Chương : 26
Khi An phi bình tĩnh lại được, cơ hồ mọi người trong nhà cũng đã đỏ mắt. Nàng cầm lấy tay phụ thân cùng mẫu thân mình, cười vui vẻ nói.
“ Ngày đó đi rồi nữ nhi những tưởng khó ngày đoàn viên. Phụ thân, mẫu thân, đại ca, đây là ngoại tôn của người.”
Nói rồi dắt tay Vũ Tập Ân đến trước mặt hai người. Nàng chần chừ, đáng nhẽ ngoại tôn gặp qua ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu phải quỳ hạ lễ. Nhưng mà con nàng a, là hoàng tử, là điện hạ. bảo nó quỳ thì …
Vũ Tập Ân thấy nàng khó xử, đứng ra quỳ xuống hành lễ với hai lão nhân.
Thấy An phi khó xử, Vũ Tập Ân chỉ cười
“ Mẫu thân, đây là phụ mẫu của người cũng là ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của con.”
Đối với hai lão nhân, Vũ Tập Ân dập đầu một lạy. Đối với biểu bá phụ ( anh trai mẹ), Vũ Tập Ân cúi mình hành lễ.
Cầm và Kì đầu óc choáng váng. Qúy thì gần như sắp xỉu. Để điện hạ quỳ trước phàm nhân, để bệ hạ biết thì chúng chết chắc.
Vũ Tập Ân đứng dậy, phủi phủi quần áo. Nói
“ Các ngươi không noi, sao hắn biết a.”
Tất nhiên không chỉ nói với nội thị hầu bên mình mà còn nói với các ám vệ nữa.
“ Này …” Thấy ngoại tôn xinh đẹp tuyệt trần kia, Hạ lão gia hơi có phần khó hiểu. Không phải là ông bất ngờ vì con gái mình đã lập gia đình, nó mất tích cũng hơn mười năm rồi, lập gia đình được là may mắn. Nhưng đứa trẻ kia xinh đẹp tuyệt luân, lại một thân quý khí, ôn thuận nhu hòa, lễ nghĩa không thiếu. Là một tế phu < con rể a > như thế nào mới có thể có đứa con như vây.
“ Sao tế phu không về cùng con? Hắn là ai? Làm gì?”
Lão phu nhân nhìn nữ nhi của mình, cũng biết một thân lụa là gấm vóc, chắc không phải lo khổ cực. Nhưng nếu con mình làm thiếp người ta, chắc khổ cực trăm bề.
< Làm thiếp chắc luôn. Nhưng em Ân lại là “ thê ” của anh Lãnh mới chết =]~~ >
“ A. Cái này …” An phi ấp úng. Nàng nói thế nào đây? Nói chồng nàng là vua của Đông Vũ quốc này, còn đứa cháu mới dập đầu nhận ngoại tôn kia là hoàng tử. Chắc phụ mẫu nàng sẽ sợ chết mất.
Thấy An phi không nói được, Lan nhi đành lên tiếng
“ Lão gia, lão phu nhân. Tiểu thư là … An phi của hoàng đế bệ hạ.”
~~
Người nhà Hạ gia đông cứng lại. An phi? Hoàng đế bệ hạ? Vậy là … Vậy là … Đứa nhỏ kia chẳng phải … hoàng … hoàng tử đó sao?
Vũ Tập Ân thấy thế lanh lẹ nói.
“ Gia gia, không cần nghĩ nhiều. Dù sao, Ân nhi cũng là con của mẫu phi. Mẫu phi đã quỳ, Ân nhi bề dưới sao lại không theo.”
Không khí ngột ngạt hơn rất nhiều. Chẳng ai dám thở mạnh.
An phi lại khóc mà ủy khuất nói:
“ Phụ mẫu, là do nữ nhi không tốt. Không tìm được phụ mẫu sớm. Làm phụ mẫu cực khổ.”
Lão phu nhân lại khóc, nâng đứa con dậy, nói:
“ Không sao không sao. Là ai cũng tốt. An toàn là được.”
Không khí lại vui vẻ hơn.
Trong căn nhà nhỏ, lão phu nhân hoan hỉ sai con dâu đi mua đồ ăn về. Bà cùng nữ nhi của mình vào buồng tâm sự.
Vũ Tập Ân đành ngồi cùng bá phụ cùng gia gia của mình ở nhà ngoài.
Không khí cứ im lặng mãi cho đến khi vợ của Hạ Lẫm mua đồ về. Kì cùng Cầm ì ạch xách một đống lớn đố ăn.
Hạ lão gia thấy thế khó xử nói
“ Sao mua nhiều như thế?”
“ Lão gia à, nhiều người mà. Nhiều người mà.”
Vũ Tập Ân nhìn là biết các nàng là ham của lạ, mãi mới được đi chợ. Cơ hồ là mua cả cái chợ ngày hôm nay rồi. Đành bất đắc dĩ nói:
“ Gia gia a, người mời thêm hàng xóm thân thiết đến. Thiết họ tiệc rượu để mẫu phi gặp lại người quen. Cho nàng vui vẻ.”
Hạ lão gia gật đầu. Đúng là lão cần phải giới thiệu nữ nhi của mình với hàng xóm, nữ nhi của lão đã an toàn trở về.
“ Ân. Đúng đúng. Điện hạ nói phải a.”
“ Gia gia gọi Ân nhi là được rồi mà.”
Nói rồi cũng không nói thêm gì nữa. Ngồi ngoan ngoãn ở trong nhà chờ mẫu phi tâm sự xong. Cầm cùng Kì vào bếp cùng bá mẫu chuẩn bị đồ ăn.
A Mộc và A Vân chạy đến bên cha, nhìn chằm chằm “ biểu đệ” của chúng. Hảo xinh đẹp a.
Thấy ánh mắt hai đứa trẻ kia nhìn mình, Vũ Tập Ân khẽ gật đầu cười hỏi
“ Nhị vị biểu ca. Tối nay đưa Ân nhi đi Lạc Châu thành chơi a.”
Hai đứa trẻ ngước nhìn hỏi cha mình, ông cũng gật gật như gà mổ thóc. Hoàng tử đó a, muốn đâu ai từ chối được.
An phi mắt đỏ hoe ra nhà chính, chắc nàng đã tâm sự nhiều lắm.
“ Ân nhi có mệt không? Hôm nay đi xa như vậy?”
“ Ân nhi không mệt. Mẫu phi thể nhược, hay người đi nghỉ chút đi.”
“ Mẫu phi không sao. Không sao a.”
An phi cười dị thường vui vẻ, về đến nhà, nàng vô cùng thỏa mãn đi.
Bỗng ở sân có người hô to gọi nhỏ
“ Lẫm ca ca, nghe mọi người nói Hà An muội về rồi.”
Một nam nhân cao lớn, nước da ngăm ngăm không kiêng dè gì nhảy bổ vào nhà.
Nét mặt nam nhân vui sướng không thể tả. An phi nhìn thấy người này, sắc mặt khẽ biến, đôi mắt xoẹt qua tia khổ sở.
“ A Niên, ngươi từ từ. Hà An vẫn khỏe a. Ngươi xem, đây là con muội ấy.”
Hạ Lẫm vội vội vàng vàng nói, chỉ qua bên Vũ Tập Ân. Hắn là sợ A Niên này không nghĩ gì mà lao vào ôm muội muội thì có mà chu di cửu tộc không đủ a.
An phi nhanh lấy lại biểu tình đoan trang ôn nhu, khẽ nhún người hành lễ
“ Niên ca, muội kiến qua Niên ca.”
Người tên A Niên hơi sững người. Hà An trở về, đối hắn xa cách. A, người ta đã có chồng rồi.
Vũ Tập Ân thấy không khí thập phần mờ ám thì đành xen vào
“ Niên thúc, Ân nhi kiến quá Niên thúc.”
A Niên mỉm cười sảng khoái quay sang Vũ Tập Ân cười cười
“ A, Con tên Ân nhi a? Sao lại bé nhỏ thế này.”
Không kiêng kị gì, A Niên cứ thế mà nói. Không để ý sắc mắt lúc xanh lúc trắng của Hạ lão gia cùng Hạ Lẫm.
“ A, tại Ân nhi kén ăn. Mà lại không có khiếu luyện võ nên người thật là bé, thật bé.”
Vũ Tập Ân đã bao lần tự ti về vóc dáng của mình. Hiz hiz. Hắn chắc lên mười tám tuổi cũng “ thấp bé nhẹ cân” quá.
Thấy A Niên cứ vỗ vai Vũ Tập Ân mà không kiêng nể gì, Hạ Lẫm đành lôi A Niên qua một bên, nói rõ ràng không nếu làm xước sát gì hoàng tử thì nguy to.
Chưa kịp nói gì thì trong bếp, Kì đã hét ầm lên chạy ra ngoài.
“ Điện hạ, điện hạ. Chuột chuột… aaa chuột a ….”
Vừa la vừa hét, chạy biến sau lưng của Vũ Tập Ân mà trốn. Cầm cầm con dao đứng ở cửa bếp la
“ Tiểu Kì a, có chuột mà muội cũng sợ sao? Vào lại nhà bếp ngay cho tỷ.”
Nói rồi lôi xềnh xệch tiểu muội ngốc nhà mình đi. Vũ Tập Ân cười khổ. Có phải mình giống super men không mà chỉ có con chuột cũng gọi mình a.
Tất nhiên bên này A Niên mặt đổi sắc.
Điện hạ? Là hoàng tử a? Hắn nghe không lầm. Vậy Hà An là phi tử của hoàng đế rồi.
Cất giấu đôi mắt ưu thương, A Niên đối Vũ Tập Ân hành lễ quỳ xuống.
“ Thảo dân khấu kiến hoàng tử điện hạ, khấu kiến nương nương …” A Niên ngước lên nhìn người con gái trước mặt, hắn biết nói gì đây.
An phi quay đi, mắt nàng đã nhòe lệ. Không thể để Ân nhi biết.
“ Niên thúc, ta vẫn chỉ là con của Hà An muội muội của người thôi a.”
Nói rồi nâng A Niên dậy. Vũ Tập Ân đã hiểu, chuyện gì giữa hai người này.
Có lẽ mẫu phi của hắn không chỉ tưởng nhớ gia thân.
“ Ngày đó đi rồi nữ nhi những tưởng khó ngày đoàn viên. Phụ thân, mẫu thân, đại ca, đây là ngoại tôn của người.”
Nói rồi dắt tay Vũ Tập Ân đến trước mặt hai người. Nàng chần chừ, đáng nhẽ ngoại tôn gặp qua ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu phải quỳ hạ lễ. Nhưng mà con nàng a, là hoàng tử, là điện hạ. bảo nó quỳ thì …
Vũ Tập Ân thấy nàng khó xử, đứng ra quỳ xuống hành lễ với hai lão nhân.
Thấy An phi khó xử, Vũ Tập Ân chỉ cười
“ Mẫu thân, đây là phụ mẫu của người cũng là ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của con.”
Đối với hai lão nhân, Vũ Tập Ân dập đầu một lạy. Đối với biểu bá phụ ( anh trai mẹ), Vũ Tập Ân cúi mình hành lễ.
Cầm và Kì đầu óc choáng váng. Qúy thì gần như sắp xỉu. Để điện hạ quỳ trước phàm nhân, để bệ hạ biết thì chúng chết chắc.
Vũ Tập Ân đứng dậy, phủi phủi quần áo. Nói
“ Các ngươi không noi, sao hắn biết a.”
Tất nhiên không chỉ nói với nội thị hầu bên mình mà còn nói với các ám vệ nữa.
“ Này …” Thấy ngoại tôn xinh đẹp tuyệt trần kia, Hạ lão gia hơi có phần khó hiểu. Không phải là ông bất ngờ vì con gái mình đã lập gia đình, nó mất tích cũng hơn mười năm rồi, lập gia đình được là may mắn. Nhưng đứa trẻ kia xinh đẹp tuyệt luân, lại một thân quý khí, ôn thuận nhu hòa, lễ nghĩa không thiếu. Là một tế phu < con rể a > như thế nào mới có thể có đứa con như vây.
“ Sao tế phu không về cùng con? Hắn là ai? Làm gì?”
Lão phu nhân nhìn nữ nhi của mình, cũng biết một thân lụa là gấm vóc, chắc không phải lo khổ cực. Nhưng nếu con mình làm thiếp người ta, chắc khổ cực trăm bề.
< Làm thiếp chắc luôn. Nhưng em Ân lại là “ thê ” của anh Lãnh mới chết =]~~ >
“ A. Cái này …” An phi ấp úng. Nàng nói thế nào đây? Nói chồng nàng là vua của Đông Vũ quốc này, còn đứa cháu mới dập đầu nhận ngoại tôn kia là hoàng tử. Chắc phụ mẫu nàng sẽ sợ chết mất.
Thấy An phi không nói được, Lan nhi đành lên tiếng
“ Lão gia, lão phu nhân. Tiểu thư là … An phi của hoàng đế bệ hạ.”
~~
Người nhà Hạ gia đông cứng lại. An phi? Hoàng đế bệ hạ? Vậy là … Vậy là … Đứa nhỏ kia chẳng phải … hoàng … hoàng tử đó sao?
Vũ Tập Ân thấy thế lanh lẹ nói.
“ Gia gia, không cần nghĩ nhiều. Dù sao, Ân nhi cũng là con của mẫu phi. Mẫu phi đã quỳ, Ân nhi bề dưới sao lại không theo.”
Không khí ngột ngạt hơn rất nhiều. Chẳng ai dám thở mạnh.
An phi lại khóc mà ủy khuất nói:
“ Phụ mẫu, là do nữ nhi không tốt. Không tìm được phụ mẫu sớm. Làm phụ mẫu cực khổ.”
Lão phu nhân lại khóc, nâng đứa con dậy, nói:
“ Không sao không sao. Là ai cũng tốt. An toàn là được.”
Không khí lại vui vẻ hơn.
Trong căn nhà nhỏ, lão phu nhân hoan hỉ sai con dâu đi mua đồ ăn về. Bà cùng nữ nhi của mình vào buồng tâm sự.
Vũ Tập Ân đành ngồi cùng bá phụ cùng gia gia của mình ở nhà ngoài.
Không khí cứ im lặng mãi cho đến khi vợ của Hạ Lẫm mua đồ về. Kì cùng Cầm ì ạch xách một đống lớn đố ăn.
Hạ lão gia thấy thế khó xử nói
“ Sao mua nhiều như thế?”
“ Lão gia à, nhiều người mà. Nhiều người mà.”
Vũ Tập Ân nhìn là biết các nàng là ham của lạ, mãi mới được đi chợ. Cơ hồ là mua cả cái chợ ngày hôm nay rồi. Đành bất đắc dĩ nói:
“ Gia gia a, người mời thêm hàng xóm thân thiết đến. Thiết họ tiệc rượu để mẫu phi gặp lại người quen. Cho nàng vui vẻ.”
Hạ lão gia gật đầu. Đúng là lão cần phải giới thiệu nữ nhi của mình với hàng xóm, nữ nhi của lão đã an toàn trở về.
“ Ân. Đúng đúng. Điện hạ nói phải a.”
“ Gia gia gọi Ân nhi là được rồi mà.”
Nói rồi cũng không nói thêm gì nữa. Ngồi ngoan ngoãn ở trong nhà chờ mẫu phi tâm sự xong. Cầm cùng Kì vào bếp cùng bá mẫu chuẩn bị đồ ăn.
A Mộc và A Vân chạy đến bên cha, nhìn chằm chằm “ biểu đệ” của chúng. Hảo xinh đẹp a.
Thấy ánh mắt hai đứa trẻ kia nhìn mình, Vũ Tập Ân khẽ gật đầu cười hỏi
“ Nhị vị biểu ca. Tối nay đưa Ân nhi đi Lạc Châu thành chơi a.”
Hai đứa trẻ ngước nhìn hỏi cha mình, ông cũng gật gật như gà mổ thóc. Hoàng tử đó a, muốn đâu ai từ chối được.
An phi mắt đỏ hoe ra nhà chính, chắc nàng đã tâm sự nhiều lắm.
“ Ân nhi có mệt không? Hôm nay đi xa như vậy?”
“ Ân nhi không mệt. Mẫu phi thể nhược, hay người đi nghỉ chút đi.”
“ Mẫu phi không sao. Không sao a.”
An phi cười dị thường vui vẻ, về đến nhà, nàng vô cùng thỏa mãn đi.
Bỗng ở sân có người hô to gọi nhỏ
“ Lẫm ca ca, nghe mọi người nói Hà An muội về rồi.”
Một nam nhân cao lớn, nước da ngăm ngăm không kiêng dè gì nhảy bổ vào nhà.
Nét mặt nam nhân vui sướng không thể tả. An phi nhìn thấy người này, sắc mặt khẽ biến, đôi mắt xoẹt qua tia khổ sở.
“ A Niên, ngươi từ từ. Hà An vẫn khỏe a. Ngươi xem, đây là con muội ấy.”
Hạ Lẫm vội vội vàng vàng nói, chỉ qua bên Vũ Tập Ân. Hắn là sợ A Niên này không nghĩ gì mà lao vào ôm muội muội thì có mà chu di cửu tộc không đủ a.
An phi nhanh lấy lại biểu tình đoan trang ôn nhu, khẽ nhún người hành lễ
“ Niên ca, muội kiến qua Niên ca.”
Người tên A Niên hơi sững người. Hà An trở về, đối hắn xa cách. A, người ta đã có chồng rồi.
Vũ Tập Ân thấy không khí thập phần mờ ám thì đành xen vào
“ Niên thúc, Ân nhi kiến quá Niên thúc.”
A Niên mỉm cười sảng khoái quay sang Vũ Tập Ân cười cười
“ A, Con tên Ân nhi a? Sao lại bé nhỏ thế này.”
Không kiêng kị gì, A Niên cứ thế mà nói. Không để ý sắc mắt lúc xanh lúc trắng của Hạ lão gia cùng Hạ Lẫm.
“ A, tại Ân nhi kén ăn. Mà lại không có khiếu luyện võ nên người thật là bé, thật bé.”
Vũ Tập Ân đã bao lần tự ti về vóc dáng của mình. Hiz hiz. Hắn chắc lên mười tám tuổi cũng “ thấp bé nhẹ cân” quá.
Thấy A Niên cứ vỗ vai Vũ Tập Ân mà không kiêng nể gì, Hạ Lẫm đành lôi A Niên qua một bên, nói rõ ràng không nếu làm xước sát gì hoàng tử thì nguy to.
Chưa kịp nói gì thì trong bếp, Kì đã hét ầm lên chạy ra ngoài.
“ Điện hạ, điện hạ. Chuột chuột… aaa chuột a ….”
Vừa la vừa hét, chạy biến sau lưng của Vũ Tập Ân mà trốn. Cầm cầm con dao đứng ở cửa bếp la
“ Tiểu Kì a, có chuột mà muội cũng sợ sao? Vào lại nhà bếp ngay cho tỷ.”
Nói rồi lôi xềnh xệch tiểu muội ngốc nhà mình đi. Vũ Tập Ân cười khổ. Có phải mình giống super men không mà chỉ có con chuột cũng gọi mình a.
Tất nhiên bên này A Niên mặt đổi sắc.
Điện hạ? Là hoàng tử a? Hắn nghe không lầm. Vậy Hà An là phi tử của hoàng đế rồi.
Cất giấu đôi mắt ưu thương, A Niên đối Vũ Tập Ân hành lễ quỳ xuống.
“ Thảo dân khấu kiến hoàng tử điện hạ, khấu kiến nương nương …” A Niên ngước lên nhìn người con gái trước mặt, hắn biết nói gì đây.
An phi quay đi, mắt nàng đã nhòe lệ. Không thể để Ân nhi biết.
“ Niên thúc, ta vẫn chỉ là con của Hà An muội muội của người thôi a.”
Nói rồi nâng A Niên dậy. Vũ Tập Ân đã hiểu, chuyện gì giữa hai người này.
Có lẽ mẫu phi của hắn không chỉ tưởng nhớ gia thân.