Chương 41: Hải chiến malacca (2)
Màng đêm buông xuống, một chiếc thuyền nhỏ tấp vào mạn trái con tàu mà gia đình tôi ở. Gần trăm bóng người mặc áo đen nhảy lên tàu rồi biến mất. Những tên này do tên Gia Minh cử đi ám sát tôi khi hắn không thể địch lại hỏa lực của các chiến hạm và hắn cũng đã mất quá nhiều thứ cho trận chiến này rồi.
Lúc này tôi đang ngồi trên mạn tàu tầng bốn ngắm trăng trên biển cùng với Ngọc Bảo và gia đình.
“Nàng cảm thấy bầu trời như nào?” Tôi chỉ lên bầu trời.
“Thiếp thấy đẹp lắm” Ngọc Châu từ tốn đáp lại.
“Tỷ cứ thử nói xấu đi, coi huynh ấy trả lời như nào” Ngọc Bảo nói.
Bốn đưa nhỏ nhìn ba người lớn nói chuyện mà chỉ biết thở dài không biết nói gì hơn. Tại mạn
Hai bóng đen đột nhiên xuất hiện phía bên mạn phải, phóng một mũi phi tiêu bắn trúng cổ hai Cẩm y vệ đang đứng gác, những người này gục xuống không kịp kêu câu nào. Sau đó những bóng đen đi sau nhanh nhẹn dùng khinh công nhảy lên tầng hai, rồi hợp lực đánh gục vài tên Cẩm y vệ đang đi tuần.
Lúc này tôi có một cảm giác lạ liền rút còi báo hiệu rồi thổi vào đó. Khi thổi xong còi tôi nói:
“Từ giờ ai cũng phải làm theo hướng dẫn của ta”.
Cẩm y vệ đã nghe tiếng còi nên đã cảnh giác hơn và họ cũng phát hiện có sáu bóng người lạ trên tàu đáng còi báo động vừa hỏi: “Có thích khách”.
Lập tức các Cẩm y vệ cầm súng lao ra, tất cả các đèn trên tàu bật lên sáng cả một vùng biển, bị bất ngờ các bóng đen sững người trước họng súng Cẩm y vệ.
“Bùm bùm bùm” Tiếng súng liên tiếp vang lên, nhiều bóng đen rơi xuống biển.
Tàu chiến bảo vệ đang đậu cách đó một trăm mét vội nổ máy áp sát, đèn pha quyét loang loáng trên mặt biển. Khi hoàng hồn, những bóng đen còn lại nhảy lên tầng hai lập tức dùng khinh công leo lên tầng bốn nơi tôi đang đứng. Chỉ thấy tên sát thủ vung tay ám khí bay ra hạ gục ba Cẩm y vệ đang bảo vệ trước mặt tôi. Tôi ra lệnh:
“Bảo vệ gia đình hoàng gia”.
Những Cẩm y vệ đang đứng liền bảo vệ gia đình hoàng gia, còn một số lôi súng ra bắn. Tên đó né đạn rồi phóng ám khí tiêu diệt hết mấy tên Cẩm y vệ còn lại rồi lao tới chỗ Ngọc Châu, lúc này tôi dùng lực chân lao tới chỗ bóng đen đó rồi vung chân vào thân tên sát thủ.
Tên sát thủ bị đá vào vùng bụng văng hơn chục mét, lợi dụng lúc tên sát thủ chưa kịp đứng dậy tôi rút khẩu súng lục bắn vào tên sát thủ, hắn vung tay một luồng kình khí bao quanh người để chặn đạn và tiếp tục lao đến, nhưng viên đạn xuyên qua luồng kình khí bóng đen giật mình trong tích tắc đảo người tránh chỗ yếu hại viên đạn xuyên vào hông bóng đen làm cho tốc độ chậm lại.
Tên sát thủ ôm bụng giật mình vì luồng kình khí đó có thể chống được súng đạn thông thường mà hắn không biết đạn này đã được tôi chế tạo riêng. Tôi đã thử nghiệm loại súng có rãnh xoắn như mũi khoan và võ đoạn làm từ hợp kiêm titan, loại vũ khí xuyên giáp khá mạnh khi bắn trong phạm vi dưới hai mươi mét. Lợi dụng tên sát thủ bị thương tốc độ chậm lại tôi tiếp tục nổ súng, dù bị thương hắn cũng né được đạn.
Hắn thừa biết súng tôi cũng xắp hết đạn liền lao tới đánh. Tôi cũng tận dụng khoảng cách này bắn thêm mấy phát đạn nữa, tên sát thủ cũng bị dính thêm vài phát đạn và hắn cũng đã đánh đổi để áp sát tôi trên tay cầm con dao rất bén nhắm vào cổ họng tôi.
Lúc hắn vung tay, cơ thể tôi cũng đã đổ ra phía sau và bùm một vũng máu xuất hiện. Tên sát thủ đổ gục trên người của tôi, tôi cũng bị chúng viên đạn đó. Cả gia đình ập vào, con trai cả Hồng Ân kéo tên sát thủ ra dở tôi dậy nó:
“Phụ hoàng, người đừng chết” nước mắt đã rơi.
Ai náy cũng đều khóc cho tôi vì chấn kiến cảnh đó, lúc này Nguyễn Ánh bước ra lên tiếng: “hoàng thượng chưa chết đâu. Viên đạn đó còn không gây vết thương nào đâu”.
“Sao phụ thân lại nói vậy chứ” Ngọc Châu nói trong nước mắt dàng dụa.
Lúc này tôi cũng cử động được chút rồi nói: “phụ thân nói đúng đó, tên sát thủ bị phụ hoàng bắn và ta đã mặc loại áo chống đạn rồi”.
Ai cũng đơ mặt ra, tôi phải nói cụ thể và giải thích kỹ. Dụ mọi người còn lo cho tôi nhưng họ cũng giận tôi vì không biết tự bảo vệ tính mạng của bản thân mình. Sau khi mọi chuyện đã xảy ra tôi lệnh giải quyết gọn lũ Hải tặc kia và lệnh tấn công bọn chúng vào ban đêm.
Khoảng mười hai giờ tối, hai mươi tàu phóng lôi, hai tàu ngầm và mười một khu trục hạm được tung vào trận. Các tàu khu trục đánh vào các tàu tiền phương, trong khi các tàu phóng lôi đánh vào mạn đông và nam của Hạm đội Hải tặc. Các tàu Đại Nam tấn công mãnh liệt trong suốt 3 giờ không ngưng nghỉ, kết quả là trong đêm tối đã có những lần các tàu phóng lôi cỡ nhỏ Đại Nam và các tàu Hải tặc đâm vào nhau. Các tàu của Hải tặc bị phân tán thành nhiều nhóm nhỏ, tìm cách đào thoát về hướng Tây bắc nhưng bị tàu ngầm chuy quét và bắn phá từ dưới nước.
Tới 9:30 sáng, các tàu Hải tặc đang tìm cách chạy về hướng bắc bị phát hiện và bị bao vây cô lập và không còn lối thoát, tình hình đã trở nên tuyệt vọng Gia Minh hạ lệnh cho hạm đội liên đầu hàng bằng cách trương lên lá cờ trắng.
Hơn một tiếng sau, nhận được tin báo hạm đội của Hà Lan do Philip chỉ huy lo sợ và cũng rút dần về bến cảng. Tôi thừa biết có sự nhúng tay của một đen thứ ba nên tôi sẽ đề phòng kỹ hơn
Lúc này tôi đang ngồi trên mạn tàu tầng bốn ngắm trăng trên biển cùng với Ngọc Bảo và gia đình.
“Nàng cảm thấy bầu trời như nào?” Tôi chỉ lên bầu trời.
“Thiếp thấy đẹp lắm” Ngọc Châu từ tốn đáp lại.
“Tỷ cứ thử nói xấu đi, coi huynh ấy trả lời như nào” Ngọc Bảo nói.
Bốn đưa nhỏ nhìn ba người lớn nói chuyện mà chỉ biết thở dài không biết nói gì hơn. Tại mạn
Hai bóng đen đột nhiên xuất hiện phía bên mạn phải, phóng một mũi phi tiêu bắn trúng cổ hai Cẩm y vệ đang đứng gác, những người này gục xuống không kịp kêu câu nào. Sau đó những bóng đen đi sau nhanh nhẹn dùng khinh công nhảy lên tầng hai, rồi hợp lực đánh gục vài tên Cẩm y vệ đang đi tuần.
Lúc này tôi có một cảm giác lạ liền rút còi báo hiệu rồi thổi vào đó. Khi thổi xong còi tôi nói:
“Từ giờ ai cũng phải làm theo hướng dẫn của ta”.
Cẩm y vệ đã nghe tiếng còi nên đã cảnh giác hơn và họ cũng phát hiện có sáu bóng người lạ trên tàu đáng còi báo động vừa hỏi: “Có thích khách”.
Lập tức các Cẩm y vệ cầm súng lao ra, tất cả các đèn trên tàu bật lên sáng cả một vùng biển, bị bất ngờ các bóng đen sững người trước họng súng Cẩm y vệ.
“Bùm bùm bùm” Tiếng súng liên tiếp vang lên, nhiều bóng đen rơi xuống biển.
Tàu chiến bảo vệ đang đậu cách đó một trăm mét vội nổ máy áp sát, đèn pha quyét loang loáng trên mặt biển. Khi hoàng hồn, những bóng đen còn lại nhảy lên tầng hai lập tức dùng khinh công leo lên tầng bốn nơi tôi đang đứng. Chỉ thấy tên sát thủ vung tay ám khí bay ra hạ gục ba Cẩm y vệ đang bảo vệ trước mặt tôi. Tôi ra lệnh:
“Bảo vệ gia đình hoàng gia”.
Những Cẩm y vệ đang đứng liền bảo vệ gia đình hoàng gia, còn một số lôi súng ra bắn. Tên đó né đạn rồi phóng ám khí tiêu diệt hết mấy tên Cẩm y vệ còn lại rồi lao tới chỗ Ngọc Châu, lúc này tôi dùng lực chân lao tới chỗ bóng đen đó rồi vung chân vào thân tên sát thủ.
Tên sát thủ bị đá vào vùng bụng văng hơn chục mét, lợi dụng lúc tên sát thủ chưa kịp đứng dậy tôi rút khẩu súng lục bắn vào tên sát thủ, hắn vung tay một luồng kình khí bao quanh người để chặn đạn và tiếp tục lao đến, nhưng viên đạn xuyên qua luồng kình khí bóng đen giật mình trong tích tắc đảo người tránh chỗ yếu hại viên đạn xuyên vào hông bóng đen làm cho tốc độ chậm lại.
Tên sát thủ ôm bụng giật mình vì luồng kình khí đó có thể chống được súng đạn thông thường mà hắn không biết đạn này đã được tôi chế tạo riêng. Tôi đã thử nghiệm loại súng có rãnh xoắn như mũi khoan và võ đoạn làm từ hợp kiêm titan, loại vũ khí xuyên giáp khá mạnh khi bắn trong phạm vi dưới hai mươi mét. Lợi dụng tên sát thủ bị thương tốc độ chậm lại tôi tiếp tục nổ súng, dù bị thương hắn cũng né được đạn.
Hắn thừa biết súng tôi cũng xắp hết đạn liền lao tới đánh. Tôi cũng tận dụng khoảng cách này bắn thêm mấy phát đạn nữa, tên sát thủ cũng bị dính thêm vài phát đạn và hắn cũng đã đánh đổi để áp sát tôi trên tay cầm con dao rất bén nhắm vào cổ họng tôi.
Lúc hắn vung tay, cơ thể tôi cũng đã đổ ra phía sau và bùm một vũng máu xuất hiện. Tên sát thủ đổ gục trên người của tôi, tôi cũng bị chúng viên đạn đó. Cả gia đình ập vào, con trai cả Hồng Ân kéo tên sát thủ ra dở tôi dậy nó:
“Phụ hoàng, người đừng chết” nước mắt đã rơi.
Ai náy cũng đều khóc cho tôi vì chấn kiến cảnh đó, lúc này Nguyễn Ánh bước ra lên tiếng: “hoàng thượng chưa chết đâu. Viên đạn đó còn không gây vết thương nào đâu”.
“Sao phụ thân lại nói vậy chứ” Ngọc Châu nói trong nước mắt dàng dụa.
Lúc này tôi cũng cử động được chút rồi nói: “phụ thân nói đúng đó, tên sát thủ bị phụ hoàng bắn và ta đã mặc loại áo chống đạn rồi”.
Ai cũng đơ mặt ra, tôi phải nói cụ thể và giải thích kỹ. Dụ mọi người còn lo cho tôi nhưng họ cũng giận tôi vì không biết tự bảo vệ tính mạng của bản thân mình. Sau khi mọi chuyện đã xảy ra tôi lệnh giải quyết gọn lũ Hải tặc kia và lệnh tấn công bọn chúng vào ban đêm.
Khoảng mười hai giờ tối, hai mươi tàu phóng lôi, hai tàu ngầm và mười một khu trục hạm được tung vào trận. Các tàu khu trục đánh vào các tàu tiền phương, trong khi các tàu phóng lôi đánh vào mạn đông và nam của Hạm đội Hải tặc. Các tàu Đại Nam tấn công mãnh liệt trong suốt 3 giờ không ngưng nghỉ, kết quả là trong đêm tối đã có những lần các tàu phóng lôi cỡ nhỏ Đại Nam và các tàu Hải tặc đâm vào nhau. Các tàu của Hải tặc bị phân tán thành nhiều nhóm nhỏ, tìm cách đào thoát về hướng Tây bắc nhưng bị tàu ngầm chuy quét và bắn phá từ dưới nước.
Tới 9:30 sáng, các tàu Hải tặc đang tìm cách chạy về hướng bắc bị phát hiện và bị bao vây cô lập và không còn lối thoát, tình hình đã trở nên tuyệt vọng Gia Minh hạ lệnh cho hạm đội liên đầu hàng bằng cách trương lên lá cờ trắng.
Hơn một tiếng sau, nhận được tin báo hạm đội của Hà Lan do Philip chỉ huy lo sợ và cũng rút dần về bến cảng. Tôi thừa biết có sự nhúng tay của một đen thứ ba nên tôi sẽ đề phòng kỹ hơn