Chương : 47
Tiếu Trác Hy một lời vừa nói ra, trong đội ngũ nhất thời lại một trận gào thét.
[Đội ngũ] Anh biết tiếng cá heo : hu hu, chị dâu, nếu chị mà đi, sinh mệnh lão đại lại trở nên tối tăm không ánh sáng
[Đội ngũ] Chọc trời nát kiếm : ổng cũng đâu phải người mù... mày lẽ ra phải nói như vầy, nhân sinh của lão đại sẽ trở nên héo úa
[Đội ngũ] Anh biết tiếng cá heo : hóa ra lão đại là rau củ!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...
Bọn họ nói tới nói lui, nhưng Cá Mực Nướng lại ngoài dự đoán của tất cả, im lặng không nói lời nào.
Tiếu Trác Hy nhất thời cảm thấy cóc hút mất mác, nhưng lại lười chẳng muốn suy nghĩ là vì cái gì...
Di động để trong túi quần đột nhiên run bần bật lên, khiến cho Tiếu Trác Hy đang chìm đắm trong mất mác giật nảy người một cái, mau chóng lôi ra xem.
Không cần hỏi, là Cá Mực Nướng gọi.
Không nghĩ đến tên kia lại trực tiếp gọi điện thoại sang, Tiếu Trác Hy có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn Tiền Mặc, thấy thằng quỷ kia hoàn toàn đặt chú ý vào game, lại còn đeo tai nghe, bèn đứng dậy khỏi sofa, chạy đến góc sáng sủa trong phòng, rồi mới bấm điện thoại nghe "Uy, gì vậy."
Hai ngày nay, hai người thực ra cũng hay gọi điện trò chuyện với nhau, ngay cả Thường Phương gọi điện thoại đến hỏi con mình thương thế ra sao cũng không chịu khó bằng Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ vẫn như cũ, trước hết mở miệng thấp giọng gọi một tiếng "Vợ a..."
Tiếu Trác Hy bị người nào đó gọi trong lòng tê rần một trận, giống như để che giấu cảm xúc mà khụ khụ hai tiếng "Rốt cuộc có chuyện gì, không có việc gì cúp máy!"
"Vợ a, ngày mai phải khai giảng sao?" thanh âm Vưu Khinh Vũ vẫn là trầm lại thấp, xuyên qua tai nghe di động, thoạt nghe cũng có một loại từ tính.
"Ai cần ông lo..." Tiếu Trác Hy lẩm bẩm một tiếng, nhưng là trong giọng nói lẫn câu nói lại chẳng có chút ý tứ trách cứ nào.
"Vậy hôm nay phải về nhà sao?" Vưu Khinh Vũ không thèm để ý đến câu lẩm bẩm vừa rồi của cậu, tiếp tục hỏi.
"Ân, buổi trưa dùng cơm xong sẽ trở về." Tiếu Trác Hy không phản bác như lúc bình thường mà ngoan ngoãn thành thành trả lời "Hôm qua mẹ tui gọi điện thoại hối về."
"Vậy chồng đi đón vợ, sẵn tiện mang quần áo với ví tiền qua cho vợ luôn, dù sao đến khai giảng vợ cũng cần phải dùng." Vưu Khinh Vũ đề nghị, thoạt nghe như rất hợp tình hợp lý.
Nhưng người nào đó nghe thấy, hiển nhiên không cảm thấy như vậy "Không được."
Tiếu Trác Hy cự tuyệt nhanh mà gọn gàng dứt khoát.
Thanh âm của Vưu Khinh Vũ nhất thời lại là một trận ủy khuất "Vì sao chứ... vợ a, vợ có phải thực sự rất ghét chồng hay không?"
"Thiết, đừng ở đó giả vờ đáng thương vô tội!" Tiếu Trác Hy hừ lạnh một tiếng, âm thầm xiết chặt nắm tay, lần này dù cho tên biến thái kia có nói gì cũng phải mặc kệ không đếm xỉa, tốt nhất là không cho hắn cùng bánh mì gặp nhau.
Nếu như hắn biết, mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề.
Tiếu Trác Hy nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên rùng mình, bỗng dưng lại bất giác có chút hít thở không thông...
Nếu hắn ta biết mình thực ra là cừu nhân Tiêu Tiêu Vũ Hề, nói không chừng trốn còn không kịp, làm gì có thể được như hiện tại chứ.
Hai người đi đến loại quan hệ như bây giờ, quá trình tuy có chút kỳ quái, nhưng Tiếu Trác Hy giờ khắc này đột nhiên cảm thấy được, kỳ thực cùng tên kia làm bạn bè, coi như cũng không tệ lắm.
Con người hắn ta, so với lúc trước mình nghĩ, khác nhau rất xa.
Nhưng mà, nếu hắn ta biết mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề, thì ngay đến cả làm bạn bè, cả hai cũng sẽ thấy có gì đó không được tự nhiên đi.
Ừ thì, nếu như có vậy thật, cũng không phải là tiếc nuối gì lắm.
"Uy, vợ a, sao không nói gì hết vậy?" thanh âm của Vưu Khinh Vũ từ điện thoại truyển ra đột nhiên ngân cao lên một chút, cũng kịp thời kéo lại tâm tư đang bay xa của Tiếu Trác Hy.
"Ân? Ông vừa mới nói cái gì?" Tiếu Trác Hy bị bắt ngay tại trận, trên mặt cũng nhịn không được có chút nóng nóng.
"Vợ a, thiệt tình... nói chuyện điện thoại với chồng cũng thất thần được?" Vưu Khinh Vũ tràn đầy ai oán mà nói.
Tiếu Trác Hy mới nãy cũng vì người nào đó nên tâm mới phiền như vậy, mà bây giờ lại nghe cái tên kia nói thế, nhất thời nhíu mày "Không nói cúp à!"
"Ai ai, chồng nói, chồng mới nói là, nếu bây giờ vợ không cho chồng qua đón, vậy ngày mai đến lúc khai giảng, chồng sang đưa vợ đi?" Vưu Khinh Vũ nhanh chóng nói ra một lèo, ngăn lại động tác ngắt điện thoại của cậu.
"Đưa tui đến trường?" Tiếu Trác Hy hỏi ngược lại.
Vưu Khinh Vũ lập tức mở miệng "Ừ, phải a, khai giảng thể nào cũng phải mang theo rất nhiều hành lý đúng không, trường học cách nhà của vợ lại hơn một giờ đi xe, đổi xe tới lui rất phiền toán, chồng đưa vợ đến đó luôn, thế nào?"
Trường học của Tiếu Trác Hy là trường nào, đã sớm bị Vưu Khinh Vũ moi móc ra.
Nghe được lời này, Tiếu Trác Hy bất giác có chút trầm mặc.
Dựa theo lệ thường của Tiếu gia, loại chuyện như chuẩn bị khai giảng này đều phải do tự mình làm hết, huống chi trường học Tiếu Khâm Khâm khai giảng cũng là ngày mai, cậu càng là phải tự dựa vào bản thân mình vác theo bao lớn bao nhỏ chen chúc xe mà đi.
Tuy rằng hành lý cũng không phải là nhiều cho lắm, nhưng mà... nhìn xuống cánh tay vẫn chưa khỏi hẳn của mình, Tiếu Trác Hy rất là không tiền đồ mà động tâm.
Vưu Khinh Vũ tiếp tục dụ dỗ "Ân? Dù gì ngày mai chồng cũng không có việc gì làm, với lại lâu lắm rồi không đến những nơi như trường học, ngày mai đi ôn lại thanh xuân một phen."
"Thiết, đều một đống tuổi rồi còn thanh xuân cái khỉ mốc a, ông chú!" Tiếu Trác Hy vứt cho cái xem thường, không chút khách khí mà nói móc.
"Vợ a, cẩn thận đêm nay ông chú biến thái đến tận nhà dâm loạn bây giờ!" Vưu Khinh Vũ cười nói, một bộ rất vui vẻ.
Tiếu Trác Hy bực bội, tức giận nói "Được a, tới đây tới đây, té một tên chết một tên!"
Dù sao nhà mình cũng ở lầu bảy, ngã chết người nào đó hẳn không thành vấn đề.
"Té một tên chết tới hai đứa lận!" Vưu Khinh Vũ lập tức phản bác.
Tiếu Trác Hy run rẩy khóe miệng "Cái gì? Không lẽ trong bụng ông có một đứa?"
"Phải đó, vợ a, thêm luôn đứa trong bụng vợ thì tính ra té một chết tới ba lận!" Vưu Khinh Vũ ung dung nhàn tản sửa cho đúng lại "Chồng đây một khi chết rồi, vợ nhất định cũng sẽ buồn bực mà chết, thực đáng thương đứa nhỏ của chúng ta, vẫn còn chưa kịp xuất thế... cho nên vợ a, đêm nay vẫn là nên để chồng từ cửa chính mà vào đi, sẵn tiện để chồng chính thức ra mắt bố mẹ vợ cũng tốt!"
"Cút!" Tiếu Trác Hy rốt cuộc bị người nào đó chọc cho tức điên, ngay lập tức ấn phím ngắt cuộc gọi, nhét điện thoại lại vào túi.
Trở lại ngồi vào sofa, mới phát hiện, người mang đội không biết từ bao giờ đã trở thành mà đề tài trong lời nói của ba người họ cũng đã sớm bay xa đi nơi khác, nói chung là không còn thảo luận vấn đề văn hóa nội hàm cùng việc Vợ yêu nổi giận nữa.
Tiếu Trác Hy vừa mới ngồi xuống, liền nhận được tư tán gẫu của Vưu Khinh Vũ.
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ a, vợ giận sao
Tiếu Trác Hy hậm hực trả lời lại.
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : lão tử lười giận ngươi!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : được rồi, không có giận, về sau chúng ta nhận con nuôi cũng tốt, vợ a, vợ thích con gái hay là con trai?
Người này, thực sự là da mặt dày đến hết cỡ rồi!
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : cút cút cút cút cút cút!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : câu vừa mới nãy không phải do chồng nói, là do ma ám chồng!
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : ...
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn :
Tên này có cần phải giả vờ ngây thơ tới vậy không?
Hơn ba mươi rồi còn đùa giỡn kiểu con nít như vậy... Tiếu Trác Hy nghĩ, nhịn không được một trận hắc tuyến, nhưng phiền muộn trong lòng cũng giống như tan đi không ít
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ a, ngày mai tám giờ đi đón vợ được không?
Tiếu Trác Hy nhìn những lời này, ma xuy quỷ khiến mà gõ ra một chữ.
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : hảo...
Đồng ý rồi, Tiếu Trác Hy không ngừng thôi miên chính mình, dù gì cũng là lao động miễn phí, không cần mới là ngu.
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ thực là ngoan
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : cút đi, dám nói bậy nữa lão tử không thèm dùng ngươi nữa!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : hảo hảo, chồng không nói gì nữa!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ a, chồng có hơi khẩn trương...
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : khẩn trương? Ngươi cũng biết khẩn trương?
Da mặt dày đến trình độ của tên này, cư nhiên còn biết cái gì gọi là khẩn trương sao? Trời sập!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ nha, người ta cũng là một thanh niên tốt đang tuổi thanh xuân chứ bộ, đương nhiên là biết khản trương
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng :
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : làm ơn đừng làm ta thấy ghê tởm, ngươi khẩn trương cái gì?
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ nói đi, nếu như ba vợ mẹ vợ không thích chồng thì làm sao đây? Bọn họ thích dạng con rể như thế nào a? Kiểu thành thục chính chắn hay là kiểu hòa đồng sáng lạn? Bằng không hay là chồng theo phong cách tinh anh được không? Hay là văn nhã tốt hơn?
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : ...
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : mẹ tui bảo, về phương diện kén vợ kén chồng này bả không có quản, nếu muốn làm con rể nhà này, chỉ cần em gái tui thích là được, ngày mai tuy là lúc ông tới có thể ba mẹ tui đã đi làm rồi, nhưng em gái chắc chắn là vẫn còn ở nhà, ông có thể xin nhỏ số điện thoại liên lạc gì đó, chúc ông sớm một chút trở thành con rể nhà họ Tiếu nha, em rể~
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : chồng hổng muốn làm chồng em đâu, muốn làm chồng anh cơ!
Tiếu Trác Hy nhìn lời này của ai đó, tuy là nhịn không được cho ai đó một cái liếc mắt xem thường, nhưng khóe miệng vẫn là hơi cong cong lên.
Chồng anh? Xưng hô kiểu biến thái này, có lẽ cũng chỉ có tên biến thái như hắn mới có khả năng nghĩ ra.
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : biến thái
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : ngày mai ba mẹ vợ không có ở nhà sao? Người ta còn tưởng lần này đến là có thể gặp ba mẹ vợ chứ... Bất quá cũng không sao cả, chung quy sẽ có cơ hội!
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : có cơ hội cái con khỉ!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : làm sao bây giờ đây vợ a, vừa nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp vợ, trong lòng liền ngứa à, hận không thể hiện tại chạy đến gặp... Vợ có nhớ chồng không?
Tiếu Trác Hy nhìn lời của Vưu Khinh Vũ, trong lòng bất giác cũng có chút rung động, mà, thực sự cũng như lời Vưu Khinh Vũ nói vậy, trong lòng cũng bất giác có chút ngứa ngứa, trí óc lại hiện lên tình cảnh lúc còn ở nhà anh...
Tuy rằng hai ngày nay, ở trong game cũng bị cả đám cười đùa trêu chọc khiến cho xấu hổ cả lên, nhưng lúc này nhớ tới, lại không nhịn được hơi hơi đỏ mặt, cũng cảm thấy hối hận quyết định lúc nãy.
Cư nhiên lại hết sức lỗ mãng đồng ý gặp nhau làm chi nữa, thực không biết nên chửi mình ngốc hay là cái gì...
Tiếu Trác Hy thở dài, cũng không rõ đối với việc gặp nhau ngày mai rốt cuộc là chờ mong hay cái gì khác.
Chỉ là... cảm giác được tốc độ của tim đập... so với lúc bình thường, nhanh hơn rất nhiều.
[Đội ngũ] Anh biết tiếng cá heo : hu hu, chị dâu, nếu chị mà đi, sinh mệnh lão đại lại trở nên tối tăm không ánh sáng
[Đội ngũ] Chọc trời nát kiếm : ổng cũng đâu phải người mù... mày lẽ ra phải nói như vầy, nhân sinh của lão đại sẽ trở nên héo úa
[Đội ngũ] Anh biết tiếng cá heo : hóa ra lão đại là rau củ!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...
Bọn họ nói tới nói lui, nhưng Cá Mực Nướng lại ngoài dự đoán của tất cả, im lặng không nói lời nào.
Tiếu Trác Hy nhất thời cảm thấy cóc hút mất mác, nhưng lại lười chẳng muốn suy nghĩ là vì cái gì...
Di động để trong túi quần đột nhiên run bần bật lên, khiến cho Tiếu Trác Hy đang chìm đắm trong mất mác giật nảy người một cái, mau chóng lôi ra xem.
Không cần hỏi, là Cá Mực Nướng gọi.
Không nghĩ đến tên kia lại trực tiếp gọi điện thoại sang, Tiếu Trác Hy có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn Tiền Mặc, thấy thằng quỷ kia hoàn toàn đặt chú ý vào game, lại còn đeo tai nghe, bèn đứng dậy khỏi sofa, chạy đến góc sáng sủa trong phòng, rồi mới bấm điện thoại nghe "Uy, gì vậy."
Hai ngày nay, hai người thực ra cũng hay gọi điện trò chuyện với nhau, ngay cả Thường Phương gọi điện thoại đến hỏi con mình thương thế ra sao cũng không chịu khó bằng Vưu Khinh Vũ.
Vưu Khinh Vũ vẫn như cũ, trước hết mở miệng thấp giọng gọi một tiếng "Vợ a..."
Tiếu Trác Hy bị người nào đó gọi trong lòng tê rần một trận, giống như để che giấu cảm xúc mà khụ khụ hai tiếng "Rốt cuộc có chuyện gì, không có việc gì cúp máy!"
"Vợ a, ngày mai phải khai giảng sao?" thanh âm Vưu Khinh Vũ vẫn là trầm lại thấp, xuyên qua tai nghe di động, thoạt nghe cũng có một loại từ tính.
"Ai cần ông lo..." Tiếu Trác Hy lẩm bẩm một tiếng, nhưng là trong giọng nói lẫn câu nói lại chẳng có chút ý tứ trách cứ nào.
"Vậy hôm nay phải về nhà sao?" Vưu Khinh Vũ không thèm để ý đến câu lẩm bẩm vừa rồi của cậu, tiếp tục hỏi.
"Ân, buổi trưa dùng cơm xong sẽ trở về." Tiếu Trác Hy không phản bác như lúc bình thường mà ngoan ngoãn thành thành trả lời "Hôm qua mẹ tui gọi điện thoại hối về."
"Vậy chồng đi đón vợ, sẵn tiện mang quần áo với ví tiền qua cho vợ luôn, dù sao đến khai giảng vợ cũng cần phải dùng." Vưu Khinh Vũ đề nghị, thoạt nghe như rất hợp tình hợp lý.
Nhưng người nào đó nghe thấy, hiển nhiên không cảm thấy như vậy "Không được."
Tiếu Trác Hy cự tuyệt nhanh mà gọn gàng dứt khoát.
Thanh âm của Vưu Khinh Vũ nhất thời lại là một trận ủy khuất "Vì sao chứ... vợ a, vợ có phải thực sự rất ghét chồng hay không?"
"Thiết, đừng ở đó giả vờ đáng thương vô tội!" Tiếu Trác Hy hừ lạnh một tiếng, âm thầm xiết chặt nắm tay, lần này dù cho tên biến thái kia có nói gì cũng phải mặc kệ không đếm xỉa, tốt nhất là không cho hắn cùng bánh mì gặp nhau.
Nếu như hắn biết, mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề.
Tiếu Trác Hy nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên rùng mình, bỗng dưng lại bất giác có chút hít thở không thông...
Nếu hắn ta biết mình thực ra là cừu nhân Tiêu Tiêu Vũ Hề, nói không chừng trốn còn không kịp, làm gì có thể được như hiện tại chứ.
Hai người đi đến loại quan hệ như bây giờ, quá trình tuy có chút kỳ quái, nhưng Tiếu Trác Hy giờ khắc này đột nhiên cảm thấy được, kỳ thực cùng tên kia làm bạn bè, coi như cũng không tệ lắm.
Con người hắn ta, so với lúc trước mình nghĩ, khác nhau rất xa.
Nhưng mà, nếu hắn ta biết mình là Tiêu Tiêu Vũ Hề, thì ngay đến cả làm bạn bè, cả hai cũng sẽ thấy có gì đó không được tự nhiên đi.
Ừ thì, nếu như có vậy thật, cũng không phải là tiếc nuối gì lắm.
"Uy, vợ a, sao không nói gì hết vậy?" thanh âm của Vưu Khinh Vũ từ điện thoại truyển ra đột nhiên ngân cao lên một chút, cũng kịp thời kéo lại tâm tư đang bay xa của Tiếu Trác Hy.
"Ân? Ông vừa mới nói cái gì?" Tiếu Trác Hy bị bắt ngay tại trận, trên mặt cũng nhịn không được có chút nóng nóng.
"Vợ a, thiệt tình... nói chuyện điện thoại với chồng cũng thất thần được?" Vưu Khinh Vũ tràn đầy ai oán mà nói.
Tiếu Trác Hy mới nãy cũng vì người nào đó nên tâm mới phiền như vậy, mà bây giờ lại nghe cái tên kia nói thế, nhất thời nhíu mày "Không nói cúp à!"
"Ai ai, chồng nói, chồng mới nói là, nếu bây giờ vợ không cho chồng qua đón, vậy ngày mai đến lúc khai giảng, chồng sang đưa vợ đi?" Vưu Khinh Vũ nhanh chóng nói ra một lèo, ngăn lại động tác ngắt điện thoại của cậu.
"Đưa tui đến trường?" Tiếu Trác Hy hỏi ngược lại.
Vưu Khinh Vũ lập tức mở miệng "Ừ, phải a, khai giảng thể nào cũng phải mang theo rất nhiều hành lý đúng không, trường học cách nhà của vợ lại hơn một giờ đi xe, đổi xe tới lui rất phiền toán, chồng đưa vợ đến đó luôn, thế nào?"
Trường học của Tiếu Trác Hy là trường nào, đã sớm bị Vưu Khinh Vũ moi móc ra.
Nghe được lời này, Tiếu Trác Hy bất giác có chút trầm mặc.
Dựa theo lệ thường của Tiếu gia, loại chuyện như chuẩn bị khai giảng này đều phải do tự mình làm hết, huống chi trường học Tiếu Khâm Khâm khai giảng cũng là ngày mai, cậu càng là phải tự dựa vào bản thân mình vác theo bao lớn bao nhỏ chen chúc xe mà đi.
Tuy rằng hành lý cũng không phải là nhiều cho lắm, nhưng mà... nhìn xuống cánh tay vẫn chưa khỏi hẳn của mình, Tiếu Trác Hy rất là không tiền đồ mà động tâm.
Vưu Khinh Vũ tiếp tục dụ dỗ "Ân? Dù gì ngày mai chồng cũng không có việc gì làm, với lại lâu lắm rồi không đến những nơi như trường học, ngày mai đi ôn lại thanh xuân một phen."
"Thiết, đều một đống tuổi rồi còn thanh xuân cái khỉ mốc a, ông chú!" Tiếu Trác Hy vứt cho cái xem thường, không chút khách khí mà nói móc.
"Vợ a, cẩn thận đêm nay ông chú biến thái đến tận nhà dâm loạn bây giờ!" Vưu Khinh Vũ cười nói, một bộ rất vui vẻ.
Tiếu Trác Hy bực bội, tức giận nói "Được a, tới đây tới đây, té một tên chết một tên!"
Dù sao nhà mình cũng ở lầu bảy, ngã chết người nào đó hẳn không thành vấn đề.
"Té một tên chết tới hai đứa lận!" Vưu Khinh Vũ lập tức phản bác.
Tiếu Trác Hy run rẩy khóe miệng "Cái gì? Không lẽ trong bụng ông có một đứa?"
"Phải đó, vợ a, thêm luôn đứa trong bụng vợ thì tính ra té một chết tới ba lận!" Vưu Khinh Vũ ung dung nhàn tản sửa cho đúng lại "Chồng đây một khi chết rồi, vợ nhất định cũng sẽ buồn bực mà chết, thực đáng thương đứa nhỏ của chúng ta, vẫn còn chưa kịp xuất thế... cho nên vợ a, đêm nay vẫn là nên để chồng từ cửa chính mà vào đi, sẵn tiện để chồng chính thức ra mắt bố mẹ vợ cũng tốt!"
"Cút!" Tiếu Trác Hy rốt cuộc bị người nào đó chọc cho tức điên, ngay lập tức ấn phím ngắt cuộc gọi, nhét điện thoại lại vào túi.
Trở lại ngồi vào sofa, mới phát hiện, người mang đội không biết từ bao giờ đã trở thành mà đề tài trong lời nói của ba người họ cũng đã sớm bay xa đi nơi khác, nói chung là không còn thảo luận vấn đề văn hóa nội hàm cùng việc Vợ yêu nổi giận nữa.
Tiếu Trác Hy vừa mới ngồi xuống, liền nhận được tư tán gẫu của Vưu Khinh Vũ.
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ a, vợ giận sao
Tiếu Trác Hy hậm hực trả lời lại.
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : lão tử lười giận ngươi!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : được rồi, không có giận, về sau chúng ta nhận con nuôi cũng tốt, vợ a, vợ thích con gái hay là con trai?
Người này, thực sự là da mặt dày đến hết cỡ rồi!
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : cút cút cút cút cút cút!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : câu vừa mới nãy không phải do chồng nói, là do ma ám chồng!
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : ...
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn :
Tên này có cần phải giả vờ ngây thơ tới vậy không?
Hơn ba mươi rồi còn đùa giỡn kiểu con nít như vậy... Tiếu Trác Hy nghĩ, nhịn không được một trận hắc tuyến, nhưng phiền muộn trong lòng cũng giống như tan đi không ít
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ a, ngày mai tám giờ đi đón vợ được không?
Tiếu Trác Hy nhìn những lời này, ma xuy quỷ khiến mà gõ ra một chữ.
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : hảo...
Đồng ý rồi, Tiếu Trác Hy không ngừng thôi miên chính mình, dù gì cũng là lao động miễn phí, không cần mới là ngu.
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ thực là ngoan
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : cút đi, dám nói bậy nữa lão tử không thèm dùng ngươi nữa!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : hảo hảo, chồng không nói gì nữa!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ a, chồng có hơi khẩn trương...
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : khẩn trương? Ngươi cũng biết khẩn trương?
Da mặt dày đến trình độ của tên này, cư nhiên còn biết cái gì gọi là khẩn trương sao? Trời sập!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ nha, người ta cũng là một thanh niên tốt đang tuổi thanh xuân chứ bộ, đương nhiên là biết khản trương
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng :
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : làm ơn đừng làm ta thấy ghê tởm, ngươi khẩn trương cái gì?
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : vợ nói đi, nếu như ba vợ mẹ vợ không thích chồng thì làm sao đây? Bọn họ thích dạng con rể như thế nào a? Kiểu thành thục chính chắn hay là kiểu hòa đồng sáng lạn? Bằng không hay là chồng theo phong cách tinh anh được không? Hay là văn nhã tốt hơn?
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : ...
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : mẹ tui bảo, về phương diện kén vợ kén chồng này bả không có quản, nếu muốn làm con rể nhà này, chỉ cần em gái tui thích là được, ngày mai tuy là lúc ông tới có thể ba mẹ tui đã đi làm rồi, nhưng em gái chắc chắn là vẫn còn ở nhà, ông có thể xin nhỏ số điện thoại liên lạc gì đó, chúc ông sớm một chút trở thành con rể nhà họ Tiếu nha, em rể~
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : chồng hổng muốn làm chồng em đâu, muốn làm chồng anh cơ!
Tiếu Trác Hy nhìn lời này của ai đó, tuy là nhịn không được cho ai đó một cái liếc mắt xem thường, nhưng khóe miệng vẫn là hơi cong cong lên.
Chồng anh? Xưng hô kiểu biến thái này, có lẽ cũng chỉ có tên biến thái như hắn mới có khả năng nghĩ ra.
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : biến thái
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : ngày mai ba mẹ vợ không có ở nhà sao? Người ta còn tưởng lần này đến là có thể gặp ba mẹ vợ chứ... Bất quá cũng không sao cả, chung quy sẽ có cơ hội!
[Tư tán gẫu] Bạn lén lút nói với Cá Mực Nướng : có cơ hội cái con khỉ!
[Tư tán gẫu] Cá Mực Nướng lén lút nói với bạn : làm sao bây giờ đây vợ a, vừa nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp vợ, trong lòng liền ngứa à, hận không thể hiện tại chạy đến gặp... Vợ có nhớ chồng không?
Tiếu Trác Hy nhìn lời của Vưu Khinh Vũ, trong lòng bất giác cũng có chút rung động, mà, thực sự cũng như lời Vưu Khinh Vũ nói vậy, trong lòng cũng bất giác có chút ngứa ngứa, trí óc lại hiện lên tình cảnh lúc còn ở nhà anh...
Tuy rằng hai ngày nay, ở trong game cũng bị cả đám cười đùa trêu chọc khiến cho xấu hổ cả lên, nhưng lúc này nhớ tới, lại không nhịn được hơi hơi đỏ mặt, cũng cảm thấy hối hận quyết định lúc nãy.
Cư nhiên lại hết sức lỗ mãng đồng ý gặp nhau làm chi nữa, thực không biết nên chửi mình ngốc hay là cái gì...
Tiếu Trác Hy thở dài, cũng không rõ đối với việc gặp nhau ngày mai rốt cuộc là chờ mong hay cái gì khác.
Chỉ là... cảm giác được tốc độ của tim đập... so với lúc bình thường, nhanh hơn rất nhiều.