Chương : 41
Phấn Mặc tiêu dao chưa được mấy ngày thì đã bị sư phụ tóm về, vị sư phụ này của cậu tính tình thật cổ quái và tùy hứng, thích gì thì làm nấy, hoàn toàn chẳng buồn quan tâm đến ý muốn của người khác.
Ví dụ như y đòi xem múa, điệu múa trên đao, mà người biểu diễn là Phấn Mặc.
Một rừng đao sáng lóa trước mặt…
“Người muốn con múa trên cái đống đó á?” Phấn Mặc chỉ vào rừng đao trước mắt, khóe miệng run rẩy, đừng nói cậu có thể múa được hay không, nội cái ý tưởng này thôi cũng đủ biến thái rồi.
“Sẵn dịp kiểm tra khinh công của con, trước giờ con luôn chăm chỉ luyện công ngày đêm không nghỉ, khiêu vũ trên đống đao này bất quá chỉ là món điểm tâm thôi mà.” Mỹ nhân sư phụ ngồi trước cửa sổ, thong thả rót trà, thản nhiên nói ra những lời khiến Phấn Mặc sợ chết khiếp.
“Nhưng mà rừng đao đó, nhìn thôi cũng……” Phấn Mặc nuốt nước miếng, lén lút đi giật lùi ra sau từng bước, nếu là lúc cậu đang nhắm mắt nhắm mũi chạy trốn không cẩn thận chạy qua thì có lẽ còn qua được, chứ bây giờ bảo cậu mở to hai mắt nhảy lên trên đống đao đó, ai mà làm được?
“Sao, ngại đao không đủ sắc à? Đó là do vi sư cố tình sai người làm cho con, không phải con thích chạy nhảy lắm sao, chạy qua đám đao đó một chút đi để vi sư xem khinh công của con luyện thế nào rồi?” Mỹ nhân sư phụ cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thật tuyệt, mùi thơm nhè nhẹ thật sảng khoái.
“Sư phụ, người tha cho con, con không bao giờ dám bỏ trốn nữa, sư phụ……” Chỉ còn phương pháp năn nỉ xin tha là xài được, Phấn Mặc nặn ra hai giọt nước mắt, nhảy bật qua, cọ cọ trong lòng sư phụ, khóc thút thít: “Cha ơi……”
Người cha nhẫn tâm nào đó vươn tay xoa đầu Phấn Mặc, rất dịu dàng mà vuốt ve, khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ, hiển nhiên rất hài lòng vì động tác đầy yêu thương nhung nhớ của đứa con kiêm đồ đệ này.
Phấn Mặc sớm đã phát hiện, người cha này của cậu rõ ràng có vấn đề, luôn muốn cậu phải khóc thét cầu xin tha, thậm chí còn thích ép buộc cậu. Có nhiều lúc Phấn Mặc tức muốn chết mà chẳng dám nói gì, chẳng khác gì cô vợ nhỏ bị khi dễ vậy……
TOÀN VĂN HOÀN
Ví dụ như y đòi xem múa, điệu múa trên đao, mà người biểu diễn là Phấn Mặc.
Một rừng đao sáng lóa trước mặt…
“Người muốn con múa trên cái đống đó á?” Phấn Mặc chỉ vào rừng đao trước mắt, khóe miệng run rẩy, đừng nói cậu có thể múa được hay không, nội cái ý tưởng này thôi cũng đủ biến thái rồi.
“Sẵn dịp kiểm tra khinh công của con, trước giờ con luôn chăm chỉ luyện công ngày đêm không nghỉ, khiêu vũ trên đống đao này bất quá chỉ là món điểm tâm thôi mà.” Mỹ nhân sư phụ ngồi trước cửa sổ, thong thả rót trà, thản nhiên nói ra những lời khiến Phấn Mặc sợ chết khiếp.
“Nhưng mà rừng đao đó, nhìn thôi cũng……” Phấn Mặc nuốt nước miếng, lén lút đi giật lùi ra sau từng bước, nếu là lúc cậu đang nhắm mắt nhắm mũi chạy trốn không cẩn thận chạy qua thì có lẽ còn qua được, chứ bây giờ bảo cậu mở to hai mắt nhảy lên trên đống đao đó, ai mà làm được?
“Sao, ngại đao không đủ sắc à? Đó là do vi sư cố tình sai người làm cho con, không phải con thích chạy nhảy lắm sao, chạy qua đám đao đó một chút đi để vi sư xem khinh công của con luyện thế nào rồi?” Mỹ nhân sư phụ cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thật tuyệt, mùi thơm nhè nhẹ thật sảng khoái.
“Sư phụ, người tha cho con, con không bao giờ dám bỏ trốn nữa, sư phụ……” Chỉ còn phương pháp năn nỉ xin tha là xài được, Phấn Mặc nặn ra hai giọt nước mắt, nhảy bật qua, cọ cọ trong lòng sư phụ, khóc thút thít: “Cha ơi……”
Người cha nhẫn tâm nào đó vươn tay xoa đầu Phấn Mặc, rất dịu dàng mà vuốt ve, khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ, hiển nhiên rất hài lòng vì động tác đầy yêu thương nhung nhớ của đứa con kiêm đồ đệ này.
Phấn Mặc sớm đã phát hiện, người cha này của cậu rõ ràng có vấn đề, luôn muốn cậu phải khóc thét cầu xin tha, thậm chí còn thích ép buộc cậu. Có nhiều lúc Phấn Mặc tức muốn chết mà chẳng dám nói gì, chẳng khác gì cô vợ nhỏ bị khi dễ vậy……
TOÀN VĂN HOÀN