Chương 58:
Khương Triệt không lập tức rời đi.Anh ấyđứng ở phía bên kia của hành lang, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ với ánh sáng trên đầu.Từ mờ đến tỏ, đôi giày trượt màu trắng của cô gái bước trên mặt đất gạch men, bóng lưng chặn đường ánh sáng, cô nhẹ nhàng rời đi theo hướng anh ấy đang đứng, để lại một làn gió ngọt ngào Nhìn cô đi đến cuối hành lang, sắp rời khỏi tầm nhìn của mình.Nhưng cô lại dừng lại."Khương Triệt.”m thanh của cô gái trải dài khắp hành lang, vừa nhẹ nhàng vừa kiên định."Học tập là, công việc của riêng cậu, liên quan đến ước mơ cũ của cậu, có thể, có thể tra cho hành động của cậu, chỉ có cậu.”Giống như sa tanh ngâm trong nước, tung bay trong không khí, từng lớp từng lớp chậm rãi quấn quanh trái tim anh ấy.Những vệt nước lành lạnh, thấm vào từng lỗ.Khương Triệt đứng thật lâu, cho đến khi bóng dáng cô gái hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cúi đầu, ý tứ cười cười không rõ, lại hung hăng che mắt mình, phiền não nghĩ.Khương Triệt, đừng phát điên.Trong một cuộc cãi vã với cô gái, rõ ràng là anh ấy đã thất bại thảm hại.Gần đến kỳ thi tháng thứ hai, học sinh khối 11 ai nấy đều đã sẵn sàng chiến đấu, trong giờ học thường xuyên có thể nhìn thấy học sinh đọc sách, một số văn phòng giáo viên còn quá tải.Tống Khinh Trầm đã quen chăm chỉ, từ khi chia tay ngày đó, cô chưa từng nhìn đến lớp số 7, ngày ngày vùi đầu vào sách vở Ngoài việc tham dự các lớp học, cô đã đến văn phòng của nhiều giáo viên để đặt câu hỏi.Thỉnh thoảng cũng sẽ gặp Chu Trì Vọng.Cũng là một bài toán nhưng Chu Trì Vọng ung dung hơn nhiều, dễ dàng dễ dàng đưa ra dẫn chứng để đưa ra nhiều ý tưởng giải bài hơn nhưng lại khiến cô giáo trả lời câu hỏi bối rối."Nếu cô vẫn không có kết luận, em sẽ trở lại sau.”Lúc lên lớp, lão Dương đem cảnh này miêu tả lại một cách sinh động, lại cầm thước dạy gõ lên bục giảng."Đứa bé Chu Trì Vọng này, không trách nó luôn thi đứng nhất, các em có được sự vững vàng như vậy, chuyện gì cũng làm được.”Trong khi nói chuyện, hàng ghế đầu của lớp 5, một nam sinh lầu bầu bên dưới."Ai bảo cậu ta là Chu Trì Vọng chứ.”Sau đó bị lão Dương dùng thước khẽ gõ vào lưng một chút."Chu Trì Vọng làm sao? Có cái đầu dài hơn em không?”"Đừng nói Chu Trì Vọng, Khương Triệt lớp 7 cách vách, gần đây cũng thường xuyên ôm bài thi đặt câu hỏi.”Lão Dương tìm ví dụ năng lực tuyệt đối, chuyên chọn hai nhân vật nóng bỏng nhất.Bên dưới có tiếng xì xào bàn tán.Ánh mắt ái muội một đường xoay chuyển loạn, từ trên người Tưởng Kiều đến Tống Khinh Trầm, mỗi người đều có thể dựa vào não bổ góp ra một vở kịch lớn.Tống Khinh Trầm nhìn không thấy, thừa dịp lão Dương nói chuyện chép cụm từ ở phía dưới."Ngược lại là các em." Lão Dương trên đài chuyển đề tài: "Ngoại trừ vài người, tuyệt đại đa số tôi ở văn phòng đều không thấy, tan học liền hóa thành cá muối hết rồi à?”Nam sinh nghe vậy ôi một tiếng, cợt nhả hỏi: "Làm cá muối có thể thi đậu đại học được không?”Lão Dương trợn tròn hai mắt: "Nằm mơ nhanh hơn một chút.”Hôm nay là một ngày thất bại trong giáo dục tinh thần của lão Dương.Như lão Dương nói.Trình độ gần đây Khương Triệt cố gắng đọc sách khiến người ta cảm thấy thán phục.Bọn họ nhìn Khương Triệt chép một quyển sách tiếng Anh từ dưới lầu đi lên."Anh Triệt bị sao vậy? Chuyển giới à?”"Anh Triệt, anh đây là rút phải môn phong nào, bắt đầu chuyên tìm thầy cô hỏi bài rồi?”Họ không hiểu.Khương Triệt nắm chặt sách vở trong tay, liếc mắt nhìn cửa sau lớp 5.Lần trước đến văn phòng lão Dương không đụng phải Tống Khinh Trầm, lần này lại không gặp.Giống như đang cố ý trốn tránh anh ấy.Khương Triệt không kiên nhẫn chậc lưỡi."Thỉnh thoảng làm học sinh giỏi, không được sao?”"Có thể được, anh Triệt muốn trở thành học sinh giỏi, đó chỉ là vấn đề trong vài phút.”Đối với nịnh hót nhàm chán như vậy, Khương Triệt một chữ cũng không muốn nghe.Anh ấy quay 1 lại, đặt chân của mình trên khung cửa và nghĩ về một cái gì đó."Sắp thi tháng rồi, mấy người các cậu cũng phải nhanh chóng học tập đi.”"Học tập là chuyện của mình, phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.”Kéo ghế ra, tùy tiện ngồi vào.Chỉ còn lại mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau.Vào cuối tháng 5, đó là thời gian cho thời tiết nóng hơn.Tựa như một chân bước vào nồi hấp nhiệt độ bất định, ngày hôm qua còn mặc áo khoác lắc lư khắp nơi, hôm nay liền cầm quạt thở dài.Trong lớp đồng người, mồ hôi nóng chảy đầm đìa.Lớp khác đã sớm bật điều hòa, điều khiển từ xa lớp 5 còn bị lão Dương giữ lại: "Tâm tĩnh tự nhiên lạnh, bây giờ bật điều hòa, sau này làm sao bây giờ?”Không còn cách nào khác, nam sinh phía sau liền đề nghị, đi lớp khác mượn một cái.Lớp 7 tự nhiên trở thành sự lựa chọn đầu tiên.Nam sinh phía sau bước vào cửa sau lớp 7, nhìn thấy Khương Triệt đang dựa vào tường đọc sách, ngạc nhiên cất một tiếng: "Anh Triệt?”Giống như biết nam sinh muốn nói gì, Khương Triệt buông quyển sách trong tay xuống: "Có việc mau nói.”Nam sinh liên tục gật đầu, đánh thẳng vào trọng điểm: "Anh Triệt, mượn điều khiển từ xa chút đi, lão Dương không cho chúng tôi bật điều hòa.”"Cũng được.”"Nhị Hoàng, lên bục giảng lấy điều khiển điều hòa.”Cầm được điều khiển từ xa, Khương Triệt nhàm chán lắc lư đầu ngón tay, lơ đãng đảo qua nam sinh, nghĩ tới cái gì, cà lơ phớt trả lời."Cho các cậu mượn cũng được, để bạn Tống các cậu đến.”Lời nói rất nhanh truyền đến lỗ tại Tống Khinh Trầm.Lúc đó, cô đang làm bài tập về nhà và ngẩng đầu lên sau khi được gọi tên.Nghe thấy Khương Triệt gọi cô, thoáng cúi đầu: "Không đi.”Nam sinh khom lưng, rút ra một tờ giấy lau trán, hai tay chắp lại: "Tống Khinh Trầm, làm ơn, anh Triệt nói, chỉ cần cậu đến lớp bọn họ thì sẽ cho mượn ngay.”"Cậu nhìn xem tất cả mọi người nóng như thế nào, ngồi bên cửa sổ ngay cả bài thi cũng không làm được nữa, làm ơn đấy.”Nam sinh tận tình khuyên nhủ, sắp quỳ gối trước mặt cô luôn rồi.Có liên quan gì đến cô, cô không cảm thấy nóng.Nhưng cuối cùng, Tống Khinh Trầm vẫn khẽ thở dài một hơi."Lần sau tôi, tôi không đi.”Nói xong, cô mang theo ánh mắt chờ mong của mọi người, vẫn là đứng dậy, đi tới cửa sau lớp 7.Gõ một cách lịch sự.Khương Triệt vẫn luôn chờ.Thấy Tống Khinh Trầm vẻ mặt gấp gáp đứng ở cửa: "Có thể, mượn điều khiển điều hòa của lớp các cậu không?”Khương Triệt xoa xoa lỗ tai: "Giọng nhỏ quá, không nghe rõ.”Tống Khinh Trầm bất động, lại bị Khương Triệt nắm chặt cổ tay.Trong mắt anh ấy mang theo cười: "Được rồi, chọc cậu thôi.”Vừa nói, vừa giơ điều khiển từ xa trong tay lên.Sắp đưa đến tay Tống Khinh Trầm, đột nhiên ngón tay chợt lóe, khiến cô nhào vào khoảng không. Giống như gió biển mùa hè, từ cánh mũi Khương Triệt trượt qua, lưu lại từng đợt hương trái cây nhàn nhạt, có lẽ là nửa đường chanh, phiêu dật xông vào trong đầu.Anh ấy nâng mí mắt lên, làm bộ đỡ Tống Khinh Trầm lên, hạ thấp giọng."Nhìn xem đề này làm như thế nào, điều khiển từ xa đưa các cậu cũng không sao.”Quả thực là vô lý gây sự.Tống Khinh Trầm ảo não nghĩ, cô không nên tới.Muốn trực tiếp đi, lại do dự trong nháy mắt, dường như nhớ tới chính cô không mệt mỏi hỏi vấn đề, cuối cùng vẫn cúi xuống, cẩn thận nhìn trong chốc lát: "Trước tiên biến biểu thức trong đề bài...”Dường như là để giảm bớt vấp ngã, giọng nói nhẹ nhàng và chậm chạp.Thỉnh thoảng anh ấy ngẩng đầu lên, cảm giác có mái tóc đặt lên cổ, vừa cứng lại xoăn, rất ngứa ngáy.Nhìn kỹ lại, mái tóc xoăn nhỏ của cô tựa hồ dài hơn một chút, che hết gáy, nhưng mái tóc trước trán ngắn hơn, uốn lượn quấn quanh lông mày, không đồng đều.Chờ Tống Khinh Trầm nói xong, Khương Triệt chợt mở miệng."Cậu tự cắt mái à?”Tống Khinh Trầm nhướng mày, giống như là phản ứng kịp cái gì đó, đột nhiên lấy tay che trán mình, lắp bắp: "Cậu, cậu đừng nhìn, sáng nay tôi quên sấy, cra ngày nó cứ vểnh lên.”Vừa nói, vừa đi về, ngắn ngủi một phút liền vọt vào lớp mình.Chạy khá nhanh.Khương Triệt lười biếng lắc lư ghế dựa, từ cửa sau thò ra nửa người, cách một hành lang hô to với người bên kia."Cà Lăm Nhỏ”"Không cần che, rất đáng yêu.”m thanh không nhỏ, tất cả mọi người trong hành lang có thể nghe thấy.Tống Khinh Trầm cũng có thể, dưới ánh mắt khác thường của các loại người trong lớp, tìm một quyển sách tự lừa mình dối người ngăn trở tầm mắt của mình, đồng thời nhắc nhở chính mình, phải cách Khương Triệt xa một chút, ít nhất không thể bị lừa hơn nữa.Cô nói làm được.Mấy lần sau đó, bất luận Khương Triệt mượn lý do như thế nào tìm cô, cô đều giả điếc, bị tìm nhiều lần, dứt khoát in lại một quyển ghi chép của mình đưa qua, từ đầu đến cuối cũng không chịu bước ra khỏi cửa lớp năm, cũng không chịu nói thêm một câu với anh ấy. Hôm nay, Tống Khinh Trầm như thường lệ đến văn phòng giáo viên hỏi đề.Sắp đến lớp, cô cảm ơn thầy cô, cầm bài thi trong tay chạy về, sắp đến cửa lớp 5 thì chợt đứng lại.Khương Triệt cầm một quyển sách, dựa vào cửa sau lớp 7, bên cạnh cũng có mấy bóng dáng quen thuộc.Hôm nay Tưởng Kiều cũng có mặt.Cô ta có chút hứng thú cầm lấy quyển sổ tay trong tay Khương Triệt, lật qua lật lại xem."A Triệt, thứ này trong tay cậu lấy đâu ra, tổng kết đủ đầy.”Khương Triệt vén mí mắt lên: "Người khác cho." Tưởng Kiều tiến lại gần: "Ai vậy, chữ viết còn rất đẹp.”Vừa dứt lời, đã có người tùy tiện trả lời: "Cậu không biết à, anh Triệt chúng ta đổi tính rồi, bình thường đừng nói thi tháng, trước kỳ thi cuối kỳ cũng không thấy cậu ấy nghiêm túc học tập.”"Chơi bóng rổ cũng gọi là khác hẳn.”Khương Triệt chậc một tiếng."Không học không được.”Gương mặt xinh đẹp của Tưởng Kiều khẽ nhíu, mở miệng hỏi."A Triệt, tập sách này của cậu có thể cho tớ mượn xem không?”"Được." Khương Triệt không thèm để ý trả lời: "Nếu muốn xem, cho cậu mượn nửa ngày, đi in một quyển.”"Tuy nhiên..." Anh ấy lười biếng bổ sung: "Sau khi in, nhớ trả lại cho tôi.”Tưởng Kiều lộ ra vẻ mặt vi diệu, có chút lời nói thối rữa trong bụng, có những lời tràn vào cổ họng, nói một tiếng.Đột nhiên mập mờ nói: "A Triệt, cậu còn thật sự thích Tống Khinh Trầm của lớp 5 chúng tớ không.”Ánh mắt Khương Triệt lóe lên.Thân thể anh ấy nghiêng nghiêng, tựa vào vách tường sau lưng, cười hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?”“Cậu đã thấy ông đây nghiêm túc học tập như vậy chưa?Tưởng Kiều hiểu rõ gật đầu."Thật khiến người ta hâm mộ nha, cậu và Tống Khinh Trầm.”"Nếu Chu Trì Vọng đối xử tốt với tớ, có Tống Khinh Trầm đối xử tốt với cậu, tớ thỏa mãn rồi.”Than thở một tiếng: "Đáng tiếc, trong lớp chúng ta, hình như chỉ có Tống Khinh Trầm mới có thể khiến cậu ấy đối xử đặc biệt.”Khương Triệt không nói lời nào.Anh ấy trực tiếp khép chép trong tay lại, phát ra một tiếng không nhẹ không nặng."Tưởng Kiều." Anh ấy nghiêm túc: "Thằng nhóc kia hơi hỗn, nếu cậu thích thì nắm chặt lấy đi.”Tống Khinh Trầm không muốn nghe.Cô vòng qua đám người này, dán vào góc tường, yên lặng đi về phía cửa sau lớp năm."Cà Lăm Nhỏ.”Khương Triệt đang gọi cô.Tống Khinh Trầm giả điếc không nghe, bước nhanh hơn.Một bàn tay nắm chặt cổ tay cô, cái nóng hổi thuộc về lòng bàn tay nam tính truyền sang lớp da mềm mại của cô.Cô nhíu mày, rút cổ tay mình ra, xoa xoa.Quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen láy của Khương Triệt."Tống Khinh Trầm." Khương Triệt gọi tên cô."Ngày đó là tôi nói chuyện quá nặng, thực xin lỗi.”"Đừng tức giận.”"Còn nữa..." Lời nói đến bên miệng, lại bị anh ấy phiền muộn đè xuống.Giọng nói khàn khàn, vuốt ve tóc bên tai."Dù sao thì tôi cũng là thằng khốn nạn.”Khi Khương Triệt nói chuyện, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô, bên trong nặng nề tỏa sáng.Giống như mặt nước nhấp nhô, sóng nhiệt ở chỗ sâu cuộn trào, sôi trào trở lại bầu trời.