Chương 39
Gái đẹp đúng là nguồn cơn của mọi bi kịch.
Vì muốn bảo vệ Emily Hà mà Tài buộc phải rút cánh tay phải của mình ra khỏi cuộc tập kích và giao trọng trách cho Daniel và Brian. Daniel còn đỡ, thằng này tuy vừa bệnh hoạn vừa điên khùng nhưng hãy còn biết giết người. Cơ mà Brian thì..
Cứ nghĩ đến việc một trong ba mũi chủ công thuộc về Brian "Đồ Tể" mà Aleksei lạnh cả người.
Ánh mắt của Brian ngơ ngác như con bê con đi lạc trên thảo nguyên, chỉ thiếu cái lục lạc đeo cổ nữa là không nhầm đi đâu được.
Việc nó sống được đến tận giờ này đã là một kỳ tích.
- Tôi nghĩ, – Aleksei hắng giọng: – Hay là chúng ta hủy bỏ vụ tập kích?
Tài lắc đầu:
- Làm sao bỏ được? Ngày các thủ lĩnh của băng Con Chó trở về, chúng sẽ nhanh chóng tập hợp lực lượng và tấn công chúng ta. Chúng ta phải tấn công chúng trước để giành lợi thế.
- Nhưng mà cậu vẫn bị thương ở tay.
- Vết thương lành rồi. Tôi vận động được gần như bình thường. Yên tâm đi. Sợ cái gì? Tôi sẽ giải quyết chúng nhanh thôi.
- Stan "Rồ Dại" không phải là chuyện đùa đâu.
- Hắn có khá hơn 2P không?
- Chuyện đó thật khó nói.
- Nếu chỉ ngang 2P thì không phải là đối thủ của tôi.
- Lý thuyết là vậy.
Nhưng Aleksei vẫn cảm thấy sự tình không ổn. Rất không ổn.
Vào đêm hôm các thành viên chủ chốt của băng Con Chó được thả, Tài cùng Daniel và Brian đã chiếm lĩnh sẵn các vị trí trong khu tập kết của đối phương. Kể từ khi nhóm của hắn tấn công nơi này, những thành viên còn sống trong băng Con Chó đã không còn dám lai vãng khu tập kết nữa.
Xác chết chồng chất, máu me đóng thành các lớp dày trên sàn và tường, mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc. Nhóm của Tài phải kéo thi thể vứt vào trong các phòng kín và đóng cửa lại để dễ thở.
Brian run như cầy sấy, cũng vì run quá mà các khớp xương của nó va vào nhau lập cập, cách vài mét vẫn nghe rõ.
Trong đêm vắng, Tài có thể thông qua âm thanh phát ra từ cơ thể của Brian để đoán được bộ phận nào trên người nó đang run và run cỡ nào. Hắn cảm tưởng mình đang được nghe một bản giao hưởng với đủ các loại nhạc cụ. Phần răng phát ra âm thanh đều và sắc nét nhất, giữ nhiệm vụ lĩnh xướng, trong khi khớp tay và xương hông đóng vai nhạc đệm.
Càng đợi lâu, bản hòa tấu càng tiến lên cao trào.
Daniel rít lên:
- Brian, mày làm tao bực mình đấy.
- Tôi không cố tình. – Brian nói, âm thanh lào khào như gió thổi qua ngọn tre.
- Máu trong người tao đang sôi lên. Tao muốn cắt đầu mày ra và cho vào trong cái lọ ấy.
- Lọ ấy là cái lọ nào?
- Lọ ấy là cái lọ đặt trong nhà tao.
- Nó cao mấy phân?
- Mày hỏi để làm gì?
- Muốn cho đầu tôi vào thì chu vi miệng lọ tối thiểu phải là sáu mươi phân chiều cao tối thiểu bốn mươi phân. Thể tích cần thiết là..
- Thôi, mày im mẹ mồm vào đi.
Tài đã hy vọng rằng theo thời gian Brian sẽ bình tĩnh hơn, quả nhiên qua nửa đêm thì hắn không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Hắn mừng rỡ nói:
- Thấy chưa, tao đã bảo mày sẽ quen mà, phải không Brian?
Mãi mới thấy Brian thì thào đáp lại:
- Tôi đói quá.
- Mày đã ăn no trước khi đi rồi mà nhỉ?
- Cơ thể tôi run quá, bao nhiêu năng lượng đều mất hết, bây giờ tôi đói đến nỗi người không run được nữa.
Thật đúng là thảm họa.
Đối phương chưa đến một người phe mình đã bị phế.
Trong nhóm luôn luôn có một thằng ăn hại, trước đây thằng đấy là Kramer, bây giờ là Brian, nhưng độ ăn hại của Brian còn cao gấp nhiều lần Kramer. Về mặt này thì ở Vùng đất Tự Do không ai so với nó được.
Cuối cùng, sau khi đã chờ đợi rất lâu, Tài nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng tiến vào khu tập kết.
Brian cũng nghe thấy, nó lập tức báo động cho cả nhóm:
- Chúng đến kìa.
Tài những muốn xông đến vả vào mặt nó. Nhưng hắn vẫn cố giữ im lặng, hy vọng rằng độ ngu của Brian cũng có giới hạn.
Tài đã đánh giá Brian quá thấp. Thấy Tài không trả lời, Brian tưởng hắn chưa nghe thấy, lại cố sức hét lên lần nữa:
- Chúng đến kìa.
- Im đi, im đi.
- Anh đang nói gì cơ?
Tài ôm mặt.
Hắn tự thề với lòng rằng nếu sau này lại phải đi đánh nhau, cho dù một địch một nghìn hắn cũng không bao giờ mang theo Brian lần nữa.
Daniel rời khỏi vị trí. Nó nhảy xổ vào người Brian và bịt miệng nó lại.
Như vậy là phe Tài lại hỏng mất thêm một vị trí nữa. Kế hoạch ban đầu của Tài đã phá sản khi trận đấu còn chưa bắt đầu.
Nhưng đã quá muộn, những bước chân bên ngoài đã dừng lại. Không rõ có phải chúng đã nghe được câu nói vừa nãy của Brian không.
Vì muốn bảo vệ Emily Hà mà Tài buộc phải rút cánh tay phải của mình ra khỏi cuộc tập kích và giao trọng trách cho Daniel và Brian. Daniel còn đỡ, thằng này tuy vừa bệnh hoạn vừa điên khùng nhưng hãy còn biết giết người. Cơ mà Brian thì..
Cứ nghĩ đến việc một trong ba mũi chủ công thuộc về Brian "Đồ Tể" mà Aleksei lạnh cả người.
Ánh mắt của Brian ngơ ngác như con bê con đi lạc trên thảo nguyên, chỉ thiếu cái lục lạc đeo cổ nữa là không nhầm đi đâu được.
Việc nó sống được đến tận giờ này đã là một kỳ tích.
- Tôi nghĩ, – Aleksei hắng giọng: – Hay là chúng ta hủy bỏ vụ tập kích?
Tài lắc đầu:
- Làm sao bỏ được? Ngày các thủ lĩnh của băng Con Chó trở về, chúng sẽ nhanh chóng tập hợp lực lượng và tấn công chúng ta. Chúng ta phải tấn công chúng trước để giành lợi thế.
- Nhưng mà cậu vẫn bị thương ở tay.
- Vết thương lành rồi. Tôi vận động được gần như bình thường. Yên tâm đi. Sợ cái gì? Tôi sẽ giải quyết chúng nhanh thôi.
- Stan "Rồ Dại" không phải là chuyện đùa đâu.
- Hắn có khá hơn 2P không?
- Chuyện đó thật khó nói.
- Nếu chỉ ngang 2P thì không phải là đối thủ của tôi.
- Lý thuyết là vậy.
Nhưng Aleksei vẫn cảm thấy sự tình không ổn. Rất không ổn.
Vào đêm hôm các thành viên chủ chốt của băng Con Chó được thả, Tài cùng Daniel và Brian đã chiếm lĩnh sẵn các vị trí trong khu tập kết của đối phương. Kể từ khi nhóm của hắn tấn công nơi này, những thành viên còn sống trong băng Con Chó đã không còn dám lai vãng khu tập kết nữa.
Xác chết chồng chất, máu me đóng thành các lớp dày trên sàn và tường, mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc. Nhóm của Tài phải kéo thi thể vứt vào trong các phòng kín và đóng cửa lại để dễ thở.
Brian run như cầy sấy, cũng vì run quá mà các khớp xương của nó va vào nhau lập cập, cách vài mét vẫn nghe rõ.
Trong đêm vắng, Tài có thể thông qua âm thanh phát ra từ cơ thể của Brian để đoán được bộ phận nào trên người nó đang run và run cỡ nào. Hắn cảm tưởng mình đang được nghe một bản giao hưởng với đủ các loại nhạc cụ. Phần răng phát ra âm thanh đều và sắc nét nhất, giữ nhiệm vụ lĩnh xướng, trong khi khớp tay và xương hông đóng vai nhạc đệm.
Càng đợi lâu, bản hòa tấu càng tiến lên cao trào.
Daniel rít lên:
- Brian, mày làm tao bực mình đấy.
- Tôi không cố tình. – Brian nói, âm thanh lào khào như gió thổi qua ngọn tre.
- Máu trong người tao đang sôi lên. Tao muốn cắt đầu mày ra và cho vào trong cái lọ ấy.
- Lọ ấy là cái lọ nào?
- Lọ ấy là cái lọ đặt trong nhà tao.
- Nó cao mấy phân?
- Mày hỏi để làm gì?
- Muốn cho đầu tôi vào thì chu vi miệng lọ tối thiểu phải là sáu mươi phân chiều cao tối thiểu bốn mươi phân. Thể tích cần thiết là..
- Thôi, mày im mẹ mồm vào đi.
Tài đã hy vọng rằng theo thời gian Brian sẽ bình tĩnh hơn, quả nhiên qua nửa đêm thì hắn không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Hắn mừng rỡ nói:
- Thấy chưa, tao đã bảo mày sẽ quen mà, phải không Brian?
Mãi mới thấy Brian thì thào đáp lại:
- Tôi đói quá.
- Mày đã ăn no trước khi đi rồi mà nhỉ?
- Cơ thể tôi run quá, bao nhiêu năng lượng đều mất hết, bây giờ tôi đói đến nỗi người không run được nữa.
Thật đúng là thảm họa.
Đối phương chưa đến một người phe mình đã bị phế.
Trong nhóm luôn luôn có một thằng ăn hại, trước đây thằng đấy là Kramer, bây giờ là Brian, nhưng độ ăn hại của Brian còn cao gấp nhiều lần Kramer. Về mặt này thì ở Vùng đất Tự Do không ai so với nó được.
Cuối cùng, sau khi đã chờ đợi rất lâu, Tài nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng tiến vào khu tập kết.
Brian cũng nghe thấy, nó lập tức báo động cho cả nhóm:
- Chúng đến kìa.
Tài những muốn xông đến vả vào mặt nó. Nhưng hắn vẫn cố giữ im lặng, hy vọng rằng độ ngu của Brian cũng có giới hạn.
Tài đã đánh giá Brian quá thấp. Thấy Tài không trả lời, Brian tưởng hắn chưa nghe thấy, lại cố sức hét lên lần nữa:
- Chúng đến kìa.
- Im đi, im đi.
- Anh đang nói gì cơ?
Tài ôm mặt.
Hắn tự thề với lòng rằng nếu sau này lại phải đi đánh nhau, cho dù một địch một nghìn hắn cũng không bao giờ mang theo Brian lần nữa.
Daniel rời khỏi vị trí. Nó nhảy xổ vào người Brian và bịt miệng nó lại.
Như vậy là phe Tài lại hỏng mất thêm một vị trí nữa. Kế hoạch ban đầu của Tài đã phá sản khi trận đấu còn chưa bắt đầu.
Nhưng đã quá muộn, những bước chân bên ngoài đã dừng lại. Không rõ có phải chúng đã nghe được câu nói vừa nãy của Brian không.