Chương 19
Ở Vùng đất Tự Do, các tổ chức sát thủ là công cụ vươn lên duy nhất dành cho những kẻ không được hậu thuẫn. Điều này giống như các học sinh nghèo chỉ có thể thay đổi cuộc đời mình thông qua nỗ lực học tập ở các xã hội thông thường.
Đứng ngoài một tổ chức sát thủ, bạn giết bao nhiêu người cũng chỉ là kẻ cướp. Nhưng nếu thuộc về một tổ chức thì tự nhiên bạn được gọi là sát thủ và sẽ có những khách hàng tìm đến bạn. Cùng với khách hàng là tiền bạc và cả vinh quang nữa, nếu bạn là kẻ háo danh.
Thường các sát thủ rất kín tiếng nhưng cũng có những kẻ đổ đốn sống xa hoa như vua chúa, tất nhiên là tất cả những người này đều không thọ. Kiểu gì hành động phô trương của hắn cũng sẽ khiến người khác ngứa mắt.
Tài ngẫm nghĩ về những điều mà một tổ chức sẽ mang lại.
Hắn nói một cách thận trọng.
- Tôi muốn gặp ba người kia.
Nicole vui vẻ đáp:
- Đợi khi nào anh khỏe tôi dẫn anh đi.
Hai ngày sau, Tài đã có thể rời giường bệnh và cùng Nicole đến Nhà Tù Trắng là nơi giam giữ các tù nhân cấp thấp trong Vùng đất Tự Do.
Những người bị giam trong Nhà Tù Trắng chỉ là hạng cắc ké, thường sẽ được trả tự do sau một thời gian ngắn, ấy là nếu không bị cai ngục lỡ tay đánh chết. Đánh chết tù nhân là một hình thức giải trí vui nhộn của những tên bạo chúa chán đời không có việc gì làm.
Tỷ lệ chết trong Nhà Tù Trắng rất cao, lên đến tám mươi phần trăm. Nghĩa là cứ mười người vào thì tám người chết. Tỷ lệ thảm khốc quá đỗi, đến mức Liên Minh phải giới hạn tỷ lệ tử vong ở mức ba mươi phần trăm. Hễ vượt mức này thì từ giám đốc cho tới nhân viên tất cả đều sẽ bị giết sạch.
Quả nhiên là Vùng đất Tự Do, mạng người như cỏ rác.
Nhờ ơn trên mà các cai ngục phải tính toán từng mạng người vào cuối tháng chứ không được làm bừa bãi như xưa nữa. Chẳng may mà tỷ lệ lên 30, 00001% thì cả đám sẽ rơi đầu. Trên thực tế đã có trường hợp như thế xảy ra, cũng vì những kẻ cai ngục không biết tính toán phần trăm cho chính xác. Kể từ đó các cai ngục rất coi trọng những người học giỏi môn Toán. Những người này chẳng những được ăn ngon hơn đám còn lại, mà còn chẳng phải làm gì, chỉ cần ngày ngày tính hộ cai ngục xem chúng có thể giết thêm bao nhiêu người nữa.
Đó chính là lợi ích của giáo dục.
Lúc Tài đến Nhà Tù Trắng, hắn phát hiện ra một sự thật khó tin.
Brian "Đồ Tể" đã nghiễm nhiên trở thành cánh tay phải của viên cai ngục. Tất cả là nhờ thằng này học rất khá môn Toán.
Lúc nghe Tài nói về kế hoạch thành lập tổ chức sát thủ mới do hắn lãnh đạo, Brian giãy lên.
- Tôi thích được ở trong tù.
Chuyện này hết sức hiển nhiên, làm Tài cảm thấy hơi đau đầu.
- Ở ngoài kia, mày sẽ được tự do.
- Tự do để làm gì? Trong tù tôi được ăn cơm ba bữa, được ngủ bất cứ lúc nào tôi muốn, được tôn trọng và được an toàn.
- Nghĩ đi, Brian. Mày được hưởng các đặc quyền vì mày tính được phần trăm nhưng một ngày kia sẽ lại có thằng tính giỏi hơn mày vào đây tranh mất suất của mày, lúc đó mày sẽ làm gì? Tao dám cá là đám cai ngục sẽ đánh chết mày đầu tiên vì mày là một thằng da đen.
Brian thót tim, cảm thấy Tài nói rất có lý.
Đám cai ngục là một lũ phân biệt chủng tộc rất kinh khủng. Chúng vẫn đang tìm kiếm một thằng da trắng làm thay công việc của nó, cái ngày mà chúng tìm được, mà kiểu gì chúng chẳng tìm được, nhất định sẽ là ngày chết của nó.
Nghĩ thế Brian bắt đầu sợ run lên.
Tài tiếp tục khoét sâu vào nỗi sợ của Brian.
- Tao nghe nói nhà tù là nơi cung cấp nội tạng số một ở Vùng đất Tự Do, có phải thế không?
Brian nuốt nước bọt. Chuyện đó là đương nhiên việc gì phải hỏi.
Cả thế giới này đều biết rằng tù nhân là nguồn cung cấp nội tạng miễn phí và vô tận cho người giàu. Lời nói của Tài đã nhắc Brian nhớ đến điều mà nó tìm mọi cách để quên đi.
- Tôi sẽ theo anh. – Brian quyết chí. – Nhưng xin hãy cho tôi ăn.
Chinh phục thằng này có vẻ đơn giản, chỉ cần cho nó ăn là được.
Tài nhìn sang Daniel.
Không cần hỏi ý kiến thằng điên này làm gì. Nếu nó dám cãi lời, Tài sẽ giết ngay lập tức. Chỉ riêng việc cho nó sống đã thể hiện tấm lòng Bồ Tát lắm rồi.
Tài nhìn sang Aleksei "Nicotin".
Thằng người Nga gật đầu trước cả khi Tài kịp mở mồm.
Hóa ra tháng này trong tù còn lại một suất phải chết, suất đấy rơi vào đầu Aleksei.
Sự xuất hiện của Tài giống như thần tiên cứu mạng, nếu bảo gã quỳ xuống hôn chân Tài có khi gã cũng làm.
- Tốt lắm. Vậy là chúng ta sẽ thành lập tổ chức sát thủ. Bước tiếp theo là tìm tên cho tổ chức mới. Mọi người cho ý kiến đi.
Brian liền đáp:
- Tôi đề xuất tên Con Kiến Con.
Tài nhìn nó với vẻ bực dọc:
- Con Kiến Con? Nghe hèn đớn quá vậy. Tao còn không hình dung được Con Kiến Con là con kiến như thế nào.
- Con Kiến Con là con kiến rất bé. Chúng ta chỉ bé bằng một nửa Con Kiến thì dĩ nhiên phải là Con Kiến Con rồi.
Aleksei lên tiếng:
- Con Giun.
- Tao chịu mày đấy Aleksei. Tao nghĩ các tổ chức khác chỉ cần nghe đến tên Con Giun là tự cười chết rồi không cần phải giết làm gì.
Daniel cũng góp thêm bầu không khí tranh luận.
- Con Vi Trùng.
Nicole cười ngặt nghẽo. Tài trừng mắt nhìn cô ta.
- Đây không phải là chuyện đùa.
Cả đám tiếp tục vắt óc nghĩ ra cái tên phù hợp cho tổ chức của mình.
Đứng ngoài một tổ chức sát thủ, bạn giết bao nhiêu người cũng chỉ là kẻ cướp. Nhưng nếu thuộc về một tổ chức thì tự nhiên bạn được gọi là sát thủ và sẽ có những khách hàng tìm đến bạn. Cùng với khách hàng là tiền bạc và cả vinh quang nữa, nếu bạn là kẻ háo danh.
Thường các sát thủ rất kín tiếng nhưng cũng có những kẻ đổ đốn sống xa hoa như vua chúa, tất nhiên là tất cả những người này đều không thọ. Kiểu gì hành động phô trương của hắn cũng sẽ khiến người khác ngứa mắt.
Tài ngẫm nghĩ về những điều mà một tổ chức sẽ mang lại.
Hắn nói một cách thận trọng.
- Tôi muốn gặp ba người kia.
Nicole vui vẻ đáp:
- Đợi khi nào anh khỏe tôi dẫn anh đi.
Hai ngày sau, Tài đã có thể rời giường bệnh và cùng Nicole đến Nhà Tù Trắng là nơi giam giữ các tù nhân cấp thấp trong Vùng đất Tự Do.
Những người bị giam trong Nhà Tù Trắng chỉ là hạng cắc ké, thường sẽ được trả tự do sau một thời gian ngắn, ấy là nếu không bị cai ngục lỡ tay đánh chết. Đánh chết tù nhân là một hình thức giải trí vui nhộn của những tên bạo chúa chán đời không có việc gì làm.
Tỷ lệ chết trong Nhà Tù Trắng rất cao, lên đến tám mươi phần trăm. Nghĩa là cứ mười người vào thì tám người chết. Tỷ lệ thảm khốc quá đỗi, đến mức Liên Minh phải giới hạn tỷ lệ tử vong ở mức ba mươi phần trăm. Hễ vượt mức này thì từ giám đốc cho tới nhân viên tất cả đều sẽ bị giết sạch.
Quả nhiên là Vùng đất Tự Do, mạng người như cỏ rác.
Nhờ ơn trên mà các cai ngục phải tính toán từng mạng người vào cuối tháng chứ không được làm bừa bãi như xưa nữa. Chẳng may mà tỷ lệ lên 30, 00001% thì cả đám sẽ rơi đầu. Trên thực tế đã có trường hợp như thế xảy ra, cũng vì những kẻ cai ngục không biết tính toán phần trăm cho chính xác. Kể từ đó các cai ngục rất coi trọng những người học giỏi môn Toán. Những người này chẳng những được ăn ngon hơn đám còn lại, mà còn chẳng phải làm gì, chỉ cần ngày ngày tính hộ cai ngục xem chúng có thể giết thêm bao nhiêu người nữa.
Đó chính là lợi ích của giáo dục.
Lúc Tài đến Nhà Tù Trắng, hắn phát hiện ra một sự thật khó tin.
Brian "Đồ Tể" đã nghiễm nhiên trở thành cánh tay phải của viên cai ngục. Tất cả là nhờ thằng này học rất khá môn Toán.
Lúc nghe Tài nói về kế hoạch thành lập tổ chức sát thủ mới do hắn lãnh đạo, Brian giãy lên.
- Tôi thích được ở trong tù.
Chuyện này hết sức hiển nhiên, làm Tài cảm thấy hơi đau đầu.
- Ở ngoài kia, mày sẽ được tự do.
- Tự do để làm gì? Trong tù tôi được ăn cơm ba bữa, được ngủ bất cứ lúc nào tôi muốn, được tôn trọng và được an toàn.
- Nghĩ đi, Brian. Mày được hưởng các đặc quyền vì mày tính được phần trăm nhưng một ngày kia sẽ lại có thằng tính giỏi hơn mày vào đây tranh mất suất của mày, lúc đó mày sẽ làm gì? Tao dám cá là đám cai ngục sẽ đánh chết mày đầu tiên vì mày là một thằng da đen.
Brian thót tim, cảm thấy Tài nói rất có lý.
Đám cai ngục là một lũ phân biệt chủng tộc rất kinh khủng. Chúng vẫn đang tìm kiếm một thằng da trắng làm thay công việc của nó, cái ngày mà chúng tìm được, mà kiểu gì chúng chẳng tìm được, nhất định sẽ là ngày chết của nó.
Nghĩ thế Brian bắt đầu sợ run lên.
Tài tiếp tục khoét sâu vào nỗi sợ của Brian.
- Tao nghe nói nhà tù là nơi cung cấp nội tạng số một ở Vùng đất Tự Do, có phải thế không?
Brian nuốt nước bọt. Chuyện đó là đương nhiên việc gì phải hỏi.
Cả thế giới này đều biết rằng tù nhân là nguồn cung cấp nội tạng miễn phí và vô tận cho người giàu. Lời nói của Tài đã nhắc Brian nhớ đến điều mà nó tìm mọi cách để quên đi.
- Tôi sẽ theo anh. – Brian quyết chí. – Nhưng xin hãy cho tôi ăn.
Chinh phục thằng này có vẻ đơn giản, chỉ cần cho nó ăn là được.
Tài nhìn sang Daniel.
Không cần hỏi ý kiến thằng điên này làm gì. Nếu nó dám cãi lời, Tài sẽ giết ngay lập tức. Chỉ riêng việc cho nó sống đã thể hiện tấm lòng Bồ Tát lắm rồi.
Tài nhìn sang Aleksei "Nicotin".
Thằng người Nga gật đầu trước cả khi Tài kịp mở mồm.
Hóa ra tháng này trong tù còn lại một suất phải chết, suất đấy rơi vào đầu Aleksei.
Sự xuất hiện của Tài giống như thần tiên cứu mạng, nếu bảo gã quỳ xuống hôn chân Tài có khi gã cũng làm.
- Tốt lắm. Vậy là chúng ta sẽ thành lập tổ chức sát thủ. Bước tiếp theo là tìm tên cho tổ chức mới. Mọi người cho ý kiến đi.
Brian liền đáp:
- Tôi đề xuất tên Con Kiến Con.
Tài nhìn nó với vẻ bực dọc:
- Con Kiến Con? Nghe hèn đớn quá vậy. Tao còn không hình dung được Con Kiến Con là con kiến như thế nào.
- Con Kiến Con là con kiến rất bé. Chúng ta chỉ bé bằng một nửa Con Kiến thì dĩ nhiên phải là Con Kiến Con rồi.
Aleksei lên tiếng:
- Con Giun.
- Tao chịu mày đấy Aleksei. Tao nghĩ các tổ chức khác chỉ cần nghe đến tên Con Giun là tự cười chết rồi không cần phải giết làm gì.
Daniel cũng góp thêm bầu không khí tranh luận.
- Con Vi Trùng.
Nicole cười ngặt nghẽo. Tài trừng mắt nhìn cô ta.
- Đây không phải là chuyện đùa.
Cả đám tiếp tục vắt óc nghĩ ra cái tên phù hợp cho tổ chức của mình.