Chương : 9
Lo lắng cho việc chụp bìa ngày hôm sau, Kiều Dĩ Hàng luyện đến cấp ba mươi bảy thì lưu luyến không thôi lăn ra ngủ trên đất.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chu đúng sáu giờ gọi hắn rời giường.
Kiều Dĩ Hàng đương nhiên không dậy sau đó tám giờ kém tự mình lái xe tới tạp chí phỏng vấn.
Phỏng vấn “Úc Đan“ là do đích thân chủ biên Hoàng Khánh Phân tự mình ra ngựa khiến Kiều Dĩ Hàng có điểm phổng mũi.
Ngay từ ban đầu, hai bên đều rất khách khí. Câu chuyện cứ thế mà tiến triển. Sau khi đã hỏi thăm đủ thông tin sơ bộ cùng tâm tình của đối phương hôm nay, Hoàng Khánh Phân phát dấu hiệu tấn công.
“Tại lễ trao giải ngươi mặc vest trắng trông rất tuấn tú.“ Trước tiên cấp một viên đường.
Kiều Dĩ Hàng cười.
“Nhìn qua ti vi ta thấy ngươi luôn mỉm cười, xem chừng tâm tình thật tốt.“
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục mỉm cười.
“Bất quá lúc Cam Cố Bằng lên trao giải, ngươi cười có vẻ không được tự nhiên.“
“Thật không?“ Kiều Dĩ Hàng ra vẻ vô tội, “Đại khái là vì mệt mỏi.“
Hoàng Khánh Phân sao có thể dễ dàng buông tha, “Vậy ngươi đối với chuyện của Cam Cố Bằng có suy nghĩ gì không?“
“Quan điểm thì là có.“ Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Hoàng Khánh Phân mở to hai mắt, nhìn hắn trông chờ.
Hai người nhìn nhau được chừng mười giây thì nhịn không nổi nói: “Như vậy quan điểm của ngươi là…“
“Cũng chỉ là nhìn thôi, không có gì đặc sắc mà xem cả.“ Kiều Dĩ Hàng dường như không muốn nói tiếp.
Hoàng Khánh Phân không nghĩ tới hắn lại chơi chữ. Là chủ biên lại để một nghệ sĩ đùa giỡn bằng ngôn từ thế này thực sự là tổn thương tự tôn của nàng: “Vậy ngươi muốn nói… là thuyết pháp?“
“Ta không thấy chuyện này cần thuyết pháp gì đó. Thực sự.“ Kiều Dĩ Hàng thấy sắc mặt người đối diện xem chừng không được tốt, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào bàn tay cô đang để ở tay vịn ghế sô pha, cười nói: “Kỳ thực, chuyện thế này đều có hai mặt. Hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn*.“
(*có lỗi liền sửa, không lỗi thì càng thêm cố gắng)
Hoàng Khánh Phân cảm nhận được trong sát na độ ấm của bàn tay, lại nhìn khuôn mặt của hắn, trong lòng có chút hơi loạn nên đối với những gì hắn nói cũng không để ý. “Ân. Vậy đối với việc Cam Cố Bằng tự sát ngươi thấy thế nào?“
Kiều Dĩ Hàng sắc mặt nghiêm túc nói: “Ta nghĩ đây là vấn đề xã hội.“
Hoàng Khánh Phân cũng nghiêm túc lên: “Ân.“
“Vấn đề này đầu tiên phải từ phúc lợi xã hội mà nói…“ Kiều Dĩ Hàng húng hắng cổ họng, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
A?
Hoàng Khánh Phân trừng mắt ngây ngốc.
Tuy rằng cắt ngang lời người khác là vô lễ nhưng đến khi Kiều Dĩ Hàng nói được hơn nửa tiếng mà không có dấu hiệu dừng thì Hoàng Khánh Phân không nhịn nổi mở miệng: “Ân. Ta nghĩ ngươi đối với phúc lợi xã hội thật am hiểu.“
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười nói: “Ta học ngành xã hội.“
“Ra là vậy.“ Hoàng Khánh Phân phiền muộn tiếp lời.
“Ta nói về kế hoạch năm nay nhé.“ Kiều Dĩ Hàng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nói về đĩa nhạc mới hắn đang ra sức chuẩn bị. Kỳ thực nếu không có vụ game cùng sự việc của Cam Cố Bằng thì hiện giờ hắn hẳn là đã tiến hành ghi âm.
Hoàng Khánh Phân miễn cưỡng phụ họa theo.
Phỏng vấn diễn ra trong tiếng rưỡi.
Bởi vì kiên trì duy trì tư thế ngồi thẳng lưng mà khi kết thúc, Hoàng Khánh Phân gần như không đứng dậy nổi.
Kiều Dĩ Hàng rất có phong độ đỡ nàng đứng dậy.
Hoàng Khánh Phân vỗ vỗ cánh tay hắn, rất có thâm ý nói: “Khổ cực ngươi rồi.” Một người tiếng rưỡi nói đủ thứ chuyện, không khổ cực mới là lạ.
Kiều Dĩ Hàng cũng nói một câu hai nghĩa: “Chỉ cần hiệu quả tốt là được.”
“Buổi chiều chụp ảnh bìa cũng xin cố gắng.” Hoàng Khánh Phân có điểm khâm phục hắn.
Lúc Kiều Dĩ Hàng mới nổi, scandal gì cũng có. Nào là kiêu ngạo, đùa giỡn sao lớn, thế lực lớn. Nói chung trong đám sao mới nổi ngoan ngoãn, hắn nổi bật hẳn lên.
Nhưng dù một kẻ kiêu ngạo, giữa lúc các ca sĩ khác phải đổi nghề hay biến mất, hắn lại đột phá lên trên. Giải Thiên Thanh, giải Kim Hoa, hắn đều đụng được tới. Tuy rằng có công lao của Y Mã nhưng Y Mã không phải tổ chức từ thiện, nếu không phải người có thực lực thì công ty sẽ không bang trợ nhiều như vậy.
Tiềm lực của Kiều Dĩ Hàng chính là hắn có thể hiểu thấu được quy tắc của nghề này, điều chỉnh bản thân thích ứng với thế giới giải trí. Về phần bản tính của hắn, vụ game online có thể phản ánh phần nào.
Buổi trưa, Cao Cần gọi điện thoại hỏi thăm tình hình phỏng vấn.
Kiều Dĩ Hàng vừa trả lời vừa oán thầm. Chỉ sợ sau này cơ hội nói chuyện với Cao Cần rất nhiều.
“Bài hát mới của ngươi đã chọn được rồi. Nếu không vấn đề ngày mai có thể bắt đầu thu.”
“Gấp như thế?” Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Tiểu Thuyền còn thiếu ba cấp nữa!
“Ngươi bận sao?” Cao Cần nhàn nhạt hỏi.
Kiều Dĩ Hàng ngửi thấy mùi thuốc súng: “Ý ta là, gần đây giọng ta có chút không tốt.”
“Có muốn chờ đến lúc đầu ngươi bị chặt rồi thu?”
“…Ta sẽ giữ giọng cẩn thận!”
Dập điện thoại, vội vã ăn cơm hộp Tiểu Chu mua, hắn liền giục tạp chí chụp ảnh.
Lúc chụp, hắn phát huy toàn phần tinh thần không sợ khó sợ khổ, nghiêm ngặt làm theo yêu cầu của người chụp, nỗ lực cả trăm phần. Thậm chí từ đó về sau, hình tượng chuyên nghiệp của hắn đã khắc thật sâu trong lòng các nhân viên tạp chí.
Cho dù có bao chướng ngại như vậy, về đến nhà cũng mới gần bốn giờ.
Hắn nhanh chóng mở game, bắt đầu hành trình thăng cấp.
Để đảm bảo công bằng cũng như tăng lạc thú khi chơi, “Đùa nháo giang hồ” không bán đạo cụ tăng kinh nghiệm trực tiếp. Nói cách khác, nếu muốn thăng cấp chỉ có cách chơi. Đương nhiên đây cũng tạo điều kiện rất lớn cho việc luyện thuê phát triển.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục đem tinh thần không sợ khó sợ khổ đưa vào game.
Tiểu Thuyền dường như liều mạng làm nhiệm vụ.
Đến gần mười giờ, hắn đạt được cấp bốn mươi!
Kiều Dĩ Hàng đi tắm rồi lại lôi bánh kem ra ăn rồi mới trở lại trước máy tính, hướng Thiên Đạo Hữu Thường gửi đơn xin gia nhập.
——–
Vận khí hắn cũng tốt.
Trương Tri ngủ tròn một ngày đêm, sáng sớm login đem Thiên Tịch Hữu Mộng giao cho Lạc Tuyết Vô Âm.
Lạc Tuyết Vô Âm quả nhiên cao hứng, thao túng Thiên Tịch Hữu Mộng đi tới đi lui, lại cùng hắn làm vài nhiệm vụ rồi mới logout.
Vậy nên khi hắn thấy đơn xin gia nhập của Tiểu Thuyền liền đồng ý.
Lần này coi như là Tái ông mất ngựa chăng biết là họa hay phúc nha.
——
Kiều Dĩ Hàng gia nhập bang hội mới phát hiện bên trong rất náo nhiệt, tựa như một cái chợ vậy.
Suất suất suất: Hàn Ngọc Chủy của Huyết Đồ cấp 90! Ai mua không?
Hoa khai bất trường tạ: Bao nhiêu?
Suất suất suất: 900 vàng.
Hoa khai bất trường tạ: Ngươi cướp của a!
Khinh phong cộng nguyệt túy: Ta cần Thất Tinh Chiêu Hồn Phiên của Lam Diễm. Ai có không? (⊙o⊙)
Suất suất suất: người một nhà ta mới để cho ngươi cái giá này.
Hoa khai bất trường tạ: Người ngoài thì sao?
Suất suất suất: 888 vàng.
Hoa khai bất trường tạ: (#‵′) kháo! Ngươi khi ta là người ngoài thì có.
Chiến Hồn Vô Cực: Người mới đâu rồi, ra chào hỏi mọi người một chút.
Hoa khai bất trường tạ: a! Lão nhị tới!
Chiến Hồn Vô Cực: Còn gọi là lão nhị ta cắt JJ của ngươi!
Suất suất suất: Chậm đã Hồn ca! Đợi hắn mua đồ của ta đã.
Hoa khai bất trường tạ: Ngươi có lương tâm chút đi.
Khinh phong cộng nguyệt túy: Hoan nghênh người mới…
Chiến Hồn Vô Cực: Tiểu Thuyền đi ra!
Tiểu Thuyền: Oa! Cứ như QQ vậy.
Hoa khai bất trường tạ: …Cấp bốn mươi?
Suất suất suất: Hồn ca chuẩn bị đổi nghề làm vú em hả?
Khinh phong cộng nguyệt túy: Chỉ còn có sáu chỗ thôi, không phải nói chỉ cần người trên cấp chín mươi sao?
Bị nói như vậy, Trương Tri mới đột nhiên nhớ ra quy định.
Tiểu Thuyền: o(≧v≦)o mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực lên tới cấp chín mươi.
Khinh phong cộng nguyệt túy: …
Khinh phong cộng nguyệt túy: đừng có nói bừa bãi vậy chứ.
Suất suất suất: nói vậy thì làm thôi. Ngươi nếu để ý lời của nàng thì ra diễn đàn gọi tên của ta!
Lư Sơn diện: Nếu cấp bốn mươi cũng gia nhập được thì tài khoản kia của ta cũng vào được đúng không? Cấp năm mươi chín rồi.
Bầu không khí cứng ngắc.
Thật lâu không ai nói gì.
Kiều Dĩ Hàng cũng biết mình chính là khách không mời mà đến.
Gặp phải sự khinh bỉ cùng xa lánh như vậy so với lúc trước bị người lừa ra khỏi thành cướp trang bị cũng không kém là mấy. Trên thực tế, lúc Lư Sơn diện nói câu kia xong, hắn có xung động muốn lên nick Hàng Thiên.
Bất quá xung động vẫn chỉ là xung động mà thôi.
Tham gia vào làng giải trí, tu dưỡng cùng lực nhẫn nại của hắn càng ngày càng tăng.
Tay Trương Tri đặt lại ở trên bàn phím.
Chiến Hồn Vô Cực: Nàng là muội ta.
Vẫn như cũ, không ai nói thêm gì.
Bất quá chuyện này cũng coi như chìm xuống.
Dù sao Chiến Hồn Vô Cực cũng là phó hội trưởng Thiên Đạo Hữu Thường, hắn nói như vậy những người khác cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Đương nhiên trong lòng không thể không oán thán một câu, tất cả đều phải có quan hệ a.
Cứ như vậy, Tiểu Thuyền nhờ hơi phó hội trưởng mà được ở lại Thiên Đạo Hữu Thường.
Địa vị vững chắc, chuyện hắn làm đầu tiên là lục danh sách hội viên, tìm ra những ID cướp trang bị của hắn.
Hươu trướng đạo gia, mãnh nam ABC, đao chi tử, si tâm nam nhân, Lạc & Thanh Ảnh.
Liên tiếp thấy những cái tên quen thuộc, máu trong người hắn sôi lên.
Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên nhắn tin riêng cho hắn: Mộc Nhĩ Sơn, mau đến.
Tiểu Thuyền:?
Chiến Hồn Vô Cực: đêm nay không được ngủ!…Ít nhất…luyện đến cấp năm mươi.
…
Tuy rằng cách máy tính nhưng Kiều Dĩ Hàng có thể cảm nhận được sự tức giận cường đại truyền đến từ bên kia. Tuy hắn không biết tại sao lại kết nạp một người mới cấp bốn mươi nhưng dù sao giúp cũng là giúp. Thế nên hắn trả lời rất nhẹ nhàng.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ngày mai ta phải đi làm.
Chiến Hồn Vô Cực: ông chủ ngươi cũng mướn người như ngươi sao?
Tiểu Thuyền: a?
Kiều Dĩ Hàng rất sửng sốt, nghe giọng điệu của hắn dường như rất hiểu biết hắn.
Chiến Hồn Vô Cực: đến!
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: nga.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chu đúng sáu giờ gọi hắn rời giường.
Kiều Dĩ Hàng đương nhiên không dậy sau đó tám giờ kém tự mình lái xe tới tạp chí phỏng vấn.
Phỏng vấn “Úc Đan“ là do đích thân chủ biên Hoàng Khánh Phân tự mình ra ngựa khiến Kiều Dĩ Hàng có điểm phổng mũi.
Ngay từ ban đầu, hai bên đều rất khách khí. Câu chuyện cứ thế mà tiến triển. Sau khi đã hỏi thăm đủ thông tin sơ bộ cùng tâm tình của đối phương hôm nay, Hoàng Khánh Phân phát dấu hiệu tấn công.
“Tại lễ trao giải ngươi mặc vest trắng trông rất tuấn tú.“ Trước tiên cấp một viên đường.
Kiều Dĩ Hàng cười.
“Nhìn qua ti vi ta thấy ngươi luôn mỉm cười, xem chừng tâm tình thật tốt.“
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục mỉm cười.
“Bất quá lúc Cam Cố Bằng lên trao giải, ngươi cười có vẻ không được tự nhiên.“
“Thật không?“ Kiều Dĩ Hàng ra vẻ vô tội, “Đại khái là vì mệt mỏi.“
Hoàng Khánh Phân sao có thể dễ dàng buông tha, “Vậy ngươi đối với chuyện của Cam Cố Bằng có suy nghĩ gì không?“
“Quan điểm thì là có.“ Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Hoàng Khánh Phân mở to hai mắt, nhìn hắn trông chờ.
Hai người nhìn nhau được chừng mười giây thì nhịn không nổi nói: “Như vậy quan điểm của ngươi là…“
“Cũng chỉ là nhìn thôi, không có gì đặc sắc mà xem cả.“ Kiều Dĩ Hàng dường như không muốn nói tiếp.
Hoàng Khánh Phân không nghĩ tới hắn lại chơi chữ. Là chủ biên lại để một nghệ sĩ đùa giỡn bằng ngôn từ thế này thực sự là tổn thương tự tôn của nàng: “Vậy ngươi muốn nói… là thuyết pháp?“
“Ta không thấy chuyện này cần thuyết pháp gì đó. Thực sự.“ Kiều Dĩ Hàng thấy sắc mặt người đối diện xem chừng không được tốt, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào bàn tay cô đang để ở tay vịn ghế sô pha, cười nói: “Kỳ thực, chuyện thế này đều có hai mặt. Hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn*.“
(*có lỗi liền sửa, không lỗi thì càng thêm cố gắng)
Hoàng Khánh Phân cảm nhận được trong sát na độ ấm của bàn tay, lại nhìn khuôn mặt của hắn, trong lòng có chút hơi loạn nên đối với những gì hắn nói cũng không để ý. “Ân. Vậy đối với việc Cam Cố Bằng tự sát ngươi thấy thế nào?“
Kiều Dĩ Hàng sắc mặt nghiêm túc nói: “Ta nghĩ đây là vấn đề xã hội.“
Hoàng Khánh Phân cũng nghiêm túc lên: “Ân.“
“Vấn đề này đầu tiên phải từ phúc lợi xã hội mà nói…“ Kiều Dĩ Hàng húng hắng cổ họng, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
A?
Hoàng Khánh Phân trừng mắt ngây ngốc.
Tuy rằng cắt ngang lời người khác là vô lễ nhưng đến khi Kiều Dĩ Hàng nói được hơn nửa tiếng mà không có dấu hiệu dừng thì Hoàng Khánh Phân không nhịn nổi mở miệng: “Ân. Ta nghĩ ngươi đối với phúc lợi xã hội thật am hiểu.“
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười nói: “Ta học ngành xã hội.“
“Ra là vậy.“ Hoàng Khánh Phân phiền muộn tiếp lời.
“Ta nói về kế hoạch năm nay nhé.“ Kiều Dĩ Hàng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nói về đĩa nhạc mới hắn đang ra sức chuẩn bị. Kỳ thực nếu không có vụ game cùng sự việc của Cam Cố Bằng thì hiện giờ hắn hẳn là đã tiến hành ghi âm.
Hoàng Khánh Phân miễn cưỡng phụ họa theo.
Phỏng vấn diễn ra trong tiếng rưỡi.
Bởi vì kiên trì duy trì tư thế ngồi thẳng lưng mà khi kết thúc, Hoàng Khánh Phân gần như không đứng dậy nổi.
Kiều Dĩ Hàng rất có phong độ đỡ nàng đứng dậy.
Hoàng Khánh Phân vỗ vỗ cánh tay hắn, rất có thâm ý nói: “Khổ cực ngươi rồi.” Một người tiếng rưỡi nói đủ thứ chuyện, không khổ cực mới là lạ.
Kiều Dĩ Hàng cũng nói một câu hai nghĩa: “Chỉ cần hiệu quả tốt là được.”
“Buổi chiều chụp ảnh bìa cũng xin cố gắng.” Hoàng Khánh Phân có điểm khâm phục hắn.
Lúc Kiều Dĩ Hàng mới nổi, scandal gì cũng có. Nào là kiêu ngạo, đùa giỡn sao lớn, thế lực lớn. Nói chung trong đám sao mới nổi ngoan ngoãn, hắn nổi bật hẳn lên.
Nhưng dù một kẻ kiêu ngạo, giữa lúc các ca sĩ khác phải đổi nghề hay biến mất, hắn lại đột phá lên trên. Giải Thiên Thanh, giải Kim Hoa, hắn đều đụng được tới. Tuy rằng có công lao của Y Mã nhưng Y Mã không phải tổ chức từ thiện, nếu không phải người có thực lực thì công ty sẽ không bang trợ nhiều như vậy.
Tiềm lực của Kiều Dĩ Hàng chính là hắn có thể hiểu thấu được quy tắc của nghề này, điều chỉnh bản thân thích ứng với thế giới giải trí. Về phần bản tính của hắn, vụ game online có thể phản ánh phần nào.
Buổi trưa, Cao Cần gọi điện thoại hỏi thăm tình hình phỏng vấn.
Kiều Dĩ Hàng vừa trả lời vừa oán thầm. Chỉ sợ sau này cơ hội nói chuyện với Cao Cần rất nhiều.
“Bài hát mới của ngươi đã chọn được rồi. Nếu không vấn đề ngày mai có thể bắt đầu thu.”
“Gấp như thế?” Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Tiểu Thuyền còn thiếu ba cấp nữa!
“Ngươi bận sao?” Cao Cần nhàn nhạt hỏi.
Kiều Dĩ Hàng ngửi thấy mùi thuốc súng: “Ý ta là, gần đây giọng ta có chút không tốt.”
“Có muốn chờ đến lúc đầu ngươi bị chặt rồi thu?”
“…Ta sẽ giữ giọng cẩn thận!”
Dập điện thoại, vội vã ăn cơm hộp Tiểu Chu mua, hắn liền giục tạp chí chụp ảnh.
Lúc chụp, hắn phát huy toàn phần tinh thần không sợ khó sợ khổ, nghiêm ngặt làm theo yêu cầu của người chụp, nỗ lực cả trăm phần. Thậm chí từ đó về sau, hình tượng chuyên nghiệp của hắn đã khắc thật sâu trong lòng các nhân viên tạp chí.
Cho dù có bao chướng ngại như vậy, về đến nhà cũng mới gần bốn giờ.
Hắn nhanh chóng mở game, bắt đầu hành trình thăng cấp.
Để đảm bảo công bằng cũng như tăng lạc thú khi chơi, “Đùa nháo giang hồ” không bán đạo cụ tăng kinh nghiệm trực tiếp. Nói cách khác, nếu muốn thăng cấp chỉ có cách chơi. Đương nhiên đây cũng tạo điều kiện rất lớn cho việc luyện thuê phát triển.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục đem tinh thần không sợ khó sợ khổ đưa vào game.
Tiểu Thuyền dường như liều mạng làm nhiệm vụ.
Đến gần mười giờ, hắn đạt được cấp bốn mươi!
Kiều Dĩ Hàng đi tắm rồi lại lôi bánh kem ra ăn rồi mới trở lại trước máy tính, hướng Thiên Đạo Hữu Thường gửi đơn xin gia nhập.
——–
Vận khí hắn cũng tốt.
Trương Tri ngủ tròn một ngày đêm, sáng sớm login đem Thiên Tịch Hữu Mộng giao cho Lạc Tuyết Vô Âm.
Lạc Tuyết Vô Âm quả nhiên cao hứng, thao túng Thiên Tịch Hữu Mộng đi tới đi lui, lại cùng hắn làm vài nhiệm vụ rồi mới logout.
Vậy nên khi hắn thấy đơn xin gia nhập của Tiểu Thuyền liền đồng ý.
Lần này coi như là Tái ông mất ngựa chăng biết là họa hay phúc nha.
——
Kiều Dĩ Hàng gia nhập bang hội mới phát hiện bên trong rất náo nhiệt, tựa như một cái chợ vậy.
Suất suất suất: Hàn Ngọc Chủy của Huyết Đồ cấp 90! Ai mua không?
Hoa khai bất trường tạ: Bao nhiêu?
Suất suất suất: 900 vàng.
Hoa khai bất trường tạ: Ngươi cướp của a!
Khinh phong cộng nguyệt túy: Ta cần Thất Tinh Chiêu Hồn Phiên của Lam Diễm. Ai có không? (⊙o⊙)
Suất suất suất: người một nhà ta mới để cho ngươi cái giá này.
Hoa khai bất trường tạ: Người ngoài thì sao?
Suất suất suất: 888 vàng.
Hoa khai bất trường tạ: (#‵′) kháo! Ngươi khi ta là người ngoài thì có.
Chiến Hồn Vô Cực: Người mới đâu rồi, ra chào hỏi mọi người một chút.
Hoa khai bất trường tạ: a! Lão nhị tới!
Chiến Hồn Vô Cực: Còn gọi là lão nhị ta cắt JJ của ngươi!
Suất suất suất: Chậm đã Hồn ca! Đợi hắn mua đồ của ta đã.
Hoa khai bất trường tạ: Ngươi có lương tâm chút đi.
Khinh phong cộng nguyệt túy: Hoan nghênh người mới…
Chiến Hồn Vô Cực: Tiểu Thuyền đi ra!
Tiểu Thuyền: Oa! Cứ như QQ vậy.
Hoa khai bất trường tạ: …Cấp bốn mươi?
Suất suất suất: Hồn ca chuẩn bị đổi nghề làm vú em hả?
Khinh phong cộng nguyệt túy: Chỉ còn có sáu chỗ thôi, không phải nói chỉ cần người trên cấp chín mươi sao?
Bị nói như vậy, Trương Tri mới đột nhiên nhớ ra quy định.
Tiểu Thuyền: o(≧v≦)o mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực lên tới cấp chín mươi.
Khinh phong cộng nguyệt túy: …
Khinh phong cộng nguyệt túy: đừng có nói bừa bãi vậy chứ.
Suất suất suất: nói vậy thì làm thôi. Ngươi nếu để ý lời của nàng thì ra diễn đàn gọi tên của ta!
Lư Sơn diện: Nếu cấp bốn mươi cũng gia nhập được thì tài khoản kia của ta cũng vào được đúng không? Cấp năm mươi chín rồi.
Bầu không khí cứng ngắc.
Thật lâu không ai nói gì.
Kiều Dĩ Hàng cũng biết mình chính là khách không mời mà đến.
Gặp phải sự khinh bỉ cùng xa lánh như vậy so với lúc trước bị người lừa ra khỏi thành cướp trang bị cũng không kém là mấy. Trên thực tế, lúc Lư Sơn diện nói câu kia xong, hắn có xung động muốn lên nick Hàng Thiên.
Bất quá xung động vẫn chỉ là xung động mà thôi.
Tham gia vào làng giải trí, tu dưỡng cùng lực nhẫn nại của hắn càng ngày càng tăng.
Tay Trương Tri đặt lại ở trên bàn phím.
Chiến Hồn Vô Cực: Nàng là muội ta.
Vẫn như cũ, không ai nói thêm gì.
Bất quá chuyện này cũng coi như chìm xuống.
Dù sao Chiến Hồn Vô Cực cũng là phó hội trưởng Thiên Đạo Hữu Thường, hắn nói như vậy những người khác cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Đương nhiên trong lòng không thể không oán thán một câu, tất cả đều phải có quan hệ a.
Cứ như vậy, Tiểu Thuyền nhờ hơi phó hội trưởng mà được ở lại Thiên Đạo Hữu Thường.
Địa vị vững chắc, chuyện hắn làm đầu tiên là lục danh sách hội viên, tìm ra những ID cướp trang bị của hắn.
Hươu trướng đạo gia, mãnh nam ABC, đao chi tử, si tâm nam nhân, Lạc & Thanh Ảnh.
Liên tiếp thấy những cái tên quen thuộc, máu trong người hắn sôi lên.
Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên nhắn tin riêng cho hắn: Mộc Nhĩ Sơn, mau đến.
Tiểu Thuyền:?
Chiến Hồn Vô Cực: đêm nay không được ngủ!…Ít nhất…luyện đến cấp năm mươi.
…
Tuy rằng cách máy tính nhưng Kiều Dĩ Hàng có thể cảm nhận được sự tức giận cường đại truyền đến từ bên kia. Tuy hắn không biết tại sao lại kết nạp một người mới cấp bốn mươi nhưng dù sao giúp cũng là giúp. Thế nên hắn trả lời rất nhẹ nhàng.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ngày mai ta phải đi làm.
Chiến Hồn Vô Cực: ông chủ ngươi cũng mướn người như ngươi sao?
Tiểu Thuyền: a?
Kiều Dĩ Hàng rất sửng sốt, nghe giọng điệu của hắn dường như rất hiểu biết hắn.
Chiến Hồn Vô Cực: đến!
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: nga.