Chương : 5
5.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy biểu cảm của mình lúc này chắc hẳn là rất đáng sợ... Bởi vì cùng lắm hắn chỉ mới tiến lên phía trước một bước, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đàn thì Lam Vong Cơ đã vội đứng lên, động tác khẩn trương vô cùng, suýt chút nữa đã đụng đổ cả Vong Cơ cầm.
Ngụy Vô Tiện càng tiến về phía trước, Lam Vong Cơ lại càng lùi về phía sau. Từng bước, từng bước một, cho đến khi lưng dán vào vách tường, không thể nào lui được nữa. Ngụy Vô Tiện căn bản không có cách nào áp chế sự run rẩy trong giọng nói của chính mình:
"Lam Trạm..."
Tình trạng của Lam Vong Cơ so với hắn còn tệ hơn, dựa vào tường, mơ hồ nói:
"Ngươi..."
Nhìn nhau một lúc, Ngụy Vô Tiện mới lấy lại được bình tĩnh. Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, hắn rút Trần Tình đang cắm bên hông, đặt ngang trên môi, thổi lên một khúc. Chính là từ khúc năm đó Lam Vong Cơ đã ngâm cho hắn nghe ở trong động Huyền Vũ, sau này được đặt tên là "Vong Tiện".
"..."
Giai điệu vừa vang lên, trong chốc lát hai mắt Lam Vong Cơ càng mở lớn hơn, hai tay bấu chặt vào vách tường, hoàn toàn dựa hẳn vào đó. Cứ như thể chỉ cần buông tay, cả thân hình cao lớn của y sẽ ngay lập tức tuột xuống.
Ngụy Vô Tiện thổi xong một khúc, ngẩng đầu lên nhìn Lam Vong Cơ, vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Lam Trạm, ta là Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ: "..."
"Là Ngụy Anh khi cầu học ở nhà ngươi cực kỳ nghịch ngợm, lúc nào cũng nhao nhao ồn ào. Ta lén tráo xuân cung đồ lừa ngươi xem, còn đưa cho ngươi hai con thỏ đực."
"Về sau trong động Huyền Vũ, chúng ta cùng nhau giết con Đồ Lục Huyền Vũ kia. Ta chui vào trong vỏ dụ nó, còn ngươi ở bên ngoài dùng Huyền Sát thuật, dây dưa tận mấy canh giờ."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói:
"Là Ngụy Anh cho dù thế nào cũng không chịu nghe lời người khuyên, không chịu cùng ngươi về nhà."
"Là Ngụy Anh mang kết cục phải bỏ mình ở Loạn Táng Cương..."
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: "Ngươi... đoạt xá ư?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không phải là đoạt xá, là ta được người khác tự nguyện hiến xá." Hắn đưa tay lên, chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, nói: "Thân thể của ta bây giờ, là một thiếu niên tên Mạc Huyền Vũ."
Lam Vong Cơ:
"Chuyện này..."
Ngụy Vô Tiện bước một bước tới gần Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, ta không phải là tâm ma của ngươi. Ta là người sống sờ sờ. Ngươi xem, ngươi có thể chạm đến ta có đúng không? Ngươi chạm như thế nào, ta cũng sẽ không biến mất. Đàn bao nhiêu khúc Thanh Tâm âm, ta vẫn sẽ ở đây."
Hắn bắt lấy tay Lam Vong Cơ, đem nó dán lên lồng ngực mình, trân trọng vô cùng nói:
"Lam Trạm, ta là Ngụy Anh, là Ngụy Anh của ngươi."
Lam Vong Cơ: "..."
Dường như là đã phải chịu một phen kinh hãi tột độ, toàn thân trên dưới của Lam Vong Cơ đều run lẩy bẩy. Lý trí nói cho y biết, trên đời này tuyệt đối sẽ không có chuyện hoang đường như vậy. Nhưng sâu trong đáy lòng lại có một giọng nói không ngừng kêu gọi y, không kịp chờ đợi mà thúc giục y, khiến y tin tưởng từng câu từng chữ của người đang đứng trước mặt.
Y cắn chặt răng, nhưng vẫn không cách nào khống chế được mà mở miệng, cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào trầm thấp, sau đó mới có thể mờ mịt tìm lại thanh âm, khàn khàn nói:
"Ngụy... Anh?"
Ngụy Vô Tiện dùng sức gật đầu, siết chặt tay y hơn, nói:
"Đúng, là ta!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh... thật sự là ngươi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng! Là ta!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ừ, ta ở đây!"
"..." Lam Vong Cơ khó khăn đứng thẳng dậy, run rẩy vươn cánh tay còn lại ra, lên tiếng: "Ta có thể...?"
Ngụy Vô Tiện lập tức đáp:
"Có thể!"
Vừa dứt lời, hắn liền bị người ta ôm lấy. Dùng sức siết chặt đến mức như muốn đem hắn dung nhập vào máu thịt bên trong, khiến xương cốt toàn thân hắn đều đau đến mức nhè nhẹ run lên. Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy biểu cảm của Lam Vong Cơ lúc này, nhưng lại có thể cảm nhận được thân thể của người ôm hắn đang cật lực run rẩy. Hắn không cách nào xác định được có phải là trên bờ vai mình đang ướt hay không, nhưng hắn lại rất rõ ràng trên khóe mi mình có một giọt lệ đang trào ra.
Hắn không dám dùng sức siết chặt lấy Lam Vong Cơ như cái cách mà người kia đang ôm hắn, bởi vì hắn còn cố kỵ vết thương trên lưng y. Hai tay lúng túng giữa không trung hồi lâu, cuối cùng lại đặt lên bả vai của Lam Vong Cơ, mười đầu ngón tay bấu thật chặt vào vai áo y.
"Lam Trạm, Lam Trạm."
Ngụy Vô Tiện ở bên tai Lam Vong Cơ tha thiết lặp đi lặp lại:
"Ta về rồi, ta đã trở về."
"Ngươi đừng sợ."
"Đều đã qua rồi..."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy biểu cảm của mình lúc này chắc hẳn là rất đáng sợ... Bởi vì cùng lắm hắn chỉ mới tiến lên phía trước một bước, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đàn thì Lam Vong Cơ đã vội đứng lên, động tác khẩn trương vô cùng, suýt chút nữa đã đụng đổ cả Vong Cơ cầm.
Ngụy Vô Tiện càng tiến về phía trước, Lam Vong Cơ lại càng lùi về phía sau. Từng bước, từng bước một, cho đến khi lưng dán vào vách tường, không thể nào lui được nữa. Ngụy Vô Tiện căn bản không có cách nào áp chế sự run rẩy trong giọng nói của chính mình:
"Lam Trạm..."
Tình trạng của Lam Vong Cơ so với hắn còn tệ hơn, dựa vào tường, mơ hồ nói:
"Ngươi..."
Nhìn nhau một lúc, Ngụy Vô Tiện mới lấy lại được bình tĩnh. Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, hắn rút Trần Tình đang cắm bên hông, đặt ngang trên môi, thổi lên một khúc. Chính là từ khúc năm đó Lam Vong Cơ đã ngâm cho hắn nghe ở trong động Huyền Vũ, sau này được đặt tên là "Vong Tiện".
"..."
Giai điệu vừa vang lên, trong chốc lát hai mắt Lam Vong Cơ càng mở lớn hơn, hai tay bấu chặt vào vách tường, hoàn toàn dựa hẳn vào đó. Cứ như thể chỉ cần buông tay, cả thân hình cao lớn của y sẽ ngay lập tức tuột xuống.
Ngụy Vô Tiện thổi xong một khúc, ngẩng đầu lên nhìn Lam Vong Cơ, vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Lam Trạm, ta là Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ: "..."
"Là Ngụy Anh khi cầu học ở nhà ngươi cực kỳ nghịch ngợm, lúc nào cũng nhao nhao ồn ào. Ta lén tráo xuân cung đồ lừa ngươi xem, còn đưa cho ngươi hai con thỏ đực."
"Về sau trong động Huyền Vũ, chúng ta cùng nhau giết con Đồ Lục Huyền Vũ kia. Ta chui vào trong vỏ dụ nó, còn ngươi ở bên ngoài dùng Huyền Sát thuật, dây dưa tận mấy canh giờ."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói:
"Là Ngụy Anh cho dù thế nào cũng không chịu nghe lời người khuyên, không chịu cùng ngươi về nhà."
"Là Ngụy Anh mang kết cục phải bỏ mình ở Loạn Táng Cương..."
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: "Ngươi... đoạt xá ư?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không phải là đoạt xá, là ta được người khác tự nguyện hiến xá." Hắn đưa tay lên, chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, nói: "Thân thể của ta bây giờ, là một thiếu niên tên Mạc Huyền Vũ."
Lam Vong Cơ:
"Chuyện này..."
Ngụy Vô Tiện bước một bước tới gần Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, ta không phải là tâm ma của ngươi. Ta là người sống sờ sờ. Ngươi xem, ngươi có thể chạm đến ta có đúng không? Ngươi chạm như thế nào, ta cũng sẽ không biến mất. Đàn bao nhiêu khúc Thanh Tâm âm, ta vẫn sẽ ở đây."
Hắn bắt lấy tay Lam Vong Cơ, đem nó dán lên lồng ngực mình, trân trọng vô cùng nói:
"Lam Trạm, ta là Ngụy Anh, là Ngụy Anh của ngươi."
Lam Vong Cơ: "..."
Dường như là đã phải chịu một phen kinh hãi tột độ, toàn thân trên dưới của Lam Vong Cơ đều run lẩy bẩy. Lý trí nói cho y biết, trên đời này tuyệt đối sẽ không có chuyện hoang đường như vậy. Nhưng sâu trong đáy lòng lại có một giọng nói không ngừng kêu gọi y, không kịp chờ đợi mà thúc giục y, khiến y tin tưởng từng câu từng chữ của người đang đứng trước mặt.
Y cắn chặt răng, nhưng vẫn không cách nào khống chế được mà mở miệng, cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào trầm thấp, sau đó mới có thể mờ mịt tìm lại thanh âm, khàn khàn nói:
"Ngụy... Anh?"
Ngụy Vô Tiện dùng sức gật đầu, siết chặt tay y hơn, nói:
"Đúng, là ta!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh... thật sự là ngươi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng! Là ta!"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ừ, ta ở đây!"
"..." Lam Vong Cơ khó khăn đứng thẳng dậy, run rẩy vươn cánh tay còn lại ra, lên tiếng: "Ta có thể...?"
Ngụy Vô Tiện lập tức đáp:
"Có thể!"
Vừa dứt lời, hắn liền bị người ta ôm lấy. Dùng sức siết chặt đến mức như muốn đem hắn dung nhập vào máu thịt bên trong, khiến xương cốt toàn thân hắn đều đau đến mức nhè nhẹ run lên. Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy biểu cảm của Lam Vong Cơ lúc này, nhưng lại có thể cảm nhận được thân thể của người ôm hắn đang cật lực run rẩy. Hắn không cách nào xác định được có phải là trên bờ vai mình đang ướt hay không, nhưng hắn lại rất rõ ràng trên khóe mi mình có một giọt lệ đang trào ra.
Hắn không dám dùng sức siết chặt lấy Lam Vong Cơ như cái cách mà người kia đang ôm hắn, bởi vì hắn còn cố kỵ vết thương trên lưng y. Hai tay lúng túng giữa không trung hồi lâu, cuối cùng lại đặt lên bả vai của Lam Vong Cơ, mười đầu ngón tay bấu thật chặt vào vai áo y.
"Lam Trạm, Lam Trạm."
Ngụy Vô Tiện ở bên tai Lam Vong Cơ tha thiết lặp đi lặp lại:
"Ta về rồi, ta đã trở về."
"Ngươi đừng sợ."
"Đều đã qua rồi..."