Chương 26: Chạm mặt
Chuẩn bị đi kí hợp đồng đột nhiên có một cuộc gọi lạ gọi tới
Vốn dĩ ban đầu cô không định nghe nhưng lại vô tình nhấn vào
Cảnh Vi: / bà cô của tôi ơi, mai là lễ đính hôn của tớ rồi đấy, cậu có nhớ không vậy? /
Khương Ninh Ngọc: / đương nhiên là tớ nhớ rồi, haha tớ chuẩn bị lên máy bay đây /
Cảnh Vi: / vậy còn được, tớ đợi cậu /
Khương Ninh Ngọc: / được được, tớ lên máy bay đây /
Cảnh Vi: / tạm biệt /
Trời ơi vậy mà thực sự cô lại quên mất chuyện long trọng này
Nhìn hợp đồng trong tay cô vội vàng đến điểm hẹn
Ngồi trên ghế cô vội vàng đặt vé máy bay
…
Khi đang bàn hợp đồng cô vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, bình tĩnh nghe đối tác trò chuyện
Sau một hồi đàm phán mọi chuyện cuối cùng cũng êm xuôi
Đứng trên đường cô vội bắt xe mà con đường này không có lấy một chiếc taxi nào
Đang lo lắng đứng ngồi không yên tự nhiên một chiếc xe sang trọng tấp vào lề chỗ cô đang đứng
Sau khi kính xe được hạ xuống lại lộ ra khuôn mặt của Kính Bắc Đình
Bối rối cô không biết làm gì đột nhiên anh ta cất tiếng [ lên đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi, tôi đang đợi taxi rồi ]
Kính Bắc Đình: [ con đường này không có taxi đâu, chỗ này rất trang trọng đều là những người có điều kiện mới đến đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy đành làm phiền anh rồi ]
Bây giờ còn từ chối khéo cô chỉ còn nước đi bộ về thôi, chuyện cũ cứ tạm thời vứt sau đầu vậy
Mở cửa cô bước vào, tài xế khi thấy cô vừa ngồi xuống liền kéo màn che lên khiến cô bối rối trong giây lát
Khương Ninh Ngọc: [ đưa tôi về khách sạn xxx là được ]
Tài xế: [ đã rõ ]
Sau tiếng nói đó không khí nhanh chóng chìm vào khoảng không vắng lặng
Không khí đang vô cùng bối rối, cô khẽ liếc nhìn Kính Bắc Đình, thấy anh đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ
Khương Ninh Ngọc không nhanh không chậm mà nói một câu [ hôm nay thực sự rất cảm ơn Kính tổng đã cho tôi hóa gian trở về ]
Đáp lại cô lại là một màn yên tĩnh khác
Cô cũng không quá khó xử mà chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ
Một lúc sau Kính Bắc Đình mới đáp lại cô một câu [ tại sao lại từ chối? ]
Khương Ninh Ngọc nhất thời không biết chuyện gì nhìn Kính Bắc Đình đầy vẻ hỏi chấm
Kính Bắc Đình: [ hợp đồng ]
Khương Ninh Ngọc: [ à hóa ra là chuyện đó, tại tôi thấy có người phù hợp hơn tôi ]
Kính Bắc Đình: [ khinh thường bản thân như vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên không. Tôi chỉ cảm thấy dự án này tôi đảm nhận có vẻ không được tốt thôi ]
Kính Bắc Đình không nói thêm lời thừa thãi gì nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi
Bây giờ đã là 3h chiều, cô đặt vé lúc 7h tối mong là vẫn kịp
Xe vẫn đang đi với tốc độ nhanh nhưng cô lại cảm thấy xe này hôm nay đặc biệt đi chậm vậy
Sau 30p ngồi trên xe cuối cùng cũng được giải thoát
Nhanh chóng tạm biệt rồi cô đi về phía khách sạn
Đi lên phòng cô mới thở phào trong lòng
Nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô vội vàng vơ tạm mấy bộ quần áo
Nhìn đồng hồ đã gần 5h, không kịp suy nghĩ cô vội vàng bắt xe đi đến sân bay
Chỗ cô ở không quá xa sân bay nhưng hiện tại đang tắc đường đoán chừng 1 tiếng nữa cô mới có mặt được
Ngồi trên xe cô vội vội vàng vàng mà trang điểm lại
Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt bồng bềnh, chiếc váy không quá đặc biệt nhưng đặc biệt trẻ trung. Thật sự cô không nghĩ bản thân lại mặc chiếc váy này, nãy quá khẩn trương mà cô vơ tạm trong tủ đồ
Bây giờ không còn giờ phút để hối hận cô chỉ đành trang điểm theo tông hồng một chút
Vì quá tắc đường mà hơn 1 tiếng sau cô mới có mặt ở sân bay
Sắp đến giờ lên phía xa xa vậy mà tình cờ cô lại gặp Kính Bắc Đình
Cô cảm thấy bản thân quá đen đủi, sao hôm nay cứ phải dính vào Kính Bắc Đình vậy trời
Lên được chuyến bay êm xuôi cô mới thở phào nhẹ nhõm
Cô nhanh chóng ngủ một giấc để nạp lại sức lực đã cạn kiệt
Vốn dĩ ban đầu cô không định nghe nhưng lại vô tình nhấn vào
Cảnh Vi: / bà cô của tôi ơi, mai là lễ đính hôn của tớ rồi đấy, cậu có nhớ không vậy? /
Khương Ninh Ngọc: / đương nhiên là tớ nhớ rồi, haha tớ chuẩn bị lên máy bay đây /
Cảnh Vi: / vậy còn được, tớ đợi cậu /
Khương Ninh Ngọc: / được được, tớ lên máy bay đây /
Cảnh Vi: / tạm biệt /
Trời ơi vậy mà thực sự cô lại quên mất chuyện long trọng này
Nhìn hợp đồng trong tay cô vội vàng đến điểm hẹn
Ngồi trên ghế cô vội vàng đặt vé máy bay
…
Khi đang bàn hợp đồng cô vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, bình tĩnh nghe đối tác trò chuyện
Sau một hồi đàm phán mọi chuyện cuối cùng cũng êm xuôi
Đứng trên đường cô vội bắt xe mà con đường này không có lấy một chiếc taxi nào
Đang lo lắng đứng ngồi không yên tự nhiên một chiếc xe sang trọng tấp vào lề chỗ cô đang đứng
Sau khi kính xe được hạ xuống lại lộ ra khuôn mặt của Kính Bắc Đình
Bối rối cô không biết làm gì đột nhiên anh ta cất tiếng [ lên đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ xin lỗi, tôi đang đợi taxi rồi ]
Kính Bắc Đình: [ con đường này không có taxi đâu, chỗ này rất trang trọng đều là những người có điều kiện mới đến đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy đành làm phiền anh rồi ]
Bây giờ còn từ chối khéo cô chỉ còn nước đi bộ về thôi, chuyện cũ cứ tạm thời vứt sau đầu vậy
Mở cửa cô bước vào, tài xế khi thấy cô vừa ngồi xuống liền kéo màn che lên khiến cô bối rối trong giây lát
Khương Ninh Ngọc: [ đưa tôi về khách sạn xxx là được ]
Tài xế: [ đã rõ ]
Sau tiếng nói đó không khí nhanh chóng chìm vào khoảng không vắng lặng
Không khí đang vô cùng bối rối, cô khẽ liếc nhìn Kính Bắc Đình, thấy anh đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ
Khương Ninh Ngọc không nhanh không chậm mà nói một câu [ hôm nay thực sự rất cảm ơn Kính tổng đã cho tôi hóa gian trở về ]
Đáp lại cô lại là một màn yên tĩnh khác
Cô cũng không quá khó xử mà chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ
Một lúc sau Kính Bắc Đình mới đáp lại cô một câu [ tại sao lại từ chối? ]
Khương Ninh Ngọc nhất thời không biết chuyện gì nhìn Kính Bắc Đình đầy vẻ hỏi chấm
Kính Bắc Đình: [ hợp đồng ]
Khương Ninh Ngọc: [ à hóa ra là chuyện đó, tại tôi thấy có người phù hợp hơn tôi ]
Kính Bắc Đình: [ khinh thường bản thân như vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên không. Tôi chỉ cảm thấy dự án này tôi đảm nhận có vẻ không được tốt thôi ]
Kính Bắc Đình không nói thêm lời thừa thãi gì nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi
Bây giờ đã là 3h chiều, cô đặt vé lúc 7h tối mong là vẫn kịp
Xe vẫn đang đi với tốc độ nhanh nhưng cô lại cảm thấy xe này hôm nay đặc biệt đi chậm vậy
Sau 30p ngồi trên xe cuối cùng cũng được giải thoát
Nhanh chóng tạm biệt rồi cô đi về phía khách sạn
Đi lên phòng cô mới thở phào trong lòng
Nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô vội vàng vơ tạm mấy bộ quần áo
Nhìn đồng hồ đã gần 5h, không kịp suy nghĩ cô vội vàng bắt xe đi đến sân bay
Chỗ cô ở không quá xa sân bay nhưng hiện tại đang tắc đường đoán chừng 1 tiếng nữa cô mới có mặt được
Ngồi trên xe cô vội vội vàng vàng mà trang điểm lại
Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt bồng bềnh, chiếc váy không quá đặc biệt nhưng đặc biệt trẻ trung. Thật sự cô không nghĩ bản thân lại mặc chiếc váy này, nãy quá khẩn trương mà cô vơ tạm trong tủ đồ
Bây giờ không còn giờ phút để hối hận cô chỉ đành trang điểm theo tông hồng một chút
Vì quá tắc đường mà hơn 1 tiếng sau cô mới có mặt ở sân bay
Sắp đến giờ lên phía xa xa vậy mà tình cờ cô lại gặp Kính Bắc Đình
Cô cảm thấy bản thân quá đen đủi, sao hôm nay cứ phải dính vào Kính Bắc Đình vậy trời
Lên được chuyến bay êm xuôi cô mới thở phào nhẹ nhõm
Cô nhanh chóng ngủ một giấc để nạp lại sức lực đã cạn kiệt