Chương 7: Trốn một lát
Hứa Điềm trở về tắm rửa mới phát hiện đáy quần lót ướt dầm dề.
Cô cởi quần áo soi gương trong phòng tắm.
Ngực còn lưu lại xúc cảm khi được đầu lưỡi ướt nóng quét qua, cô nhớ lại cảm giác lúc đó, đau đau ngứa ngứa, tê dại, linh hồn như bị xé thành hai nửa.
Hứa Điềm cắn môi, học dáng vẻ của Từ Chính Thanh dùng tay trái bắt lấy ngực mình xoa nắn, quét qua quét lại, nhưng chẳng có khoái cảm gì đặc biệt, ngoài cơn đau mỏng manh, dùng cả tay phải và tay trái sờ nắn, không một gợn sóng.
Hứa Điềm dừng lại.
Cô mở vòi sen trên đầu, nước ấm nháy mắt tưới vào trên đầu, cô bỗng nhiên mới ý thức được, sự việc này hình như không còn cách nào có thể khống chế.
Cô có cảm tình đối với Từ Chính Thanh, về điểm này, thân thể đã không phủ nhận. Vừa rồi cô có chút tức giận, vì Từ Chính Thanh từ chối mình.
Đây cũng không phải là một điều tốt.
Hứa Điềm tâm phiền ý loạn, tắm rửa xong lăn ra ngủ, ngày hôm sau thức dậy mới phát hiện, chiếc vòng đeo trên cổ không thấy đâu nữa.
Đường Vưu Giai nói lúc đi ăn còn thấy cô đeo, hẳn là rơi lúc ở KTV rơi hoặc ở trên đường, nhưng trở về cũng tìm không thấy.
Từ toilet KTV đi ra, Đường Vưu Giai nói: "WC đều đã tìm,chắc không tìm được rồi, vòng đó có đắt lắm không?"
"Không đắt lắm."
Nhưng lại là đồ vật bà nội để lại cho cô, không thể tính bằng tiền.
Hứa Điềm nghĩ đến Từ Chính Thanh. Có thể hôm qua lúc anh cởi áo của cô ra đã bị rơi? Cô không thể bỏ qua bất kì khả năng nào.
Trong nhóm lớp tiếng Anh có Từ Chính Thanh, Hứa Điềm add thêm bạn, nửa ngày không thấy phản hồi lại, cô trực tiếp gọi điện qua.
Từ Chính Thanh đang không bận, điện thoại vang lên chưa đến vài giây đã được nhận, Hứa Điềm còn đang nghĩ xem gọi tên hay gọi là thầy giáo, bên kia đã mở miệng trước.
"Hứa Điềm?"
Âm thanh người đàn ông thong thả ôn hòa truyền qua điện thoại, như có ma lực, làm con người bình yên đến lạ.
Hứa Điềm hẫng một giây: "...... Là tôi."
Từ Chính Thanh lại nói: "Em tìm vòng cổ phải không? Hôm qua rơi ở quần tôi, lần sau gặp sẽ trả cho em, đừng có gấp."
Đừng có gấp.
Hứa Điềm đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tìm lại được, lại bị ba từ này của anh chọc trúng.
Đầu mũi đột nhiên chua xót, cô không muốn chờ thêm một phút nào nữa:
"Không cần, anh ở đâu, tôi đến lấy."
Nhà Từ Chính Thanh cách trường học không xa lắm, Hứa Điềm bắt xe đến đó cũng chỉ cần nửa giờ, trở về vẫn có thể đọc sách.
Kế hoạch của Hứa Điềm đã chuẩn bị tốt.
Nhưng trời mưa gió thất thường, đi trên đường có mưa, thật vất vả đợi mưa tạnh, lại gặp phải bạn Từ Chính Thanh đến nhà tìm anh.
Cũng không biết Từ Chính Thanh là nghĩ như thế nào, vậy mà theo bản năng đem Hứa Điềm đẩy vào nhà vệ sinh, hơn nữa còn bảo cô đừng lên tiếng.
Cuối cùng quan hệ bây giờ của hai người là thầy giáo và học sinh, lén lút nên trốn tránh khỏi mắt người khác. Đặc biệt là lúc này hai người họ quan hệ vẫn không được chính đáng.
Hứa Điềm lý giải.
Nhưng bạn anh ngồi ngốc cũng tận năm mươi phút, không biết hai người đàn ông còn có thể nói chuyện gì được?
Hứa Điềm không ngốc được một chỗ lâu như vậy, lặng lẽ nghiêng tai ghé vào trên cửa, mơ hồ nghe thấy giọng nói đàn ông xa lạ:
"Dù sao ngày mai cậu không có việc gì, gặp một lần cũng không sao, mặt đẹp dáng ngon, tin tôi đi, cậu sẽ thích, nếu không thích thì đổi người khác, chỗ của tôi...."
?
Hóa ra bạn Từ Chính Thanh đang dẫn mối?
Hứa Điềm thở phì phò ngồi trên bồn cầu, càng nghĩ càng không thể hiểu được, cô cùng Từ Chính Thanh hôm nay cũng không làm chuyện gì quá đáng, vì sao lại phải trốn tránh trong này?
Cô cởi quần áo soi gương trong phòng tắm.
Ngực còn lưu lại xúc cảm khi được đầu lưỡi ướt nóng quét qua, cô nhớ lại cảm giác lúc đó, đau đau ngứa ngứa, tê dại, linh hồn như bị xé thành hai nửa.
Hứa Điềm cắn môi, học dáng vẻ của Từ Chính Thanh dùng tay trái bắt lấy ngực mình xoa nắn, quét qua quét lại, nhưng chẳng có khoái cảm gì đặc biệt, ngoài cơn đau mỏng manh, dùng cả tay phải và tay trái sờ nắn, không một gợn sóng.
Hứa Điềm dừng lại.
Cô mở vòi sen trên đầu, nước ấm nháy mắt tưới vào trên đầu, cô bỗng nhiên mới ý thức được, sự việc này hình như không còn cách nào có thể khống chế.
Cô có cảm tình đối với Từ Chính Thanh, về điểm này, thân thể đã không phủ nhận. Vừa rồi cô có chút tức giận, vì Từ Chính Thanh từ chối mình.
Đây cũng không phải là một điều tốt.
Hứa Điềm tâm phiền ý loạn, tắm rửa xong lăn ra ngủ, ngày hôm sau thức dậy mới phát hiện, chiếc vòng đeo trên cổ không thấy đâu nữa.
Đường Vưu Giai nói lúc đi ăn còn thấy cô đeo, hẳn là rơi lúc ở KTV rơi hoặc ở trên đường, nhưng trở về cũng tìm không thấy.
Từ toilet KTV đi ra, Đường Vưu Giai nói: "WC đều đã tìm,chắc không tìm được rồi, vòng đó có đắt lắm không?"
"Không đắt lắm."
Nhưng lại là đồ vật bà nội để lại cho cô, không thể tính bằng tiền.
Hứa Điềm nghĩ đến Từ Chính Thanh. Có thể hôm qua lúc anh cởi áo của cô ra đã bị rơi? Cô không thể bỏ qua bất kì khả năng nào.
Trong nhóm lớp tiếng Anh có Từ Chính Thanh, Hứa Điềm add thêm bạn, nửa ngày không thấy phản hồi lại, cô trực tiếp gọi điện qua.
Từ Chính Thanh đang không bận, điện thoại vang lên chưa đến vài giây đã được nhận, Hứa Điềm còn đang nghĩ xem gọi tên hay gọi là thầy giáo, bên kia đã mở miệng trước.
"Hứa Điềm?"
Âm thanh người đàn ông thong thả ôn hòa truyền qua điện thoại, như có ma lực, làm con người bình yên đến lạ.
Hứa Điềm hẫng một giây: "...... Là tôi."
Từ Chính Thanh lại nói: "Em tìm vòng cổ phải không? Hôm qua rơi ở quần tôi, lần sau gặp sẽ trả cho em, đừng có gấp."
Đừng có gấp.
Hứa Điềm đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tìm lại được, lại bị ba từ này của anh chọc trúng.
Đầu mũi đột nhiên chua xót, cô không muốn chờ thêm một phút nào nữa:
"Không cần, anh ở đâu, tôi đến lấy."
Nhà Từ Chính Thanh cách trường học không xa lắm, Hứa Điềm bắt xe đến đó cũng chỉ cần nửa giờ, trở về vẫn có thể đọc sách.
Kế hoạch của Hứa Điềm đã chuẩn bị tốt.
Nhưng trời mưa gió thất thường, đi trên đường có mưa, thật vất vả đợi mưa tạnh, lại gặp phải bạn Từ Chính Thanh đến nhà tìm anh.
Cũng không biết Từ Chính Thanh là nghĩ như thế nào, vậy mà theo bản năng đem Hứa Điềm đẩy vào nhà vệ sinh, hơn nữa còn bảo cô đừng lên tiếng.
Cuối cùng quan hệ bây giờ của hai người là thầy giáo và học sinh, lén lút nên trốn tránh khỏi mắt người khác. Đặc biệt là lúc này hai người họ quan hệ vẫn không được chính đáng.
Hứa Điềm lý giải.
Nhưng bạn anh ngồi ngốc cũng tận năm mươi phút, không biết hai người đàn ông còn có thể nói chuyện gì được?
Hứa Điềm không ngốc được một chỗ lâu như vậy, lặng lẽ nghiêng tai ghé vào trên cửa, mơ hồ nghe thấy giọng nói đàn ông xa lạ:
"Dù sao ngày mai cậu không có việc gì, gặp một lần cũng không sao, mặt đẹp dáng ngon, tin tôi đi, cậu sẽ thích, nếu không thích thì đổi người khác, chỗ của tôi...."
?
Hóa ra bạn Từ Chính Thanh đang dẫn mối?
Hứa Điềm thở phì phò ngồi trên bồn cầu, càng nghĩ càng không thể hiểu được, cô cùng Từ Chính Thanh hôm nay cũng không làm chuyện gì quá đáng, vì sao lại phải trốn tránh trong này?