Chương : 17
Ôm bé con ở trong lòng, Vũ Nhiên Lãnh thỏa mãn nằm trên lòng sàn.Tayhơi xoa xoa lưng bé. Ân nhi của hắn, sờ sờ thật thích.
“ Phụ hoàng cho Ân nhi xuất cung nha.”
“ Cái gì?” Vũ Nhiên Lãnh bật dậy. Nhíu mày hỏi. Bé con muốn xuất cung làm gì?
“ Ân nhi muốn xuất cung.” Vũ Tập Ân lặp lại lần nữa.
“ Không được. Qúa nguy hiểm.”
“ Tại sao không được chứ? Ân Nhi đã gần 9 tuổi. Những đứa trẻ nhân gian tầm tuổi này đã có thể thỏa mái đi đâu tùy thích.”
“ Nhưng Ân nhi là hoàng tử.” Vũ Nhiên Lãnh chậm rãi nói. Ân Nhi của hắn, chưa hiểu bên ngoài kia có bao nguy hiểm. Hắn đã dang rộng cánh tay này, để che chở bé. Nhưng vẫn sợ lỡ như có cơn gió độc theo kẽ hở mà len vào, làm bảo bối tổn thương. Khiến hắn một giây một khắc chưa bao giờ bỏ đi sự bảo hộ nghiêm ngặt ấy.
“ Nhưng nếu như chỉ biết sống mãi trong cung, Ân nhi không khác gì con chim hoàng yến xinh đẹp chỉ biết hót vô vị trong cái lồng bằng vàng, ăn thức ăn trân quý nhưng không bao giờ hiểu được như thế nào là ngon.”
“…”
Thấy Vũ Nhiên Lãnh im lặng không nói, Vũ Tập Ân tiếp lời.
“ Nếu phụ hoàng muốn nhốt Ân nhi mãi mãi trong hoàng cung này. Ân nhi cũng đành nguyện ý. Nhưng mãi mãi Ân nhi cũng sẽ giống con chim hoàng yến phụ hoàng từng nuôi. Một lúc nào đó, không thể thoát ra, sẽ mang tâm đau đớn mà chết đi.”
“ Ân nhi …!!”
“ Không cần nói nữa, Ân nhi sẽ không cầu phụ hoàng điều gì nữa.”
Nói xong, đôi mắt linh động nay đã không còn, chỉ còn hai hàng lệ khẽ lăn. Hắn chui nhanh vào chăn, che đi nước mắt ủy khuất bất chợt rơi. Vũ Nhiên Lãnh không đành lòng, cúi xuống hôn lên trán bé. Giọng thì thầm …
“ Được, phụ hoàng đồng ý, nhưng Ân nhi phải … ”
“ Thật sao? chỉ cần phụ hoàng cho Ân nhi xuất cung, Ân nhi điều gì cũng đáp ứng.”
“ Ân nhi phải mang theo 4 thị vệ nữa.” và thêm 8 ám vệ. Vũ Nhiên Lãnh thầm nghĩ. Tất nhiên hắn sẽ không nói 8 ám vệ kia.
“ Hảo. Ân nhi yêu nhất phụ hoàng.” Ôm chầm lấy nam nhân này, Vũ Tập Ân cười như xuân phong tháng ba.
Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười bất đắc dĩ. Ân nhi nói đúng. Rồi sau này bảo bối bé nhỏ này của hắn sẽ lớn hơn. Sẽ là một đại nam nhân. Lúc đó, đi đến nhiều nơi thú vị, liệu trong lòng hắn có còn một người phụ hoàng như ta. Ta ích kỉ khi không mong Ân nhi lớn lên. Bởi nếu lớn lên thêm chút nữa, Ân nhi sẽ tự do bay nhảy, sẽ đi nhiều nơi, rời ta càng xa. Rồi một ngày gặp được người hắn yêu, có lẽ hắn sẽ quên mất ta. Bởi ta, cũng chỉ là phụ hoàng của hắn. Khi đôi cánh của hắn không thể bay vững, hắn dựa vào ta. Khi đôi cánh của hắn có thể che mưa chắn gió, lúc ấy, hắn sẽ rời xa ta. Còn ta, một đế vương, không thể cùng hắn đi. Bây giờ Vũ Nhiên Lãnh bỗng ghét bỏ ngôi vị cao quý này. Nó là xiềng xích ràng buộc y.
Ân nhi, phụ hoàng xin lỗi. Nếu đời sau thiếu ngươi, phụ hoàng sẽ là cái xác không hồn. Vì vậy, dù ngươi muốn bay đi thật xa, ta cũng giam ngươi ở nơi ta có thể với tới. Dù ngươi sẽ oán hận. Nhưng tình cảm này, ta đã không thể bỏ xuống.
Thấy phụ hoàng ôm mình thêm chặt, Vũ Tập Ân kêu đau. Vũ Nhiên Lãnh mới từ từ thả lòng. Cúi xuống dỗ dành bé con
“ Xin lỗi, Ân nhi.”
Trong bóng đêm, Vũ Tập Ân không hề nhận ra đôi mắt lạnh lùng của đế vương kia xoẹt qua một tia đau thương. Hắn vẫn chỉ vui vẻ rúc vào lòng nam nhân ấm áp này để ngủ. Ngày mai hắn sẽ chuẩn bị xuất cung cho tốt.
——————————————————————
“ Tiểu Kì, ngươi làm sao thế?”
“ hức hức … muội … muội …”
“ Đừng khóc nữa.” Tiểu Cầm nhìn muội muội đang khóc. Ai ủy khuất nó sao?
“ Lúc nãy … nãy.. tắm xong. Hức. tiểu điện hạ nói muội giã một ít hành với tỏi. Nãy rửa không sạch tay, lỡ chùi lên mắt … nên.. giờ nước mắt cứ chảy a.”
——————————————————–
“ Chủ tử, nô tài ở bên Vũ Long điện báo lại, có thể vài ngày nữa thất hoàng tử kia xuất cung. Chủ tử định đoạt thế nào?”
“ Hảo a. Chính nó tự chui ra. Ta sẽ làm cho nó biến mất mãi mãi cho khuất mắt ta.”
“ Đi chuẩn bị đi.” Chủ tử là một người mặc áo xanh, tay nâng chén trà thỏa mãn bày mưu kế. Được lắm. Trời có mắt cho ta cơ hội này.
“ Vũ Tập Ân, ngươi chờ xem. Ta sẽ cho ngươi chết thỏa mãn lắm.”
Ném chén trà trên tay, một tiếng “ choang “. Kẻ mặc thanh y cười đến quỷ dị. Kẻ đứng ngoài cũng dựng tóc gáy lên.
“ Phụ hoàng cho Ân nhi xuất cung nha.”
“ Cái gì?” Vũ Nhiên Lãnh bật dậy. Nhíu mày hỏi. Bé con muốn xuất cung làm gì?
“ Ân nhi muốn xuất cung.” Vũ Tập Ân lặp lại lần nữa.
“ Không được. Qúa nguy hiểm.”
“ Tại sao không được chứ? Ân Nhi đã gần 9 tuổi. Những đứa trẻ nhân gian tầm tuổi này đã có thể thỏa mái đi đâu tùy thích.”
“ Nhưng Ân nhi là hoàng tử.” Vũ Nhiên Lãnh chậm rãi nói. Ân Nhi của hắn, chưa hiểu bên ngoài kia có bao nguy hiểm. Hắn đã dang rộng cánh tay này, để che chở bé. Nhưng vẫn sợ lỡ như có cơn gió độc theo kẽ hở mà len vào, làm bảo bối tổn thương. Khiến hắn một giây một khắc chưa bao giờ bỏ đi sự bảo hộ nghiêm ngặt ấy.
“ Nhưng nếu như chỉ biết sống mãi trong cung, Ân nhi không khác gì con chim hoàng yến xinh đẹp chỉ biết hót vô vị trong cái lồng bằng vàng, ăn thức ăn trân quý nhưng không bao giờ hiểu được như thế nào là ngon.”
“…”
Thấy Vũ Nhiên Lãnh im lặng không nói, Vũ Tập Ân tiếp lời.
“ Nếu phụ hoàng muốn nhốt Ân nhi mãi mãi trong hoàng cung này. Ân nhi cũng đành nguyện ý. Nhưng mãi mãi Ân nhi cũng sẽ giống con chim hoàng yến phụ hoàng từng nuôi. Một lúc nào đó, không thể thoát ra, sẽ mang tâm đau đớn mà chết đi.”
“ Ân nhi …!!”
“ Không cần nói nữa, Ân nhi sẽ không cầu phụ hoàng điều gì nữa.”
Nói xong, đôi mắt linh động nay đã không còn, chỉ còn hai hàng lệ khẽ lăn. Hắn chui nhanh vào chăn, che đi nước mắt ủy khuất bất chợt rơi. Vũ Nhiên Lãnh không đành lòng, cúi xuống hôn lên trán bé. Giọng thì thầm …
“ Được, phụ hoàng đồng ý, nhưng Ân nhi phải … ”
“ Thật sao? chỉ cần phụ hoàng cho Ân nhi xuất cung, Ân nhi điều gì cũng đáp ứng.”
“ Ân nhi phải mang theo 4 thị vệ nữa.” và thêm 8 ám vệ. Vũ Nhiên Lãnh thầm nghĩ. Tất nhiên hắn sẽ không nói 8 ám vệ kia.
“ Hảo. Ân nhi yêu nhất phụ hoàng.” Ôm chầm lấy nam nhân này, Vũ Tập Ân cười như xuân phong tháng ba.
Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười bất đắc dĩ. Ân nhi nói đúng. Rồi sau này bảo bối bé nhỏ này của hắn sẽ lớn hơn. Sẽ là một đại nam nhân. Lúc đó, đi đến nhiều nơi thú vị, liệu trong lòng hắn có còn một người phụ hoàng như ta. Ta ích kỉ khi không mong Ân nhi lớn lên. Bởi nếu lớn lên thêm chút nữa, Ân nhi sẽ tự do bay nhảy, sẽ đi nhiều nơi, rời ta càng xa. Rồi một ngày gặp được người hắn yêu, có lẽ hắn sẽ quên mất ta. Bởi ta, cũng chỉ là phụ hoàng của hắn. Khi đôi cánh của hắn không thể bay vững, hắn dựa vào ta. Khi đôi cánh của hắn có thể che mưa chắn gió, lúc ấy, hắn sẽ rời xa ta. Còn ta, một đế vương, không thể cùng hắn đi. Bây giờ Vũ Nhiên Lãnh bỗng ghét bỏ ngôi vị cao quý này. Nó là xiềng xích ràng buộc y.
Ân nhi, phụ hoàng xin lỗi. Nếu đời sau thiếu ngươi, phụ hoàng sẽ là cái xác không hồn. Vì vậy, dù ngươi muốn bay đi thật xa, ta cũng giam ngươi ở nơi ta có thể với tới. Dù ngươi sẽ oán hận. Nhưng tình cảm này, ta đã không thể bỏ xuống.
Thấy phụ hoàng ôm mình thêm chặt, Vũ Tập Ân kêu đau. Vũ Nhiên Lãnh mới từ từ thả lòng. Cúi xuống dỗ dành bé con
“ Xin lỗi, Ân nhi.”
Trong bóng đêm, Vũ Tập Ân không hề nhận ra đôi mắt lạnh lùng của đế vương kia xoẹt qua một tia đau thương. Hắn vẫn chỉ vui vẻ rúc vào lòng nam nhân ấm áp này để ngủ. Ngày mai hắn sẽ chuẩn bị xuất cung cho tốt.
——————————————————————
“ Tiểu Kì, ngươi làm sao thế?”
“ hức hức … muội … muội …”
“ Đừng khóc nữa.” Tiểu Cầm nhìn muội muội đang khóc. Ai ủy khuất nó sao?
“ Lúc nãy … nãy.. tắm xong. Hức. tiểu điện hạ nói muội giã một ít hành với tỏi. Nãy rửa không sạch tay, lỡ chùi lên mắt … nên.. giờ nước mắt cứ chảy a.”
——————————————————–
“ Chủ tử, nô tài ở bên Vũ Long điện báo lại, có thể vài ngày nữa thất hoàng tử kia xuất cung. Chủ tử định đoạt thế nào?”
“ Hảo a. Chính nó tự chui ra. Ta sẽ làm cho nó biến mất mãi mãi cho khuất mắt ta.”
“ Đi chuẩn bị đi.” Chủ tử là một người mặc áo xanh, tay nâng chén trà thỏa mãn bày mưu kế. Được lắm. Trời có mắt cho ta cơ hội này.
“ Vũ Tập Ân, ngươi chờ xem. Ta sẽ cho ngươi chết thỏa mãn lắm.”
Ném chén trà trên tay, một tiếng “ choang “. Kẻ mặc thanh y cười đến quỷ dị. Kẻ đứng ngoài cũng dựng tóc gáy lên.