Chương 23
Joaquin là cánh tay phải của ông trùm. Gã quan hệ rộng và được nhiều người tôn trọng.
Nhờ tài ngoại giao và điềm tĩnh mà Joaquin luôn được phái đi làm cầu nối giữa Dominic và các tổ chức sát thủ. Các tổ chức sát thủ về cơ bản cũng là người kinh doanh, nếu như Dominic kinh doanh người sống thì các tổ chức sát thủ kinh doanh người chết. Chúng, về cơ bản, không phải là những kẻ tâm thần.
Tất nhiên có những kẻ tâm thần thật. Chính vì thế mà Dominic mới phải cử ba người đi cùng Joaquin để đảm bảo rằng gã sẽ không gặp trở ngại gì. Joaquin đã làm công việc này được nhiều năm và cho đến nay vẫn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao.
Joaquin cảm thấy đã đến lúc ra về.
- Anh còn câu hỏi gì nữa không?
Tài mỉm cười:
- Các anh có một món hàng chúng tôi muốn mua.
Joaquin ngạc nhiên trong vui mừng:
- Món hàng gì vậy?
- Một đứa con gái tên là Emily Hà. Mai sẽ là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của nó. Tôi muốn con bé ấy.
Joaquin nhăn mặt:
- Thật tiếc quá. Chúng tôi đã giao hẹn sẽ bán con bé ấy cho Stan "Rồ Dại".
Tài đưa mắt nhìn Aleksei. Không rõ thằng này có nhét cuốn từ điển nào trong đầu không mà gã lập tức nói vanh vách.
- Stan "Rồ Dại" là thủ lĩnh của nhóm Con Chó. Sát thủ có thành tích tốt nhất trong vòng hai năm trở lại đây trong số tất cả các băng nhóm cỡ nhỏ ở Vùng đất Tự Do, người chưa từng thất bại trong bất kỳ phi vụ nào.
- Gã bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi tuổi.
- Ba mươi tuổi.
Tài lẩm bẩm.
- Bao giờ các anh giao hàng?
- Ngày mai.
- Chúng tôi còn một món hàng nữa muốn mua. Một thằng bé gốc Việt tên là Trần Tuấn Trung, năm nay mười ba tuổi. Các anh đã nhận nó từ Martin Mac.
Joaquin lắp bắp.
Gương mặt của gã thay đổi liên tục, dường như hoảng sợ.
Tài nhướng mày lên, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi đã gặp thằng bé ấy một lần, và cũng chỉ mỗi lần ấy thôi, vì Dominic đã giao nó đi ngay tức thì.
- Dominic giao nó đi đâu?
- Tôi không biết, nhưng Dominic đã đích thân giao nó đi. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Khi thấy tôi tò mò, ông ấy liền bảo đó không phải là việc của tôi. Đây là việc mà chúng ta không thể xử lý được.
- Đây là việc chúng ta không thể xử lý được nghĩa là gì?
- Tôi đoán rằng người muốn có thằng bé đó ở địa vị quá cao, vượt xa tầm với của chúng tôi.
- Thật kỳ lạ. Nó chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi ốm yếu. Nó có gì đặc biệt để người ta thèm muốn?
- Ấy, giá như tôi biết điều đó.
- Anh không biết, thì chắc Dominic phải biết?
- Hẳn vậy. Ông ấy là người trực tiếp thực hiện vụ này.
Tài im lặng.
Joaquin bắt đầu đổ mồ hôi. Nếu giờ này gã vẫn chưa hiểu ra mối quan hệ giữa Tài và Trung thì uổng công hắn sống từng đấy năm.
Trần Tuấn Tài, Trần Tuấn Trung. Hai thằng này chắc chắn là anh em ruột hoặc tối thiểu cũng là họ hàng gần gũi. Sao gã lại không nhận thức được vấn đề này ngay cơ chứ? Sơ sót này thật tai hại.
Joaquin thấy Tài cứ nhìn mình mãi, biết rằng càng ở lâu càng bất lợi, liền cười nói.
- Tôi xin phép ra về. Hy vọng rằng một ngày nào đó chúng ta được làm việc cùng nhau.
Tài cau mày.
- Tôi có một món quà muốn gửi tặng ngài Dominic.
Joaquin chỉ muốn về ngay, vội xua tay:
- Quà cáp gì? Anh không cần bận tâm.
- Tôi bận tâm.
Tài đứng dậy. Cả bốn thằng bên phía Joaquin cùng bất giác lùi lại.
Trên tay hắn đã thủ sẵn ba con dao.
Joquin thốt lên:
- Anh muốn gì?
- Nhờ anh báo lại cho Dominic là tôi đã giết hộ ông ấy ba thằng vô dụng đi cùng anh ngày hôm nay. Ông ấy có thể cảm ơn tôi bằng cách đem bán Emily Hà cho tôi. Tôi sẽ trả giá bằng với giá mà Stan "Rồ Dại" đã mua và nếu có rắc rối gì với băng Con Chó thì cứ bảo chúng đến gặp tôi.
Mọi người đang có mặt trong phòng nghe câu ấy đều toát mồ hôi. Mỗi người lo sợ vì một lý do khác nhau. Nhưng tựu chung đều hiểu rằng đây chính là lời tuyên chiến.
Joaquin bật cười:
- Chắc anh đùa? Anh có biết rằng..
Gã còn chưa nói hết câu, ba thằng sau lưng gã đã gục xuống, trên đầu mỗi thằng đều cắm một con dao.
Joaquin cúi xuống nhìn, mọi việc diễn ra nhanh quá, đơn giản quá, đầu óc của gã vẫn chưa theo kịp diễn biến vụ việc.
Một phút sau, gã ngẩng đầu lên nhìn Tài, ánh mắt tràn ngập sự mờ mịt.
Tài vẫy tay, ra hiệu cho Brian.
- Lấy ghế cho ông Joaquin ngồi, chúng ta lại bàn công việc.
Nhờ tài ngoại giao và điềm tĩnh mà Joaquin luôn được phái đi làm cầu nối giữa Dominic và các tổ chức sát thủ. Các tổ chức sát thủ về cơ bản cũng là người kinh doanh, nếu như Dominic kinh doanh người sống thì các tổ chức sát thủ kinh doanh người chết. Chúng, về cơ bản, không phải là những kẻ tâm thần.
Tất nhiên có những kẻ tâm thần thật. Chính vì thế mà Dominic mới phải cử ba người đi cùng Joaquin để đảm bảo rằng gã sẽ không gặp trở ngại gì. Joaquin đã làm công việc này được nhiều năm và cho đến nay vẫn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao.
Joaquin cảm thấy đã đến lúc ra về.
- Anh còn câu hỏi gì nữa không?
Tài mỉm cười:
- Các anh có một món hàng chúng tôi muốn mua.
Joaquin ngạc nhiên trong vui mừng:
- Món hàng gì vậy?
- Một đứa con gái tên là Emily Hà. Mai sẽ là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của nó. Tôi muốn con bé ấy.
Joaquin nhăn mặt:
- Thật tiếc quá. Chúng tôi đã giao hẹn sẽ bán con bé ấy cho Stan "Rồ Dại".
Tài đưa mắt nhìn Aleksei. Không rõ thằng này có nhét cuốn từ điển nào trong đầu không mà gã lập tức nói vanh vách.
- Stan "Rồ Dại" là thủ lĩnh của nhóm Con Chó. Sát thủ có thành tích tốt nhất trong vòng hai năm trở lại đây trong số tất cả các băng nhóm cỡ nhỏ ở Vùng đất Tự Do, người chưa từng thất bại trong bất kỳ phi vụ nào.
- Gã bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi tuổi.
- Ba mươi tuổi.
Tài lẩm bẩm.
- Bao giờ các anh giao hàng?
- Ngày mai.
- Chúng tôi còn một món hàng nữa muốn mua. Một thằng bé gốc Việt tên là Trần Tuấn Trung, năm nay mười ba tuổi. Các anh đã nhận nó từ Martin Mac.
Joaquin lắp bắp.
Gương mặt của gã thay đổi liên tục, dường như hoảng sợ.
Tài nhướng mày lên, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi đã gặp thằng bé ấy một lần, và cũng chỉ mỗi lần ấy thôi, vì Dominic đã giao nó đi ngay tức thì.
- Dominic giao nó đi đâu?
- Tôi không biết, nhưng Dominic đã đích thân giao nó đi. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Khi thấy tôi tò mò, ông ấy liền bảo đó không phải là việc của tôi. Đây là việc mà chúng ta không thể xử lý được.
- Đây là việc chúng ta không thể xử lý được nghĩa là gì?
- Tôi đoán rằng người muốn có thằng bé đó ở địa vị quá cao, vượt xa tầm với của chúng tôi.
- Thật kỳ lạ. Nó chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi ốm yếu. Nó có gì đặc biệt để người ta thèm muốn?
- Ấy, giá như tôi biết điều đó.
- Anh không biết, thì chắc Dominic phải biết?
- Hẳn vậy. Ông ấy là người trực tiếp thực hiện vụ này.
Tài im lặng.
Joaquin bắt đầu đổ mồ hôi. Nếu giờ này gã vẫn chưa hiểu ra mối quan hệ giữa Tài và Trung thì uổng công hắn sống từng đấy năm.
Trần Tuấn Tài, Trần Tuấn Trung. Hai thằng này chắc chắn là anh em ruột hoặc tối thiểu cũng là họ hàng gần gũi. Sao gã lại không nhận thức được vấn đề này ngay cơ chứ? Sơ sót này thật tai hại.
Joaquin thấy Tài cứ nhìn mình mãi, biết rằng càng ở lâu càng bất lợi, liền cười nói.
- Tôi xin phép ra về. Hy vọng rằng một ngày nào đó chúng ta được làm việc cùng nhau.
Tài cau mày.
- Tôi có một món quà muốn gửi tặng ngài Dominic.
Joaquin chỉ muốn về ngay, vội xua tay:
- Quà cáp gì? Anh không cần bận tâm.
- Tôi bận tâm.
Tài đứng dậy. Cả bốn thằng bên phía Joaquin cùng bất giác lùi lại.
Trên tay hắn đã thủ sẵn ba con dao.
Joquin thốt lên:
- Anh muốn gì?
- Nhờ anh báo lại cho Dominic là tôi đã giết hộ ông ấy ba thằng vô dụng đi cùng anh ngày hôm nay. Ông ấy có thể cảm ơn tôi bằng cách đem bán Emily Hà cho tôi. Tôi sẽ trả giá bằng với giá mà Stan "Rồ Dại" đã mua và nếu có rắc rối gì với băng Con Chó thì cứ bảo chúng đến gặp tôi.
Mọi người đang có mặt trong phòng nghe câu ấy đều toát mồ hôi. Mỗi người lo sợ vì một lý do khác nhau. Nhưng tựu chung đều hiểu rằng đây chính là lời tuyên chiến.
Joaquin bật cười:
- Chắc anh đùa? Anh có biết rằng..
Gã còn chưa nói hết câu, ba thằng sau lưng gã đã gục xuống, trên đầu mỗi thằng đều cắm một con dao.
Joaquin cúi xuống nhìn, mọi việc diễn ra nhanh quá, đơn giản quá, đầu óc của gã vẫn chưa theo kịp diễn biến vụ việc.
Một phút sau, gã ngẩng đầu lên nhìn Tài, ánh mắt tràn ngập sự mờ mịt.
Tài vẫy tay, ra hiệu cho Brian.
- Lấy ghế cho ông Joaquin ngồi, chúng ta lại bàn công việc.