Chương 5: Theo dõi
Sau khi nằm vật xuống giường cô vẫn đang nghĩ mình lên đến đâu khi hắn lại là thái tử gia Bắc Kinh, chả nhẽ cũng giống trước khi hắn nhìn thấy cô đã nổi sắc tâm. Vậy rốt cuộc cô lên làm gì mới đúng đấy
Cuộc đời của cô sẽ do cô quyết định cô ghét bị giam cầm cô có thể mất tất cả nhưng không được mất tự do. Kiếp trước dù cho không hay gặp hắn nhưng hắn vẫn đối xử với cô rất tốt, hắn không làm tổn thương cô nhưng bị giam cầm suốt 10 năm khiến cô rất gò bó và bức bối. Suốt 10 năm, hắn không chạm vào cô dường như khi mệt hắn chỉ ôm cô ngủ mà thôi, hắn nâng niu trân trọng cô từng chút một nhưng thứ bị hắn giam giữ chính là tự do. Đánh đổi tự do như vậy thì cuộc sống này cô cũng không cần nữa
Khương Ninh Ngọc là người kiêu ngạo, tính cách cô cũng rất tốt luôn hoạt bát giúp đỡ người khác dù bị nhốt nhưng cô vẫn có thể giữ được nét tính cách đó khiến cho người khác rất nể phục. Nhưng không hoàn toàn là giữ được những tính cách đó dù sao thì cuối đời cô cũng phát điên
Khương Ninh Ngọc: [ trốn anh ta cả đời chắc chắn là không được, cuộc sống của mình do mình làm chủ không ai quyết định được cả, vậy bây giờ rốt cuộc lên làm gì cho hợp lẽ phải đây? ] sau 5 phút mặc định cho bản thân cô quyết định từ bỏ
Khương Ninh Ngọc: [ chuyện gì quá khó giải quyết nghĩ cũng không được gì vậy tốt nhất đi ngủ để giữ sức vậy ]
Cô đánh một giấc đến chiều tối
Tiếng bụng của cô đột nhiên vang lên " ọc ọc" [ đói chết mất, đành xuống kia mua gì ăn vậy ]
Cô đành thay tạm một bộ thể thao mà xám, đội mũ lên rồi đi
Siêu thị cũng gần nhà cô lên chỉ tốn gần 10 phút là đến nơi
Khi đang chọn đồ cô đã cảm nhận được một ánh nhìn từ đằng sau, nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả [ chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao? ]
Suốt chặng đường ánh mắt đó luôn dõi theo sau nhưng khi cô lại đó thì không thấy ai cả [ rõ ràng là có ánh mắt nhìn mình chằm chằm kia mà, rốt cuộc là ai ] cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Cô không muốn lơ là một phút giây nào cả
Dù gì buổi tối đi một mình sẽ rất nguy hiểm nhưng cô lại không nghĩ bản thân mình sẽ gặp phải chuyện xui xẻo đến nhường đó
Cô đành phải tăng tốc lên rồi đi về nhà sớm nhất có thể vậy
Khi ra khỏi cửa hàng cô cảm giác không còn ánh mắt đó nhìn cô nữa khiến cô an tâm phần nào nhưng vẫn rất cảnh giác xung quanh
Khương Ninh Ngọc: [ chắc chắn bản thân mình không thể đen đủi như vậy được, chắc nãy chỉ là nhầm lẫn thôi ] cô trấn an bản thân mình nhưng người cô vẫn còn run lẩy bẩy
Cô nhìn tin cho Hạ Điền ( bạn thân cô) trước để thông báo mình đang ở gần nhà và gửi luôn định vị để nếu có gì bất trắc thì báo cảnh sát luôn
Tuy nhìn cô như liễu yếu đào tơ nhưng sự nhạy bén khiến cô không khỏi không đề phòng bất trắc trước. Dù gì cô cũng rất đen đủi mà, từ nhỏ cô cũng từng bị bắt cóc một lần rồi nhưng may thay bọn bắt cóc chỉ đòi tiền chuộc mà thôi. Cô không bản thân sẽ đen đủi như vậy nhưng cô đành phải chấp nhận lấy nó
Trên con đường vắng vẻ từng cơn gió thổi qua khiến cô ớn lạnh toàn thân
Đột nhiên có cánh tay nào đó chạm vào vai cô khiến cô hét lên thất thanh [ Áaaaaa..aaaa ai đó ai đó cứu tôi với....]
* mọi người nghĩ người đó sẽ là ai?
Cuộc đời của cô sẽ do cô quyết định cô ghét bị giam cầm cô có thể mất tất cả nhưng không được mất tự do. Kiếp trước dù cho không hay gặp hắn nhưng hắn vẫn đối xử với cô rất tốt, hắn không làm tổn thương cô nhưng bị giam cầm suốt 10 năm khiến cô rất gò bó và bức bối. Suốt 10 năm, hắn không chạm vào cô dường như khi mệt hắn chỉ ôm cô ngủ mà thôi, hắn nâng niu trân trọng cô từng chút một nhưng thứ bị hắn giam giữ chính là tự do. Đánh đổi tự do như vậy thì cuộc sống này cô cũng không cần nữa
Khương Ninh Ngọc là người kiêu ngạo, tính cách cô cũng rất tốt luôn hoạt bát giúp đỡ người khác dù bị nhốt nhưng cô vẫn có thể giữ được nét tính cách đó khiến cho người khác rất nể phục. Nhưng không hoàn toàn là giữ được những tính cách đó dù sao thì cuối đời cô cũng phát điên
Khương Ninh Ngọc: [ trốn anh ta cả đời chắc chắn là không được, cuộc sống của mình do mình làm chủ không ai quyết định được cả, vậy bây giờ rốt cuộc lên làm gì cho hợp lẽ phải đây? ] sau 5 phút mặc định cho bản thân cô quyết định từ bỏ
Khương Ninh Ngọc: [ chuyện gì quá khó giải quyết nghĩ cũng không được gì vậy tốt nhất đi ngủ để giữ sức vậy ]
Cô đánh một giấc đến chiều tối
Tiếng bụng của cô đột nhiên vang lên " ọc ọc" [ đói chết mất, đành xuống kia mua gì ăn vậy ]
Cô đành thay tạm một bộ thể thao mà xám, đội mũ lên rồi đi
Siêu thị cũng gần nhà cô lên chỉ tốn gần 10 phút là đến nơi
Khi đang chọn đồ cô đã cảm nhận được một ánh nhìn từ đằng sau, nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả [ chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao? ]
Suốt chặng đường ánh mắt đó luôn dõi theo sau nhưng khi cô lại đó thì không thấy ai cả [ rõ ràng là có ánh mắt nhìn mình chằm chằm kia mà, rốt cuộc là ai ] cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Cô không muốn lơ là một phút giây nào cả
Dù gì buổi tối đi một mình sẽ rất nguy hiểm nhưng cô lại không nghĩ bản thân mình sẽ gặp phải chuyện xui xẻo đến nhường đó
Cô đành phải tăng tốc lên rồi đi về nhà sớm nhất có thể vậy
Khi ra khỏi cửa hàng cô cảm giác không còn ánh mắt đó nhìn cô nữa khiến cô an tâm phần nào nhưng vẫn rất cảnh giác xung quanh
Khương Ninh Ngọc: [ chắc chắn bản thân mình không thể đen đủi như vậy được, chắc nãy chỉ là nhầm lẫn thôi ] cô trấn an bản thân mình nhưng người cô vẫn còn run lẩy bẩy
Cô nhìn tin cho Hạ Điền ( bạn thân cô) trước để thông báo mình đang ở gần nhà và gửi luôn định vị để nếu có gì bất trắc thì báo cảnh sát luôn
Tuy nhìn cô như liễu yếu đào tơ nhưng sự nhạy bén khiến cô không khỏi không đề phòng bất trắc trước. Dù gì cô cũng rất đen đủi mà, từ nhỏ cô cũng từng bị bắt cóc một lần rồi nhưng may thay bọn bắt cóc chỉ đòi tiền chuộc mà thôi. Cô không bản thân sẽ đen đủi như vậy nhưng cô đành phải chấp nhận lấy nó
Trên con đường vắng vẻ từng cơn gió thổi qua khiến cô ớn lạnh toàn thân
Đột nhiên có cánh tay nào đó chạm vào vai cô khiến cô hét lên thất thanh [ Áaaaaa..aaaa ai đó ai đó cứu tôi với....]
* mọi người nghĩ người đó sẽ là ai?