Chương : 43
Hai bên giằng co. Tiểu Chu phải dùng đến chiêu đe dọa đình công mới bảo vệ được áo sơ mi cổ rộng và quần bò của mình.
Giữa lúc nàng cho rằng có thể thả lỏng thì Kiều Dĩ Hàng cầm một lô một lốc dụng cụ trang điểm đi ra.
“Không nghĩ tới còn cái này nữa.” Con mắt Tiểu Chu nhất thời biến thành hai bóng đèn tỏa sáng, nhìn chằm chằm đống đồ trên tay Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Tham gia hôn lễ mà, nên trang điểm một chút”
“Có lẽ thế.” Tiểu Chu không ngừng gật đầu tán thưởng lần này hắn chuẩn bị rất chu đáo.
“Mẫu đây!” Kiều Dĩ Hàng rút một bức hình lấy từ trên mạng.
“…” Tiểu Chu bắn xa năm thước.
Sau hơn một tiếng nữa thuyết phục và phản chiến, Tiểu Chu cuối cùng cũng được đi ra ngoài ánh nắng hè chói chang mà chỉ phải mang kính râm.
Kiều Dĩ Hàng nhét năm cục pin di động vào túi để đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.
“Cố lên!” Hắn đứng ở cửa nhìn Tiểu Chu tiến về phía thang máy.
Trong thời khắc này, bóng lưng Tiểu Chu là hình tượng của sự bi tráng.
Giống như Yến thái tử tiễn Kinh Kha* vậy.
(*Yến thái tử tiễn Kinh Kha lên đường đi hành thích vua Tần – Tần Thủy Hoàng, ý chỉ dấn thân vào chốn nguy hiểm, không ngày trở lại)
Mãi đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, hắn mới tự cho phép mình thả lỏng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao càng ngày càng thấy bất an nhỉ?”
Còn Tiểu Chu thì thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng trốn được.”
Ánh nắng gay gắt chiều hè biến quảng trường Nhân Dân thành trứng luộc.
Tiểu Chu tay cầm dù, tay kia cố lần tìm di động trong túi. Ngay trước khi nàng chạm tới nó, một thân ảnh chặn đứng ánh mặt trời.
“A!” Nàng vô thức giữ chặt túi, lui về sau mấy bước.
Trước mặt nàng là một chàng trai dáng điệu thanh tú, trên trán còn có vài đốm mụn.
“Tiểu Thuyền?” Người thanh niên cất tiếng dò hỏi.
Vì Tiểu Thuyền và Tiểu Chu đọc nghe giống nhau nên Tiểu Chu vô thức gật đầu.
Người kia thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ta là Suất suất suất.”
Tiểu Chu sửng sốt, đột ngột buông một câu: “Ta là Tiểu Thuyền.”
“Ha ha, ta biết rồi, ngươi không cần giới thiệu nữa.” Suất suất suất thấy Tiểu Chu giữ túi rất chặt liền có ý tốt, “Ta giúp ngươi cầm dù nhé?”
“Cảm ơn.” Tiểu Chu chậm rãi đưa dù cho hắn. Cứ như vậy, hai người đi ra bãi đỗ xe trong bầu không khí hết sức cứng ngắc.
Suất suất suất ngồi vào ghế lái, bật điều hòa xe. Tiểu Chu chỉ cảm thấy một luồng gió nóng mãnh liệt thổi vào mặt khiến nàng thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Sáu bảy giây sau gió mới ngừng, Suất suất suất ở bên cạnh xin lỗi: “Xui ghê, điều hòa hình như hỏng rồi.”
“Không sao, dù gì cũng không chết được.” Nàng lau trán đầy mồ hôi.
“…” Mặt Suất suất suất chẳng hiểu vì lờiTiểu Chu nói hay vì điều hòa mà chậm rãi đỏ lên.
Tiểu Chu hơi nghiêng người, lấy di động nhắn tin cho Kiều Dĩ Hàng báo cáo sự tình.
Trong phòng khách, máy hút bụi tự động chạy tới chạy lui.
Kiều Dĩ Hàng nằm trên sô pha, khoan thai mở tin nhắn, chỉ có ba chữ —-
“Lên xe rồi.”
Hắn nhíu mày, soạn nhanh một tin gửi đi —
“Để chế độ lái xe.”
Lông mày Tiểu Chu nhăn lại, mở chế độ nghe lúc lái xe có khác gì đặt máy nghe trộm?
“Ngươi lên xe ta mà không sợ sao?” Qua phút xấu hổ ban đầu, Suất suất suất bắt chuyện.
….
Tiểu Chu cấp tốc bật chế độ lái xe lên: “Sao ngươi lại nhận ra ta?”
Suất suất suất: “Có mình ngươi là nữ còn trẻ.”
“Ra thế.”
“So với trong game ngươi ít nói hơn nhiều.”
Nhắc tới game, Tiểu Chu như hoa héo gặp được suối hồi sinh, cả khuôn mặt đều toát ra sức sống: “Vì game rất vui. Ta thích chơi game nhất.”
Suất suất suất nhịn không được liếc mắt nhìn nàng: “Vì game vui hay vì lão nhị tốt?”
“Lão nhị nhà ngươi chẳng có chỗ nào tốt cả.”
Tiểu Chu giận nhưng không dám nói đành cười gượng: “Đều vui cả.”
“Nhưng ngươi thăng cấp rất chậm. Lão nhị luôn liều mạng đem ngươi đi luyện cấp.”
“Đành chịu thôi. Từ cấp 72 lên cấp 73 cần 3,265,346 điểm kinh nghiệm; 73 lên cấp 74 cần 3,879,187 điểm nữa. Muốn kiếm đủ cũng mệt chết người.”
“…” Biểu tình của Suất suất suất hiện giờ chỉ có thể dùng chữ này 囧 để diễn tả. Mãi một lúc sau, hắn mới mở miệng “Thật hả?”
“Chẳng phải ngươi cấp 97 rồi sao? Ngươi phải biết chứ.”
“À, không rõ ràng như vậy.”
…
Kiều Dĩ Hàng phiền muộn bóp trán nhưng từ giờ trở đi, bi kịch mới bắt đầu —-
Suất suất suất: “Ngọn núi này đẹp thật.”
Tiểu Chu: “Đúng thế, rất giống núi Thanh Thành.”
“… Cầu này sửa hoài mà không xong.”
“Nếu là cầu gỗ ở Thần Y Cốc chắc chắn sẽ sửa rất nhanh.”
“Ngươi thích ăn gì?”
“Hỏa linh đan.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng không chịu được nữa, tắt điện thoại đi gọi lại.
Tiểu Chu rất vô tội nhấc máy.
“Một vừa hai phải thôi.” Kiều Dĩ Hàng cảnh cáo.
Tiểu Chu từ từ nói: “Lúc kiểm tra ngươi nói vậy mà.”
“…”
Suất suất suất thấy nàng dập điện thoại một cách vui vẻ, hiếu kỳ hỏi: “Kiểm tra cái gì?”
“Kỳ kiểm tra của công ty thôi.” Tiểu Chu dừng một chút, “Là vị giám đốc có vị hôn thê bỏ trốn ấy.”
Suất suất suất hiển nhiên không biết chuyện này: “Vậy giám đốc của ngươi khỏe chứ?”
“Quá tốt. Thỉnh thoảng lại kỳ quặc thất thường.” Tiểu Chu sảng khoái đáp, chủ đề cuộc trò chuyện lại được khai thông.
Hai người vừa cười vừa nói, Kiều Dĩ Hàng im lặng lắng nghe, thời gian cứ thế trôi đi. Trời đẹp, đường cao tốc thông suốt, hai người đến nhà hàng thì chỉ bốn giờ hơn.
Tiểu Chu giờ mới khẩn trương. Ứng phó với một người đã cần tập trung hết sức, ứng phó với nhiều người sẽ khó tránh khỏi phạm sai lầm. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, chút nữa cố ăn nhiều nói ít, giảm thiểu khả năng lộ tẩy.
Suất suất suất đưa xe vào bãi, Tiểu Chu ngồi đợi ở đại sảnh.
Một lúc sau, một thanh âm trầm thấp vang lên từ đằng sau: “Tiểu Thuyền?”
Tiểu Chu vô ý thức xoay người.
Phía sau chỉ thấy một thanh niên đội mũ mang kính râm đang mỉm cười với nàng, đứng bên cạnh chính là Suất suất suất.
Tiểu Chu cẩn thận chào hỏi: “Xin chào.”
Suất suất suất cười: “Ngươi không cần khách khí như vậy. Đây là lão nhị đó.”
Lão nhị?
Chiến Hồn… Vô Cực?
Đầu Tiểu Chu đột nhiên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, chân lập tức chạy về phía toa lét nữ ở góc đường.
Nàng gấp gáp chạy vào một gian, chốt cửa, rút di động gọi cho Kiều Dĩ Hàng.
Vì lúc nãy xuống xe, phải để di động trong túi nên tạm tắt máy, không ngờ chỉ mới một lát mà đã xảy ra chuyện.
Kiều Dĩ Hàng vừa nói chuyện điện thoại với Cao Cần về bộ phim sắp tới của Liên Giác Tu. Vai của hắn cần phải giảm 10 cân nữa, hắn đang phiền não thì Tiểu Chu gọi tới.
“Có chuyện rồi.”
“Cái gì?” Kiều Dĩ Hàng nghiên cứu khuôn mặt mình trong gương.
“Chiến Hồn Vô Cực tới.”
Kiều Dĩ Hàng tự thấy sắc mặt mình trắng bệnh nhưng rất nhanh hỏi lại: “Giờ ngươi đang ở đâu?”
“WC nữ.” Tiểu Chu nói, “Ta trốn vào đây. Thật quá kinh khủng.”
“…Cái gì khủng khiếp.” So với việc Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên xuất hiện, hắn có chuyện khác cần quan tâm hơn, “Phản ứng của hắn với ngươi ra sao?”
“Không rõ. Hình như đang cười…” Lúc đó quá cấp bách nên cái gì cũng không để ý.
Kiều Dĩ Hàng nghe ra Tiểu Chu đang khẩn trương, lập tức chỉ đạo: “Đầu tiên, ngươi phải hít sâu.”
“Hít sâu?” Tiểu Chu làm theo lời hắn.
“Sau đó thở ra, hít vào, thở ra, hít vào…”
Đầu Tiểu Chu đầy hắc tuyến: “Ta không phải đang khó sinh.”
“Theo lý thuyết thì như nhau cả thôi.” Kiều Dĩ Hàng hắng giọng, “Dù sao mấy bài học trước đây của ngươi rất tốt, không phải sợ, tự tin lên. Cố gắng phát huy bản chất khiến hắn ghét ngươi, căm thù ngươi là được.”
“Lỡ như hắn thích ta thì sao?” Tiểu Chu cả giận.
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, vô ý thức muốn nói là sao có thể nhưng lại nghĩ cũng không phải không có khả năng. Chiến Hồn Vô Cực trong game cũng chẳng có sở thích nào bình thường.
“Vậy…cũng coi như một cách đối phó.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Còn vấn đề nữa. Ta chưa nói câu nào đã chạy vào đây, chút nữa giải thích thế nào?”
“Tiêu chảy.” Bịa cớ dường như đã thành thói quen của Kiều Dĩ Hàng.
“Có mất mặt quá không?” Tiểu Chu nghĩ một chút, “Ta nói vào đây chỉ để trung tiện được không?”
Đầu bên kia rất lâu không có có hồi âm.
Tiểu Chu mất hết kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Kiều Dĩ Hàng: “Câu nói thoát quần thối lắm quả nhiên có xuất xứ.”
“…”
Cuối cùng Tiểu Chu đành vật vờ đi ra.
Trương Tri và Suất suất suất đều đang chờ ở cửa.
Suất suất suất thấy vẻ mặt nàng trắng bệch, lo lắng: “Ngươi có sao không?” Đừng vì ngồi trong cái xe cà tàng của hắn mà thế chứ? Nghĩ vậy, hắn có chút chột dạ liếc nhìn Trương Tri.
Kính râm của Trương Tri rất lớn khiến người khác không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì.
Tiểu Chu cười gượng: “Đâu có gì. Chỉ hơi đầy bụng, trung tiện thôi.”
“…”
Nhìn Suất suất suất đang cố nhịn cười, Tiểu Chu lập tức trốn trở lại toa lét nữ.
…
Bởi nàng vẫn để chế độ nghe ngoài nên không cần báo, Kiều Dĩ Hàng thông cảm hồi đáp: “Ta biết.”
Tiểu Chu rất muốn mở bồn cầu ra và lao xuống: “Đều do ngươi. Nói linh tinh đến tiêu chảy.”
“Ta chỉ nói tiêu chảy, không nói trung tiện.”
“..Ngươi còn nói nữa.” Tiểu Chu sắp khóc ra nước mắt.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng, an ủi: “Đừng lo. Qua hôm nay, ngươi sẽ chẳng liên can gì đến bọn họ nữa, không bao giờ gặp lại.”
“Tốt nhất nên thế.” Tiểu Chu ngẩng đầu, nén nước mắt, “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay ta không về được.”
“Không sao. Ta xin nghỉ giùm ngươi.” Kiều Dĩ Hàng sảng khoái đáp ứng.
“Ngươi nên làm, hơn nữa, tiền lương mấy ngày này ngươi phải bù cho ta.”
“…Được.”
Tiểu Chu: “Vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ là trên người ta chỉ có ba trăm đồng.”
“Ở một đêm là được.”
“Nhưng đây là tiền phong bì cho Thiên Đấu.”
“…”
“Ta đến ăn không được chứ?”
“…”
“Ta tuyệt đối không lang thang đầu đường xó chợ đâu!”
Kiều Dĩ Hàng trầm mặc hồi lâu rồi thở dài: “Ta bỏ tiền.”
Giữa lúc nàng cho rằng có thể thả lỏng thì Kiều Dĩ Hàng cầm một lô một lốc dụng cụ trang điểm đi ra.
“Không nghĩ tới còn cái này nữa.” Con mắt Tiểu Chu nhất thời biến thành hai bóng đèn tỏa sáng, nhìn chằm chằm đống đồ trên tay Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Tham gia hôn lễ mà, nên trang điểm một chút”
“Có lẽ thế.” Tiểu Chu không ngừng gật đầu tán thưởng lần này hắn chuẩn bị rất chu đáo.
“Mẫu đây!” Kiều Dĩ Hàng rút một bức hình lấy từ trên mạng.
“…” Tiểu Chu bắn xa năm thước.
Sau hơn một tiếng nữa thuyết phục và phản chiến, Tiểu Chu cuối cùng cũng được đi ra ngoài ánh nắng hè chói chang mà chỉ phải mang kính râm.
Kiều Dĩ Hàng nhét năm cục pin di động vào túi để đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.
“Cố lên!” Hắn đứng ở cửa nhìn Tiểu Chu tiến về phía thang máy.
Trong thời khắc này, bóng lưng Tiểu Chu là hình tượng của sự bi tráng.
Giống như Yến thái tử tiễn Kinh Kha* vậy.
(*Yến thái tử tiễn Kinh Kha lên đường đi hành thích vua Tần – Tần Thủy Hoàng, ý chỉ dấn thân vào chốn nguy hiểm, không ngày trở lại)
Mãi đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, hắn mới tự cho phép mình thả lỏng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao càng ngày càng thấy bất an nhỉ?”
Còn Tiểu Chu thì thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng trốn được.”
Ánh nắng gay gắt chiều hè biến quảng trường Nhân Dân thành trứng luộc.
Tiểu Chu tay cầm dù, tay kia cố lần tìm di động trong túi. Ngay trước khi nàng chạm tới nó, một thân ảnh chặn đứng ánh mặt trời.
“A!” Nàng vô thức giữ chặt túi, lui về sau mấy bước.
Trước mặt nàng là một chàng trai dáng điệu thanh tú, trên trán còn có vài đốm mụn.
“Tiểu Thuyền?” Người thanh niên cất tiếng dò hỏi.
Vì Tiểu Thuyền và Tiểu Chu đọc nghe giống nhau nên Tiểu Chu vô thức gật đầu.
Người kia thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ta là Suất suất suất.”
Tiểu Chu sửng sốt, đột ngột buông một câu: “Ta là Tiểu Thuyền.”
“Ha ha, ta biết rồi, ngươi không cần giới thiệu nữa.” Suất suất suất thấy Tiểu Chu giữ túi rất chặt liền có ý tốt, “Ta giúp ngươi cầm dù nhé?”
“Cảm ơn.” Tiểu Chu chậm rãi đưa dù cho hắn. Cứ như vậy, hai người đi ra bãi đỗ xe trong bầu không khí hết sức cứng ngắc.
Suất suất suất ngồi vào ghế lái, bật điều hòa xe. Tiểu Chu chỉ cảm thấy một luồng gió nóng mãnh liệt thổi vào mặt khiến nàng thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Sáu bảy giây sau gió mới ngừng, Suất suất suất ở bên cạnh xin lỗi: “Xui ghê, điều hòa hình như hỏng rồi.”
“Không sao, dù gì cũng không chết được.” Nàng lau trán đầy mồ hôi.
“…” Mặt Suất suất suất chẳng hiểu vì lờiTiểu Chu nói hay vì điều hòa mà chậm rãi đỏ lên.
Tiểu Chu hơi nghiêng người, lấy di động nhắn tin cho Kiều Dĩ Hàng báo cáo sự tình.
Trong phòng khách, máy hút bụi tự động chạy tới chạy lui.
Kiều Dĩ Hàng nằm trên sô pha, khoan thai mở tin nhắn, chỉ có ba chữ —-
“Lên xe rồi.”
Hắn nhíu mày, soạn nhanh một tin gửi đi —
“Để chế độ lái xe.”
Lông mày Tiểu Chu nhăn lại, mở chế độ nghe lúc lái xe có khác gì đặt máy nghe trộm?
“Ngươi lên xe ta mà không sợ sao?” Qua phút xấu hổ ban đầu, Suất suất suất bắt chuyện.
….
Tiểu Chu cấp tốc bật chế độ lái xe lên: “Sao ngươi lại nhận ra ta?”
Suất suất suất: “Có mình ngươi là nữ còn trẻ.”
“Ra thế.”
“So với trong game ngươi ít nói hơn nhiều.”
Nhắc tới game, Tiểu Chu như hoa héo gặp được suối hồi sinh, cả khuôn mặt đều toát ra sức sống: “Vì game rất vui. Ta thích chơi game nhất.”
Suất suất suất nhịn không được liếc mắt nhìn nàng: “Vì game vui hay vì lão nhị tốt?”
“Lão nhị nhà ngươi chẳng có chỗ nào tốt cả.”
Tiểu Chu giận nhưng không dám nói đành cười gượng: “Đều vui cả.”
“Nhưng ngươi thăng cấp rất chậm. Lão nhị luôn liều mạng đem ngươi đi luyện cấp.”
“Đành chịu thôi. Từ cấp 72 lên cấp 73 cần 3,265,346 điểm kinh nghiệm; 73 lên cấp 74 cần 3,879,187 điểm nữa. Muốn kiếm đủ cũng mệt chết người.”
“…” Biểu tình của Suất suất suất hiện giờ chỉ có thể dùng chữ này 囧 để diễn tả. Mãi một lúc sau, hắn mới mở miệng “Thật hả?”
“Chẳng phải ngươi cấp 97 rồi sao? Ngươi phải biết chứ.”
“À, không rõ ràng như vậy.”
…
Kiều Dĩ Hàng phiền muộn bóp trán nhưng từ giờ trở đi, bi kịch mới bắt đầu —-
Suất suất suất: “Ngọn núi này đẹp thật.”
Tiểu Chu: “Đúng thế, rất giống núi Thanh Thành.”
“… Cầu này sửa hoài mà không xong.”
“Nếu là cầu gỗ ở Thần Y Cốc chắc chắn sẽ sửa rất nhanh.”
“Ngươi thích ăn gì?”
“Hỏa linh đan.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng không chịu được nữa, tắt điện thoại đi gọi lại.
Tiểu Chu rất vô tội nhấc máy.
“Một vừa hai phải thôi.” Kiều Dĩ Hàng cảnh cáo.
Tiểu Chu từ từ nói: “Lúc kiểm tra ngươi nói vậy mà.”
“…”
Suất suất suất thấy nàng dập điện thoại một cách vui vẻ, hiếu kỳ hỏi: “Kiểm tra cái gì?”
“Kỳ kiểm tra của công ty thôi.” Tiểu Chu dừng một chút, “Là vị giám đốc có vị hôn thê bỏ trốn ấy.”
Suất suất suất hiển nhiên không biết chuyện này: “Vậy giám đốc của ngươi khỏe chứ?”
“Quá tốt. Thỉnh thoảng lại kỳ quặc thất thường.” Tiểu Chu sảng khoái đáp, chủ đề cuộc trò chuyện lại được khai thông.
Hai người vừa cười vừa nói, Kiều Dĩ Hàng im lặng lắng nghe, thời gian cứ thế trôi đi. Trời đẹp, đường cao tốc thông suốt, hai người đến nhà hàng thì chỉ bốn giờ hơn.
Tiểu Chu giờ mới khẩn trương. Ứng phó với một người đã cần tập trung hết sức, ứng phó với nhiều người sẽ khó tránh khỏi phạm sai lầm. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, chút nữa cố ăn nhiều nói ít, giảm thiểu khả năng lộ tẩy.
Suất suất suất đưa xe vào bãi, Tiểu Chu ngồi đợi ở đại sảnh.
Một lúc sau, một thanh âm trầm thấp vang lên từ đằng sau: “Tiểu Thuyền?”
Tiểu Chu vô ý thức xoay người.
Phía sau chỉ thấy một thanh niên đội mũ mang kính râm đang mỉm cười với nàng, đứng bên cạnh chính là Suất suất suất.
Tiểu Chu cẩn thận chào hỏi: “Xin chào.”
Suất suất suất cười: “Ngươi không cần khách khí như vậy. Đây là lão nhị đó.”
Lão nhị?
Chiến Hồn… Vô Cực?
Đầu Tiểu Chu đột nhiên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, chân lập tức chạy về phía toa lét nữ ở góc đường.
Nàng gấp gáp chạy vào một gian, chốt cửa, rút di động gọi cho Kiều Dĩ Hàng.
Vì lúc nãy xuống xe, phải để di động trong túi nên tạm tắt máy, không ngờ chỉ mới một lát mà đã xảy ra chuyện.
Kiều Dĩ Hàng vừa nói chuyện điện thoại với Cao Cần về bộ phim sắp tới của Liên Giác Tu. Vai của hắn cần phải giảm 10 cân nữa, hắn đang phiền não thì Tiểu Chu gọi tới.
“Có chuyện rồi.”
“Cái gì?” Kiều Dĩ Hàng nghiên cứu khuôn mặt mình trong gương.
“Chiến Hồn Vô Cực tới.”
Kiều Dĩ Hàng tự thấy sắc mặt mình trắng bệnh nhưng rất nhanh hỏi lại: “Giờ ngươi đang ở đâu?”
“WC nữ.” Tiểu Chu nói, “Ta trốn vào đây. Thật quá kinh khủng.”
“…Cái gì khủng khiếp.” So với việc Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên xuất hiện, hắn có chuyện khác cần quan tâm hơn, “Phản ứng của hắn với ngươi ra sao?”
“Không rõ. Hình như đang cười…” Lúc đó quá cấp bách nên cái gì cũng không để ý.
Kiều Dĩ Hàng nghe ra Tiểu Chu đang khẩn trương, lập tức chỉ đạo: “Đầu tiên, ngươi phải hít sâu.”
“Hít sâu?” Tiểu Chu làm theo lời hắn.
“Sau đó thở ra, hít vào, thở ra, hít vào…”
Đầu Tiểu Chu đầy hắc tuyến: “Ta không phải đang khó sinh.”
“Theo lý thuyết thì như nhau cả thôi.” Kiều Dĩ Hàng hắng giọng, “Dù sao mấy bài học trước đây của ngươi rất tốt, không phải sợ, tự tin lên. Cố gắng phát huy bản chất khiến hắn ghét ngươi, căm thù ngươi là được.”
“Lỡ như hắn thích ta thì sao?” Tiểu Chu cả giận.
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, vô ý thức muốn nói là sao có thể nhưng lại nghĩ cũng không phải không có khả năng. Chiến Hồn Vô Cực trong game cũng chẳng có sở thích nào bình thường.
“Vậy…cũng coi như một cách đối phó.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Còn vấn đề nữa. Ta chưa nói câu nào đã chạy vào đây, chút nữa giải thích thế nào?”
“Tiêu chảy.” Bịa cớ dường như đã thành thói quen của Kiều Dĩ Hàng.
“Có mất mặt quá không?” Tiểu Chu nghĩ một chút, “Ta nói vào đây chỉ để trung tiện được không?”
Đầu bên kia rất lâu không có có hồi âm.
Tiểu Chu mất hết kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Kiều Dĩ Hàng: “Câu nói thoát quần thối lắm quả nhiên có xuất xứ.”
“…”
Cuối cùng Tiểu Chu đành vật vờ đi ra.
Trương Tri và Suất suất suất đều đang chờ ở cửa.
Suất suất suất thấy vẻ mặt nàng trắng bệch, lo lắng: “Ngươi có sao không?” Đừng vì ngồi trong cái xe cà tàng của hắn mà thế chứ? Nghĩ vậy, hắn có chút chột dạ liếc nhìn Trương Tri.
Kính râm của Trương Tri rất lớn khiến người khác không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì.
Tiểu Chu cười gượng: “Đâu có gì. Chỉ hơi đầy bụng, trung tiện thôi.”
“…”
Nhìn Suất suất suất đang cố nhịn cười, Tiểu Chu lập tức trốn trở lại toa lét nữ.
…
Bởi nàng vẫn để chế độ nghe ngoài nên không cần báo, Kiều Dĩ Hàng thông cảm hồi đáp: “Ta biết.”
Tiểu Chu rất muốn mở bồn cầu ra và lao xuống: “Đều do ngươi. Nói linh tinh đến tiêu chảy.”
“Ta chỉ nói tiêu chảy, không nói trung tiện.”
“..Ngươi còn nói nữa.” Tiểu Chu sắp khóc ra nước mắt.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng, an ủi: “Đừng lo. Qua hôm nay, ngươi sẽ chẳng liên can gì đến bọn họ nữa, không bao giờ gặp lại.”
“Tốt nhất nên thế.” Tiểu Chu ngẩng đầu, nén nước mắt, “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay ta không về được.”
“Không sao. Ta xin nghỉ giùm ngươi.” Kiều Dĩ Hàng sảng khoái đáp ứng.
“Ngươi nên làm, hơn nữa, tiền lương mấy ngày này ngươi phải bù cho ta.”
“…Được.”
Tiểu Chu: “Vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ là trên người ta chỉ có ba trăm đồng.”
“Ở một đêm là được.”
“Nhưng đây là tiền phong bì cho Thiên Đấu.”
“…”
“Ta đến ăn không được chứ?”
“…”
“Ta tuyệt đối không lang thang đầu đường xó chợ đâu!”
Kiều Dĩ Hàng trầm mặc hồi lâu rồi thở dài: “Ta bỏ tiền.”