Chương 44: 44: Tra Nam Tiện Nữ Xứng Đáng
Đối với những người trong giới kinh doanh, hôn nhân thương mại là một trong những cách được nhiều người dùng nhất.Chỉ là với tình cảnh hiện tại của nhà họ Lương, việc tìm được một đối tượng liên hôn cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.Cho dù đầu óc của con gái không bình thường thì bố mẹ đối phương vẫn phải cân nhắc xem công ty này có đáng để cứu hay không và có tiềm lực vực lại hay không.Suy cho cùng, ở trên thương trường, lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu.“Tuy nhiên, con gái thời nay không còn dễ lừa như trước nữa.Bây giờ còn ai thèm để ý đến mấy trên tra nam, huống chi còn phải bỏ công bỏ sức ‘giúp đỡ người nghèo’.Dùng số tiền đó nuôi một con cún nghe lời, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”Trình Mộng Đình không chút khách sáo lên tiếng nhận xét.Diệp Hàm cũng mỉm cười, những lời Lâm Duyệt Giai nói đột nhiên hiện lên trong đầu cô: ‘Tôi và Lương Thành đang ở bên nhau’.Cho nên…"Ha ha, Lâm Duyệt Giai xong đời rồi."Nhìn ánh mắt dò hỏi của bạn thân, Trình Mộng Đình lập tức lắc đầu:"Cuối cùng mọi thứ lại trở thành công dã tràng."Nếu liên hôn thành công thì người kết hôn với Lương Thành sẽ là con gái của một gia đình giàu có, cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.Mà cho dù không liên hôn thì hai người cũng sẽ khó mà đến được với nhau.Yêu là yêu, kết hôn là kết hôn, ở phương diện này, đàn ông thực tế hơn phụ nữ nhiều.Cô ta từ bỏ việc học, lòng tự trọng, đạo đức và tình bạn, cuối cùng lại chẳng thu được gì, cũng không biết Lâm Duyệt Giai có cảm thấy hối hận hay không.Nhưng dù thế nào thì Trình Mộng Đình cũng sẽ không đồng cảm với đôi tra nam tiện nữ này, cô ấy chỉ cảm thấy bọn họ xứng đáng bị như vậy.*Cuộc sống bốn năm đại học hoàn toàn kết thúc.Diệp Hàm lần lượt thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, trước đó cô đã đem tặng sách và quần áo không dùng nữa nên hành lý cũng không nhiều, gọi một xe minibus để chở đồ cũng không thành vấn đề.Sau khi dùng xe đẩy chuyển vài chiếc hộp lớn và một số đồ dụng lặt vặt về ký túc xá nhân viên, Diệp Hàm sẽ chính thức sống ở vườn bách thảo Nam Sơn kể từ hôm nay.Môi trường ở đây rất tốt, vừa ra khỏi cửa là thấy một rừng trúc yên tĩnh, đông ấm hè mát, cô đã đổi phòng từ phòng 4 người sang phòng cho 2 người, giống như phòng đôi của khách sạn, yên tĩnh hơn nhiều.Cô làm quản lý, có phòng riêng, phòng tắm và tủ quần áo riêng, bên cửa sổ đặt mấy chậu trầu bà cô mang theo từ ký túc xá, lá trải dài xuống, tạo cảm giác xanh mát.Tóm lại, Diệp Hàm rất hài lòng với môi trường ở đây.Có lẽ điều duy nhất cần được quan tâm là muỗi vào mùa hè.Diệp Hàm nhìn vết muỗi đốt sưng to trên mắt cá chân, cô cởi giày, xịt nước hoa, còn đốt một nén nhang muỗi.Cơ thể của cô rất thu hút muỗi, trong túi lúc nào cũng phải mang theo nước hoa, kem ngứa và các vật dụng liên quan khác, kể cả vào mùa hè, cô cũng hiếm khi để lộ chân.Chỉ là có mấy con muỗi đáng giận đến mức cắn xuyên qua quần áo của Diệp Hàm, hơn nữa làn da của cô cũng khá nhạy cảm, thế nên lần nào cũng bị nổi nốt lớn.‘Nếu có một loại cây có thể đuổi muỗi thì tốt rồi.’Diệp Hàm nghĩ tới cây bắt ruồi, nghe nói nó có thể dùng kẹp để bắt muỗi, sau đó từ từ tiêu hóa chúng.Chỉ là cô chưa từng trồng bao giờ, nếu có thời gian thì thử trồng hai chậu xem sao..