Chương : 38
Gió mát, trăng thanh.
Nếu như là hồi trước gặp khung cảnh như vậy, Hồ Tứ nhất định sẽ từ từ thưởng thức một ly rượu ngon.
Nhưng lúc này cảnh này, nguyệt thảm, ác ma, Hồ Tứ thật muốn khóc một trận.
Tuy rằng Phan Ngọc đối đãi nàng không được tốt lắm, nhưng cũng có thể chấp nhận được, cũng coi như không xấu.
Nhưng tại sao bây giờ lại trở thành một tên sát nhân độc ác thế này, nghĩ đến người thân, Hồ Tứ bi ai, nhịn không được khóc lớn:
- Van cầu ngươi, thả ta đi! Nhà ta trên có trưởng bối, dưới có…
Nhạc Hòe vừa rồi còn thấy tiểu hồ ly này có cốt khí, không nghĩ tới lại thành như thế này, hắn trào phúng nói:
- Dưới có cái gì? Đừng nói với ta, ngươi còn có đứa nhỏ nữa nhé.
Phan Ngọc thiếu chút nữa cười to lên, miễn cưỡng nín cười, chính là nhịn rất vất vả nha.
Hồ Tứ nghe thấy thanh âm cười khẽ của Phan Ngọc, âm thầm để ý, đang định quay đầu mắng Nhạc Hòe, nhưng lại không quay được, giờ muốn mắng Phan Ngọc một phen, nhưng miệng vừa động, lại căng thẳng, nhất thời không nói ra lời.
Bên tai nóng lên, Ngạc Hòe thổi nhẹ khí, thấp giọng nói:
- Tiểu hồ ly, ngươi có con với tên này sao?
Hồ Tứ nghiến răng nghiến lợi, lúc nào rồi, nam nhân kia lại hỏi có phải con của Phan Ngọc hay không? Nàng tức giận, nói:
- Yêu quái, hỏi vấn đề nhàm chán này làm gì?
Phan Ngọc trong lòng thầm hờn giận, dám nói hắn nhàm chán sao?
Hắn nhất định phải trừng phạt Hồ Tứ mới được.
Nhạc Hòe cười cười, ngẩng đầu hỏi Phan Ngọc:
- Phan công tử, ngươi thích tiểu hồ ly này sao?
Mặt Phan Ngọc ửng đỏ, cau mày, tay áo vung lên:
- Thứ Phan mỗ không thể trả lời.
Hồ Tứ hét lớn:
- Mấy người thối tha, sao cứ hỏi những chuyện vô ích này?
Nhạc Hòe nhẹ nhàng cười:
- Đương nhiên có ích mà.
Lời còn chưa dứt, buông lỏng Hồ Tứ, tay Nhạc Hòe vừa rời đi, vừa hít một hơi sâu, thân hình gồng lên, mấy nhánh cây như những con rắn uốn lượn chui ra từ bàn chân hắn nhanh chóng quấn quanh người nàng.
Bất quá trong nháy mắt, đã trói chặt Hồ Tứ, nhấc bổng nàng lên không trung, Hồ Tứ kêu to:
- Yêu quái, thả ta ra, ngươi tra tấn ta, không phải trang hảo hán.
Nhạc Hòe ngẩng đầu cười:
- Ta vốn không phải hảo hán.
Hồ Tứ chán nản, trên đầu, dưới chân đều cảm giác khó chịu, lắc lư vài cái là muốn buồn nôn.
Nàng hi vọng Phan Ngọc sẽ cứu mình, quay đầu nhìn hắn một cái, tan nát hi vọng nhỏ bé.
Phan Ngọc thật tốt nha, đứng yên đằng kia, ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, không thèm để ý Hồ Tứ, trừ bỏ sắc mặt hơi tái, nhưng không nhìn ra chỗ nào không ổn.
Hồ Tứ thật bội phục hắn, rõ ràng khắc trước vừa suýt chết, lúc sau đã khỏe như không có gì.
Không để ý tới Hồ Tứ đang bị dây treo, Phan Ngọc cố gắng kìm trụ khó chịu trong lồng ngực, không thể ở trước mặt kẻ địch tỏ ra yếu thế được, đạo lý này hắn biết, nên làm ra vẻ bình thường, nói:
- Vì Bích Ly châu kia, đáng giá hao tổn nhiều tâm sức như vậy sao?
- Phan công tử, Bích Ly Châu vật quý ngàn năm, được Li Long canh giữ. nay phong ấn mới có thể giải trừ, bảo vật hiếm thấy như vậy, ta tất nhiên không bỏ qua.
- Ngươi giết nó lấy châu sao?
Nhạc Hòe có chút buồn cười, nghiêng đầu nhìn Phan Ngọc:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ nó tự nguyện dâng cho mình sao? Không giết không chiếm được!
- Li long tu luyện qua ngàn kiếp, tiên hạc tu thành tới vạn năm. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!
Phan Ngọc lắc đầu than nhẹ, tay trái vung lên không trung, chỉ nghe oành một cái, đoá yên hoa giữa không trung nổ tung.
Đoạn xoay thân kiếm, hướng tới Nhạc Hòe, Nhạc Hòe cũng không kém cạnh, vặn người di chuyển, kim thiết vang lên, một đen một trắng, giao đấu kịch liệt.
Hồ Tứ một bên xem, tuy rằng bị treo không thoải mái, cũng coi như nhìn được rõ ràng. Nàng nhìn đến kích động, nhịn không được kêu to:
- Trời ạ, thiếu chút nữa trúng rồi, mau đâm thủng thứ hỗn đản này đi! Phan Ngọc, ngươi chưa ăn cơm sao, không có lực gì hết! Công phu của ngươi đâu? Pháp thuật đâu? Đừng chậm trễ nữa, xử lý hắn nhanh đi!
Nhạc Hòe vừa tránh thoát một kiếm của Phan Ngọc, tình huống nguy cấp cũng không quên châm biếm Phan Ngọc:
- Hồ yêu huyên náo ồn ào như vậy, ngươi lại chịu đựng được, nếu là ta, đã sớm giải quyết rồi.
- Giải quyết cái gì, là chuyện của Phan mỗ, không cần ngươi lắm miệng.
- Được, ta sẽ xem ngươi giải quyết như thế nào.
Nhạc Hòe không giận mà cười, tay khẽ đưa lên, một lũ ô quang đâm thẳng tới Hồ Tứ đang lắc lư trong gió.
Hồ Tứ giật mình, xong rồi, nàng sớm muộn gì cũng bị cái miệng hại cái thân.
Oành!
Một tiếng vang thanh thúy, mấy vật đang bay về phía nàng bị kiếm Phan Ngọc ném ra ngăn lại, đồng thời, hắn cũng bị Nhạc Hòe đánh một chưởng vào ngực, máu tươi theo miệng Phan Ngọc phun ra.
Hắn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
- Quả nhiên không hổ là kiếm khách lừng danh yêu giới, bội phục, bội phục!
Phong độ của Phan Ngọc không bị khóe miệng vương tơ máu làm ảnh hưởng, thần thái tươi cười còn ôn nhu hơn ánh trăng.
Nhạc Hòe vẫn chưa thừa thắng xông lên, gió lạnh thổi bay hắc bào của hắn, lộ ra trung y màu đỏ, con ngươi tối đen lóe lên hồng quang.
Thân hình cao to chậm rãi tới gần Phan Ngọc, nắm cằm Phan Ngọc, Hồ Tứ cảm thấy có chút quỷ dị.
- Khí phách như vậy không khỏi khiến nữ nhân say mê.
Liếm liếm môi, thanh âm càng thấp:
- Ta có chút luyến tiếc không nỡ ăn.
Ăn?
Hồ Tứ không tin vào tai mình, hét lớn:
- Ngươi dám ăn hắn, lá gan lớn thật, không sợ tiêu chảy sao?
Phan Ngọc có chút buồn bực, tiêu chảy?
Hắn là đồ ăn không tốt sao?
Hầy, không còn gì để nói mà. Nhạc Hòe quay đầu trừng mắt liếc Hồ Tứ một cái:
- Chẳng lẽ ăn ngươi sao?
Hồ Tứ cả kinh, người ta nói chấn kinh quá độ sẽ dẫn tới không bình thường, Hồ Tứ bị một thời gian dài như vậy tính tình không thay đổi mới là lạ:
- Ăn ta? Ngươi đại hỗn đản, ăn cô nãi nãi ngươi, cho ngươi tràng mặc bụng loét, mất hết vị giác, lục phủ ngũ tạng bị thối rữa, dưới chân không đi được, đỉnh đầu không có tóc, cho tới mười tám đời tổ tông nhà ngươi!
Phan Ngọc thở dài, thầm nghĩ, nếu Nhạc Hòe không ăn sạch sành sanh Hồ Tứ, chỉ sợ hắn sẽ xin lỗi tổ tông mười tám đời đi.
Quả nhiên, Nhạc Hòe giận run người, không nghĩ tới tiểu hồ ly này ác độc như thế, tức giận làm hắn đưa ra quyết định sai lầm, buông Phan Ngọc ra.
Sai lầm này chính là cho Phan Ngọc một cơ hội.
Hồ Tứ đang mắng rất thống khoái, trong chớp mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Hòe xuất hiện trước mắt, sợ tới mức liều mạng lui về phía sau.
Bất quá, nàng đã quên thân mình đang bị trói chặt. Hồ Tứ khuôn mặt tái nhợt, cười đến mặt rút gân:
- Ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo cùng ta. Ta không hiểu, hiểu, biết, ấy, ấy, ấy, đừng ăn ta, thịt ta dai lắm, kinh lắm, ăn không ngon đâu!
Mắt thấy răng nanh Nhạc Hòe càng ngày càng gần, nàng than oán, mắt nhắm tịt.
Đừng! Mỹ nữ, mỹ nam, mĩ thực, bao nhiêu thứ ta còn chưa thưởng thức a!
Đột nhiên một luồng nhiệt vây quanh Hồ Tứ, nóng hừng hực.
Hồ Tứ há to miệng, khó thở quá, cơ hồ có thẻ cảm thấy ngọn lửa liếm mặt của nàng, trong mũi thậm chí còn ngửi được mùi tóc bị thiêu cháy.
Nàng sợ tới mức không dám trợn mắt, cũng không biết qua bao lâu, mùi hương bạc hà thanh thanh tiến vào mũi nàng, Hồ Tứ ngửi ngửi, lớp vải cọ cọ mặt nàng, lạnh lạnh.
Hồ Tứ mở to mắt, phát hiện thân mình được một cánh tay rắn chắc ôm lấy, ngẩng đầu, dung nhan quen thuộc đập vào mắt, mũi Hồ Tứ xót xót, bổ vào lòng Phan Ngọc:
- Không nghĩ tới tên hỗn đản nhà ngươi thấy ta chết mà mãi không cứu.
Đỉnh đầu bị đánh một cái, Hồ Tứ ăn đau, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ bắt gặp khuôn mặt tức giận của Phan Ngọc:
- Tứ nhi, không biết thì đừng nói lung tung, chẳng lẽ chịu giáo huấn chưa đủ sao?
Giáo huấn?
Nói lung tung?
Hồ Tứ có chút khó hiểu, đột nhiên nhiệt độ ấm áp dưới tay nàng truyền sang, tựa hồ nhắc nhở nàng, nhịn không được ngoan nịnh một cái:
- Vì sao ta không đau?
- Ngu ngốc, bởi vì người đau là ta.
Hồ Tứ mở to mắt, nhanh chóng sờ sờ toàn thân, thật sự nàng không có chết?
Ha ha, nàng quả nhiên có phúc, gặp đại nạn không chết!
Đang lúc nàng nhếch môi cười hết sức ngây ngô, bên tai truyền đến tiếng Phan Ngọc:
- Tứ nhi.
- Gì vậy?
Hồ Tứ vui vẻ quay đầu hỏi.
Phan Ngọc cười đến cũng thực vui vẻ, thậm chí so với Hồ Tứ còn cười tươi hơn, ánh mắt nhu hòa sáng như trăng, nhìn thật sâu vào mắt Hồ Tứ, giống như nhìn nữ tử mình âu yếm, câu sau lại làm Hồ Tứ giật nảy mình:
- Tứ nhi, ngươi đi mang Bích Ly châu về cho ta.
- Ta sao?
Hồ Tứ ngây ngô chỉ vào chính mình.
- Đương nhiên.
Phan Ngọc sát mặt vào Hồ Tứ, ánh mắt nổi lên nhiều điểm sáng, nhìn thẳng đôi mắt sáng trong của Hồ Tứ:
- Trừ ngươi ra, thế gian này không ai có thể mang về.
Xung quanh hồ quẹo trái quẹo phải, kỳ thật nàng cứ tưởng mình dùng tốc độ là có thể nhanh chóng tới nơi.
Nhưng nhìn xung quanh bốc lên tầng tầng kết giới, cùng kết giới bên trong khiến Nhạc Hòe cũng không vào được.
Hồ Tứ đau đầu, Phan Ngọc làm cho nàng nhịn không được dụ hoặc, gật đầu đáp ứng.
Nhớ tới bộ dáng mê trai lúc đó của nàng, Hồ Tứ hận không thể tát cho mình một cái.
Hận thì hận, oán thì oán, nhưng việc đã rồi, Hồ Tứ hối hận cũng chẳng làm được gì.
Phan Ngọc nói rất đúng, hắn ở lại ngăn trở Nhạc Hòe, nhiệm vụ đi lấy châu gian nan này chỉ còn nàng có thể làm.
Nếu không phải Phan Ngọc lời ngon tiếng ngọt, nàng nhất định không đồng ý.
Bất quá, làm được việc này, xem như nàng vẫn có ích.
Thử xem nhiệt độ nước, Hồ Tứ ngẩng đầu nhìn trăng, ánh trăng vẫn chiếu vào tâm đầm như cũ, lốc xoáy vẫn chảy xiết, chính là nhỏ hơn vừa rồi một chút.
Nửa canh giờ, nàng khẽ thở dài, quay đầu nhìn nhìn xem Nhạc Hòe ở bên ngoài kết giới, tính trẻ con nổi lên, lè lưỡi làm mặt quỷ, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Nhạc Hòe.
Sau đó nàng quay đầu bỏ chạy, bên tai truyền đến tiếng hắn rống giận, nàng vui vẻ cười ha ha.
Trong đầm nước băng hàn, Hồ Tứ bao quanh mình bằng hồ hoả.
Tuy rằng kết giới của nàng yếu ớt, không thể so sánh với Phan Ngọc nhưng vẫn nổi lên được hồ hỏa nho nhỏ.
Thỉnh thoảng có con cá bơi qua người không tiếng động, nếu bình thường chắc chắn nàng sẽ chơi đùa, nhưng hiện tại, trừ bỏ cái hộp tỏa ra hàn quang kia, nàng không để ý gì cả.
Nhìn kỹ hòm đựng một khối thủy tinh xanh biếc trong sáng, có Phan Ngọc giáo huấn, Hồ Tứ không dám lỗ mãng.
Khi còn cách một bước, liền dừng lại cước bộ. khác với vừa rồi, có một lực ngăn cản nàng, vô luận va chạm như thế nào, đều không tiến tới được một bước. Hồ Tứ gấp đến độ rơi lệ:
- Rốt cuộc nên làm như thế nào bây giờ? Như thế nào mới có thể đi vào?
Lệ rơi xuống, không tiếng động chạm vào kết giới, tạo ra cuồng phong dưới hàn đàm.
Hồ Tứ lảo đảo, ngã ở phía trước hòm, ánh xanh bao quanh người nàng, cùng lúc đó, bên tai vang lên một âm thanh ôn nhu:
- Ngươi có thể giúp ta sao?
Nếu như là hồi trước gặp khung cảnh như vậy, Hồ Tứ nhất định sẽ từ từ thưởng thức một ly rượu ngon.
Nhưng lúc này cảnh này, nguyệt thảm, ác ma, Hồ Tứ thật muốn khóc một trận.
Tuy rằng Phan Ngọc đối đãi nàng không được tốt lắm, nhưng cũng có thể chấp nhận được, cũng coi như không xấu.
Nhưng tại sao bây giờ lại trở thành một tên sát nhân độc ác thế này, nghĩ đến người thân, Hồ Tứ bi ai, nhịn không được khóc lớn:
- Van cầu ngươi, thả ta đi! Nhà ta trên có trưởng bối, dưới có…
Nhạc Hòe vừa rồi còn thấy tiểu hồ ly này có cốt khí, không nghĩ tới lại thành như thế này, hắn trào phúng nói:
- Dưới có cái gì? Đừng nói với ta, ngươi còn có đứa nhỏ nữa nhé.
Phan Ngọc thiếu chút nữa cười to lên, miễn cưỡng nín cười, chính là nhịn rất vất vả nha.
Hồ Tứ nghe thấy thanh âm cười khẽ của Phan Ngọc, âm thầm để ý, đang định quay đầu mắng Nhạc Hòe, nhưng lại không quay được, giờ muốn mắng Phan Ngọc một phen, nhưng miệng vừa động, lại căng thẳng, nhất thời không nói ra lời.
Bên tai nóng lên, Ngạc Hòe thổi nhẹ khí, thấp giọng nói:
- Tiểu hồ ly, ngươi có con với tên này sao?
Hồ Tứ nghiến răng nghiến lợi, lúc nào rồi, nam nhân kia lại hỏi có phải con của Phan Ngọc hay không? Nàng tức giận, nói:
- Yêu quái, hỏi vấn đề nhàm chán này làm gì?
Phan Ngọc trong lòng thầm hờn giận, dám nói hắn nhàm chán sao?
Hắn nhất định phải trừng phạt Hồ Tứ mới được.
Nhạc Hòe cười cười, ngẩng đầu hỏi Phan Ngọc:
- Phan công tử, ngươi thích tiểu hồ ly này sao?
Mặt Phan Ngọc ửng đỏ, cau mày, tay áo vung lên:
- Thứ Phan mỗ không thể trả lời.
Hồ Tứ hét lớn:
- Mấy người thối tha, sao cứ hỏi những chuyện vô ích này?
Nhạc Hòe nhẹ nhàng cười:
- Đương nhiên có ích mà.
Lời còn chưa dứt, buông lỏng Hồ Tứ, tay Nhạc Hòe vừa rời đi, vừa hít một hơi sâu, thân hình gồng lên, mấy nhánh cây như những con rắn uốn lượn chui ra từ bàn chân hắn nhanh chóng quấn quanh người nàng.
Bất quá trong nháy mắt, đã trói chặt Hồ Tứ, nhấc bổng nàng lên không trung, Hồ Tứ kêu to:
- Yêu quái, thả ta ra, ngươi tra tấn ta, không phải trang hảo hán.
Nhạc Hòe ngẩng đầu cười:
- Ta vốn không phải hảo hán.
Hồ Tứ chán nản, trên đầu, dưới chân đều cảm giác khó chịu, lắc lư vài cái là muốn buồn nôn.
Nàng hi vọng Phan Ngọc sẽ cứu mình, quay đầu nhìn hắn một cái, tan nát hi vọng nhỏ bé.
Phan Ngọc thật tốt nha, đứng yên đằng kia, ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, không thèm để ý Hồ Tứ, trừ bỏ sắc mặt hơi tái, nhưng không nhìn ra chỗ nào không ổn.
Hồ Tứ thật bội phục hắn, rõ ràng khắc trước vừa suýt chết, lúc sau đã khỏe như không có gì.
Không để ý tới Hồ Tứ đang bị dây treo, Phan Ngọc cố gắng kìm trụ khó chịu trong lồng ngực, không thể ở trước mặt kẻ địch tỏ ra yếu thế được, đạo lý này hắn biết, nên làm ra vẻ bình thường, nói:
- Vì Bích Ly châu kia, đáng giá hao tổn nhiều tâm sức như vậy sao?
- Phan công tử, Bích Ly Châu vật quý ngàn năm, được Li Long canh giữ. nay phong ấn mới có thể giải trừ, bảo vật hiếm thấy như vậy, ta tất nhiên không bỏ qua.
- Ngươi giết nó lấy châu sao?
Nhạc Hòe có chút buồn cười, nghiêng đầu nhìn Phan Ngọc:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ nó tự nguyện dâng cho mình sao? Không giết không chiếm được!
- Li long tu luyện qua ngàn kiếp, tiên hạc tu thành tới vạn năm. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!
Phan Ngọc lắc đầu than nhẹ, tay trái vung lên không trung, chỉ nghe oành một cái, đoá yên hoa giữa không trung nổ tung.
Đoạn xoay thân kiếm, hướng tới Nhạc Hòe, Nhạc Hòe cũng không kém cạnh, vặn người di chuyển, kim thiết vang lên, một đen một trắng, giao đấu kịch liệt.
Hồ Tứ một bên xem, tuy rằng bị treo không thoải mái, cũng coi như nhìn được rõ ràng. Nàng nhìn đến kích động, nhịn không được kêu to:
- Trời ạ, thiếu chút nữa trúng rồi, mau đâm thủng thứ hỗn đản này đi! Phan Ngọc, ngươi chưa ăn cơm sao, không có lực gì hết! Công phu của ngươi đâu? Pháp thuật đâu? Đừng chậm trễ nữa, xử lý hắn nhanh đi!
Nhạc Hòe vừa tránh thoát một kiếm của Phan Ngọc, tình huống nguy cấp cũng không quên châm biếm Phan Ngọc:
- Hồ yêu huyên náo ồn ào như vậy, ngươi lại chịu đựng được, nếu là ta, đã sớm giải quyết rồi.
- Giải quyết cái gì, là chuyện của Phan mỗ, không cần ngươi lắm miệng.
- Được, ta sẽ xem ngươi giải quyết như thế nào.
Nhạc Hòe không giận mà cười, tay khẽ đưa lên, một lũ ô quang đâm thẳng tới Hồ Tứ đang lắc lư trong gió.
Hồ Tứ giật mình, xong rồi, nàng sớm muộn gì cũng bị cái miệng hại cái thân.
Oành!
Một tiếng vang thanh thúy, mấy vật đang bay về phía nàng bị kiếm Phan Ngọc ném ra ngăn lại, đồng thời, hắn cũng bị Nhạc Hòe đánh một chưởng vào ngực, máu tươi theo miệng Phan Ngọc phun ra.
Hắn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
- Quả nhiên không hổ là kiếm khách lừng danh yêu giới, bội phục, bội phục!
Phong độ của Phan Ngọc không bị khóe miệng vương tơ máu làm ảnh hưởng, thần thái tươi cười còn ôn nhu hơn ánh trăng.
Nhạc Hòe vẫn chưa thừa thắng xông lên, gió lạnh thổi bay hắc bào của hắn, lộ ra trung y màu đỏ, con ngươi tối đen lóe lên hồng quang.
Thân hình cao to chậm rãi tới gần Phan Ngọc, nắm cằm Phan Ngọc, Hồ Tứ cảm thấy có chút quỷ dị.
- Khí phách như vậy không khỏi khiến nữ nhân say mê.
Liếm liếm môi, thanh âm càng thấp:
- Ta có chút luyến tiếc không nỡ ăn.
Ăn?
Hồ Tứ không tin vào tai mình, hét lớn:
- Ngươi dám ăn hắn, lá gan lớn thật, không sợ tiêu chảy sao?
Phan Ngọc có chút buồn bực, tiêu chảy?
Hắn là đồ ăn không tốt sao?
Hầy, không còn gì để nói mà. Nhạc Hòe quay đầu trừng mắt liếc Hồ Tứ một cái:
- Chẳng lẽ ăn ngươi sao?
Hồ Tứ cả kinh, người ta nói chấn kinh quá độ sẽ dẫn tới không bình thường, Hồ Tứ bị một thời gian dài như vậy tính tình không thay đổi mới là lạ:
- Ăn ta? Ngươi đại hỗn đản, ăn cô nãi nãi ngươi, cho ngươi tràng mặc bụng loét, mất hết vị giác, lục phủ ngũ tạng bị thối rữa, dưới chân không đi được, đỉnh đầu không có tóc, cho tới mười tám đời tổ tông nhà ngươi!
Phan Ngọc thở dài, thầm nghĩ, nếu Nhạc Hòe không ăn sạch sành sanh Hồ Tứ, chỉ sợ hắn sẽ xin lỗi tổ tông mười tám đời đi.
Quả nhiên, Nhạc Hòe giận run người, không nghĩ tới tiểu hồ ly này ác độc như thế, tức giận làm hắn đưa ra quyết định sai lầm, buông Phan Ngọc ra.
Sai lầm này chính là cho Phan Ngọc một cơ hội.
Hồ Tứ đang mắng rất thống khoái, trong chớp mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Hòe xuất hiện trước mắt, sợ tới mức liều mạng lui về phía sau.
Bất quá, nàng đã quên thân mình đang bị trói chặt. Hồ Tứ khuôn mặt tái nhợt, cười đến mặt rút gân:
- Ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo cùng ta. Ta không hiểu, hiểu, biết, ấy, ấy, ấy, đừng ăn ta, thịt ta dai lắm, kinh lắm, ăn không ngon đâu!
Mắt thấy răng nanh Nhạc Hòe càng ngày càng gần, nàng than oán, mắt nhắm tịt.
Đừng! Mỹ nữ, mỹ nam, mĩ thực, bao nhiêu thứ ta còn chưa thưởng thức a!
Đột nhiên một luồng nhiệt vây quanh Hồ Tứ, nóng hừng hực.
Hồ Tứ há to miệng, khó thở quá, cơ hồ có thẻ cảm thấy ngọn lửa liếm mặt của nàng, trong mũi thậm chí còn ngửi được mùi tóc bị thiêu cháy.
Nàng sợ tới mức không dám trợn mắt, cũng không biết qua bao lâu, mùi hương bạc hà thanh thanh tiến vào mũi nàng, Hồ Tứ ngửi ngửi, lớp vải cọ cọ mặt nàng, lạnh lạnh.
Hồ Tứ mở to mắt, phát hiện thân mình được một cánh tay rắn chắc ôm lấy, ngẩng đầu, dung nhan quen thuộc đập vào mắt, mũi Hồ Tứ xót xót, bổ vào lòng Phan Ngọc:
- Không nghĩ tới tên hỗn đản nhà ngươi thấy ta chết mà mãi không cứu.
Đỉnh đầu bị đánh một cái, Hồ Tứ ăn đau, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ bắt gặp khuôn mặt tức giận của Phan Ngọc:
- Tứ nhi, không biết thì đừng nói lung tung, chẳng lẽ chịu giáo huấn chưa đủ sao?
Giáo huấn?
Nói lung tung?
Hồ Tứ có chút khó hiểu, đột nhiên nhiệt độ ấm áp dưới tay nàng truyền sang, tựa hồ nhắc nhở nàng, nhịn không được ngoan nịnh một cái:
- Vì sao ta không đau?
- Ngu ngốc, bởi vì người đau là ta.
Hồ Tứ mở to mắt, nhanh chóng sờ sờ toàn thân, thật sự nàng không có chết?
Ha ha, nàng quả nhiên có phúc, gặp đại nạn không chết!
Đang lúc nàng nhếch môi cười hết sức ngây ngô, bên tai truyền đến tiếng Phan Ngọc:
- Tứ nhi.
- Gì vậy?
Hồ Tứ vui vẻ quay đầu hỏi.
Phan Ngọc cười đến cũng thực vui vẻ, thậm chí so với Hồ Tứ còn cười tươi hơn, ánh mắt nhu hòa sáng như trăng, nhìn thật sâu vào mắt Hồ Tứ, giống như nhìn nữ tử mình âu yếm, câu sau lại làm Hồ Tứ giật nảy mình:
- Tứ nhi, ngươi đi mang Bích Ly châu về cho ta.
- Ta sao?
Hồ Tứ ngây ngô chỉ vào chính mình.
- Đương nhiên.
Phan Ngọc sát mặt vào Hồ Tứ, ánh mắt nổi lên nhiều điểm sáng, nhìn thẳng đôi mắt sáng trong của Hồ Tứ:
- Trừ ngươi ra, thế gian này không ai có thể mang về.
Xung quanh hồ quẹo trái quẹo phải, kỳ thật nàng cứ tưởng mình dùng tốc độ là có thể nhanh chóng tới nơi.
Nhưng nhìn xung quanh bốc lên tầng tầng kết giới, cùng kết giới bên trong khiến Nhạc Hòe cũng không vào được.
Hồ Tứ đau đầu, Phan Ngọc làm cho nàng nhịn không được dụ hoặc, gật đầu đáp ứng.
Nhớ tới bộ dáng mê trai lúc đó của nàng, Hồ Tứ hận không thể tát cho mình một cái.
Hận thì hận, oán thì oán, nhưng việc đã rồi, Hồ Tứ hối hận cũng chẳng làm được gì.
Phan Ngọc nói rất đúng, hắn ở lại ngăn trở Nhạc Hòe, nhiệm vụ đi lấy châu gian nan này chỉ còn nàng có thể làm.
Nếu không phải Phan Ngọc lời ngon tiếng ngọt, nàng nhất định không đồng ý.
Bất quá, làm được việc này, xem như nàng vẫn có ích.
Thử xem nhiệt độ nước, Hồ Tứ ngẩng đầu nhìn trăng, ánh trăng vẫn chiếu vào tâm đầm như cũ, lốc xoáy vẫn chảy xiết, chính là nhỏ hơn vừa rồi một chút.
Nửa canh giờ, nàng khẽ thở dài, quay đầu nhìn nhìn xem Nhạc Hòe ở bên ngoài kết giới, tính trẻ con nổi lên, lè lưỡi làm mặt quỷ, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Nhạc Hòe.
Sau đó nàng quay đầu bỏ chạy, bên tai truyền đến tiếng hắn rống giận, nàng vui vẻ cười ha ha.
Trong đầm nước băng hàn, Hồ Tứ bao quanh mình bằng hồ hoả.
Tuy rằng kết giới của nàng yếu ớt, không thể so sánh với Phan Ngọc nhưng vẫn nổi lên được hồ hỏa nho nhỏ.
Thỉnh thoảng có con cá bơi qua người không tiếng động, nếu bình thường chắc chắn nàng sẽ chơi đùa, nhưng hiện tại, trừ bỏ cái hộp tỏa ra hàn quang kia, nàng không để ý gì cả.
Nhìn kỹ hòm đựng một khối thủy tinh xanh biếc trong sáng, có Phan Ngọc giáo huấn, Hồ Tứ không dám lỗ mãng.
Khi còn cách một bước, liền dừng lại cước bộ. khác với vừa rồi, có một lực ngăn cản nàng, vô luận va chạm như thế nào, đều không tiến tới được một bước. Hồ Tứ gấp đến độ rơi lệ:
- Rốt cuộc nên làm như thế nào bây giờ? Như thế nào mới có thể đi vào?
Lệ rơi xuống, không tiếng động chạm vào kết giới, tạo ra cuồng phong dưới hàn đàm.
Hồ Tứ lảo đảo, ngã ở phía trước hòm, ánh xanh bao quanh người nàng, cùng lúc đó, bên tai vang lên một âm thanh ôn nhu:
- Ngươi có thể giúp ta sao?