Chương : 59
Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi.
Beta: Ngược Ái.
Kiếm pháp của Hoàng Tương Tương như thế nào, Phan Ngọc so với ai cũng đều rõ ràng hơn hết.
Dù sao, nàng cũng là một tay hắn dạy dỗ nên.
Khi ngồi dậy, mũi kiếm liền cách thịt gần hơn vài phần, tơ máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, ánh mắt của Phan Ngọc nháy cũng không nháy lấy một cái, nhẹ giọng cười nói:
- Ngươi đối xử với sư phó như thế này sao?
- Sư phó, hừ, nói cũng thật tự nhiên!
Hoàng Tương Tương có điểm phẫn nộ, giống như đối với từ này tràn đầy oán hận, mắt hạnh trợn lên.
- Ngươi đối với ta cũng như vậy, không phải sao?
Phan Ngọc cười hì hì, định đứng lên liền bị mũi kiếm chặn lại, chỉ có thể tiếp tục nằm yên.
- Tương Tương, có thể cho ta đứng lên trước được hay không? Cổ ta thật sự rất đau!
Mặc kệ Phan Ngọc giả trang thành đáng thương như thế nào, thì tâm của Hoàng Tương Tương vẫn cứng rắn dị thường, một chút cũng không đem bộ dáng đáng thương của Phan Ngọc để vào trong mắt.
- Ngươi không phải muốn chạy đi sao? Như thế nào không chạy, chạy đi, chạy đi!
- Khụ…Gặp ngươi, ta muốn chạy cũng chạy không được!
Phan Ngọc nhịn không được nói thầm một câu. Lời này nhưng thật ra là nói thật, nếu không hắn đã sớm chạy đi rồi, tội gì ở lại chỗ này.
Lỗ tai chợt lạnh, hai đầu ngón tay nắm chặt lỗ tai của Phan Ngọc, Hoàng Tương Tương nghiến rắng nghiến lợi nói:
- Ngươi cũng được lắm, chạy một lần, còn muốn chạy lần thứ hai, hừ hừ hừ!
Lần thứ hai? Phan Ngọc kinh hãi.
- Tương Tương, nói chuyện cũng phải nói thật chứ! Ta…ta chỉ chạy có mỗi lần này, làm gì có lần thứ hai nào?
Đôi mắt to của Hoàng Tương Tương chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, tươi cười cực kì cổ quái.
- Ngươi còn dám nói dối! Ở trước mặt ta mà cũng nói dối, da mặt của ngươi đúng là càng ngày càng dầy!
Sắc mặt của Phan Ngọc liền trầm xuống, không chờ cho Hoàng Tương Tương phản ứng lại, mắt chỉ thấy hoa lên một cái thì dưới kiếm đã không còn người.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, cách đó không xa, Phan Ngọc trên lưng đeo túi da, một tay lau vết máu trên cổ.
Lau sơ qua liền dựa vào ánh trăng để có thể nhìn rõ nàng ta hơn, lòng bàn tay tuyết trắng đỏ sẫm một mảnh.
- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này thật sự là nửa điểm cũng không sai. Tương Tương, nói giỡn cũng phải có giới hạn của nó. Ngươi như vậy là càn quấy.
Lắc đầu thở dài, khẩu khí của Phan Ngọc khi giáo huấn Hoàng Tương Tương cứ như là một nhà sư vậy, chỉ còn kém mở miệng nói thêm a di đà phật nữa thôi.
Nhưng Hoàng Tương Tương một chút cũng không buồn cười, vẫn đứng thẳng thân mình, cầm chắc thanh kiếm, lạnh lùng nói:
- Ta hay nói giỡn? Phan Ngọc, là ngươi hay nói giỡn mới đúng! Hơn nữa, ngươi nói giỡn một chút cũng không buồn cười.
Tựa hồ giống như không muốn tiếp tục nói chuyện một cách vô nghĩa như vậy nữa, Phan Ngọc ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
- Tương Tương, ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Ta nói ta chỉ chạy có một lần, liền chỉ có một lần. Lời này ta cũng chỉ nói một lần, Tương Tương, chúng ta không thích hợp.
Biết rõ lời nói ở trong miệng của hắn khẳng định sẽ làm thương tổn đến mình, nhưng vẫn không quản được chính mình.
Chẳng lẽ là do nụ cười yếu ớt không kiềm chế được ở khóe miệng của hắn, hay vẫn là do trăng sáng tối nay?
Tương Tương cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc giày.
Ngay tại lúc Phan Ngọc nghĩ mình đã thuyết phục được nàng ta thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tương bỗng nhiên ngẩng lên, đôi măt to đen tràn đầy ý cười.
- Ngươi nghĩ nói như vậy, ta sẽ buông tay sao? Sai!
Nhanh chóng bổ nhào vào trước người của Phan Ngọc, cánh tay mở ra liền ôm lấy cổ Phan Ngọc, cố ý dựa sát vào.
- Ngươi là của ta, chỉ là của ta, hiểu chưa? Cho dù có lại chạy trốn như thế nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của ta!
Phan Ngọc dở khóc dở cười.
Từ nhỏ đến lớn, người làm cho hắn đau đầu vẫn luôn là Hoàng Tương Tương.
So với Vạn Đào Hoa cổ quái thì sự xảo quyệt của nàng ta luôn là tâm bệnh của Phan Ngọc.
Đuổi không đi, mắng không được, so với thuốc cao bôi da chó còn muốn mạnh hơn. Thậm chí có đoạn thời điểm làm cho Phan Ngọc hàng đêm đều nằm mơ thấy ác mộng.
Thật lâu sau, Phan Ngọc mới chậm rãi nâng cánh tay lên, trong lòng Hoàng Tương Tương thật vui vẻ, nghĩ rằng Phan Ngọc muốn ôm nàng, trong lòng liền nhảy nhót không thôi.
Ai ngờ, Phan Ngọc chỉ là đem mấy sợi tóc của nàng để ra sau tai.
- Tương Tương, ngươi như thế nào vẫn nhỏ như vậy?
Tâm nhất thời rớt xuống nhưng không cam lòng, càng ôm lấy hắn chặt hơn, tay run run.
- Ta mười sáu tuổi, đã là nữ nhân rồi.
- Nhưng trong lời ăn tiếng nói của ngươi thật giống với tiểu hài tử mười tuổi, làm sao có thể nói ngươi là nữ nhân đây?
Phan Ngọc vỗ về hai má mềm mại của nàng ta, tay đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì câu này hình như hắn đã từng nói qua với người khác, nhưng là ai?
Tay chậm rãi nắm thành quyền, câu nói kia như một đạo ánh sáng, xẹt qua tâm khảm, chiếu sáng tận đáy lòng hắn.
Làm cho tâm đang trốn tránh rốt cuộc cũng không có chỗ nào trốn chạy được nữa.
Hắn không nhớ rõ chính mình về nhà như thế nào, không nhớ rõ trên đường về nhà đã phát sinh truyện gì. Giống như trong trí nhớ của hắn xuất hiện một chỗ trống, một chỗ trống không thể xâm phạm.
Không để ý đến Phan Ngọc bỗng nhiên ngẩn người, Hoàng Tương Tương rơi lệ đầy mặt.
Nàng thương hắn, từ nhỏ đã yêu, có thể làm tân nương của hắn là giấc mộng từ nhỏ của nàng.
Nhưng hắn luôn xem nàng là một tiểu hài tử mà không phải là một nữ nhân, nhận ra điểm này làm cho nàng đột nhiên trở nên vô lực.
- Ngươi…ngươi có phải còn không quên được nàng ta hay không? Có phải hay không?
Không chiếm được tình yêu làm cho nàng có điểm phát điên.
Phan Ngọc hoang mang nhìn Hoàng Tương Tương.
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Tương Tương, “nàng ta” cái gì?
- Ngươi còn nói dối! Khắp giang hồ đều đang truyền tin đồn, ngươi thích nữ nhân kia, con yêu quái đê tiện kia!
- Yêu quái? – Phan Ngọc không dám tin.
- Tương Tương, không thể làm phu thê nhưng ngươi cũng không thể vu oan ta như vậy được!
Hắn thật có chút tức giận, ở sâu trong nội tâm còn có một tia lo sợ cùng nghi hoặc.
- Vu oan? Ta vu oan? Ha ha, thật sự là buồn cười! Ngươi đã làm ra chuyện mà ngươi cho rằng không thể xảy ra đấy!
Nước mắt lăn qua lăn lại, cuối cùng chảy xuống hai gò má, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Phan Ngọc, mạnh mẽ lắc qua lắc lại.
- Ngươi tỉnh đi! Vì cái gì qua nhiểu ngày như vậy rồi mà ngươi vẫn như cũ không chịu tỉnh!
- Tương Tương, ta thanh tỉnh, thật thanh tỉnh, chưa từng có thanh tỉnh như vậy! Yêu quái! Điều này sao có thể? Ta là thiên sư, là thiên sư chuyên bắt yêu. Tương Tương, chuyện đùa này tuyệt không buồn cười chút nào! – Phan Ngọc cười gượng, cực lực phủ nhận chuyện vớ vẩn này.
Hoàng Tương Tương trừng mắt nhìn Phan Ngọc, mắt to nháy cũng không nháy lấy một cái, môi nhếch lên, sau một lúc lâu mới nói:
- Vậy thời điểm ngươi uống rượu say, vì cái gì luôn gọi tên của “nàng”?
- Uống rượu?
Phan Ngọc đột nhiên nhớ tới hai ngày trước, hắn có cùng với Phương Ly Hiên và Tô Nhuận Ngọc ở Túy Nguyệt Các uống rượu đến say mèm.
Nhưng lần đó rõ ràng là chỉ có ba người bọn họ, Hoàng Tương Tương làm sao có thể biết được.
- Ngày đó, ta vốn trốn ở sau bình phong, tưởng cho ngươi một cái kinh hỷ. Kết quả, ngươi lại cho ta biết được một cái “kinh hỷ” trọn đời khó quên!
Nàng không quên được ngày đó, dưới ánh mắt ghen tị của Tô Nhuận Ngọc, nàng muốn đem Phan Ngọc đã uống rượu say đi.
Một tiếng nỉ non thì thầm kia, đã làm cho tâm của nàng run lên, từ trong lòng ngực toát ra một chút tức giận.
Hoàng Tương Tương bi ai phát hiện ra chỉ có nàng nghe được âm thanh này, âm thanh làm cho cõi lòng tan nát.
- Ta nói cái gì?
Phan Ngọc run giọng hỏi.
Hắn không biết vì sao lại sợ như vậy, hắn rốt cuộc là sợ cái gì chứ?
Là cái tên kia hay vẫn là cái tên kia đại biểu cho một người?
Hắn sớm đã quên mình nên lặng lẽ rời đi nơi này. Hiện tại, hắn chỉ muốn biết cái tên kia.
- Ngươi muốn biết, ta không nói cho ngươi!
Thở dài, Phan Ngọc nhẹ giọng hỏi
- Vì sao lại không nói cho ta biết? Tương Tương, ngươi biết không, có một số việc cho dù hiện tại ta không biết nhưng chung quy cũng có một ngày, ta sẽ nhớ hết tất cả. Chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nhưng ta hy vọng ngươi sẽ nói cho ta biết, không có ý gì khác.
Nước mắt chảy càng nhiều, môi mỏng khẽ run, mạnh mẽ đẩy Phan Ngọc ra, hướng về phía khác chạy đi.
- Đi tìm chết đi! Ta hận ngươi chết đi được!
Gió đêm thổi trúng cành cây vang lên tiếng xào xạt, thổi lên mặt, lạnh lạnh, lung tung lau một lượt nhưng vẫn ướt sũng.
Sau một hồi chạy nhanh, ngực kịch liệt phập phồng, cho đến khi chạy không nổi nữa liền suy sụp ngã ngồi xuống đất.
Khóc trong chốc lát mới từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay, không nghĩ lại lấy ra một cái túi da nho nhỏ.
Bối rối bỏ lại trong áo, tim đập thật nhanh, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Hoàng Tương Tương nhìn quanh bốn phía, giống như sợ kinh động đến người nào vậy, cẩn thận nhìn xung quanh một hồi mới yên tâm xuống dưới.
Lại đem túi da lấy ra, nắm trong lòng bàn tay muốn ném đi thật xa.
Nàng nghĩ tới vô số lần cơ hội có thể thực hiện, thậm chí luyện tập trước mấy lần nhưng đợi cho đến lúc chân chính nhìn thấy Phan Ngọc, lại vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được.
Vùi đầu ở giữa hai chân, nguyên lai nàng vẫn không hạ được quyết tâm khi đối mặt với hắn.
Không biết ngồi bao lâu, Hoàng Tương Tương mới ngẩng đầu.
Tay lấy ra cái cây hỏa tập, để ở giữa không trung đón gió, nhoáng một cái đã có điểm lửa nổi lên ở trong bóng đêm.
Cắn chặt răng, đốt túi da, nhìn thấy nó đang chậm rãi hóa thành tro, không còn sót gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù Phan Ngọc không thích nàng, nhưng bắt nàng làm những chuyện tổn thương đến hắn thì cũng tuyệt không có khả năng.
Hít một hơi thật sâu, đứng lên, đang phủi sạch lá cây dính trên y phục thì đột nhiên, trước mặt liền hiện lên một đạo bóng đen.
Gió càng lúc càng lớn, thổi bay mấy cành cây làm chúng rung chuyển mạnh, bóng cây bắt đầu lắc lư theo gió.
Chỉ là gió này không phải màn vũ đạo, cảnh đẹp ý vui gì mà là cuồng phong loạn vũ.
Nuốt ngụm nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, nhắm chặt mắt, lại mở ra, bóng đen biến mất vô tung.
Chạy lần này khác với vừa rồi, Hoàng Tương Tương cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai.
Nàng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cũng chưa bao giờ có vội vàng quá như vậy.
Chỉ là, nàng chạy lại hướng hồi nãy, trong đầu trừ bỏ Phan Ngọc không còn nghĩ được điều gì khác.
Nàng muốn nói cho hắn biết, lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy rằng có lẽ hắn sẽ không thèm để ý đến nhưng nàng nhất định vẫn phải nói, chẳng sợ hắn không hiểu.
Tim đập cực nhanh, dạ dày một trận co rút, há mồm nôn khan lại không phun ra được cái gì.
Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, chân của Hoàng Tương Tương liền mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Nàng quá mệt mỏi, cố gắng sử dụng hết toàn lực nhưng vô luận như thế nào cũng chạy không ra được cánh rừng nhỏ này.
Một giọt nước lạnh như băng rơi xuống mặt đất, không nhìn cước bộ nhẹ nhàng mà tinh tế ở phía sau, thấp giọng nói:
- Van cầu ngươi, không cần lại đi theo ta, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?
- Ta nghĩ muốn cái gì? Ngươi chẳng lẽ còn không biết sao?
Trầm mặt trong chốc lát, hình như có một tiếng than nhẹ như có như không.
Một giọng nói mềm mại lại mơ hồ theo gió chậm rãi truyền đến
Beta: Ngược Ái.
Kiếm pháp của Hoàng Tương Tương như thế nào, Phan Ngọc so với ai cũng đều rõ ràng hơn hết.
Dù sao, nàng cũng là một tay hắn dạy dỗ nên.
Khi ngồi dậy, mũi kiếm liền cách thịt gần hơn vài phần, tơ máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, ánh mắt của Phan Ngọc nháy cũng không nháy lấy một cái, nhẹ giọng cười nói:
- Ngươi đối xử với sư phó như thế này sao?
- Sư phó, hừ, nói cũng thật tự nhiên!
Hoàng Tương Tương có điểm phẫn nộ, giống như đối với từ này tràn đầy oán hận, mắt hạnh trợn lên.
- Ngươi đối với ta cũng như vậy, không phải sao?
Phan Ngọc cười hì hì, định đứng lên liền bị mũi kiếm chặn lại, chỉ có thể tiếp tục nằm yên.
- Tương Tương, có thể cho ta đứng lên trước được hay không? Cổ ta thật sự rất đau!
Mặc kệ Phan Ngọc giả trang thành đáng thương như thế nào, thì tâm của Hoàng Tương Tương vẫn cứng rắn dị thường, một chút cũng không đem bộ dáng đáng thương của Phan Ngọc để vào trong mắt.
- Ngươi không phải muốn chạy đi sao? Như thế nào không chạy, chạy đi, chạy đi!
- Khụ…Gặp ngươi, ta muốn chạy cũng chạy không được!
Phan Ngọc nhịn không được nói thầm một câu. Lời này nhưng thật ra là nói thật, nếu không hắn đã sớm chạy đi rồi, tội gì ở lại chỗ này.
Lỗ tai chợt lạnh, hai đầu ngón tay nắm chặt lỗ tai của Phan Ngọc, Hoàng Tương Tương nghiến rắng nghiến lợi nói:
- Ngươi cũng được lắm, chạy một lần, còn muốn chạy lần thứ hai, hừ hừ hừ!
Lần thứ hai? Phan Ngọc kinh hãi.
- Tương Tương, nói chuyện cũng phải nói thật chứ! Ta…ta chỉ chạy có mỗi lần này, làm gì có lần thứ hai nào?
Đôi mắt to của Hoàng Tương Tương chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, tươi cười cực kì cổ quái.
- Ngươi còn dám nói dối! Ở trước mặt ta mà cũng nói dối, da mặt của ngươi đúng là càng ngày càng dầy!
Sắc mặt của Phan Ngọc liền trầm xuống, không chờ cho Hoàng Tương Tương phản ứng lại, mắt chỉ thấy hoa lên một cái thì dưới kiếm đã không còn người.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, cách đó không xa, Phan Ngọc trên lưng đeo túi da, một tay lau vết máu trên cổ.
Lau sơ qua liền dựa vào ánh trăng để có thể nhìn rõ nàng ta hơn, lòng bàn tay tuyết trắng đỏ sẫm một mảnh.
- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này thật sự là nửa điểm cũng không sai. Tương Tương, nói giỡn cũng phải có giới hạn của nó. Ngươi như vậy là càn quấy.
Lắc đầu thở dài, khẩu khí của Phan Ngọc khi giáo huấn Hoàng Tương Tương cứ như là một nhà sư vậy, chỉ còn kém mở miệng nói thêm a di đà phật nữa thôi.
Nhưng Hoàng Tương Tương một chút cũng không buồn cười, vẫn đứng thẳng thân mình, cầm chắc thanh kiếm, lạnh lùng nói:
- Ta hay nói giỡn? Phan Ngọc, là ngươi hay nói giỡn mới đúng! Hơn nữa, ngươi nói giỡn một chút cũng không buồn cười.
Tựa hồ giống như không muốn tiếp tục nói chuyện một cách vô nghĩa như vậy nữa, Phan Ngọc ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
- Tương Tương, ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Ta nói ta chỉ chạy có một lần, liền chỉ có một lần. Lời này ta cũng chỉ nói một lần, Tương Tương, chúng ta không thích hợp.
Biết rõ lời nói ở trong miệng của hắn khẳng định sẽ làm thương tổn đến mình, nhưng vẫn không quản được chính mình.
Chẳng lẽ là do nụ cười yếu ớt không kiềm chế được ở khóe miệng của hắn, hay vẫn là do trăng sáng tối nay?
Tương Tương cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc giày.
Ngay tại lúc Phan Ngọc nghĩ mình đã thuyết phục được nàng ta thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tương bỗng nhiên ngẩng lên, đôi măt to đen tràn đầy ý cười.
- Ngươi nghĩ nói như vậy, ta sẽ buông tay sao? Sai!
Nhanh chóng bổ nhào vào trước người của Phan Ngọc, cánh tay mở ra liền ôm lấy cổ Phan Ngọc, cố ý dựa sát vào.
- Ngươi là của ta, chỉ là của ta, hiểu chưa? Cho dù có lại chạy trốn như thế nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của ta!
Phan Ngọc dở khóc dở cười.
Từ nhỏ đến lớn, người làm cho hắn đau đầu vẫn luôn là Hoàng Tương Tương.
So với Vạn Đào Hoa cổ quái thì sự xảo quyệt của nàng ta luôn là tâm bệnh của Phan Ngọc.
Đuổi không đi, mắng không được, so với thuốc cao bôi da chó còn muốn mạnh hơn. Thậm chí có đoạn thời điểm làm cho Phan Ngọc hàng đêm đều nằm mơ thấy ác mộng.
Thật lâu sau, Phan Ngọc mới chậm rãi nâng cánh tay lên, trong lòng Hoàng Tương Tương thật vui vẻ, nghĩ rằng Phan Ngọc muốn ôm nàng, trong lòng liền nhảy nhót không thôi.
Ai ngờ, Phan Ngọc chỉ là đem mấy sợi tóc của nàng để ra sau tai.
- Tương Tương, ngươi như thế nào vẫn nhỏ như vậy?
Tâm nhất thời rớt xuống nhưng không cam lòng, càng ôm lấy hắn chặt hơn, tay run run.
- Ta mười sáu tuổi, đã là nữ nhân rồi.
- Nhưng trong lời ăn tiếng nói của ngươi thật giống với tiểu hài tử mười tuổi, làm sao có thể nói ngươi là nữ nhân đây?
Phan Ngọc vỗ về hai má mềm mại của nàng ta, tay đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì câu này hình như hắn đã từng nói qua với người khác, nhưng là ai?
Tay chậm rãi nắm thành quyền, câu nói kia như một đạo ánh sáng, xẹt qua tâm khảm, chiếu sáng tận đáy lòng hắn.
Làm cho tâm đang trốn tránh rốt cuộc cũng không có chỗ nào trốn chạy được nữa.
Hắn không nhớ rõ chính mình về nhà như thế nào, không nhớ rõ trên đường về nhà đã phát sinh truyện gì. Giống như trong trí nhớ của hắn xuất hiện một chỗ trống, một chỗ trống không thể xâm phạm.
Không để ý đến Phan Ngọc bỗng nhiên ngẩn người, Hoàng Tương Tương rơi lệ đầy mặt.
Nàng thương hắn, từ nhỏ đã yêu, có thể làm tân nương của hắn là giấc mộng từ nhỏ của nàng.
Nhưng hắn luôn xem nàng là một tiểu hài tử mà không phải là một nữ nhân, nhận ra điểm này làm cho nàng đột nhiên trở nên vô lực.
- Ngươi…ngươi có phải còn không quên được nàng ta hay không? Có phải hay không?
Không chiếm được tình yêu làm cho nàng có điểm phát điên.
Phan Ngọc hoang mang nhìn Hoàng Tương Tương.
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Tương Tương, “nàng ta” cái gì?
- Ngươi còn nói dối! Khắp giang hồ đều đang truyền tin đồn, ngươi thích nữ nhân kia, con yêu quái đê tiện kia!
- Yêu quái? – Phan Ngọc không dám tin.
- Tương Tương, không thể làm phu thê nhưng ngươi cũng không thể vu oan ta như vậy được!
Hắn thật có chút tức giận, ở sâu trong nội tâm còn có một tia lo sợ cùng nghi hoặc.
- Vu oan? Ta vu oan? Ha ha, thật sự là buồn cười! Ngươi đã làm ra chuyện mà ngươi cho rằng không thể xảy ra đấy!
Nước mắt lăn qua lăn lại, cuối cùng chảy xuống hai gò má, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Phan Ngọc, mạnh mẽ lắc qua lắc lại.
- Ngươi tỉnh đi! Vì cái gì qua nhiểu ngày như vậy rồi mà ngươi vẫn như cũ không chịu tỉnh!
- Tương Tương, ta thanh tỉnh, thật thanh tỉnh, chưa từng có thanh tỉnh như vậy! Yêu quái! Điều này sao có thể? Ta là thiên sư, là thiên sư chuyên bắt yêu. Tương Tương, chuyện đùa này tuyệt không buồn cười chút nào! – Phan Ngọc cười gượng, cực lực phủ nhận chuyện vớ vẩn này.
Hoàng Tương Tương trừng mắt nhìn Phan Ngọc, mắt to nháy cũng không nháy lấy một cái, môi nhếch lên, sau một lúc lâu mới nói:
- Vậy thời điểm ngươi uống rượu say, vì cái gì luôn gọi tên của “nàng”?
- Uống rượu?
Phan Ngọc đột nhiên nhớ tới hai ngày trước, hắn có cùng với Phương Ly Hiên và Tô Nhuận Ngọc ở Túy Nguyệt Các uống rượu đến say mèm.
Nhưng lần đó rõ ràng là chỉ có ba người bọn họ, Hoàng Tương Tương làm sao có thể biết được.
- Ngày đó, ta vốn trốn ở sau bình phong, tưởng cho ngươi một cái kinh hỷ. Kết quả, ngươi lại cho ta biết được một cái “kinh hỷ” trọn đời khó quên!
Nàng không quên được ngày đó, dưới ánh mắt ghen tị của Tô Nhuận Ngọc, nàng muốn đem Phan Ngọc đã uống rượu say đi.
Một tiếng nỉ non thì thầm kia, đã làm cho tâm của nàng run lên, từ trong lòng ngực toát ra một chút tức giận.
Hoàng Tương Tương bi ai phát hiện ra chỉ có nàng nghe được âm thanh này, âm thanh làm cho cõi lòng tan nát.
- Ta nói cái gì?
Phan Ngọc run giọng hỏi.
Hắn không biết vì sao lại sợ như vậy, hắn rốt cuộc là sợ cái gì chứ?
Là cái tên kia hay vẫn là cái tên kia đại biểu cho một người?
Hắn sớm đã quên mình nên lặng lẽ rời đi nơi này. Hiện tại, hắn chỉ muốn biết cái tên kia.
- Ngươi muốn biết, ta không nói cho ngươi!
Thở dài, Phan Ngọc nhẹ giọng hỏi
- Vì sao lại không nói cho ta biết? Tương Tương, ngươi biết không, có một số việc cho dù hiện tại ta không biết nhưng chung quy cũng có một ngày, ta sẽ nhớ hết tất cả. Chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nhưng ta hy vọng ngươi sẽ nói cho ta biết, không có ý gì khác.
Nước mắt chảy càng nhiều, môi mỏng khẽ run, mạnh mẽ đẩy Phan Ngọc ra, hướng về phía khác chạy đi.
- Đi tìm chết đi! Ta hận ngươi chết đi được!
Gió đêm thổi trúng cành cây vang lên tiếng xào xạt, thổi lên mặt, lạnh lạnh, lung tung lau một lượt nhưng vẫn ướt sũng.
Sau một hồi chạy nhanh, ngực kịch liệt phập phồng, cho đến khi chạy không nổi nữa liền suy sụp ngã ngồi xuống đất.
Khóc trong chốc lát mới từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay, không nghĩ lại lấy ra một cái túi da nho nhỏ.
Bối rối bỏ lại trong áo, tim đập thật nhanh, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Hoàng Tương Tương nhìn quanh bốn phía, giống như sợ kinh động đến người nào vậy, cẩn thận nhìn xung quanh một hồi mới yên tâm xuống dưới.
Lại đem túi da lấy ra, nắm trong lòng bàn tay muốn ném đi thật xa.
Nàng nghĩ tới vô số lần cơ hội có thể thực hiện, thậm chí luyện tập trước mấy lần nhưng đợi cho đến lúc chân chính nhìn thấy Phan Ngọc, lại vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được.
Vùi đầu ở giữa hai chân, nguyên lai nàng vẫn không hạ được quyết tâm khi đối mặt với hắn.
Không biết ngồi bao lâu, Hoàng Tương Tương mới ngẩng đầu.
Tay lấy ra cái cây hỏa tập, để ở giữa không trung đón gió, nhoáng một cái đã có điểm lửa nổi lên ở trong bóng đêm.
Cắn chặt răng, đốt túi da, nhìn thấy nó đang chậm rãi hóa thành tro, không còn sót gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù Phan Ngọc không thích nàng, nhưng bắt nàng làm những chuyện tổn thương đến hắn thì cũng tuyệt không có khả năng.
Hít một hơi thật sâu, đứng lên, đang phủi sạch lá cây dính trên y phục thì đột nhiên, trước mặt liền hiện lên một đạo bóng đen.
Gió càng lúc càng lớn, thổi bay mấy cành cây làm chúng rung chuyển mạnh, bóng cây bắt đầu lắc lư theo gió.
Chỉ là gió này không phải màn vũ đạo, cảnh đẹp ý vui gì mà là cuồng phong loạn vũ.
Nuốt ngụm nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, nhắm chặt mắt, lại mở ra, bóng đen biến mất vô tung.
Chạy lần này khác với vừa rồi, Hoàng Tương Tương cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai.
Nàng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, cũng chưa bao giờ có vội vàng quá như vậy.
Chỉ là, nàng chạy lại hướng hồi nãy, trong đầu trừ bỏ Phan Ngọc không còn nghĩ được điều gì khác.
Nàng muốn nói cho hắn biết, lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy rằng có lẽ hắn sẽ không thèm để ý đến nhưng nàng nhất định vẫn phải nói, chẳng sợ hắn không hiểu.
Tim đập cực nhanh, dạ dày một trận co rút, há mồm nôn khan lại không phun ra được cái gì.
Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, chân của Hoàng Tương Tương liền mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Nàng quá mệt mỏi, cố gắng sử dụng hết toàn lực nhưng vô luận như thế nào cũng chạy không ra được cánh rừng nhỏ này.
Một giọt nước lạnh như băng rơi xuống mặt đất, không nhìn cước bộ nhẹ nhàng mà tinh tế ở phía sau, thấp giọng nói:
- Van cầu ngươi, không cần lại đi theo ta, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?
- Ta nghĩ muốn cái gì? Ngươi chẳng lẽ còn không biết sao?
Trầm mặt trong chốc lát, hình như có một tiếng than nhẹ như có như không.
Một giọng nói mềm mại lại mơ hồ theo gió chậm rãi truyền đến