Chương : 12
12.
Lam Hi Thần chậm rãi bước tới, trên mặt vẫn mang nét cười ấm áp như gió xuân, cúi xuống sờ sờ lên đầu một đứa bé, mềm giọng hỏi:
"Bài tập buổi sáng đã làm xong chưa?"
Đám hài tử trăm miệng như một:
"Làm xong rồi ạ!"
Hiển nhiên là bọn nó vô cùng thích Trạch Vu Quân. Lam Hi Thần ổn định đám hài tử xong mới quay lại nhìn hai người, nhẹ gật đầu với Lam Vong Cơ, nói:
"Vong Cơ, quả nhiên là đệ ở đây."
Lam Vong Cơ: "..."
Y đang vô cùng khẩn trương, trên trán thậm chí còn có một tầng mồ hôi mỏng, trong lúc nhất thời quên cả hành lễ gọi huynh trưởng, chỉ theo thói quen cúi thấp đầu. Ánh mắt của Lam Hi Thần lẳng lặng lướt qua người y, khiến trong lòng hai người không khỏi lo lắng, cuối cùng đúng là rơi trên người Ngụy Vô Tiện một thân áo trắng đang đứng cạnh y, cười nói:
"Vị này là?"
Lam Vong Cơ: "..."
Khóe miệng y giật giật, nhìn kỹ còn thấy cánh môi có chút run rẩy. Ngụy Vô Tiện lại phản ứng cực nhanh, mau chóng bước tới trước một bước, hành lễ với Lam Hi Thần, nói:
"Tại hạ Mạc gia trang Mạc Huyền Vũ, gặp qua Lam tông chủ. Mạc mỗ không mời mà đến, thứ xin tông chủ thứ tội."
"Mạc công tử."
Lam Hi Thần cũng đáp lễ, không biết có phải là do ảo giác của Ngụy Vô Tiện hay không, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của Lam Hi Thần nhìn hai người bọn họ lúc này vô cùng ý vị thâm trường. Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy Lam Hi Thần nói tiếp:
"Hình như quan hệ của Mạc công tử cùng Vong Cơ cũng không tệ?"
Lam Vong Cơ: "Đệ..."
Ngụy Vô Tiện như cũ cướp lời y, nói:
"Trong một lần săn đêm, ngoài ý muốn ta gặp phải nguy hiểm, cũng may được Hàm Quang Quân ra tay giúp đỡ, tiện miệng tán gẫu vài câu. Cho nên hôm nay mới cố ý đến đây bái phỏng."
Lam Hi Thần cười nói:
"Mạc công tử đến thật đúng lúc."
Ngụy Vô Tiện cũng cười:
"Thật vậy sao."
Hiện tại hắn đã nghĩ kỹ, cho dù thế nào hắn cũng phải đánh bừa để qua cửa... Không biết mộng cảnh này có thể tiếp tục bao lâu, đành đi đến đâu hay đến đó vậy. Có Lam Vong Cơ giúp hắn nói chuyện, cho dù Lam Hi Thần có sinh lòng nghi ngờ thì trong một thời gian ngắn cũng không tra ra được.
Trời cao phù hộ, để hắn sống yên ổn qua một ngày này đi...
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lại nói thêm:
"Đột ngột bái phỏng vốn đã là thất lễ, ta chỉ hàn huyên cùng Hàm Quang Quân mấy câu rồi sẽ lập tức cáo từ, không quấy rầy quý phủ lâu."
Lam Hi Thần lại nói:
"Không sao. Đã là bạn của Vong Cơ, khó có dịp đến chơi một chuyến, sao không ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thêm mấy ngày?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Thật sự lần đầu tiên hắn có cảm giác, Lam đại ca trên mặt luôn cười đến xuân phong ấm áp lại khó chơi đến vậy.
Không chỉ lòng hắn nóng như lửa đốt, mà Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh giương mắt không chen lời vào cũng đứng ngồi không yên. Thấy Ngụy Vô Tiện trong lúc nhất thời không nói gì, cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội ngắt lời hai người, nói:
"Huynh trưởng tìm đệ, là có việc gì sao?"
Ánh mắt của Lam Hi Thần một lần nữa lại vòng về trên người y, ôn hòa cười nói:
"Chỉ lo nói chuyện cùng Mạc công tử cho nên quên mất. Vong Cơ, đúng là ta tìm đệ có chuyện."
Lam Vong Cơ thấy vậy liền đi sang một bên, nói chuyện cùng Lam Hi Thần. Ngụy Vô Tiện ngây người đứng im tại chỗ, trơ mắt hình hai người đi xa, thật sự không tìm được lý do gì để ngăn cản hay đi theo... Lam Hi Thần không nhắc đến chuyện lúc nãy là đã tốt lắm rồi. Nếu thật sự nhắc đến, có khi nào Lam Trạm sẽ nói toàn bộ với huynh trưởng của y hay không? Coi như y có ý bao che, những nhất định y không thể nói dối để giấu giếm Lam Hi Thần được.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng nóng lòng, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang kéo nhẹ y phục của mình. Cúi đầu nhìn xuống, hắn đã bị một đám tiểu tử thối trong viện bao quanh, từng đứa một tò mò ngẩng đầu đánh giá hắn. Hài tử khi nãy nói đặc biệt nhiều còn lớn mật túm lấy góc áo của hắn, ngửa cổ lên nãi thanh nãi khí hỏi:
"Người thật sự là bạn của Hàm Quang Quân sao?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hiện tại hắn căn bản là không rảnh để đối phó với đám hài tử này, có chút điên đầu, trong lòng hạ quyết tâm: Không được, cho dù thế nào hắn cũng không thể để Lam Vong Cơ một mình nói chuyện với Lam Hi Thần. Hắn nhất định phải theo sau!
Mặc dù nghe lén người khác nói chuyện thật là đáng khinh thường, nhưng trước mắt hắn không thể quản nhiều như vậy.
Lam Hi Thần chậm rãi bước tới, trên mặt vẫn mang nét cười ấm áp như gió xuân, cúi xuống sờ sờ lên đầu một đứa bé, mềm giọng hỏi:
"Bài tập buổi sáng đã làm xong chưa?"
Đám hài tử trăm miệng như một:
"Làm xong rồi ạ!"
Hiển nhiên là bọn nó vô cùng thích Trạch Vu Quân. Lam Hi Thần ổn định đám hài tử xong mới quay lại nhìn hai người, nhẹ gật đầu với Lam Vong Cơ, nói:
"Vong Cơ, quả nhiên là đệ ở đây."
Lam Vong Cơ: "..."
Y đang vô cùng khẩn trương, trên trán thậm chí còn có một tầng mồ hôi mỏng, trong lúc nhất thời quên cả hành lễ gọi huynh trưởng, chỉ theo thói quen cúi thấp đầu. Ánh mắt của Lam Hi Thần lẳng lặng lướt qua người y, khiến trong lòng hai người không khỏi lo lắng, cuối cùng đúng là rơi trên người Ngụy Vô Tiện một thân áo trắng đang đứng cạnh y, cười nói:
"Vị này là?"
Lam Vong Cơ: "..."
Khóe miệng y giật giật, nhìn kỹ còn thấy cánh môi có chút run rẩy. Ngụy Vô Tiện lại phản ứng cực nhanh, mau chóng bước tới trước một bước, hành lễ với Lam Hi Thần, nói:
"Tại hạ Mạc gia trang Mạc Huyền Vũ, gặp qua Lam tông chủ. Mạc mỗ không mời mà đến, thứ xin tông chủ thứ tội."
"Mạc công tử."
Lam Hi Thần cũng đáp lễ, không biết có phải là do ảo giác của Ngụy Vô Tiện hay không, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của Lam Hi Thần nhìn hai người bọn họ lúc này vô cùng ý vị thâm trường. Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy Lam Hi Thần nói tiếp:
"Hình như quan hệ của Mạc công tử cùng Vong Cơ cũng không tệ?"
Lam Vong Cơ: "Đệ..."
Ngụy Vô Tiện như cũ cướp lời y, nói:
"Trong một lần săn đêm, ngoài ý muốn ta gặp phải nguy hiểm, cũng may được Hàm Quang Quân ra tay giúp đỡ, tiện miệng tán gẫu vài câu. Cho nên hôm nay mới cố ý đến đây bái phỏng."
Lam Hi Thần cười nói:
"Mạc công tử đến thật đúng lúc."
Ngụy Vô Tiện cũng cười:
"Thật vậy sao."
Hiện tại hắn đã nghĩ kỹ, cho dù thế nào hắn cũng phải đánh bừa để qua cửa... Không biết mộng cảnh này có thể tiếp tục bao lâu, đành đi đến đâu hay đến đó vậy. Có Lam Vong Cơ giúp hắn nói chuyện, cho dù Lam Hi Thần có sinh lòng nghi ngờ thì trong một thời gian ngắn cũng không tra ra được.
Trời cao phù hộ, để hắn sống yên ổn qua một ngày này đi...
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lại nói thêm:
"Đột ngột bái phỏng vốn đã là thất lễ, ta chỉ hàn huyên cùng Hàm Quang Quân mấy câu rồi sẽ lập tức cáo từ, không quấy rầy quý phủ lâu."
Lam Hi Thần lại nói:
"Không sao. Đã là bạn của Vong Cơ, khó có dịp đến chơi một chuyến, sao không ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thêm mấy ngày?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Thật sự lần đầu tiên hắn có cảm giác, Lam đại ca trên mặt luôn cười đến xuân phong ấm áp lại khó chơi đến vậy.
Không chỉ lòng hắn nóng như lửa đốt, mà Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh giương mắt không chen lời vào cũng đứng ngồi không yên. Thấy Ngụy Vô Tiện trong lúc nhất thời không nói gì, cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội ngắt lời hai người, nói:
"Huynh trưởng tìm đệ, là có việc gì sao?"
Ánh mắt của Lam Hi Thần một lần nữa lại vòng về trên người y, ôn hòa cười nói:
"Chỉ lo nói chuyện cùng Mạc công tử cho nên quên mất. Vong Cơ, đúng là ta tìm đệ có chuyện."
Lam Vong Cơ thấy vậy liền đi sang một bên, nói chuyện cùng Lam Hi Thần. Ngụy Vô Tiện ngây người đứng im tại chỗ, trơ mắt hình hai người đi xa, thật sự không tìm được lý do gì để ngăn cản hay đi theo... Lam Hi Thần không nhắc đến chuyện lúc nãy là đã tốt lắm rồi. Nếu thật sự nhắc đến, có khi nào Lam Trạm sẽ nói toàn bộ với huynh trưởng của y hay không? Coi như y có ý bao che, những nhất định y không thể nói dối để giấu giếm Lam Hi Thần được.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng nóng lòng, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang kéo nhẹ y phục của mình. Cúi đầu nhìn xuống, hắn đã bị một đám tiểu tử thối trong viện bao quanh, từng đứa một tò mò ngẩng đầu đánh giá hắn. Hài tử khi nãy nói đặc biệt nhiều còn lớn mật túm lấy góc áo của hắn, ngửa cổ lên nãi thanh nãi khí hỏi:
"Người thật sự là bạn của Hàm Quang Quân sao?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hiện tại hắn căn bản là không rảnh để đối phó với đám hài tử này, có chút điên đầu, trong lòng hạ quyết tâm: Không được, cho dù thế nào hắn cũng không thể để Lam Vong Cơ một mình nói chuyện với Lam Hi Thần. Hắn nhất định phải theo sau!
Mặc dù nghe lén người khác nói chuyện thật là đáng khinh thường, nhưng trước mắt hắn không thể quản nhiều như vậy.