Chương : 254
Từ Ái Viện là một tổ chức từ thiện tự phát trong nhân gian, và người khởi xướng chính thức là lão gia nhà họ Hồ.
Bây giờ, sau khi Hồ Hạnh Nhi đã tiếp quản tài sản của nhà họ Hồ, Từ Ái Viện cũng do nàng ta phụ trách.
Nàng ta đặc biệt mời thái tử điện hạ đến gặp ở Từ Ái Viện, vì đây luôn là nơi tin đồn lan truyền nhanh nhất.
Nơi Từ Ái Viện được xây dựng ở phía nam Kinh Thành, xung quanh đều là nơi ở của những người dân bình thường và nghèo khổ. Những người này, hoặc là làm khổ lao ở bến cảng, hoặc là làm tiểu nhị trong các quán ăn lớn, có người còn làm hạ nhân hay làm công tạm thời trong các gia đình quan lại.
Sức mạnh truyền thông của tầng lớp cấp thấp thật đáng kinh ngạc, chỉ trong thời gian ngắn sẽ tạo ra áp lực dư luận.
Thái tử được đại tiểu thư nhà họ Hồ mời, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Thái phó nói với hắn ta, nếu được gia tài của nhà họ Hồ trợ giúp, cho dù Mộ Dung Khanh muốn cướp đoạt giang sơn, hắn ta cũng có thể dễ dàng trấn áp được. Bởi vì, gia tài của nhà họ Hồ, đủ để hắn ta mua được những vũ khí tinh nhuệ nhất, binh mã chất lượng nhất, thuê những võ lâm cao thủ trong giang hồ về.
Đôi khi tiền tương đương với quyền lực, và tất nhiên nó phụ thuộc vào người nắm giữ tiên.
Hắn ta đã chịu đựng quá lâu, muốn nhanh chóng leo lên ngôi trên đế vị, kéo Mộ Dung Khanh xuống.
Hắn ta đã phải nhìn mặt Mộ Dung Khanh mà sống đủ lắm rồi, một ngày còn Mộ Dung Khanh, ngôi vị thái tử của hắn ta chẳng khác gì bù nhìn.
Cho nên, mặc dù hắn ta không muốn Từ Ái Viện, nhưng Thái phó nói, đến nơi đó một chuyến, có thể khiến bách tính biết đến hắn, cũng có thể khiến bách tính biết hắn là một thái tử quan tâm đến khổ đau của dân chúng thế nào.
Vì thế, chuyện đến Từ Ái Viện, cho dù nhà họ Hồ không nói ra, thái tử cũng sẽ tự mình cho người rải tin ra ngoài.
Hạ Oanh Nhiễm đương nhiên biết được điều này, nàng ta tức đến mức như muốn phát điên, dẫn theo nha hoàn qua đó.
Ở trong đám người, nàng ta nhìn thấy thái tử rất quan tâm Hồ Hạnh Nhi, hai người bước tới, tất cả bách tính cũng đi theo, nàng ta thấy rõ Sự ngưỡng mộ trong mắt mọi người.
Ghen tuông khiến mặt mũi nàng ta nhăn nhúm, nắm chặt tay, ẩn trong đám người theo hắn ta một đoạn, sau khi thái tử xoay người bỏ đi, nàng ta mặc kệ thân phận, xông tới kéo lấy cánh tay Hồ Hạnh Nhi, tát vào mặt ả ta một cái.
Hồ Hạnh Nhi không tránh không né, một cái tát rơi thẳng vào mặt ả ta, khuôn mặt trắng ngần bỗng chốc xuất hiện dấu tay ửng đỏ.
“Tiện nhân, không biết liêm sỉ, dám quyến rũ đương kim thái tử?” Hạ Oanh Nhiễm tức giận đánh xong thì mắng.
Hồ Hạnh Nhi giống như đang phải chịu uất ức rất lớn nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại vu khống người khác?”
“Ngươi không biết ta là ai, còn dám câu dẫn thái tử? Hồ Hạnh Nhi, ta đã biết ngươi từ lâu, người khác nói ngươi dụ dỗ, lấy sắc mà được lòng người nên mới có uy phong như ngày hôm nay. Không ngờ hôm nay ngươi lại dám động tay với thái tử, người tưởng mọi người đều là con rối trong tay ngươi mặc ngươi điều khiến sao? Hôm nay ta ở trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của ngươi, để xem đại thiện nhân Hồ Hạnh Nhi rốt cuộc là loại người xảo trá như nào. ”
Mọi người đều xôn xao và chỉ trích Hạ Oanh Nhiễm nói bậy, đại tiểu thư nhà họ Hồ là người tốt mọi người ở đây đều biết, hơn nữa, mọi người ai cũng đều được nàng ta cứu giúp qua, sao nàng ta có thể là loại tiện nhân đó chứ?
Hơn nữa, thái tử đến nay vẫn chưa có hôn phối, Hồ đại tiểu thư và thái tử tình đầu ý hợp thì có vấn đề gì sao?
Hạ Oanh Nhiễm không ngờ mọi người lại trách ngược về mình, tức giận đùng đùng, chỉ vào mặt Hồ Hạnh Nhi mắng: “Đám người này đều bị ngươi mua chuộc rồi phải không? Ta cảnh cáo ngươi, bộ dạng giả đơn thuần của ngươi chỉ có thể lừa được thái tử, nhưng không lừa được ta.
Hồ Hạnh Nhi rưng rưng nhìn nàng ta: “Ngươi không được nói bậy, ta chẳng qua chỉ là cùng thái tử đến thăm cô nhi quả phụ, làm gì có quyến rũ dụ dỗ nhau ở đây?”
Ba người Mộ Dung Khanh, Tô Thanh và Tiêu Thác đứng ở bên tửu lầu đối diện nhìn xuống.
Tô Thanh có chút không hiểu hỏi: “Hồ đại tiểu thư này có chỗ nào hấp dẫn nhỉ? Cứ như thế mặc cho nàng ta đánh măng thì còn gì là kịch hay? Uất ức nhiều thế à? Ngay cả Hạ Oanh Nhiễm cũng không xử lý nổi, Hồ đại tiểu thư này e là cũng nói quá sự thật rồi.”
Tiêu Thác tuy không muốn hùa theo Tô Thanh, nhưng cũng không kìm được, nói: “Đúng vậy, nàng ta bị đánh, thái tử ở đó thì còn may ra, thái tử đi rồi, nàng ta đánh còn có ý nghĩa gì?”
Mộ Dung Khanh cười nói: “Cho nên nói các ngươi, nhìn bất cứ việc gì cũng đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thái tử đi rồi, nhưng, bách tính vẫn còn đó, chuyện xảy ra hôm nay, sẽ nhanh chóng truyền đến tai hoàng hậu, rồi truyền đến tai thái hậu, các ngươi nghĩ xem, hoàng thái hậu sẽ thừa nhận một người cháu dâu đanh đá chua ngoa như thế sao? Đặc biệt, phẩm hạnh của nàng ta đều bị bách tính nhìn thấy hết, cho dù muốn che giấu cũng không được.”
“Nhưng vì mấy câu truyền miệng, cho dù phải đánh chết, cũng không có lợi gì, hơn nữa, cũng không biết hoàng thái hậu có chính thức hạ chỉ phế bỏ chuyện hôn sự này không.” Tô Thanh nói.
“Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đều làm như thế, chính là tính ra được hoàng thái hậu sẽ hạ chỉ phế bỏ hôn sự này, kỳ thực những người sáng dạ đều biết, hoàng thái hậu chỉ là đang chờ một lý do, một lý do có thế phá bỏ chuyện hôn sự lần này, thái tử phi tương lại, đánh người la hét trên đường, các người cảm thấy, có phải là một lý do tốt không?”
Tiêu Thác nói: “Thế thì phải hỏi Lễ thân vương.”
“Không cần hỏi nhiêu, nếu như hoàng huynh ở đây, chỉ sợ là sẽ kéo Hạ Oanh Nhiễm đến gặp hoàng thái hậu ngay lập tức rồi.”
Người đó là người tuyệt đối không dễ gì để một hạt cát lọt vào trong mắt mình được.
“Hồ Hạnh Nhi không đánh lại cũng là giúp Hạ đại tiểu thư, bên trong đúng là có huyền cơ.” Tiêu Thác nói.
Mộ Dung Khanh xoay người: “Đi, chúng ta nên chuyển trận rồi.”
“Chuyển trận? Còn đang mắng mà, còn trận thứ hai sao?” Tô Thanh vội vàng hỏi.
Mộ Dung Khanh mỉm cười đáp, chắp tay phía sau lưng bước đi: “Các người cho rằng Hồ đại tiểu thư sẽ chịu uất ức như vậy sao? Khi không bị đánh một bạt tai là xong à? Đương nhiên là không rồi, chuyện này còn phải quậy cho một trận nữa, không thì, cho dù hoàng thái hậu muốn phế hôn sự này, phía hoàng hậu cũng sẽ ngăn cản, bổn vương đoán, Thương Mai là muốn hoàng hậu không thể không đồng ý phế bỏ hôn sự này, từ bỏ cánh tay đắc lực của Tướng phủ “
“Thần kỳ thế sao? Hai người phụ nữ quậy một trận thì có thể khiến hoàng hậu từ bỏ Tướng phủ? Đúng là nên phải xem để mở rộng tầm mắt”
Hạ Oanh Nhiễm chỉ vào đầu Hồ Hạnh Nhi mắng một trận, lại cho thêm hai cái bạt tai, rồi vênh váo hống hách trừng Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta cảnh cáo người, sau này cách xa thái tử điện hạ một chút, không thì ta sẽ không bỏ qua cho người đâu.”
Nàng ta dám làm như thế, đương nhiên là dựa vào thân phận thiên kim của Tướng phủ rồi, cũng liệu được Hồ Hạnh Nhi không dám đến gần thái tử nữa, muốn nắm chức cao, cũng phải suy tính thân phận của mình không phải sao?
Là con gái thương gia, thận phận ti tiện, cũng không dám vọng tưởng được gả cho thái tử?
Hồ Hạnh Nhi hiển nhiên cảm thấy vô cùng uất ức: “Vâng, ta biết rồi, ta không dám gặp mặt thái tử nữa”
Hạ Oanh Nhiễm tỏ thái độ đắc ý, hừ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Hạ Oanh Nhiễm một chút cũng không sợ chuyện hôm nay sẽ truyền đến tai thái hậu, thái tử sẽ tự phân định rõ, là nhà họ Hồ quan trọng hay là Tướng phủ quan trọng hơn.
Nhưng mà, nàng ta nào biết, thái tử trong triêu đã có được thế lực và quan hệ nhất định, cái còn thiếu chính là tiên.
Bởi vì, hắn ta không có Nhiếp chính, đương nhiên không thể moi một đồng nào từ quốc khố, muốn mua được binh khí, binh mã đề củng cố thế lực của mình, bắt buộc phải có một số tiền lớn.
Khi Hạ Oanh Nhiễm đắc ý rời đi, không hê phát hiện ánh mắt Hồ Hạnh Nhi thoáng qua một chút khí lạnh.
Hạ Oanh Nhiễm không biết Hồ Hạnh Nhi vươn lên từ nhà họ Hồ như thế nào, nếu như nàng ta biết, chỉ sợ là không dám hành động như ngày hôm nay.
Bây giờ, sau khi Hồ Hạnh Nhi đã tiếp quản tài sản của nhà họ Hồ, Từ Ái Viện cũng do nàng ta phụ trách.
Nàng ta đặc biệt mời thái tử điện hạ đến gặp ở Từ Ái Viện, vì đây luôn là nơi tin đồn lan truyền nhanh nhất.
Nơi Từ Ái Viện được xây dựng ở phía nam Kinh Thành, xung quanh đều là nơi ở của những người dân bình thường và nghèo khổ. Những người này, hoặc là làm khổ lao ở bến cảng, hoặc là làm tiểu nhị trong các quán ăn lớn, có người còn làm hạ nhân hay làm công tạm thời trong các gia đình quan lại.
Sức mạnh truyền thông của tầng lớp cấp thấp thật đáng kinh ngạc, chỉ trong thời gian ngắn sẽ tạo ra áp lực dư luận.
Thái tử được đại tiểu thư nhà họ Hồ mời, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Thái phó nói với hắn ta, nếu được gia tài của nhà họ Hồ trợ giúp, cho dù Mộ Dung Khanh muốn cướp đoạt giang sơn, hắn ta cũng có thể dễ dàng trấn áp được. Bởi vì, gia tài của nhà họ Hồ, đủ để hắn ta mua được những vũ khí tinh nhuệ nhất, binh mã chất lượng nhất, thuê những võ lâm cao thủ trong giang hồ về.
Đôi khi tiền tương đương với quyền lực, và tất nhiên nó phụ thuộc vào người nắm giữ tiên.
Hắn ta đã chịu đựng quá lâu, muốn nhanh chóng leo lên ngôi trên đế vị, kéo Mộ Dung Khanh xuống.
Hắn ta đã phải nhìn mặt Mộ Dung Khanh mà sống đủ lắm rồi, một ngày còn Mộ Dung Khanh, ngôi vị thái tử của hắn ta chẳng khác gì bù nhìn.
Cho nên, mặc dù hắn ta không muốn Từ Ái Viện, nhưng Thái phó nói, đến nơi đó một chuyến, có thể khiến bách tính biết đến hắn, cũng có thể khiến bách tính biết hắn là một thái tử quan tâm đến khổ đau của dân chúng thế nào.
Vì thế, chuyện đến Từ Ái Viện, cho dù nhà họ Hồ không nói ra, thái tử cũng sẽ tự mình cho người rải tin ra ngoài.
Hạ Oanh Nhiễm đương nhiên biết được điều này, nàng ta tức đến mức như muốn phát điên, dẫn theo nha hoàn qua đó.
Ở trong đám người, nàng ta nhìn thấy thái tử rất quan tâm Hồ Hạnh Nhi, hai người bước tới, tất cả bách tính cũng đi theo, nàng ta thấy rõ Sự ngưỡng mộ trong mắt mọi người.
Ghen tuông khiến mặt mũi nàng ta nhăn nhúm, nắm chặt tay, ẩn trong đám người theo hắn ta một đoạn, sau khi thái tử xoay người bỏ đi, nàng ta mặc kệ thân phận, xông tới kéo lấy cánh tay Hồ Hạnh Nhi, tát vào mặt ả ta một cái.
Hồ Hạnh Nhi không tránh không né, một cái tát rơi thẳng vào mặt ả ta, khuôn mặt trắng ngần bỗng chốc xuất hiện dấu tay ửng đỏ.
“Tiện nhân, không biết liêm sỉ, dám quyến rũ đương kim thái tử?” Hạ Oanh Nhiễm tức giận đánh xong thì mắng.
Hồ Hạnh Nhi giống như đang phải chịu uất ức rất lớn nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại vu khống người khác?”
“Ngươi không biết ta là ai, còn dám câu dẫn thái tử? Hồ Hạnh Nhi, ta đã biết ngươi từ lâu, người khác nói ngươi dụ dỗ, lấy sắc mà được lòng người nên mới có uy phong như ngày hôm nay. Không ngờ hôm nay ngươi lại dám động tay với thái tử, người tưởng mọi người đều là con rối trong tay ngươi mặc ngươi điều khiến sao? Hôm nay ta ở trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của ngươi, để xem đại thiện nhân Hồ Hạnh Nhi rốt cuộc là loại người xảo trá như nào. ”
Mọi người đều xôn xao và chỉ trích Hạ Oanh Nhiễm nói bậy, đại tiểu thư nhà họ Hồ là người tốt mọi người ở đây đều biết, hơn nữa, mọi người ai cũng đều được nàng ta cứu giúp qua, sao nàng ta có thể là loại tiện nhân đó chứ?
Hơn nữa, thái tử đến nay vẫn chưa có hôn phối, Hồ đại tiểu thư và thái tử tình đầu ý hợp thì có vấn đề gì sao?
Hạ Oanh Nhiễm không ngờ mọi người lại trách ngược về mình, tức giận đùng đùng, chỉ vào mặt Hồ Hạnh Nhi mắng: “Đám người này đều bị ngươi mua chuộc rồi phải không? Ta cảnh cáo ngươi, bộ dạng giả đơn thuần của ngươi chỉ có thể lừa được thái tử, nhưng không lừa được ta.
Hồ Hạnh Nhi rưng rưng nhìn nàng ta: “Ngươi không được nói bậy, ta chẳng qua chỉ là cùng thái tử đến thăm cô nhi quả phụ, làm gì có quyến rũ dụ dỗ nhau ở đây?”
Ba người Mộ Dung Khanh, Tô Thanh và Tiêu Thác đứng ở bên tửu lầu đối diện nhìn xuống.
Tô Thanh có chút không hiểu hỏi: “Hồ đại tiểu thư này có chỗ nào hấp dẫn nhỉ? Cứ như thế mặc cho nàng ta đánh măng thì còn gì là kịch hay? Uất ức nhiều thế à? Ngay cả Hạ Oanh Nhiễm cũng không xử lý nổi, Hồ đại tiểu thư này e là cũng nói quá sự thật rồi.”
Tiêu Thác tuy không muốn hùa theo Tô Thanh, nhưng cũng không kìm được, nói: “Đúng vậy, nàng ta bị đánh, thái tử ở đó thì còn may ra, thái tử đi rồi, nàng ta đánh còn có ý nghĩa gì?”
Mộ Dung Khanh cười nói: “Cho nên nói các ngươi, nhìn bất cứ việc gì cũng đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thái tử đi rồi, nhưng, bách tính vẫn còn đó, chuyện xảy ra hôm nay, sẽ nhanh chóng truyền đến tai hoàng hậu, rồi truyền đến tai thái hậu, các ngươi nghĩ xem, hoàng thái hậu sẽ thừa nhận một người cháu dâu đanh đá chua ngoa như thế sao? Đặc biệt, phẩm hạnh của nàng ta đều bị bách tính nhìn thấy hết, cho dù muốn che giấu cũng không được.”
“Nhưng vì mấy câu truyền miệng, cho dù phải đánh chết, cũng không có lợi gì, hơn nữa, cũng không biết hoàng thái hậu có chính thức hạ chỉ phế bỏ chuyện hôn sự này không.” Tô Thanh nói.
“Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đều làm như thế, chính là tính ra được hoàng thái hậu sẽ hạ chỉ phế bỏ hôn sự này, kỳ thực những người sáng dạ đều biết, hoàng thái hậu chỉ là đang chờ một lý do, một lý do có thế phá bỏ chuyện hôn sự lần này, thái tử phi tương lại, đánh người la hét trên đường, các người cảm thấy, có phải là một lý do tốt không?”
Tiêu Thác nói: “Thế thì phải hỏi Lễ thân vương.”
“Không cần hỏi nhiêu, nếu như hoàng huynh ở đây, chỉ sợ là sẽ kéo Hạ Oanh Nhiễm đến gặp hoàng thái hậu ngay lập tức rồi.”
Người đó là người tuyệt đối không dễ gì để một hạt cát lọt vào trong mắt mình được.
“Hồ Hạnh Nhi không đánh lại cũng là giúp Hạ đại tiểu thư, bên trong đúng là có huyền cơ.” Tiêu Thác nói.
Mộ Dung Khanh xoay người: “Đi, chúng ta nên chuyển trận rồi.”
“Chuyển trận? Còn đang mắng mà, còn trận thứ hai sao?” Tô Thanh vội vàng hỏi.
Mộ Dung Khanh mỉm cười đáp, chắp tay phía sau lưng bước đi: “Các người cho rằng Hồ đại tiểu thư sẽ chịu uất ức như vậy sao? Khi không bị đánh một bạt tai là xong à? Đương nhiên là không rồi, chuyện này còn phải quậy cho một trận nữa, không thì, cho dù hoàng thái hậu muốn phế hôn sự này, phía hoàng hậu cũng sẽ ngăn cản, bổn vương đoán, Thương Mai là muốn hoàng hậu không thể không đồng ý phế bỏ hôn sự này, từ bỏ cánh tay đắc lực của Tướng phủ “
“Thần kỳ thế sao? Hai người phụ nữ quậy một trận thì có thể khiến hoàng hậu từ bỏ Tướng phủ? Đúng là nên phải xem để mở rộng tầm mắt”
Hạ Oanh Nhiễm chỉ vào đầu Hồ Hạnh Nhi mắng một trận, lại cho thêm hai cái bạt tai, rồi vênh váo hống hách trừng Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta cảnh cáo người, sau này cách xa thái tử điện hạ một chút, không thì ta sẽ không bỏ qua cho người đâu.”
Nàng ta dám làm như thế, đương nhiên là dựa vào thân phận thiên kim của Tướng phủ rồi, cũng liệu được Hồ Hạnh Nhi không dám đến gần thái tử nữa, muốn nắm chức cao, cũng phải suy tính thân phận của mình không phải sao?
Là con gái thương gia, thận phận ti tiện, cũng không dám vọng tưởng được gả cho thái tử?
Hồ Hạnh Nhi hiển nhiên cảm thấy vô cùng uất ức: “Vâng, ta biết rồi, ta không dám gặp mặt thái tử nữa”
Hạ Oanh Nhiễm tỏ thái độ đắc ý, hừ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Hạ Oanh Nhiễm một chút cũng không sợ chuyện hôm nay sẽ truyền đến tai thái hậu, thái tử sẽ tự phân định rõ, là nhà họ Hồ quan trọng hay là Tướng phủ quan trọng hơn.
Nhưng mà, nàng ta nào biết, thái tử trong triêu đã có được thế lực và quan hệ nhất định, cái còn thiếu chính là tiên.
Bởi vì, hắn ta không có Nhiếp chính, đương nhiên không thể moi một đồng nào từ quốc khố, muốn mua được binh khí, binh mã đề củng cố thế lực của mình, bắt buộc phải có một số tiền lớn.
Khi Hạ Oanh Nhiễm đắc ý rời đi, không hê phát hiện ánh mắt Hồ Hạnh Nhi thoáng qua một chút khí lạnh.
Hạ Oanh Nhiễm không biết Hồ Hạnh Nhi vươn lên từ nhà họ Hồ như thế nào, nếu như nàng ta biết, chỉ sợ là không dám hành động như ngày hôm nay.