người đang chật vật, giọng nói mang theo chút tức giận: “Giày đâu?”
“Ưm ——”
“Vào bằng cách nào?”
“Ư ——”
“Trèo cửa sổ?”
“Ức ——”
Hiển nhiên, mấy câu trả lời không thể tin tưởng của Khổng Tây khiến Đông Dã rất không hài lòng.
Anh có dấu hiệu sắp tức giận trừng mắt nhìn Khổng Tây, huyệt Thái Dương giật thịch thịch, hoàn toàn bó tay với tên toàn thân như đang bốc hơi thêm vẻ mặt hoảng hốt, đành phải bước tới, nghĩ trước nên lôi cậu ra khỏi nhà tắm.
Kết quả bị Khổng Tây cho rằng anh muốn đánh cậu, hơi nghiêng người, né tránh bàn tay của Đông Dã đang đưa tới kéo cậu.
Sắc mặt Đông Dã vì động tác né tránh của cậu nháy mắt trở nên cực khó coi.
Dường như cảm nhận được áp suất thấp quanh anh, Khổng Tây sợ sệt ngẩng đầu, rụt rụt vai, lấy móng vuốt đang để sau lưng cẩn thận đưa đến dưới mí mắt Đông Dã, uất ức bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đây này…”
Thấy cậu mang vẻ mặt uất ức, mắt còn ngập nước nhìn mình, cơn tức gì của Đông Dã cũng biến mất, cam chịu cầm tay cậu, miết miết, nắm chặt, rồi kéo ra khỏi nhà tắm.
Để Khổng Tây an ổn ngồi trên giường ở phòng ngủ, Đông Dã vào phòng để quần áo tùy tiện khoác bộ đồ bộ, sau đó mới lau tóc trở lại phòng ngủ.
Khổng Tây đang tò mò hết nhìn đông tới ngó tây, vừa thấy Đông Dã lập tức ngồi thẳng lưng, dùng ánh mắt tiếc hận nhìn anh.
Đông Dã hắc tuyến, tên này hẳn là tiếc hận vì cái khăn tắm.
“Tôi đưa em về.”
Vừa nghe Đông Dã nói vậy, Khổng Tây liền luống cuống, cơ thể theo đó rụt lại, “Đừng mà…”
“…” Nếu anh không nghe lầm, trợ từ cuối câu của tên kia khẳng định mang theo giọng điệu nũng nịu bên trong.
Cậu nhóc vẫn lảm nhảm: “Đừng đưa em về, chị hai khủng khiếp lắm…”
Đông Dã lấy máy sấy trong ngăn kéo, mục đích không rõ nhìn Khổng Tây, nói với giọng đều đều: “Tôi khủng khiếp hơn chị đấy.”
“Không có đâu…”
Trợ từ “đâu” này cũng hàm chứa mãnh liệt ý làm nũng, Đông Dã hoàn toàn bất lực trước thế công làm nũng của người yêu, đầu hàng: “Tùy em.”
Khổng Tây vốn còn đang căng thẳng lập tức trưng khuôn mặt tươi cười thật to cho Đông Dã, chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu, lấy lòng nói: “Để em sấy tóc cho anh.”
“Ừ.”
Cảm nhận được ngón tay Khổng Tây nhẹ nhàng xen vào trong tóc, Đông Dã đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Tên này, thật sự rất không giống “Tiểu Tây” trên mạng, cho dù thỉnh thoảng có chút điên, nhưng là một cậu nhóc ưa đỏ mặt, thường xuyên xấu hổ.
Lại nhìn thắt lưng lắc lư trước mắt, Đông Dã nhịn nhịn, cuối cũng vẫn không nhịn được, đưa tay vòng ôm lấy, bây giờ, chắc không cần ngại.
Eo mảnh khảnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều, người nhỏ gầy hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tính cách đáng yêu hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Thực tế anh cũng đã thích cậu hơn trong tưởng tưởng rồi.
“Tiểu Tây…”
“A?” Khổng Tây ngơ ngác trả lời, tay cầm máy sấy giơ cao lên, sợ tóc Đông Dã cuốn vào.
“Cùng bên nhau nhé…”
Âm thanh của máy sấy quá to, Khổng Tây không nghe rõ lắm, toàn tâm đặt lên việc sấy tóc, ngốc nghếch lại “A?” lần nữa.
Đông Dã không thể nhịn được nữa, buông eo Khổng Tây, với tay để sau ót cậu, kéo cái đầu luôn suy nghĩ khác người xuống, ngẩng đầu hôn lên.
Trong bối cảnh âm nhạc máy sấy hò hét ong ong, Đông Dã cho Khổng Tây một nụ hôn sâu đầu tiên kể từ trước đến nay.
Khổng Tây bị hôn đến mức tay chân như nhũn ra, độ cao của máy sấy không ngừng hạ xuống hạ xuống lại hạ xuống…
Cuối cùng!!! Cuốn lấy tóc cậu.
“Óa ——”
Trên đây là tiếng kêu thảm thiết khi Khổng Tây bị cuốn tóc, vì miệng đang bị lấp kín, nên kêu không được rõ lắm, nhưng cũng đủ để có thể diễn đạt hiệu quả đàn Chim Lợn lao nhanh qua trong nội tâm cậu.
Cho nên nói…
—— Khi hôn nhất định trong tay không được cầm bất cứ vật gì, cho dù muốn túm, cũng chỉ có thể túm người yêu. Đương nhiên, vị trí túm cũng cần phải đặc biệt chú ý, tốt nhất là tay.