Chương 5: Đôi vú tròn trịa đối diện mặt anh
Bị đầu mẩu đã được ngậm qua ướt át ngừng cách môi mình không đến mấy centimet, mùi thuốc lá quanh quẩn ở chóp mũi, anh im lặng.
Hứa Điềm lại đi một bước về phía trước, ngoài miệng Từ Chính Thanh truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
"Hé miệng." Cô nói. Truyện Full
Âm thanh không hề gợn sóng dừng ở bên tai Từ Chính Thanh, giống như mệnh lệnh, lại như đang dụ dỗ.
Từ Chính Thanh bị cồn dâng lên đại não không chịu khống chế nghĩ đến lúc Hứa Điềm ghé vào trên người anh hôn môi, nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ vừa ngang ngược lại ngoan ngoãn.
Anh dùng nghị lực rất lớn mới tìm được lý trí trở về, quay mặt đi, không tiếng động từ chối.
Hứa Điềm cũng không ép buộc, trừng anh một cái, dựa vào tường tiếp tục hút thuốc.
Hút được một nửa, hành lang có hai ông anh say xỉn đi qua, nhìn về phía Hứa Điềm tay đang kẹp điếu thuốc huýt sáo, nhìn sang thấy Từ Chính Thanh nháy mắt vui cười rời đi.
Hứa Điềm cảm thấy không có hứng, ấn tắt thuốc.
Cô cũng chẳng nghiện thuốc lá, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Từ Chính Thanh cầm điếu thuốc đến xuất thần đã bị kích thích. Nhưng lúc này được như mong muốn, lại chẳng có cảm giác thoả mãn gì.
Hứa Điềm nhớ đến mình ra đây để tìm nhà vệ sinh. Hơi lảo đảo xoay người.
Đi được một đoạn, trước sau vẫn có tiếng bước chân vững vàng quanh quẩn, Hứa Điềm không vui lắm, dừng lại: "Đi theo tôi làm gì?"
Từ Chính Thanh nói: "Chỗ này ngư long hỗn hợp, một cô gái nhỏ say khướt như em đi một mình dễ gặp người xấu."
Dịu dàng thân thiện, còn thích xen vào việc của người khác, cùng với người trong phòng học lạnh lùng như băng là hai người khác nhau.
Hứa Điềm bĩu môi: "Hư nhất là anh."
Từ Chính Thanh đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh nữ đợi cô hơn mười phút. Cuối cùng cũng thấy Hứa Điềm lắc lư ra ngoài, cô nhìn qua vẫn chưa tỉnh táo, nhưng mỗi bước đều vững vàng dừng ở dưới chân.
Từ Chính Thanh không rõ cô say tới mức nào, tiến lên định đỡ: "Bạn bè em đâu? Đã rất muộn, nên trở về trường học, nếu không lát nữa quá thời gian đêm không về ngủ lại phải ở bên ngoài."
Âm thanh vẫn ôn hoà, nhưng dáng vẻ dạy dỗ làm Hứa Điềm nhớ đến mẹ mình, luôn gia trưởng làm ra vẻ ta đây, nói ra lời thấm thía cái gì mà bé ngoan mới làm người ta thích.
Hứa Điềm chán ghét muốn chết những lời dạy bảo, chỉ nghĩ làm sao để bịt miệng Từ Chính Thanh. Mà dư vị hai cánh môi mềm mại kia cô đã từng hưởng qua, cũng không tệ lắm.
Hứa Điềm đột nhiên nhón chân lên, ngậm lấy môi dưới của Từ Chính Thanh, mút thật mạnh một chút.
Ngứa ngáy, nhưng cũng không đau lắm.
Từ Chính Thanh dừng lại, còn chưa kịp nhíu mày, ngón trỏ của Hứa Điềm đã đặt lên môi anh.
"Có người tới."
Cô túm lấy anh, kéo vào nhà vệ sinh, tìm một gian cách xa, khoá lại.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Chính Thanh đi vào WC nữ, chật vật nín thở nghe ngóng một lát, nhưng cũng không thấy có âm thanh nào khác, rũ mắt nhìn xuống thấy Hứa Điềm đang cười, lúc này anh mới ý thức được mình bị lừa.
Tuy Từ Chính Thanh là người tính tình tốt như vậy, cũng nhịn không được nổi giận.
Đúng, chính là như vậy, chăm sóc ôn nhu hay cao ngạo lạnh lùng không thể với cũng thế. Hứa Điềm muốn nhìn anh xé xuống mặt nạ, tức muốn hộc máu.
Thực hiện được khoái cảm lên men, Hứa Điềm dùng thân thể đẩy Từ Chính Thanh dán lên ván cửa, nhỏ giọng tuyên bố bên vành tai anh: "Tôi muốn hôn anh."
Đầu lưỡi ướt át từng chút một xâm chiếm khoang miệng, cơ thể như có ký ức, chờ Từ Chính Thanh phục hồi tinh thần, hai người sớm đã hôn đến thở hồng hộc.
Cồn là cái cớ, hoặc là thật sự bị bức đến tàn nhẫn, lúc này Từ Chính Thanh cũng không giãy giụa, mặc kệ bản thân mình chìm đắm vào cơn lốc xoáy tình dục do Hứa Điềm manh đến.
Phía dưới cứng ngắc, Từ Chính Thanh dần dần cũng khôn còn thỏa mãn với môi lưỡi giao thoa, một tay anh ôm lấy eo Hứa Điềm, một tay kia xoa bóp trên mông cô vài lần rồi đưa lên đặt trên đầu v*.
Một bàn tay miễn cưỡng có thể nắm lấy, nặng trĩu.
Đúng thật là không nhỏ.
Chớp mắt này, cảm xúc như được thoả mãn xông thẳng lên đỉnh đầu, Từ Chính Thanh kích động thở dốc thật mạnh. Ngón tay anh linh hoạt, dựa vào bản năng xoa bóp, Hứa Điềm tràn ra một tiếng rên rỉ.
Thanh tuyến mê người, kích thích anh càng thêm cứng rắn.
Ngực Hứa Điềm lần đầu tiên bị người khác chạm vào ở bên ngoài, lại là một bàn tay khoẻ khoắn của đàn ông, niết cô vừa đau vừa ngứa.
Cảm giác này quá kỳ lạ.
Cô nhịn không được muốn tránh, nhưng eo bị nắm chặt, tránh cũng không thể tránh.
Giữa động tác này, bụng nhỏ cứng đến đau trướng, cô hoảng loạn tức giận, tay trượt xuống dưới thăm dò cách một lớp quần tây, cố ý nói: "Cứng như vậy?"
Từ Chính Thanh không đáp lời, lại ngẩng lên câu lấy đầu lưỡi Hứa Điềm.
Từ Chính Thanh thay đổi động tác xoa vú, ngón tay cái đè nặng núm vú chậm rãi đảo quanh, sau khi cảm nhận được độ cứng, lại ấn xuống thật mạnh.
"Ưm......"
Cơ thể Điềm run rẩy một chút, phía dưới có thứ gì chảy ra.
Từ Chính Thanh phát ra một tiếng cười nhẹ mơ hồ không rõ, khàn khàn gợi cảm. Gì anh cũng chưa nói, nhưng Hứa Điềm cảm thấy bản thân mình bị cười nhạo.
Hứa Điềm cảm thấy vừa thẹn vừa tức giận, cắn răng mở khoá dây lưng của anh. Khóa quần kéo ra, chất vải thoải mái sang quý tụt xuống thành một đống dưới chân, cách chiếc quần sịp màu đen, Hứa Điềm sờ thấy dương v*t đang nghạnh bang bang của Từ Chính Thanh.
Lúc này, Từ Chính Thanh cũng lột áo lót của Hứa Điềm ra. Đôi vú trắng nõn mềm mại bắn ra, đầu v* là màu hồng nhạt, nho nhỏ, run run rẩy rẩy theo nhũ sóng, đáy mắt anh dục sắc càng sâu.
Từ Chính đậy nắp bồn cầu lại rồi ngồi xuống, kéo Hứa Điềm ngồi ở trên đùi rắn chắc của anh, đôi vú trịa đối diện mặt.
Yết hầu Chính Thanh phát khẩn, hầu kết trên dưới hoạt động, sau khi thoáng bình phục, ách giọng hỏi: "Còn muốn tiếp tục không?"
Hứa Điềm lại đi một bước về phía trước, ngoài miệng Từ Chính Thanh truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
"Hé miệng." Cô nói. Truyện Full
Âm thanh không hề gợn sóng dừng ở bên tai Từ Chính Thanh, giống như mệnh lệnh, lại như đang dụ dỗ.
Từ Chính Thanh bị cồn dâng lên đại não không chịu khống chế nghĩ đến lúc Hứa Điềm ghé vào trên người anh hôn môi, nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ vừa ngang ngược lại ngoan ngoãn.
Anh dùng nghị lực rất lớn mới tìm được lý trí trở về, quay mặt đi, không tiếng động từ chối.
Hứa Điềm cũng không ép buộc, trừng anh một cái, dựa vào tường tiếp tục hút thuốc.
Hút được một nửa, hành lang có hai ông anh say xỉn đi qua, nhìn về phía Hứa Điềm tay đang kẹp điếu thuốc huýt sáo, nhìn sang thấy Từ Chính Thanh nháy mắt vui cười rời đi.
Hứa Điềm cảm thấy không có hứng, ấn tắt thuốc.
Cô cũng chẳng nghiện thuốc lá, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Từ Chính Thanh cầm điếu thuốc đến xuất thần đã bị kích thích. Nhưng lúc này được như mong muốn, lại chẳng có cảm giác thoả mãn gì.
Hứa Điềm nhớ đến mình ra đây để tìm nhà vệ sinh. Hơi lảo đảo xoay người.
Đi được một đoạn, trước sau vẫn có tiếng bước chân vững vàng quanh quẩn, Hứa Điềm không vui lắm, dừng lại: "Đi theo tôi làm gì?"
Từ Chính Thanh nói: "Chỗ này ngư long hỗn hợp, một cô gái nhỏ say khướt như em đi một mình dễ gặp người xấu."
Dịu dàng thân thiện, còn thích xen vào việc của người khác, cùng với người trong phòng học lạnh lùng như băng là hai người khác nhau.
Hứa Điềm bĩu môi: "Hư nhất là anh."
Từ Chính Thanh đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh nữ đợi cô hơn mười phút. Cuối cùng cũng thấy Hứa Điềm lắc lư ra ngoài, cô nhìn qua vẫn chưa tỉnh táo, nhưng mỗi bước đều vững vàng dừng ở dưới chân.
Từ Chính Thanh không rõ cô say tới mức nào, tiến lên định đỡ: "Bạn bè em đâu? Đã rất muộn, nên trở về trường học, nếu không lát nữa quá thời gian đêm không về ngủ lại phải ở bên ngoài."
Âm thanh vẫn ôn hoà, nhưng dáng vẻ dạy dỗ làm Hứa Điềm nhớ đến mẹ mình, luôn gia trưởng làm ra vẻ ta đây, nói ra lời thấm thía cái gì mà bé ngoan mới làm người ta thích.
Hứa Điềm chán ghét muốn chết những lời dạy bảo, chỉ nghĩ làm sao để bịt miệng Từ Chính Thanh. Mà dư vị hai cánh môi mềm mại kia cô đã từng hưởng qua, cũng không tệ lắm.
Hứa Điềm đột nhiên nhón chân lên, ngậm lấy môi dưới của Từ Chính Thanh, mút thật mạnh một chút.
Ngứa ngáy, nhưng cũng không đau lắm.
Từ Chính Thanh dừng lại, còn chưa kịp nhíu mày, ngón trỏ của Hứa Điềm đã đặt lên môi anh.
"Có người tới."
Cô túm lấy anh, kéo vào nhà vệ sinh, tìm một gian cách xa, khoá lại.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Chính Thanh đi vào WC nữ, chật vật nín thở nghe ngóng một lát, nhưng cũng không thấy có âm thanh nào khác, rũ mắt nhìn xuống thấy Hứa Điềm đang cười, lúc này anh mới ý thức được mình bị lừa.
Tuy Từ Chính Thanh là người tính tình tốt như vậy, cũng nhịn không được nổi giận.
Đúng, chính là như vậy, chăm sóc ôn nhu hay cao ngạo lạnh lùng không thể với cũng thế. Hứa Điềm muốn nhìn anh xé xuống mặt nạ, tức muốn hộc máu.
Thực hiện được khoái cảm lên men, Hứa Điềm dùng thân thể đẩy Từ Chính Thanh dán lên ván cửa, nhỏ giọng tuyên bố bên vành tai anh: "Tôi muốn hôn anh."
Đầu lưỡi ướt át từng chút một xâm chiếm khoang miệng, cơ thể như có ký ức, chờ Từ Chính Thanh phục hồi tinh thần, hai người sớm đã hôn đến thở hồng hộc.
Cồn là cái cớ, hoặc là thật sự bị bức đến tàn nhẫn, lúc này Từ Chính Thanh cũng không giãy giụa, mặc kệ bản thân mình chìm đắm vào cơn lốc xoáy tình dục do Hứa Điềm manh đến.
Phía dưới cứng ngắc, Từ Chính Thanh dần dần cũng khôn còn thỏa mãn với môi lưỡi giao thoa, một tay anh ôm lấy eo Hứa Điềm, một tay kia xoa bóp trên mông cô vài lần rồi đưa lên đặt trên đầu v*.
Một bàn tay miễn cưỡng có thể nắm lấy, nặng trĩu.
Đúng thật là không nhỏ.
Chớp mắt này, cảm xúc như được thoả mãn xông thẳng lên đỉnh đầu, Từ Chính Thanh kích động thở dốc thật mạnh. Ngón tay anh linh hoạt, dựa vào bản năng xoa bóp, Hứa Điềm tràn ra một tiếng rên rỉ.
Thanh tuyến mê người, kích thích anh càng thêm cứng rắn.
Ngực Hứa Điềm lần đầu tiên bị người khác chạm vào ở bên ngoài, lại là một bàn tay khoẻ khoắn của đàn ông, niết cô vừa đau vừa ngứa.
Cảm giác này quá kỳ lạ.
Cô nhịn không được muốn tránh, nhưng eo bị nắm chặt, tránh cũng không thể tránh.
Giữa động tác này, bụng nhỏ cứng đến đau trướng, cô hoảng loạn tức giận, tay trượt xuống dưới thăm dò cách một lớp quần tây, cố ý nói: "Cứng như vậy?"
Từ Chính Thanh không đáp lời, lại ngẩng lên câu lấy đầu lưỡi Hứa Điềm.
Từ Chính Thanh thay đổi động tác xoa vú, ngón tay cái đè nặng núm vú chậm rãi đảo quanh, sau khi cảm nhận được độ cứng, lại ấn xuống thật mạnh.
"Ưm......"
Cơ thể Điềm run rẩy một chút, phía dưới có thứ gì chảy ra.
Từ Chính Thanh phát ra một tiếng cười nhẹ mơ hồ không rõ, khàn khàn gợi cảm. Gì anh cũng chưa nói, nhưng Hứa Điềm cảm thấy bản thân mình bị cười nhạo.
Hứa Điềm cảm thấy vừa thẹn vừa tức giận, cắn răng mở khoá dây lưng của anh. Khóa quần kéo ra, chất vải thoải mái sang quý tụt xuống thành một đống dưới chân, cách chiếc quần sịp màu đen, Hứa Điềm sờ thấy dương v*t đang nghạnh bang bang của Từ Chính Thanh.
Lúc này, Từ Chính Thanh cũng lột áo lót của Hứa Điềm ra. Đôi vú trắng nõn mềm mại bắn ra, đầu v* là màu hồng nhạt, nho nhỏ, run run rẩy rẩy theo nhũ sóng, đáy mắt anh dục sắc càng sâu.
Từ Chính đậy nắp bồn cầu lại rồi ngồi xuống, kéo Hứa Điềm ngồi ở trên đùi rắn chắc của anh, đôi vú trịa đối diện mặt.
Yết hầu Chính Thanh phát khẩn, hầu kết trên dưới hoạt động, sau khi thoáng bình phục, ách giọng hỏi: "Còn muốn tiếp tục không?"