Chương : 37
Phấn Mặc lúc ấy chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, khi cậu tỉnh táo lại thì phát hiện ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Lúc này cậu đang ở trong một gian phòng đá bị đóng kín, trên bàn đá còn để một ấm trà nóng, hiển nhiên là vừa có người ở đây không lâu.
Trong phòng đá trống rỗng, không có chút âm thanh nào, Phấn Mặc hoảng hốt, không ngừng gõ vào vách đá để xem có cửa ngầm linh tinh không. Cậu nhất định phải rời khỏi đây, tìm Huyết Sát và Cô Phong Tàn Tuyết.
“Đang làm gì thế?” Đột nhiên xuất hiện âm thanh, dọa Phấn Mặc nhảy dựng, ngẩng đầu lên thì thấy là một bóng người, mông lung, lượn lờ…… “Có quỷ ……” Một tiếng thét thảm thiết vang lên khiến cho đá vụn rơi lả tả.
“Đây là thái độ với sư phụ hả?” Quỷ ảnh tức giận, âm thanh mang theo lãnh ý nhè nhẹ.
Phấn Mặc nghe thấy giọng nói này thật quen tai, tuy còn sợ hãi nhưng cậu vẫn mở mắt ra, nhìn kỹ quỷ ảnh. Đây đâu phải là quỷ, rõ ràng là người. “Ha ha, thì ra là sư phụ, dáng người của sư phụ thiệt phiêu dật!”
Có lẽ lời này là lời cảm khái từ nội tâm của Phấn Mặc, là thật lòng khen khinh công cao cường của sư phụ, nhưng nghe vào tai người khác thì lại tạo cảm giác khác. “Phải không? Đồ đệ cũng giỏi lắm, đã vậy còn quá đại công vô tư, thực làm cho vi sư cảm động!”
Giọng nói âm dương quái khí khiến Phấn Mặc nổi đầy da gà, vội nói sang chuyện khác, “Sư phụ, sao con lại ở đây? Mọi người đâu?”
“Ở nơi họ nên ở, để con lại đây là vì vi sư đột nhiên muốn nuôi thú cưng.”
Phấn Mặc nghĩ đến nơi sư phụ gọi là nơi nên ở chính là nơi an toàn, mới yên tâm nói. “Sư phụ, nếu người muốn nuôi thú cưng thì con có một con sóc lông vàng và một con thỏ con, nếu người thích thì con sẽ gọi bọn nó đến.”
“Nhưng vi sư thích nuôi nấm, con nói làm sao đây?”
“Sư phụ, con không biết trồng nấm, bất quá nếu sư phụ thích thì con có thể học.” Trước đây vài ngày cậu có xem một chương trình làm giàu từ cây nấm trên tivi.
“Vi sư chỉ thích nuôi cây nâm biết nhảy khắp nơi!”
Phấn Mặc nghe xong lời này thiếu chút nữa liền khóc thét, tiến lên ôm đùi sư phụ. “Sư phụ, nếu người muốn vui vẻ thì nuôi sóc nuôi thỏ ấy. Còn nếu không thì nuôi cà rốt cải trắng đi, con không dễ nuôi đâu, thật đấy!”
“Yên tâm, nếu không dễ nuôi thì vi sư cũng sẽ biến nó thành dễ nuôi.” Nói xong còn rất dịu dàng xoa tóc Phấn Mặc.
“Sư phụ, con không đắc tội với người chứ?” Phấn Mặc hoài nghi không biết mình đã đắc tội sư phụ khi nào, bằng không sao sư phụ lại muốn nuôi nấm, nấm như cậu có thể nuôi được sao?
“Con không đắc tội với vi sư, đây là vi sư cố tình chuẩn bị cho con!”
Phấn Mặc thấy sư phụ nhà mình lấy một chậu hoa nhỏ có đất ở bên trong, khóc không ra nước mắt, rốt cục thì cậu cũng nhận ra mình không biết đã biến trở lại thành cây nấm nhỏ từ khi nào, đang bị vị sư phụ nhẫn tâm nắm trong tay nhét vào chậu hoa.
“Nhớ kỹ, nếu dám bỏ chạy thì vi sư sẽ mời hai vị kia xuống địa phủ uống trà!” Bị ngón tay của sư phụ chọt hai cái, Phấn Mặc rốt cục cũng ngoan ngoãn. Vì sao, vì sao, sư phụ nhà cậu uống lộn thuốc rồi ư, đáng sợ quá!
Trong sơn động, bốn người kia thấy đèn tắt đi, Phấn Mặc nằm trên đàn tế thì biến mất không thấy tăm hơi. Hai người trong số đó vì cảm xúc cực kỳ mất ổn định mà xảy ra đấu đá nội bộ……
—
Tại thế giới thực, hôm đó Tô Hiểu Bạch vừa tan tầm về nhà thì thấy trong nhà xuất hiện một ông chú. Ông chú đó vừa thấy Tô Hiểu Bạch đi vào thì gương mặt liền tươi cười rạng rỡ như hoa nở. Cậu chưa kịp tiến lên tiếp đón thì đã bị một chú chó ngao lông vàng nhào đến đè bẹp dí, đầu lưỡi ướt nhẹp không ngừng liếm mặt cậu. Chú chó này không hề nhẹ cân, nằm trên người Tô Hiểu Bạch nặng trình trịch nhưng cậu không dám đẩy nó ra.
“Khụ, khụ, Tiểu Kim, về đây!” Ông chú lên tiếng mắng, chú chó ngao mới lăn ra khỏi người Tô Hiểu Bạch nhưng vẫn ngồi xổm bên cạnh cậu mà tiếp tục liếm.
Mẹ Tô từ trong nhà bếp đi ra thì thấy thằng con đang dùng vẻ mặt 囧 nhìn mình, “Hiểu Bạch à, đây là ….. chú Thẩm!” Mẹ Tô thật sự không biết nên bảo con mình gọi như thế nào, dù sao thì bà vẫn chưa quyết định là có chấp nhận ông ta hay không!
“Chào chú!” Tô Hiểu Bạch đã từng gặp ông chú này rồi, ấn tượng rất tốt nên cũng vui vẻ chào hỏi.
“Đây là Tiểu Bạch à, trông rất ngoan ngoãn, đến đây, để cho cha…… chú nhìn xem!” Ông Thẩm nhất thời khẩn trương quá mức, hai tay không ngừng cọ bên người, ông Thẩm năm đó oai phong một cõi trên thương trường cũng chưa từng khẩn trương như thế này!
Tô Hiểu Bạch bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khiến cậu hơi sợ hãi, chậm rãi đến gần ngồi xuống bên cạnh ông Thẩm. Cậu bị ông Thẩm túm chặt, kể lại chuyện ông và mẹ cậu từng yêu nhau. Tô Hiểu Bạch vốn có cảm tình với ông Thẩm nên cũng vui vẻ cùng ông trao đổi tình cảm.
Nhưng trong lòng Tô Hiểu Bạch vẫn còn chút lo lắng. Cậu biết ông Thẩm còn có một đứa con, là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu. Nghĩ đến lúc trước mẹ minh chen vào giữa cha mẹ anh ta, cậu rất lo lắng là người anh trai đó sẽ ghi hận trong lòng mà tìm cậu tính sổ. Khi Tô Hiểu Bạch rốt cục cũng gặp được người anh trai cùng cha khác mẹ kia, thì cậu mới biết, hóa ra đối phương đã sớm tính sổ cậu rồi.
Trách không được anh ta để cậu làm trợ lý, cột cậu ở bên người, thì ra là đang giám thị cậu, sau đó thì không biết anh ta còn định làm gì với cậu nữa. Tô Hiểu Bạch tự cho là mình đã đoán được chân tướng, đột nhiên cảm thấy Thẩm đại thiếu thật âm hiểm, đáng sợ……
“Đây là anh trai của con, hai đứa đã sớm gặp nhau, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà!” Mẹ Tô tuy vẫn không được tự nhiên khi tiếp xúc với Thẩm đại thiếu nhưng vẫn cố gắng bồi đắp tình cảm giữa mẹ kế con chồng, lôi kéo hai đứa con, tỏ ra rất nhiệt tình.
Tô Hiểu Bạch thấy sắc mặt Thẩm đại thiếu rất âm trầm, cậu há miệng thở dốc, lại ngậm miệng lại…… Tiếng anh hai kia cậu thật sự không gọi được, nhưng chưa đợi cậu rối rắm xong thì Thẩm đại thiếu đã nắm tay cậu lôi vào phòng, rầm một tiếng sập cửa lại.
“Hiểu Bạch, con phải cố gắng hòa hợp với anh trai đó!” Dục tốc bất đạt, mẹ Tô biết chuyện gì đến phải đến. Đều là do bà, không có việc gì làm thì gấp gáp muốn tìm bạn trai cho con mình, ai ngờ thế giới lại nhỏ như vậy. Giờ bà vừa thấy mặt Thẩm đại thiếu liền chột dạ.
Không biết ngày hôm đó khi Thẩm đại thiếu lôi Tô Hiểu Bạch vào trong phòng thì đã nói chuyện gì, tóm lại là sau khi đi ra thì sắc mặt của Tô Hiểu Bạch rất hoảng hốt, không biết là đang nghĩ gì trong đầu, làm gì cũng không thể tập trung, thậm chí còn xem Thẩm đại thiếu như là dã thú hung dữ, vừa thấy mặt liền trốn.
Về phần Vương Kiều Kiều tiểu thư luôn quấn quýt lấy Thẩm đại thiếu, sau khi bị Thẩm đại thiếu từ hôn thì thương tâm rơi lệ, cô lặng lẽ đi trên một con đường nhỏ dẫn lên núi vắng bóng người. Đột nhiên từ trong rừng nhảy ra mấy người có ý đồ quấy rối cô. Vào thời khắc nguy cấp nhất, một người con trai cao lớn uy mãnh chẳng khác gì thiên thần từ trên trời giáng xuống, cứu được cô từ trong tay kẻ bắt cóc. Ngay khoảnh khắc đó, Vương Kiều Kiều liền không kiềm được mà đem lòng yêu người con trai nọ. Xem, làm da màu mật ong mê người đến thế nào, thân thể cường tráng đến thế nào, ngũ quan hoàn mỹ đến thế nào, dáng người oai vệ đến thế nào, Thẩm đại thiếu chẳng bằng được cái móng chân của anh ta!
Vương Kiều Kiều rất hận vì sao mình không gặp được người con trai hoàn mỹ như thế này sớm hơn. Cô thế mà lại tốn nhiều thời gian dành cho cái kẻ chỉ được cái mặt như Thẩm đại thiếu. Cho đến lúc này Vương Kiều Kiều mới xác định là mình đã gặp được tình yêu chân chính của cuộc đời mình…… Từ đó về sau, Vương Kiều Kiều không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm đại thiếu nữa.
So với Thẩm đại thiếu và Tô Hiểu Bạch đang “một nhà đoàn tụ”, mấy ngày nay Đường Hạo Thiên rất buồn bực, hắn vẫn luôn chờ đợi cây nấm nhỏ tự thú nhận danh tính, địa chỉ với mình. Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi hoa cúc cũng lạnh luôn (*) mà cây nấm nhỏ vẫn chẳng chịu thẳng thắn.
(*) Nguyên gốc ban đầu của câu này là “等到黄瓜菜都凉“(đẳng đáo hoàng qua thái đô lương) => “chờ đến dưa leo cũng lạnh luôn”, truyền đến hiện tại thì biến thành “等到黄花菜都凉” (đẳng đáo hoàng hoa thái đô lương)=> “chờ đến hoa cúc cũng lạnh”. Chỉ có hủ mới hiểu=))), dưa leo bị lạnh, mà dưa leo lạnh, chọt vào hoa cúc thì hoa cúc cũng lạnh luôn (≧▽≦) Zậy mà mình thấy mấy truyện ngôn cũng xài nhiều lắm, hông biết mấy bạn tác giả có hiểu hông hén ╮( ̄▽ ̄)╭
Đường đại thiếu tâm tình buồn bực ra khỏi nhà. Con người của hắn gần như không có khuyết điểm, chỉ là không cẩn thận học theo tật xấu của cha mình, thích dọa người. Hắn mang kính đen, mặc quần áo đen, chân đi giày da đen bóng dắt tay vào tui đi trên đường. Người qua đường đều cho là xã hội đen đi tuần phố, đều sợ hãi chạy trốn hết.
Đường đại thiếu nhàm chán đi trên đường, đột nhiên đụng ngã một người, hắn vốn định mặc kệ đi tiếp nhưng tình cờ chạm phải ánh mắt sợ hãi của người nọ, không biết làm sao mà lòng tốt vốn chưa từng xuất hiện trên người lại nhảy ra. Chờ đến khi Đường đại thiếu phản ứng lại thì hắn đã ôm người đi đến bệnh viện.
Tô Hiểu Bạch cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Hôm đó cậu bị Thẩm đại thiếu lôi vào phòng, sau đó vô cùng nghiêm túc mà nói với cậu là không muốn làm anh trai mà chỉ muốn làm người yêu của cậu. Tô Hiểu Bạch vô cùng sợ hãi, đây là loạn luân, thế nên từ hôm đó cậu thấy Thẩm đại thiếu liền chạy trốn, tinh thần thì vô cùng hoảng hốt, không ngờ mất tập trung mà va phải người đi đường, đã vậy người kia còn ẵm cậu trên tay đi trên đường, ngượng muốn chết!
“Thả tôi xuống!” Tô Hiểu Bạch quơ tay quơ chân loạn xạ, cố gắng giãy ra khỏi lòng cuản người nọ.
“Cậu bị thương rồi, để tôi mang cậu đến bệnh viện.” Người áo đen kia vẫn tiếp tục chạy về hướng bệnh viện.
Tay của Tô Hiểu Bạch bị trầy da chảy máu, về bôi tí thuốc là được rồi. Quan trọng là nếu như anh muốn mang người đến bệnh viện thì sao không gọi xe. Dù chạy nhanh đến đâu thì cũng đâu chạy nhanh bằng xe. Đã vậy còn ăn mặc chẳng khác gì xã hội đen, nhất là đằng sau còn có một đám người cũng mặc áo đen. Tô Hiểu Bạch cảm thấy mình chẳng khác gì con khỉ, bị người qua đường không ngừng nhìn ngó chỉ trỏ. “Tôi không sao mà, không cần phải đi bệnh viện, chỉ cần bôi tí thuốc là được rồi.”
“Là tôi làm cậu bị ngã, nếu cậu muốn về thì để tôi mang cậu về!” Đường đại thiếu không biết hôm nay là làm sao, nhìn người trong lòng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, hiếm khi hắn mới tốt bụng được như thế, làm gì có người lại không biết điều mà cự tuyệt. “Đi thôi, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Không còn cách nào khác, Tô Hiểu Bạch đành mời người về nhà, bưng trà rót nước xong thì cậu đi tìm hòm thuốc. Hôm nay nhà cậu không có ai, mẹ Tô và ông Thẩm hẹn hò, gần đây hai người họ tình cảm tiến triển rất nhanh, đang thương lượng chuẩn bị kết hôn. Tô Hiểu Bạch bị Thẩm đại thiếu dọa chạy, thà chết chứ không đến công ty, chỉ cần nhìn thấy Thẩm đại thiếu là mặt đỏ tim đập, thế nào cũng phải chạy thật xa mới tốt.
Cậu tìm hòm thuốc, đang định lấy ra bôi thuốc trị thương, hòm thuốc liền bị một bàn tay giật lấy. “Để tôi giúp!”
Không biết đối phương có phải cố ý hay không, Tô Hiểu Bạch chỉ cảm thấy bên cổ bị hơi thở ấm áp của đối phương phả ra làm ngứa ngáy. Cậu vội dịch người qua một bên nhưng người kia cứ được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nhanh chóng ngồi sát vào bên cạnh cậu, sau đó cầm thuốc cẩn thận bôi lên tay Tô Hiểu Bạch.
“Không biết chúng ta đã từng gặp nhau chưa, nhìn cậu rất quen?” Đường đại thiếu đột nhiên mở miệng hỏi.
“……” Tô Hiểu Bạch không đáp lời, phương pháp này ngay cả trong TV cũng rất ít dùng, quá xưa rồi.
“Nấm nhỏ?”
“Gì?”
“Cậu thật sự là cây nấm nhỏ của tôi?” Đường đại thiếu không ngờ chỉ thử gọi thôi mà lại nghe được câu trả lời mà mình muốn, hắn vô cùng cao hứng bổ nhào vào người Tô Hiểu Bạch, hai tay không ngừng chà đạp đầu của cậu.
“Anh là?” Tô Hiểu Bạch nhất thời không nghĩ ra được người giống xã hội đen này là ai.
“Nấm nhỏ, cậu đúng là khiến tôi đau lòng, tôi chỉ thay đổi có chút xíu so với trong trò chơi mà cậu lại không nhận ra, tôi là Huyết Sát!” Đường đại thiếu tháo cặp mắt kính che hết nửa khuôn mặt, lộ ra gương mặt cực kỳ anh tuấn.
Tô Hiểu Bạch nhìn kỹ, ngoại trừ vài chi tiết nhỏ ra thì quả thật giống y như Huyết Sát trong trò chơi. Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng, quả nhiên là duyên phận, vô tình gặp nhau trong thế giới thực, hai người cảm động đến phát khóc, ôm nhau thật chặt, dùng ngôn ngữ cơ thể mà bày tỏ sự vui sướng khi hội ngộ.
Khi Thẩm đại thiếu vào nhà thì thấy chính là một khung cảnh vô cùng ái muội như vậy……
Trong phòng đá trống rỗng, không có chút âm thanh nào, Phấn Mặc hoảng hốt, không ngừng gõ vào vách đá để xem có cửa ngầm linh tinh không. Cậu nhất định phải rời khỏi đây, tìm Huyết Sát và Cô Phong Tàn Tuyết.
“Đang làm gì thế?” Đột nhiên xuất hiện âm thanh, dọa Phấn Mặc nhảy dựng, ngẩng đầu lên thì thấy là một bóng người, mông lung, lượn lờ…… “Có quỷ ……” Một tiếng thét thảm thiết vang lên khiến cho đá vụn rơi lả tả.
“Đây là thái độ với sư phụ hả?” Quỷ ảnh tức giận, âm thanh mang theo lãnh ý nhè nhẹ.
Phấn Mặc nghe thấy giọng nói này thật quen tai, tuy còn sợ hãi nhưng cậu vẫn mở mắt ra, nhìn kỹ quỷ ảnh. Đây đâu phải là quỷ, rõ ràng là người. “Ha ha, thì ra là sư phụ, dáng người của sư phụ thiệt phiêu dật!”
Có lẽ lời này là lời cảm khái từ nội tâm của Phấn Mặc, là thật lòng khen khinh công cao cường của sư phụ, nhưng nghe vào tai người khác thì lại tạo cảm giác khác. “Phải không? Đồ đệ cũng giỏi lắm, đã vậy còn quá đại công vô tư, thực làm cho vi sư cảm động!”
Giọng nói âm dương quái khí khiến Phấn Mặc nổi đầy da gà, vội nói sang chuyện khác, “Sư phụ, sao con lại ở đây? Mọi người đâu?”
“Ở nơi họ nên ở, để con lại đây là vì vi sư đột nhiên muốn nuôi thú cưng.”
Phấn Mặc nghĩ đến nơi sư phụ gọi là nơi nên ở chính là nơi an toàn, mới yên tâm nói. “Sư phụ, nếu người muốn nuôi thú cưng thì con có một con sóc lông vàng và một con thỏ con, nếu người thích thì con sẽ gọi bọn nó đến.”
“Nhưng vi sư thích nuôi nấm, con nói làm sao đây?”
“Sư phụ, con không biết trồng nấm, bất quá nếu sư phụ thích thì con có thể học.” Trước đây vài ngày cậu có xem một chương trình làm giàu từ cây nấm trên tivi.
“Vi sư chỉ thích nuôi cây nâm biết nhảy khắp nơi!”
Phấn Mặc nghe xong lời này thiếu chút nữa liền khóc thét, tiến lên ôm đùi sư phụ. “Sư phụ, nếu người muốn vui vẻ thì nuôi sóc nuôi thỏ ấy. Còn nếu không thì nuôi cà rốt cải trắng đi, con không dễ nuôi đâu, thật đấy!”
“Yên tâm, nếu không dễ nuôi thì vi sư cũng sẽ biến nó thành dễ nuôi.” Nói xong còn rất dịu dàng xoa tóc Phấn Mặc.
“Sư phụ, con không đắc tội với người chứ?” Phấn Mặc hoài nghi không biết mình đã đắc tội sư phụ khi nào, bằng không sao sư phụ lại muốn nuôi nấm, nấm như cậu có thể nuôi được sao?
“Con không đắc tội với vi sư, đây là vi sư cố tình chuẩn bị cho con!”
Phấn Mặc thấy sư phụ nhà mình lấy một chậu hoa nhỏ có đất ở bên trong, khóc không ra nước mắt, rốt cục thì cậu cũng nhận ra mình không biết đã biến trở lại thành cây nấm nhỏ từ khi nào, đang bị vị sư phụ nhẫn tâm nắm trong tay nhét vào chậu hoa.
“Nhớ kỹ, nếu dám bỏ chạy thì vi sư sẽ mời hai vị kia xuống địa phủ uống trà!” Bị ngón tay của sư phụ chọt hai cái, Phấn Mặc rốt cục cũng ngoan ngoãn. Vì sao, vì sao, sư phụ nhà cậu uống lộn thuốc rồi ư, đáng sợ quá!
Trong sơn động, bốn người kia thấy đèn tắt đi, Phấn Mặc nằm trên đàn tế thì biến mất không thấy tăm hơi. Hai người trong số đó vì cảm xúc cực kỳ mất ổn định mà xảy ra đấu đá nội bộ……
—
Tại thế giới thực, hôm đó Tô Hiểu Bạch vừa tan tầm về nhà thì thấy trong nhà xuất hiện một ông chú. Ông chú đó vừa thấy Tô Hiểu Bạch đi vào thì gương mặt liền tươi cười rạng rỡ như hoa nở. Cậu chưa kịp tiến lên tiếp đón thì đã bị một chú chó ngao lông vàng nhào đến đè bẹp dí, đầu lưỡi ướt nhẹp không ngừng liếm mặt cậu. Chú chó này không hề nhẹ cân, nằm trên người Tô Hiểu Bạch nặng trình trịch nhưng cậu không dám đẩy nó ra.
“Khụ, khụ, Tiểu Kim, về đây!” Ông chú lên tiếng mắng, chú chó ngao mới lăn ra khỏi người Tô Hiểu Bạch nhưng vẫn ngồi xổm bên cạnh cậu mà tiếp tục liếm.
Mẹ Tô từ trong nhà bếp đi ra thì thấy thằng con đang dùng vẻ mặt 囧 nhìn mình, “Hiểu Bạch à, đây là ….. chú Thẩm!” Mẹ Tô thật sự không biết nên bảo con mình gọi như thế nào, dù sao thì bà vẫn chưa quyết định là có chấp nhận ông ta hay không!
“Chào chú!” Tô Hiểu Bạch đã từng gặp ông chú này rồi, ấn tượng rất tốt nên cũng vui vẻ chào hỏi.
“Đây là Tiểu Bạch à, trông rất ngoan ngoãn, đến đây, để cho cha…… chú nhìn xem!” Ông Thẩm nhất thời khẩn trương quá mức, hai tay không ngừng cọ bên người, ông Thẩm năm đó oai phong một cõi trên thương trường cũng chưa từng khẩn trương như thế này!
Tô Hiểu Bạch bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khiến cậu hơi sợ hãi, chậm rãi đến gần ngồi xuống bên cạnh ông Thẩm. Cậu bị ông Thẩm túm chặt, kể lại chuyện ông và mẹ cậu từng yêu nhau. Tô Hiểu Bạch vốn có cảm tình với ông Thẩm nên cũng vui vẻ cùng ông trao đổi tình cảm.
Nhưng trong lòng Tô Hiểu Bạch vẫn còn chút lo lắng. Cậu biết ông Thẩm còn có một đứa con, là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu. Nghĩ đến lúc trước mẹ minh chen vào giữa cha mẹ anh ta, cậu rất lo lắng là người anh trai đó sẽ ghi hận trong lòng mà tìm cậu tính sổ. Khi Tô Hiểu Bạch rốt cục cũng gặp được người anh trai cùng cha khác mẹ kia, thì cậu mới biết, hóa ra đối phương đã sớm tính sổ cậu rồi.
Trách không được anh ta để cậu làm trợ lý, cột cậu ở bên người, thì ra là đang giám thị cậu, sau đó thì không biết anh ta còn định làm gì với cậu nữa. Tô Hiểu Bạch tự cho là mình đã đoán được chân tướng, đột nhiên cảm thấy Thẩm đại thiếu thật âm hiểm, đáng sợ……
“Đây là anh trai của con, hai đứa đã sớm gặp nhau, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà!” Mẹ Tô tuy vẫn không được tự nhiên khi tiếp xúc với Thẩm đại thiếu nhưng vẫn cố gắng bồi đắp tình cảm giữa mẹ kế con chồng, lôi kéo hai đứa con, tỏ ra rất nhiệt tình.
Tô Hiểu Bạch thấy sắc mặt Thẩm đại thiếu rất âm trầm, cậu há miệng thở dốc, lại ngậm miệng lại…… Tiếng anh hai kia cậu thật sự không gọi được, nhưng chưa đợi cậu rối rắm xong thì Thẩm đại thiếu đã nắm tay cậu lôi vào phòng, rầm một tiếng sập cửa lại.
“Hiểu Bạch, con phải cố gắng hòa hợp với anh trai đó!” Dục tốc bất đạt, mẹ Tô biết chuyện gì đến phải đến. Đều là do bà, không có việc gì làm thì gấp gáp muốn tìm bạn trai cho con mình, ai ngờ thế giới lại nhỏ như vậy. Giờ bà vừa thấy mặt Thẩm đại thiếu liền chột dạ.
Không biết ngày hôm đó khi Thẩm đại thiếu lôi Tô Hiểu Bạch vào trong phòng thì đã nói chuyện gì, tóm lại là sau khi đi ra thì sắc mặt của Tô Hiểu Bạch rất hoảng hốt, không biết là đang nghĩ gì trong đầu, làm gì cũng không thể tập trung, thậm chí còn xem Thẩm đại thiếu như là dã thú hung dữ, vừa thấy mặt liền trốn.
Về phần Vương Kiều Kiều tiểu thư luôn quấn quýt lấy Thẩm đại thiếu, sau khi bị Thẩm đại thiếu từ hôn thì thương tâm rơi lệ, cô lặng lẽ đi trên một con đường nhỏ dẫn lên núi vắng bóng người. Đột nhiên từ trong rừng nhảy ra mấy người có ý đồ quấy rối cô. Vào thời khắc nguy cấp nhất, một người con trai cao lớn uy mãnh chẳng khác gì thiên thần từ trên trời giáng xuống, cứu được cô từ trong tay kẻ bắt cóc. Ngay khoảnh khắc đó, Vương Kiều Kiều liền không kiềm được mà đem lòng yêu người con trai nọ. Xem, làm da màu mật ong mê người đến thế nào, thân thể cường tráng đến thế nào, ngũ quan hoàn mỹ đến thế nào, dáng người oai vệ đến thế nào, Thẩm đại thiếu chẳng bằng được cái móng chân của anh ta!
Vương Kiều Kiều rất hận vì sao mình không gặp được người con trai hoàn mỹ như thế này sớm hơn. Cô thế mà lại tốn nhiều thời gian dành cho cái kẻ chỉ được cái mặt như Thẩm đại thiếu. Cho đến lúc này Vương Kiều Kiều mới xác định là mình đã gặp được tình yêu chân chính của cuộc đời mình…… Từ đó về sau, Vương Kiều Kiều không bao giờ xuất hiện trước mặt Thẩm đại thiếu nữa.
So với Thẩm đại thiếu và Tô Hiểu Bạch đang “một nhà đoàn tụ”, mấy ngày nay Đường Hạo Thiên rất buồn bực, hắn vẫn luôn chờ đợi cây nấm nhỏ tự thú nhận danh tính, địa chỉ với mình. Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi hoa cúc cũng lạnh luôn (*) mà cây nấm nhỏ vẫn chẳng chịu thẳng thắn.
(*) Nguyên gốc ban đầu của câu này là “等到黄瓜菜都凉“(đẳng đáo hoàng qua thái đô lương) => “chờ đến dưa leo cũng lạnh luôn”, truyền đến hiện tại thì biến thành “等到黄花菜都凉” (đẳng đáo hoàng hoa thái đô lương)=> “chờ đến hoa cúc cũng lạnh”. Chỉ có hủ mới hiểu=))), dưa leo bị lạnh, mà dưa leo lạnh, chọt vào hoa cúc thì hoa cúc cũng lạnh luôn (≧▽≦) Zậy mà mình thấy mấy truyện ngôn cũng xài nhiều lắm, hông biết mấy bạn tác giả có hiểu hông hén ╮( ̄▽ ̄)╭
Đường đại thiếu tâm tình buồn bực ra khỏi nhà. Con người của hắn gần như không có khuyết điểm, chỉ là không cẩn thận học theo tật xấu của cha mình, thích dọa người. Hắn mang kính đen, mặc quần áo đen, chân đi giày da đen bóng dắt tay vào tui đi trên đường. Người qua đường đều cho là xã hội đen đi tuần phố, đều sợ hãi chạy trốn hết.
Đường đại thiếu nhàm chán đi trên đường, đột nhiên đụng ngã một người, hắn vốn định mặc kệ đi tiếp nhưng tình cờ chạm phải ánh mắt sợ hãi của người nọ, không biết làm sao mà lòng tốt vốn chưa từng xuất hiện trên người lại nhảy ra. Chờ đến khi Đường đại thiếu phản ứng lại thì hắn đã ôm người đi đến bệnh viện.
Tô Hiểu Bạch cảm thấy mình đúng là xui xẻo. Hôm đó cậu bị Thẩm đại thiếu lôi vào phòng, sau đó vô cùng nghiêm túc mà nói với cậu là không muốn làm anh trai mà chỉ muốn làm người yêu của cậu. Tô Hiểu Bạch vô cùng sợ hãi, đây là loạn luân, thế nên từ hôm đó cậu thấy Thẩm đại thiếu liền chạy trốn, tinh thần thì vô cùng hoảng hốt, không ngờ mất tập trung mà va phải người đi đường, đã vậy người kia còn ẵm cậu trên tay đi trên đường, ngượng muốn chết!
“Thả tôi xuống!” Tô Hiểu Bạch quơ tay quơ chân loạn xạ, cố gắng giãy ra khỏi lòng cuản người nọ.
“Cậu bị thương rồi, để tôi mang cậu đến bệnh viện.” Người áo đen kia vẫn tiếp tục chạy về hướng bệnh viện.
Tay của Tô Hiểu Bạch bị trầy da chảy máu, về bôi tí thuốc là được rồi. Quan trọng là nếu như anh muốn mang người đến bệnh viện thì sao không gọi xe. Dù chạy nhanh đến đâu thì cũng đâu chạy nhanh bằng xe. Đã vậy còn ăn mặc chẳng khác gì xã hội đen, nhất là đằng sau còn có một đám người cũng mặc áo đen. Tô Hiểu Bạch cảm thấy mình chẳng khác gì con khỉ, bị người qua đường không ngừng nhìn ngó chỉ trỏ. “Tôi không sao mà, không cần phải đi bệnh viện, chỉ cần bôi tí thuốc là được rồi.”
“Là tôi làm cậu bị ngã, nếu cậu muốn về thì để tôi mang cậu về!” Đường đại thiếu không biết hôm nay là làm sao, nhìn người trong lòng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, hiếm khi hắn mới tốt bụng được như thế, làm gì có người lại không biết điều mà cự tuyệt. “Đi thôi, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”
Không còn cách nào khác, Tô Hiểu Bạch đành mời người về nhà, bưng trà rót nước xong thì cậu đi tìm hòm thuốc. Hôm nay nhà cậu không có ai, mẹ Tô và ông Thẩm hẹn hò, gần đây hai người họ tình cảm tiến triển rất nhanh, đang thương lượng chuẩn bị kết hôn. Tô Hiểu Bạch bị Thẩm đại thiếu dọa chạy, thà chết chứ không đến công ty, chỉ cần nhìn thấy Thẩm đại thiếu là mặt đỏ tim đập, thế nào cũng phải chạy thật xa mới tốt.
Cậu tìm hòm thuốc, đang định lấy ra bôi thuốc trị thương, hòm thuốc liền bị một bàn tay giật lấy. “Để tôi giúp!”
Không biết đối phương có phải cố ý hay không, Tô Hiểu Bạch chỉ cảm thấy bên cổ bị hơi thở ấm áp của đối phương phả ra làm ngứa ngáy. Cậu vội dịch người qua một bên nhưng người kia cứ được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nhanh chóng ngồi sát vào bên cạnh cậu, sau đó cầm thuốc cẩn thận bôi lên tay Tô Hiểu Bạch.
“Không biết chúng ta đã từng gặp nhau chưa, nhìn cậu rất quen?” Đường đại thiếu đột nhiên mở miệng hỏi.
“……” Tô Hiểu Bạch không đáp lời, phương pháp này ngay cả trong TV cũng rất ít dùng, quá xưa rồi.
“Nấm nhỏ?”
“Gì?”
“Cậu thật sự là cây nấm nhỏ của tôi?” Đường đại thiếu không ngờ chỉ thử gọi thôi mà lại nghe được câu trả lời mà mình muốn, hắn vô cùng cao hứng bổ nhào vào người Tô Hiểu Bạch, hai tay không ngừng chà đạp đầu của cậu.
“Anh là?” Tô Hiểu Bạch nhất thời không nghĩ ra được người giống xã hội đen này là ai.
“Nấm nhỏ, cậu đúng là khiến tôi đau lòng, tôi chỉ thay đổi có chút xíu so với trong trò chơi mà cậu lại không nhận ra, tôi là Huyết Sát!” Đường đại thiếu tháo cặp mắt kính che hết nửa khuôn mặt, lộ ra gương mặt cực kỳ anh tuấn.
Tô Hiểu Bạch nhìn kỹ, ngoại trừ vài chi tiết nhỏ ra thì quả thật giống y như Huyết Sát trong trò chơi. Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng, quả nhiên là duyên phận, vô tình gặp nhau trong thế giới thực, hai người cảm động đến phát khóc, ôm nhau thật chặt, dùng ngôn ngữ cơ thể mà bày tỏ sự vui sướng khi hội ngộ.
Khi Thẩm đại thiếu vào nhà thì thấy chính là một khung cảnh vô cùng ái muội như vậy……