Chương : 31
"Ể?" Tiếu Trác Hy giống như chưa hiểu được lời Vưu Khinh Vũ là có ý gì, trừng to cặp mắt ngốc ngốc mà nhìn anh.
Vưu Khinh Vũ đưa tay qua đẩy đẩy mắt kính của cậu, vẻ mặt vẫn là một bộ ung dung nhàn tản, mỉm cười "Tay phải bị thương rất là bất tiện đúng không? Mà nguyên nhân vợ bị thương cũng bởi vì chồng, cho nên vợ cứ sang ở nhà chồng mấy bữa đi, cam đoan chồng đây sẽ hầu hạ, vỗ béo vợ trắng trẻo mập mạp."
"Cái gì mà trắng trẻo mập mạp, đi chết đi!" Tiếu Trác Hy đá cho người nào đó một cước "Nhà tui cũng đâu phải không có người, mắc mớ gì phải qua nhà ông ở, nếu thật sự thấy áy náy thì cứ ghi cho tui tờ chi phiếu là được!"
Vưu Khinh Vũ đẩy cậu ngồi xuống ghế trước máy tính, bưng tô mì bắt đầu đút "Tuy là trong nhà có người, nhưng vợ cũng đâu thể này bắt họ ngày ngày cứ như vậy mà đút vợ ăn đâu đúng không?"
Mì lạnh được gắp đưa tới tận miệng, Tiếu Trác Hy xì xụp mà hút hết, miệng nhai ngồm ngoàm phồng phồng lên, phát âm ra chữ có hơi không rõ ràng "Lão chử ại hông cần người hác đút do..." (1)
Thấy cậu đang nhai, Vưu Khinh Vũ bèn gắp một đũa mì lạnh, bỏ vào miệng, cũng nhai "Sao a? Không dám qua chỗ chồng sao?"
Lời này, lúc hỏi ra thì, cực kỳ cực kỳ vân đạm phong khinh, thậm chí giống như không có cảm giác là câu hỏi.
Tựa như, lúc hỏi, người hỏi đã biết rõ đáp án rồi vậy.
Tiếu Trác Hy lập tức có cảm giác như bị ai đó nhìn thấu "Ai nói ta không dám!? Lão tử là không thèm, không thèm, ngươi có hiểu hay không?"
"Ồ... hóa ra là như vậy!" Vưu Khinh Vũ lại gấp thêm một vốc mì đưa đến miệng, nhìn cậu nhai, gật gật đầu "Được rồi, chồng hiểu mà..."
Miệng thì nói vậy, nhưng lời nói ra, rõ ràng là không tin tưởng chút nào.
"Cá chết! Ngươi!" Tiếu Trác Hy cực kỳ bất mãn, giơ nắm đấm lên quơ quơ trước mặt "Ngươi không cần nói khích ta, nói chung lão tử không đi!"
Không tệ, lần này lý trí trở lại sớm, có thể cảm giác được đối phương là đang nói khích mình.
Vưu Khinh Vũ gật gật đầu "Vậy được rồi... Nếu như vợ nói không đi, chồng đây mỗi ngày sang thăm vợ cũng như nhau cả thôi, dù gì dạo gần đây cũng không có việc gì làm."
Tiếu Trác Hy nghẹn họng trân trối nhìn người nào đó...
Mỗi ngày qua đây?
Vậy tức là mỗi ngày đều sẽ có khả năng gặp Khâm Khâm, thường xuyên qua lại với nhau, phải nơm nớp lo sợ không biết chuyện mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề đến lúc nào thì bị phát hiện, không được không được, tuyệt đối không được!
Tiếu Trác Hy lắc đầu nguầy nguậy "Không cần không cần, ông không cần thấy áy náy, kỳ thật bị phỏng tui cũng có trách nhiệm!"
"Vợ có trách nhiệm cái gì?" Vưu Khinh Vũ nghiêm túc nhìn cậu "Rõ ràng lúc đó là do chồng hôn vợ..."
Tiếu Trác Hy thực sự hoàn toàn không ngờ tới cái tên biến thái này dám nói ra miệng chuyện nụ hôn kia, gương mặt lại bắt đầu đỏ ửng, lúng ta lúng túng nhìn Vưu Khinh Vũ, nửa câu cũng thốt không ra.
"Vậy nên, vết thương của vợ là do chồng gây ra, chồng sẽ chịu trách nhiệm. Nếu vợ không đến chỗ chồng, chồng chỉ có thể ngày ngày sang chỗ vợ thôi." Vưu Khinh Vũ tựa như không hề phát giác dù chỉ một chút, lời mình đang nói có bao nhiêu kinh dị, vẫn cứ bất động thanh sắc mà nói liên hồi.
Đã vậy, miệng nói, tay cũng không rảnh, liên tục gắp mì đút cho Tiếu Trác Hy ăn.
Tiếu Trác Hy ngốc lăng mà nhìn anh, đại khái là đã quên mất mì lạnh là phải hút vào, cho nên trực tiếp cắn một phát, sau đó nhai a nhai a nhai, trên đũa vẫn còn lại một nửa vốc mì.
Vưu Khinh Vũ liếc mắt nhìn mì còn sót lại trên đũa, không chút nghĩ ngợi liền nhét vào miệng mình.
Rõ ràng là động tác ái muội như vậy, mà người nào đó lại làm hết sức tự nhiên như không, giống như hai người họ ăn cùng một vốc mì, vốn chính là chuyện dĩ nhiên theo lẽ thường.
"Vợ a, sao lại không nói gì?" Vưu Khinh Vũ vừa nhai mì, ra vẻ vô tội mà hỏi.
Tiếu Trác Hy lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nuốt hết đám mì còn lại trong miệng, sau đó vươn tay chụp lấy cái tô mì trên tay Vưu Khinh Vũ, đặt lên bàn máy tính "Lão tử không cần ngươi đút, ngươi từ chỗ nào đến thì quay về chỗ đó đi, bảo không đi chính là không đi! Ngươi cũng không được đến, không cho phép đến đây, có nghe không?"
Vưu Khinh Vũ cũng không dự đoán trước được nhóc con kia lại đột nhiên nổi đóa như vậy, khẽ nhíu mày, gương mặt dần dần áp sát lại "Vợ a, mặt vợ sao lại đỏ như vậy? Thực sự là mắc cỡ sao?"
Tiếu Trác Hy theo bản năng sờ sờ mặt mình, lại nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn không cười phá ra của Vưu Khinh Vũ, động tác lại trở nên cứng ngắc "Mắc cỡ ngươi muội! Lão tử mặt đỏ là trời sinh!"
"Rồi, rồi, là trời sinh!" Vưu Khinh Vũ liên tục gật đầu "Vậy vợ không đến nhà chồng, không phải là do mắc cỡ đúng không?"
"Đương nhiên không phải! Lão tử bảo rồi, là không thèm!" Tiếu Trác Hy tức giận đáp lại.
Vưu Khinh Vũ lại gật đầu "Được rồi... Vậy chồng đến nhà vợ, vợ cũng sẽ không mắc cỡ?"
"Đương nhiên là không!" Tiếu Trác Hy theo bản năng tiếp lời, sau đó liền phát hiện, bản thân bị mắc bẫy.
Trong lòng quýnh lên, mặt lại đỏ thêm vài phần "Không mắc cỡ, cũng không cho phép ngươi đến!"
"A? Là vì cái gì..." Vưu Khinh Vũ nghi hoặc nhìn cậu "Vợ a, vợ đừng nói là vợ chột dạ nha? Không lẽ vợ sợ nhạc mẫu phát hiện quan hệ chúng ta sao?"
"Uy! Ngươi đừng có nói lung tung!" Tiếu Trác Hy nhăn mặt, cảnh cáo "Lão tử với ngươi không có quan hệ gì hết nha!"
"Vậy nếu đã không có quan hệ, rốt cuộc vợ sợ cái gì?" Vưu Khinh Vũ từng bước ép sát.
Tiếu Trác Hy bị hỏi, nhất thời á khẩu.
Phải a... sợ cái gì?
Đi đến chỗ hắn cũng đâu có gì đáng sợ đâu, có ăn có uống còn có người hầu hạ, có một cái cơ hội bắt tên Cá Mực Nướng làm nô dịch cho mình như vậy... nếu là Tiêu Tiêu Vũ Hề của dĩ vàng, đã sớm tự đóng gói mà ném sang rồi...
Nhưng hiện tại... mình rốt cuộc là vì cái gì không muốn đi?
"Lão tử không có sợ... Lão tử là ghét ngươi! Tiếu Trác Hy cũng không biết là đang cường điệu cho ai nghe, lúc nói ra hai chữ chán ghét kia, âm lượng so với lúc thường cũng nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng cho dù nhỏ đi cỡ nào, hai người gần nhau đến như vậy, Vưu Khinh Vũ vẫn là nghe rõ ràng mồn một, trên mặt nhất thời bịt kín một tầng thần sắc bi thương u sầu "Ghét? Là vậy sao?"
Ánh mắt mới nãy vẫn còn tha thiết nhìn Tiếu Trác Hy nháy mắt mất đi thần thái, mi mắt rũ xuống, nụ cười còn vươn chút gượng gạo nơi khóe miệng "Hóa ra vợ thật sự là ghét chồng đến vậy sao... Chồng còn tưởng chỉ là đùa giỡn, hóa ra bạn bè, chỉ là chồng đơn phương nghĩ đến sao?"
Ờ thì, ngay cả thanh âm nghe cũng có vẻ đáng thương hề hề.
Đã quen nhìn bộ dạng thần thái lúc nào cũng hưng khởi của Vưu Khinh Vũ, lần này tự dưng lại nhìn thấy bộ dáng ủ rũ đáng thương như vậy, nhất thời làm Tiếu Trác Hy nghĩ đến tình cảnh trong game, người nào đó cứ cắn khăn tay đáng thương mà gọi vợ ơi... làm cậu bỗng dưng thấy bối rối "Không, không phải... Tui không phải có ý kia."
Từ trước giờ, Tiếu Trác Hy vốn chỉ chịu ăn mềm chứ không ăn cứng, lúc trước cũng đã quen đối chọi gay gắt cùng Cá Mực Nướng, bây giờ thấy anh như vậy, cậu thực sự có chút không biết phải làm sao.
"Không cần an ủi tôi..." Vưu Khinh Vũ khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa tóc cậu "Có thể là do hai chúng ta tuổi tác cách biệt lớn, cho nên mới khiến cậu sinh ra hiểu lầm về hành vi của tôi như thế... tôi đi về trước vậy, cậu ăn hết thức ăn đi, thuốc tôi mang đến bỏ trong túi trái cây kia, ăn xong nhớ đi bôi thuốc."
Nói xong, cũng không chờ Tiếu Trác Hy phản ứng, liền xoay người bước về phía cửa ra.
Tiếu Trác Hy cuống quít xông đến trước, giữ chặt vạt áo của anh "Ông... tui nói không phải có ý kia rồi mà!"
Vưu Khinh Vũ dừng bước lại, vẫn là đưa lưng về phía cậu, biểu tình trên mặt vẫn còn là một bộ bi thương sầu thảm lúc nãy, khóe miệng đều cong lên hết cỡ, nhưng thanh âm lại tựa như hữu khí vô lực "Tôi hiểu mà, cậu có lẽ cũng không phải ghét tôi lắm, chỉ là không muốn làm bạn bè với người như tôi đây thôi..."
Tiếu Trác Hy tuy tính tình không được tốt lắm, nhưng từ trong tâm vẫn là người lương thiện, thấy Vưu Khinh Vũ cái dạng này, tuy là trong lý trí kêu gào hắn vậy có thể là giả vờ đó, nhưng vẫn là nhịn không được thấy áy náy.
Nếu này là giả vờ, cũng quá giống rồi đi...
"Không phải! Tui... tui thật không có ý kia!" Tiếu Trác Hy níu chăt vạt áo Vưu Khinh Vũ hơn "Tui chỉ là nói đùa thôi a, thiệt đó!"
"Thật sao?"
"Thật mà thật mà!" Tiếu Trác Hy gấp gáp gật đầu.
Vưu Khinh Vũ thu lại nụ cười "đau lòng" trên mặt, xoay đầu lại nghiêm túc mà nhìn cậu "Vậy tôi có phải là có thể đến thăm cậu hay không?"
"Ân ân, có thể có thể!" Tiếu Trác Hy tiếp tục gật đầu, nhưng gật được vài cái liền dừng lại, tiếp đó lại bắt đầu lắc đầu "Không được, không được..."
"Ân?" mạt thần sắc bi thương trong mắt Vưu Khinh Vũ nhất thời lại trở về.
Tiếu Trác Hy khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn Vưu Khinh Vũ cũng bất giác trở nên có chút đáng thương hề hề "Thôi để tui qua nhà ông, được không?"
Tiếu Trác Hy gọi điện thoại cho ba mình xin phép xong, lại dán lên tủ lạnh một mẩu giấy cho Tiếu Khâm Khâm, sau đó chỉ huy Vưu Khinh Vũ thu thập mấy thứ quần áo lặt vặt, cuối cùng đi theo sau Vưu Khinh Vũ, rời khỏi nhà.
Nhưng đến lúc tới nhà Vưu Khinh Vũ rồi, thấy gương mặt cười tươi như hoa của người nào đó, tự dưng trong nháy mắt lại có cảm giác giống như là mình bị mắc lừa vậy.
Bộ dạng hiện tại của tên này, ai dám nói hắn vừa mới sầu khổ muốn chết chứ- có quỷ mới tin!
"Vợ a, có muốn uống nước không?" Vưu Khinh Vũ đứng trước cửa tủ lạnh, cầm chai trà xanh lắc lắc nhìn Tiếu Trác Hy.
Tiếu Trác Hy tức giận lườm ai đó một cái "Không thèm, lão tử không thích uống cái đó!"
Ngày nào cũng trà xanh trà xanh, không biết cái đó có gì ngon mà uống hoài!
"Ân? Vậy vợ muốn uống cái gì? Chiều nay chồng đi siêu thị mua về." Vưu Khinh Vũ cầm một chai, đống cửa tủ lạnh lại rồi, bước đến bên cạnh khoác vai Tiếu Trác Hy, lôi kéo cậu hướng về phía thư phòng.
"Ngoại trừ trà xanh ra cái gì cũng được." Tiếu Trác Hy vốn cũng không phải ghét uống trà xanh, mới nãy bảo không uống, nói chung cũng muốn đối chọi ai đó thôi.
Vưu Khinh Vũ cũng không để tâm, nói "Vậy được rồi, sau này chồng mua nhiều loại một chút đặt vào.'
Trong thư phòng, hai cái máy tính đều tắt, Vưu Khinh Vũ bước qua, ấn nút khởi động cả hai máy, tiếp đó kéo cái ghế dựa bên cạnh bàn học qua, hỏi "Có buồn chán không? Muốn xem phim gì đó không?"
Tiếu Trác Hy lắc đầu "Không thích coi phim... muốn chơi game!"
"Nhưng mà tay vợ..." Vưu Khinh Vũ nhíu nhíu mày.
"Dù gì cũng là tự động thôi... Tui lên xem coi có đội nào bế quan không cũng được." Như vậy chỉ cần đăng nhập rồi kiếm tổ đội, cơ hồ cũng không cần động tay động chân gì.
"Giờ này vợ đi đâu tìm đội bế quan chứ?" Vưu Khinh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu "Vẫn là dể chồng mang vợ đi hỗn độn đi, cố lên 50 cấp nhanh một chút, sau đó đi phó bản thì đỡ hơn rồi."
Tiếu Trác Hy bất giác lại nhớ đến hồi sáng lúc xem cấp bậc của hoa đào, buồn bực trừng mắt nhìn Vưu Khinh Vũ "Còn dám nói, nếu hôm qua ông không bắt tui tới, bây giờ cũng đã lên 50 lâu rồi, coi đi, cả hoa đào cũng vượt qua tui mấy cấp!"
"Ngoan, chồng sẽ giúp vợ nhanh chóng vượt qua lại mà!" Vưu Khinh Vũ hiện tại không thèm ngụy trang nữa, lại khôi phục bộ dạng đáng ăn đập như lúc trước đây.
Tiếu Trác Hy biết đối với loại người da mặt dày như người này, vô luận nói kiểu nào cũng không thể bóp chết cái hành động lời nói biến thái của hắn, chỉ đành đem cái kiểu cà rỡn cùng hắn lúc trước ra tạm đối phó "Vậy phiến toái bà xã rồi!"
Máy tính đã khởi động xong, Vưu Khinh Vũ bấm vào logo game mở ra cho cậu, Tiếu Trác Hy lại bắt đầu dùng nhất dương chỉ thần công nhập tài khoản mật khẩu vào.
Vừa mới vào trò chơi, đã thu đến một cái tin nhắn, một cái đầu màu lam, đại biểu cho người gửi, là nam.
Acc này của cậu, tổng cộng chỉ có ba hảo hữu là nam, một trng số đó đang ngồi ở bên cạnh mình, vậy người gửi tin nhắn kia, hoặc là Tiếu Khâm Khâm, hoặc là bánh mì.
Tiếu Trác Hy có chút chột dạ ngó qua Vưu Khinh Vũ, phát hiện người nào đó vẫn đang một mực nhìn vào máy tính trước mặt, vội vàng kéo kéo biểu tượng nhấp nháy đi chỗ khác, kiếm góc mà Vưu Khinh Vũ nhìn thoáng qua bảo đảm không nhìn thấy, lúc này mới yên tâm mở ra xem.
Quả nhiên, là tin nhắn Tiền Mặc gửi qua.
"Trác Hy, nghe Khâm Khâm bảo mày bị phỏng?"
Vưu Khinh Vũ đưa tay qua đẩy đẩy mắt kính của cậu, vẻ mặt vẫn là một bộ ung dung nhàn tản, mỉm cười "Tay phải bị thương rất là bất tiện đúng không? Mà nguyên nhân vợ bị thương cũng bởi vì chồng, cho nên vợ cứ sang ở nhà chồng mấy bữa đi, cam đoan chồng đây sẽ hầu hạ, vỗ béo vợ trắng trẻo mập mạp."
"Cái gì mà trắng trẻo mập mạp, đi chết đi!" Tiếu Trác Hy đá cho người nào đó một cước "Nhà tui cũng đâu phải không có người, mắc mớ gì phải qua nhà ông ở, nếu thật sự thấy áy náy thì cứ ghi cho tui tờ chi phiếu là được!"
Vưu Khinh Vũ đẩy cậu ngồi xuống ghế trước máy tính, bưng tô mì bắt đầu đút "Tuy là trong nhà có người, nhưng vợ cũng đâu thể này bắt họ ngày ngày cứ như vậy mà đút vợ ăn đâu đúng không?"
Mì lạnh được gắp đưa tới tận miệng, Tiếu Trác Hy xì xụp mà hút hết, miệng nhai ngồm ngoàm phồng phồng lên, phát âm ra chữ có hơi không rõ ràng "Lão chử ại hông cần người hác đút do..." (1)
Thấy cậu đang nhai, Vưu Khinh Vũ bèn gắp một đũa mì lạnh, bỏ vào miệng, cũng nhai "Sao a? Không dám qua chỗ chồng sao?"
Lời này, lúc hỏi ra thì, cực kỳ cực kỳ vân đạm phong khinh, thậm chí giống như không có cảm giác là câu hỏi.
Tựa như, lúc hỏi, người hỏi đã biết rõ đáp án rồi vậy.
Tiếu Trác Hy lập tức có cảm giác như bị ai đó nhìn thấu "Ai nói ta không dám!? Lão tử là không thèm, không thèm, ngươi có hiểu hay không?"
"Ồ... hóa ra là như vậy!" Vưu Khinh Vũ lại gấp thêm một vốc mì đưa đến miệng, nhìn cậu nhai, gật gật đầu "Được rồi, chồng hiểu mà..."
Miệng thì nói vậy, nhưng lời nói ra, rõ ràng là không tin tưởng chút nào.
"Cá chết! Ngươi!" Tiếu Trác Hy cực kỳ bất mãn, giơ nắm đấm lên quơ quơ trước mặt "Ngươi không cần nói khích ta, nói chung lão tử không đi!"
Không tệ, lần này lý trí trở lại sớm, có thể cảm giác được đối phương là đang nói khích mình.
Vưu Khinh Vũ gật gật đầu "Vậy được rồi... Nếu như vợ nói không đi, chồng đây mỗi ngày sang thăm vợ cũng như nhau cả thôi, dù gì dạo gần đây cũng không có việc gì làm."
Tiếu Trác Hy nghẹn họng trân trối nhìn người nào đó...
Mỗi ngày qua đây?
Vậy tức là mỗi ngày đều sẽ có khả năng gặp Khâm Khâm, thường xuyên qua lại với nhau, phải nơm nớp lo sợ không biết chuyện mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề đến lúc nào thì bị phát hiện, không được không được, tuyệt đối không được!
Tiếu Trác Hy lắc đầu nguầy nguậy "Không cần không cần, ông không cần thấy áy náy, kỳ thật bị phỏng tui cũng có trách nhiệm!"
"Vợ có trách nhiệm cái gì?" Vưu Khinh Vũ nghiêm túc nhìn cậu "Rõ ràng lúc đó là do chồng hôn vợ..."
Tiếu Trác Hy thực sự hoàn toàn không ngờ tới cái tên biến thái này dám nói ra miệng chuyện nụ hôn kia, gương mặt lại bắt đầu đỏ ửng, lúng ta lúng túng nhìn Vưu Khinh Vũ, nửa câu cũng thốt không ra.
"Vậy nên, vết thương của vợ là do chồng gây ra, chồng sẽ chịu trách nhiệm. Nếu vợ không đến chỗ chồng, chồng chỉ có thể ngày ngày sang chỗ vợ thôi." Vưu Khinh Vũ tựa như không hề phát giác dù chỉ một chút, lời mình đang nói có bao nhiêu kinh dị, vẫn cứ bất động thanh sắc mà nói liên hồi.
Đã vậy, miệng nói, tay cũng không rảnh, liên tục gắp mì đút cho Tiếu Trác Hy ăn.
Tiếu Trác Hy ngốc lăng mà nhìn anh, đại khái là đã quên mất mì lạnh là phải hút vào, cho nên trực tiếp cắn một phát, sau đó nhai a nhai a nhai, trên đũa vẫn còn lại một nửa vốc mì.
Vưu Khinh Vũ liếc mắt nhìn mì còn sót lại trên đũa, không chút nghĩ ngợi liền nhét vào miệng mình.
Rõ ràng là động tác ái muội như vậy, mà người nào đó lại làm hết sức tự nhiên như không, giống như hai người họ ăn cùng một vốc mì, vốn chính là chuyện dĩ nhiên theo lẽ thường.
"Vợ a, sao lại không nói gì?" Vưu Khinh Vũ vừa nhai mì, ra vẻ vô tội mà hỏi.
Tiếu Trác Hy lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nuốt hết đám mì còn lại trong miệng, sau đó vươn tay chụp lấy cái tô mì trên tay Vưu Khinh Vũ, đặt lên bàn máy tính "Lão tử không cần ngươi đút, ngươi từ chỗ nào đến thì quay về chỗ đó đi, bảo không đi chính là không đi! Ngươi cũng không được đến, không cho phép đến đây, có nghe không?"
Vưu Khinh Vũ cũng không dự đoán trước được nhóc con kia lại đột nhiên nổi đóa như vậy, khẽ nhíu mày, gương mặt dần dần áp sát lại "Vợ a, mặt vợ sao lại đỏ như vậy? Thực sự là mắc cỡ sao?"
Tiếu Trác Hy theo bản năng sờ sờ mặt mình, lại nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn không cười phá ra của Vưu Khinh Vũ, động tác lại trở nên cứng ngắc "Mắc cỡ ngươi muội! Lão tử mặt đỏ là trời sinh!"
"Rồi, rồi, là trời sinh!" Vưu Khinh Vũ liên tục gật đầu "Vậy vợ không đến nhà chồng, không phải là do mắc cỡ đúng không?"
"Đương nhiên không phải! Lão tử bảo rồi, là không thèm!" Tiếu Trác Hy tức giận đáp lại.
Vưu Khinh Vũ lại gật đầu "Được rồi... Vậy chồng đến nhà vợ, vợ cũng sẽ không mắc cỡ?"
"Đương nhiên là không!" Tiếu Trác Hy theo bản năng tiếp lời, sau đó liền phát hiện, bản thân bị mắc bẫy.
Trong lòng quýnh lên, mặt lại đỏ thêm vài phần "Không mắc cỡ, cũng không cho phép ngươi đến!"
"A? Là vì cái gì..." Vưu Khinh Vũ nghi hoặc nhìn cậu "Vợ a, vợ đừng nói là vợ chột dạ nha? Không lẽ vợ sợ nhạc mẫu phát hiện quan hệ chúng ta sao?"
"Uy! Ngươi đừng có nói lung tung!" Tiếu Trác Hy nhăn mặt, cảnh cáo "Lão tử với ngươi không có quan hệ gì hết nha!"
"Vậy nếu đã không có quan hệ, rốt cuộc vợ sợ cái gì?" Vưu Khinh Vũ từng bước ép sát.
Tiếu Trác Hy bị hỏi, nhất thời á khẩu.
Phải a... sợ cái gì?
Đi đến chỗ hắn cũng đâu có gì đáng sợ đâu, có ăn có uống còn có người hầu hạ, có một cái cơ hội bắt tên Cá Mực Nướng làm nô dịch cho mình như vậy... nếu là Tiêu Tiêu Vũ Hề của dĩ vàng, đã sớm tự đóng gói mà ném sang rồi...
Nhưng hiện tại... mình rốt cuộc là vì cái gì không muốn đi?
"Lão tử không có sợ... Lão tử là ghét ngươi! Tiếu Trác Hy cũng không biết là đang cường điệu cho ai nghe, lúc nói ra hai chữ chán ghét kia, âm lượng so với lúc thường cũng nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng cho dù nhỏ đi cỡ nào, hai người gần nhau đến như vậy, Vưu Khinh Vũ vẫn là nghe rõ ràng mồn một, trên mặt nhất thời bịt kín một tầng thần sắc bi thương u sầu "Ghét? Là vậy sao?"
Ánh mắt mới nãy vẫn còn tha thiết nhìn Tiếu Trác Hy nháy mắt mất đi thần thái, mi mắt rũ xuống, nụ cười còn vươn chút gượng gạo nơi khóe miệng "Hóa ra vợ thật sự là ghét chồng đến vậy sao... Chồng còn tưởng chỉ là đùa giỡn, hóa ra bạn bè, chỉ là chồng đơn phương nghĩ đến sao?"
Ờ thì, ngay cả thanh âm nghe cũng có vẻ đáng thương hề hề.
Đã quen nhìn bộ dạng thần thái lúc nào cũng hưng khởi của Vưu Khinh Vũ, lần này tự dưng lại nhìn thấy bộ dáng ủ rũ đáng thương như vậy, nhất thời làm Tiếu Trác Hy nghĩ đến tình cảnh trong game, người nào đó cứ cắn khăn tay đáng thương mà gọi vợ ơi... làm cậu bỗng dưng thấy bối rối "Không, không phải... Tui không phải có ý kia."
Từ trước giờ, Tiếu Trác Hy vốn chỉ chịu ăn mềm chứ không ăn cứng, lúc trước cũng đã quen đối chọi gay gắt cùng Cá Mực Nướng, bây giờ thấy anh như vậy, cậu thực sự có chút không biết phải làm sao.
"Không cần an ủi tôi..." Vưu Khinh Vũ khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa tóc cậu "Có thể là do hai chúng ta tuổi tác cách biệt lớn, cho nên mới khiến cậu sinh ra hiểu lầm về hành vi của tôi như thế... tôi đi về trước vậy, cậu ăn hết thức ăn đi, thuốc tôi mang đến bỏ trong túi trái cây kia, ăn xong nhớ đi bôi thuốc."
Nói xong, cũng không chờ Tiếu Trác Hy phản ứng, liền xoay người bước về phía cửa ra.
Tiếu Trác Hy cuống quít xông đến trước, giữ chặt vạt áo của anh "Ông... tui nói không phải có ý kia rồi mà!"
Vưu Khinh Vũ dừng bước lại, vẫn là đưa lưng về phía cậu, biểu tình trên mặt vẫn còn là một bộ bi thương sầu thảm lúc nãy, khóe miệng đều cong lên hết cỡ, nhưng thanh âm lại tựa như hữu khí vô lực "Tôi hiểu mà, cậu có lẽ cũng không phải ghét tôi lắm, chỉ là không muốn làm bạn bè với người như tôi đây thôi..."
Tiếu Trác Hy tuy tính tình không được tốt lắm, nhưng từ trong tâm vẫn là người lương thiện, thấy Vưu Khinh Vũ cái dạng này, tuy là trong lý trí kêu gào hắn vậy có thể là giả vờ đó, nhưng vẫn là nhịn không được thấy áy náy.
Nếu này là giả vờ, cũng quá giống rồi đi...
"Không phải! Tui... tui thật không có ý kia!" Tiếu Trác Hy níu chăt vạt áo Vưu Khinh Vũ hơn "Tui chỉ là nói đùa thôi a, thiệt đó!"
"Thật sao?"
"Thật mà thật mà!" Tiếu Trác Hy gấp gáp gật đầu.
Vưu Khinh Vũ thu lại nụ cười "đau lòng" trên mặt, xoay đầu lại nghiêm túc mà nhìn cậu "Vậy tôi có phải là có thể đến thăm cậu hay không?"
"Ân ân, có thể có thể!" Tiếu Trác Hy tiếp tục gật đầu, nhưng gật được vài cái liền dừng lại, tiếp đó lại bắt đầu lắc đầu "Không được, không được..."
"Ân?" mạt thần sắc bi thương trong mắt Vưu Khinh Vũ nhất thời lại trở về.
Tiếu Trác Hy khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn Vưu Khinh Vũ cũng bất giác trở nên có chút đáng thương hề hề "Thôi để tui qua nhà ông, được không?"
Tiếu Trác Hy gọi điện thoại cho ba mình xin phép xong, lại dán lên tủ lạnh một mẩu giấy cho Tiếu Khâm Khâm, sau đó chỉ huy Vưu Khinh Vũ thu thập mấy thứ quần áo lặt vặt, cuối cùng đi theo sau Vưu Khinh Vũ, rời khỏi nhà.
Nhưng đến lúc tới nhà Vưu Khinh Vũ rồi, thấy gương mặt cười tươi như hoa của người nào đó, tự dưng trong nháy mắt lại có cảm giác giống như là mình bị mắc lừa vậy.
Bộ dạng hiện tại của tên này, ai dám nói hắn vừa mới sầu khổ muốn chết chứ- có quỷ mới tin!
"Vợ a, có muốn uống nước không?" Vưu Khinh Vũ đứng trước cửa tủ lạnh, cầm chai trà xanh lắc lắc nhìn Tiếu Trác Hy.
Tiếu Trác Hy tức giận lườm ai đó một cái "Không thèm, lão tử không thích uống cái đó!"
Ngày nào cũng trà xanh trà xanh, không biết cái đó có gì ngon mà uống hoài!
"Ân? Vậy vợ muốn uống cái gì? Chiều nay chồng đi siêu thị mua về." Vưu Khinh Vũ cầm một chai, đống cửa tủ lạnh lại rồi, bước đến bên cạnh khoác vai Tiếu Trác Hy, lôi kéo cậu hướng về phía thư phòng.
"Ngoại trừ trà xanh ra cái gì cũng được." Tiếu Trác Hy vốn cũng không phải ghét uống trà xanh, mới nãy bảo không uống, nói chung cũng muốn đối chọi ai đó thôi.
Vưu Khinh Vũ cũng không để tâm, nói "Vậy được rồi, sau này chồng mua nhiều loại một chút đặt vào.'
Trong thư phòng, hai cái máy tính đều tắt, Vưu Khinh Vũ bước qua, ấn nút khởi động cả hai máy, tiếp đó kéo cái ghế dựa bên cạnh bàn học qua, hỏi "Có buồn chán không? Muốn xem phim gì đó không?"
Tiếu Trác Hy lắc đầu "Không thích coi phim... muốn chơi game!"
"Nhưng mà tay vợ..." Vưu Khinh Vũ nhíu nhíu mày.
"Dù gì cũng là tự động thôi... Tui lên xem coi có đội nào bế quan không cũng được." Như vậy chỉ cần đăng nhập rồi kiếm tổ đội, cơ hồ cũng không cần động tay động chân gì.
"Giờ này vợ đi đâu tìm đội bế quan chứ?" Vưu Khinh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu "Vẫn là dể chồng mang vợ đi hỗn độn đi, cố lên 50 cấp nhanh một chút, sau đó đi phó bản thì đỡ hơn rồi."
Tiếu Trác Hy bất giác lại nhớ đến hồi sáng lúc xem cấp bậc của hoa đào, buồn bực trừng mắt nhìn Vưu Khinh Vũ "Còn dám nói, nếu hôm qua ông không bắt tui tới, bây giờ cũng đã lên 50 lâu rồi, coi đi, cả hoa đào cũng vượt qua tui mấy cấp!"
"Ngoan, chồng sẽ giúp vợ nhanh chóng vượt qua lại mà!" Vưu Khinh Vũ hiện tại không thèm ngụy trang nữa, lại khôi phục bộ dạng đáng ăn đập như lúc trước đây.
Tiếu Trác Hy biết đối với loại người da mặt dày như người này, vô luận nói kiểu nào cũng không thể bóp chết cái hành động lời nói biến thái của hắn, chỉ đành đem cái kiểu cà rỡn cùng hắn lúc trước ra tạm đối phó "Vậy phiến toái bà xã rồi!"
Máy tính đã khởi động xong, Vưu Khinh Vũ bấm vào logo game mở ra cho cậu, Tiếu Trác Hy lại bắt đầu dùng nhất dương chỉ thần công nhập tài khoản mật khẩu vào.
Vừa mới vào trò chơi, đã thu đến một cái tin nhắn, một cái đầu màu lam, đại biểu cho người gửi, là nam.
Acc này của cậu, tổng cộng chỉ có ba hảo hữu là nam, một trng số đó đang ngồi ở bên cạnh mình, vậy người gửi tin nhắn kia, hoặc là Tiếu Khâm Khâm, hoặc là bánh mì.
Tiếu Trác Hy có chút chột dạ ngó qua Vưu Khinh Vũ, phát hiện người nào đó vẫn đang một mực nhìn vào máy tính trước mặt, vội vàng kéo kéo biểu tượng nhấp nháy đi chỗ khác, kiếm góc mà Vưu Khinh Vũ nhìn thoáng qua bảo đảm không nhìn thấy, lúc này mới yên tâm mở ra xem.
Quả nhiên, là tin nhắn Tiền Mặc gửi qua.
"Trác Hy, nghe Khâm Khâm bảo mày bị phỏng?"