Chương : 256
Nhị tiểu thư Hạ Oanh Nhiễm của Tướng Phủ đã kiện đại tiểu thư Hồ Hạnh Nhi vì tội đả thương người khác khiến cả kinh thành sóng to gió lớn.
Hồ Hạnh Nhi không thừa nhận cái tội từ trên trời rơi xuống, nói rằng hôm đó sau khi Hạ Oanh Nhiễm đánh cũng không gặp lại nàng ta nữa.
Nàng ta đưa ra chứng cứ không có mặt ở hiện trường. Còn có nhân chứng, có rất nhiều người thấy sau khi Hạ Oanh Nhiễm rời đi, nàng ta cũng đi vào Từ Ái Viện hơn một canh giờ sau mới ra.
Người trong Từ Ái Viện cũng nói trong khoảng thời gian ấy, Hồ Hạnh Nhi vẫn luôn ở đây chứ chẳng bước ra ngoài nửa bước.
Cũng bởi vì vậy mà không khớp với khoảng thời gian Hạ Oanh Nhiễm đã nói.
Hạ Oanh Nhiễm nghe Hình Bộ nói mà tức muốn ói máu. Hóa ra nữ nhân kia lại mặt dày mặt dặn đến thế, nàng ta dám để bách tính làm chứng cho minh? Là nàng ta đã lừa gạt mọi người.
“Đúng rồi” Hạ Oanh Nhiễm chợt nhớ sau khi người nọ đánh nàng xong bằng tiến vào khu dân cư:“Các ngươi đi thăm dò khu dân cư kia một chút. Sau khi đánh ta xong, ả ta cũng chạy trốn từ trong khu dân cư này. Lúc ấy bên trong khu dân cư có người, mà những vùng lân cận cũng có dân cư. Ả đánh ta gây tiếng động lớn như thế thì chắc chắn những người sẽ biết thôi.”
Thế là Hình Bộ đành phải sai người tiếp tục đi điều tra. Nhưng khi hỏi những người dân gần đó, bọn họ trăm miệng một lời đều nói rằng đúng là hôm đó có ồn ào náo nhiệt thật. Nhưng cái nào nhiệt ấy xuất phát từ chuyện những đại lý dâu tùng cãi nhau xong đánh nhau chứ không
phải do Đại tiểu thư nhà họ Hồ đánh Nhị tiểu thư của Tướng Phủ.
Còn về chuyện nói Hồ Hạnh Nhi đi ra từ nhà dân gần đó thì quan sai cũng đã hỏi qua. Thế nhưng gia đình kia nói bọn họ không thấy ai bước vào mà cũng chẳng biết Hồ Hạnh Nhi là ai.
Hạ Oanh Nhiễm biết rõ chắc chắn là do Hồ Hạnh Nhi đã mua chuộc những người kia. Dù sao tiên nàng ta nhiều như nước mà những người dân kia thấy tiên thì sáng mắt ra nên muốn bọn họ ngậm miệng lại cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Nàng phát cáu ở Hình Bộ để quan sai tiếp tục điều tra. Thậm chí Thừa Tướng cũng biết chuyện này. Lúc ông ta vội vàng chạy đến thì mọi chuyện đã chẳng thể ngăn cản được.
Thật ra không thể quay lại được ở chỗ nhà họ Hồ đến nha môn nói với quan rằng Hạ Oanh Nhiễm đánh một người bên đường.
Thế là nha môn đành phải sai người đi điều tra mới biết được chuyện Hạ Oanh Nhiễm đánh người là thật. Thậm chí còn có rất nhiều người mắt thấy tai nghe. Vậy là lần này, Hạ Oanh Nhiễm bị nha môn giam giữ.
Nhưng phía nha môn cũng vô cùng khó xử, bởi vì Hạ Oanh Nhiễm không những là cành vàng lá ngọc của Tướng Phủ mà còn là Thái Tử Phi trong tương lai. Nếu nàng ta bị bắt thì liệu Hoàng hậu có tức giận không?
Lương đại nhân Kinh Triệu Doãn không biết xử lý thế nào nên đành phải đi xin ý kiến của Lương thái phó.
Lương thái phó nghe nói đó lại là chuyện dơ bẩn của Tướng Phủ bèn giận dữ nói: “Ngươi hỏi lão phu làm gì? Đi tìm lãnh đạo của ngươi đi, còn chuyện này cứ để bên Hình Bộ làm chủ xử lý.”
“Nhưng nếu bên Hình Bộ giải quyết, e rằng bọn họ chỉ lo việc công mà chẳng màng tới việc tư”
Lương thái phó bó tay toàn tập. Thật ra mấu chốt ở đây là ông ta không thể đắc tội với nhà họ Hồ. Nhưng một khi chuyện Hạ Oanh Nhiễm đánh người trên đường bị khép tội thỏa đáng, mà người có tội thì sao có thể làm Thái Tử Phi?
Một khi hôn sự này thất bại thì e rằng thất phu Hạ Hòe Quân sẽ ngã bệnh. Bây giờ đều nghe nói rằng ông ta qua lại rất thân với vị Quý Thái Phi bên kia.
Nhưng nếu ông ra mặt giúp Hạ Oanh Nhiễm, vậy phải nói thế nào với Hồ Hạnh Nhi? Hiếm lắm mới thấy nàng được Thái Tử mời ra ngoài dạo chơi cũng bởi lần này hắn đang tạo dựng hình tượng tốt. Nếu xử lý chuyện này không tốt thì nhà họ Hồ phải lùi bước kéo theo những tổn thất lớn về phía bọn họ.
“Mà sao Hạ Oanh Nhiễm có thể lắm chuyện như vậy chứ? Óc nàng ta là óc heo sao? Bây giờ không được bên Thái Tử chào đón mà nàng ta còn đám đi gây chuyện?” Lương Thái Phó đành chịu. Dù sao ông cũng chỉ có thể tức giận oán trách mấy câu.
Lương đại nhân cũng đáp lời: “Đúng vậy, những cành vàng lá ngọc nhà khác cũng đâu có ai tự cao như Hạ Oanh Nhiễm đâu. Không hiểu tại sao ngày trước nàng ta được thái tử điện hạ vừa ý đâu? Với tình hình bây giờ thi xem ra Đại tiểu thư Hạ Thương Mai còn xuất sắc hơn nàng ta gấp trăm gấp ngàn lần.”
Lương thái phó bực bội không kém. Không phải do ngày trước ông là người cảm thấy Hạ Thương Mai không được quan tâm cưng chiều nên mới khiến thái tử đến gần Hạ Oanh Nhiễm sao? Mà lúc mọi chuyện vừa bắt đầu, Hạ Oanh Nhiễm cũng không phách lối như thế này. Nàng ta vui vẻ ở cạnh Thái Tử mà bản thân Thái Tử cũng rất thích nàng ta. Ai ngờ càng ngày càng thay đổi rõ rệt.
“Bây giờ vậy đi. Ngươi cố gắng đi kiếm một người trung gian đế hỏi thăm một chút sao cho, lúc bên Hình Bộ xét xử không thế lấy chuyện đó ra định tội được. Còn chuyện này, lão phu không thể xen vào.”
Dừng một lát, Lương thái phó bỗng nói thêm: “Ngươi đi báo chuyện này cho Hạ thừa tướng biết để ông ta đi tìm Tấn Quốc Công. Rồi sau đó để Tấn Quốc Công đến Hình Bộ nói mấy lời. Tốt nhất là nên để Hạ Oanh Nhiễm nói xin lỗi Hồ Hạnh Nhi”
Sau khi nhận lệnh, Lương đại nhân đi tìm Hạ thừa tướng trước. Ông ta biết chuyện này nghiêm trọng bèn đi tìm Tây Môn Hiểu Nguyệt, theo lời dặn để Tây Môn Hiểu Nguyệt xin Tấn Quốc Công đứng ra nói giúp mấy lời.
Tấn Quốc Công thấy mặc dù Hạ thừa tướng đã bỏ Tây Môn Hiểu Nguyệt nhưng vẫn còn hay lui tới. Hắn mong sau này có thể trở thành thông gia với Tướng Phủ bèn nhanh chóng đến Hình Bộ hỏi thăm về chuyện này.
Vừa hay Hình Bộ cũng không muốn để ý tới chuyện hai nữ nhân đánh nhau,nên cũng kêu Hạ Oanh Nhiễm đi xin lỗi Hồ Hạnh Nhi như những gì Tấn Quốc Công nói.
Hạ Oanh Nhiễm vốn chờ Hình Bộ đi bắt người, ai ngờ bọn họ lại bắt nàng ta đi xin lỗi. Cơn giận này sao có thể nuốt trôi được?
Hạ Oanh Nhiễm không những không xin lỗi mà còn bắt Hình Bộ tiếp tục truy cứu chuyện nàng ta bị đánh. Bên phía Hình Bộ hiểu ý nhưng nàng ta lại đến quậy và đập phá rất nhiều đồ đạc ở công đường Hình Bộ.
Thế là Hình Bộ đành phải nhốt nàng ta lại trước.
Chuyện này không thể không truyền tới tai Hoàng Thái Hậu được.
Sau khi nghe xong, Hoàng Thái Hậu cũng không lên tiếng mà chỉ kêu Tôn Công Công mời Hoàng hậu tới.
Hoàng hậu cũng biết chuyện này nhưng nàng còn chưa kịp đứng ra giải quyết đã nghe thấy tiếng Tôn Công Công bên ngoài. Nàng thở dài một hơi, sau đó dặn dò cho cung nữ bên người: “Ngươi đi báo cho Thái Phó đại nhân là e rằng hôn sự này sẽ thất bại để ông ta nghĩ cách giữ chân Hạ Thừa tướng. Nếu không giữ được thì cũng không sao.”
“Vâng!” Cung nữ đáp.
Nghi Phi vừa hay cũng đến chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh an. Dĩ nhiên chuyện này vừa là trùng hợp vừa là cố ý. Nghi phi vốn mắt tinh tai thính nên cũng chuyện này, thế là nàng ta vội đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu.
Khi nghe Hoàng Thái Hậu nhắc đến chuyện này, nàng ta cau mày nói: “Thái hậu nương nương. Thứ cho thần thiếp nhiều lời nhưng thần thiếp thật sự không hiểu tại sao Hoàng hậu nương nương lại muốn Thái Tử điện hạ cưới Hạ Oanh Nhiễm. Tất cả mọi người đều biết Hạ Oanh Nhiễm không phải là con gái ruột của Thừa Tướng. Mà là lúc Trân Nguyệt Nhung gả tới Tướng Phủ đã có thai từ trước mới sinh Hạ Lâm với Hạ Oanh Nhiễm cùng lúc. Hạ thừa tướng vốn là người sĩ diện coi trọng mặt mũi nên không thể không thừa nhận. Vê chuyện này Tướng Phủ bọn họ có thể giả bộ không biết, nhưng chúng ta là Hoàng Gia, sao có thể làm ngơ cưới một nữ tử lai lịch không rõ ràng. Đã thế sau này nàng ta còn lên làm mẫu nghi thiên hạ”
Trước đó Hoàng Thái Hậu đã từng nghe nói đến chuyện này, nhưng lời đồn lúc thật lúc giả nên bà cũng không đi tìm hiểu thêm. Cộng với việc nhận được chỉ thị của lão tổ tông Hàn Sơn muốn bà phải ngăn cản hôn sự này. Ông ta còn nói Hạ Thương Mai sẽ ra tay. Quay tới quay lui một hồi, cuối cùng Hạ Thương Mai không làm gì hết mà mọi chuyện vẫn đổ về phía bà.
Dĩ nhiên bà cũng không biết chuyện này là do Hạ Thương Mai làm.
Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: “Ai gia vẫn luôn không đồng ý mối hôn sự này. Chẳng phải từ lúc Hoàng hậu hạ chỉ là ai gia đã tìm cách phế
bỏ mối hôn sự này rồi sao? Xem ra bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ có điều…”
Nghi phi hỏi: “Thái Hậu lo lắng gì sao?”
“Lo lắng thì cũng không phải. Chỉ là có người khiến ai gia phải thất vọng.” Hoàng Thái Hậu đang nói tới Hạ Thương Mai. Bà vẫn luôn chờ cô ra tay, nhưng chỉ thấy hiện giờ cô hoặc là tranh giành đất đai hoặc là tiến triển tình cảm với A Khanh chứ chẳng mảy may tính toán những thay đổi của Tướng Phủ sau này.
Tướng Phủ cần phải bị một đợt sóng dữ dội vào mới có thể khiến Hạ Hòe Quân biết thế nào gọi là e sợ kính nể trong lòng.
Hồ Hạnh Nhi không thừa nhận cái tội từ trên trời rơi xuống, nói rằng hôm đó sau khi Hạ Oanh Nhiễm đánh cũng không gặp lại nàng ta nữa.
Nàng ta đưa ra chứng cứ không có mặt ở hiện trường. Còn có nhân chứng, có rất nhiều người thấy sau khi Hạ Oanh Nhiễm rời đi, nàng ta cũng đi vào Từ Ái Viện hơn một canh giờ sau mới ra.
Người trong Từ Ái Viện cũng nói trong khoảng thời gian ấy, Hồ Hạnh Nhi vẫn luôn ở đây chứ chẳng bước ra ngoài nửa bước.
Cũng bởi vì vậy mà không khớp với khoảng thời gian Hạ Oanh Nhiễm đã nói.
Hạ Oanh Nhiễm nghe Hình Bộ nói mà tức muốn ói máu. Hóa ra nữ nhân kia lại mặt dày mặt dặn đến thế, nàng ta dám để bách tính làm chứng cho minh? Là nàng ta đã lừa gạt mọi người.
“Đúng rồi” Hạ Oanh Nhiễm chợt nhớ sau khi người nọ đánh nàng xong bằng tiến vào khu dân cư:“Các ngươi đi thăm dò khu dân cư kia một chút. Sau khi đánh ta xong, ả ta cũng chạy trốn từ trong khu dân cư này. Lúc ấy bên trong khu dân cư có người, mà những vùng lân cận cũng có dân cư. Ả đánh ta gây tiếng động lớn như thế thì chắc chắn những người sẽ biết thôi.”
Thế là Hình Bộ đành phải sai người tiếp tục đi điều tra. Nhưng khi hỏi những người dân gần đó, bọn họ trăm miệng một lời đều nói rằng đúng là hôm đó có ồn ào náo nhiệt thật. Nhưng cái nào nhiệt ấy xuất phát từ chuyện những đại lý dâu tùng cãi nhau xong đánh nhau chứ không
phải do Đại tiểu thư nhà họ Hồ đánh Nhị tiểu thư của Tướng Phủ.
Còn về chuyện nói Hồ Hạnh Nhi đi ra từ nhà dân gần đó thì quan sai cũng đã hỏi qua. Thế nhưng gia đình kia nói bọn họ không thấy ai bước vào mà cũng chẳng biết Hồ Hạnh Nhi là ai.
Hạ Oanh Nhiễm biết rõ chắc chắn là do Hồ Hạnh Nhi đã mua chuộc những người kia. Dù sao tiên nàng ta nhiều như nước mà những người dân kia thấy tiên thì sáng mắt ra nên muốn bọn họ ngậm miệng lại cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Nàng phát cáu ở Hình Bộ để quan sai tiếp tục điều tra. Thậm chí Thừa Tướng cũng biết chuyện này. Lúc ông ta vội vàng chạy đến thì mọi chuyện đã chẳng thể ngăn cản được.
Thật ra không thể quay lại được ở chỗ nhà họ Hồ đến nha môn nói với quan rằng Hạ Oanh Nhiễm đánh một người bên đường.
Thế là nha môn đành phải sai người đi điều tra mới biết được chuyện Hạ Oanh Nhiễm đánh người là thật. Thậm chí còn có rất nhiều người mắt thấy tai nghe. Vậy là lần này, Hạ Oanh Nhiễm bị nha môn giam giữ.
Nhưng phía nha môn cũng vô cùng khó xử, bởi vì Hạ Oanh Nhiễm không những là cành vàng lá ngọc của Tướng Phủ mà còn là Thái Tử Phi trong tương lai. Nếu nàng ta bị bắt thì liệu Hoàng hậu có tức giận không?
Lương đại nhân Kinh Triệu Doãn không biết xử lý thế nào nên đành phải đi xin ý kiến của Lương thái phó.
Lương thái phó nghe nói đó lại là chuyện dơ bẩn của Tướng Phủ bèn giận dữ nói: “Ngươi hỏi lão phu làm gì? Đi tìm lãnh đạo của ngươi đi, còn chuyện này cứ để bên Hình Bộ làm chủ xử lý.”
“Nhưng nếu bên Hình Bộ giải quyết, e rằng bọn họ chỉ lo việc công mà chẳng màng tới việc tư”
Lương thái phó bó tay toàn tập. Thật ra mấu chốt ở đây là ông ta không thể đắc tội với nhà họ Hồ. Nhưng một khi chuyện Hạ Oanh Nhiễm đánh người trên đường bị khép tội thỏa đáng, mà người có tội thì sao có thể làm Thái Tử Phi?
Một khi hôn sự này thất bại thì e rằng thất phu Hạ Hòe Quân sẽ ngã bệnh. Bây giờ đều nghe nói rằng ông ta qua lại rất thân với vị Quý Thái Phi bên kia.
Nhưng nếu ông ra mặt giúp Hạ Oanh Nhiễm, vậy phải nói thế nào với Hồ Hạnh Nhi? Hiếm lắm mới thấy nàng được Thái Tử mời ra ngoài dạo chơi cũng bởi lần này hắn đang tạo dựng hình tượng tốt. Nếu xử lý chuyện này không tốt thì nhà họ Hồ phải lùi bước kéo theo những tổn thất lớn về phía bọn họ.
“Mà sao Hạ Oanh Nhiễm có thể lắm chuyện như vậy chứ? Óc nàng ta là óc heo sao? Bây giờ không được bên Thái Tử chào đón mà nàng ta còn đám đi gây chuyện?” Lương Thái Phó đành chịu. Dù sao ông cũng chỉ có thể tức giận oán trách mấy câu.
Lương đại nhân cũng đáp lời: “Đúng vậy, những cành vàng lá ngọc nhà khác cũng đâu có ai tự cao như Hạ Oanh Nhiễm đâu. Không hiểu tại sao ngày trước nàng ta được thái tử điện hạ vừa ý đâu? Với tình hình bây giờ thi xem ra Đại tiểu thư Hạ Thương Mai còn xuất sắc hơn nàng ta gấp trăm gấp ngàn lần.”
Lương thái phó bực bội không kém. Không phải do ngày trước ông là người cảm thấy Hạ Thương Mai không được quan tâm cưng chiều nên mới khiến thái tử đến gần Hạ Oanh Nhiễm sao? Mà lúc mọi chuyện vừa bắt đầu, Hạ Oanh Nhiễm cũng không phách lối như thế này. Nàng ta vui vẻ ở cạnh Thái Tử mà bản thân Thái Tử cũng rất thích nàng ta. Ai ngờ càng ngày càng thay đổi rõ rệt.
“Bây giờ vậy đi. Ngươi cố gắng đi kiếm một người trung gian đế hỏi thăm một chút sao cho, lúc bên Hình Bộ xét xử không thế lấy chuyện đó ra định tội được. Còn chuyện này, lão phu không thể xen vào.”
Dừng một lát, Lương thái phó bỗng nói thêm: “Ngươi đi báo chuyện này cho Hạ thừa tướng biết để ông ta đi tìm Tấn Quốc Công. Rồi sau đó để Tấn Quốc Công đến Hình Bộ nói mấy lời. Tốt nhất là nên để Hạ Oanh Nhiễm nói xin lỗi Hồ Hạnh Nhi”
Sau khi nhận lệnh, Lương đại nhân đi tìm Hạ thừa tướng trước. Ông ta biết chuyện này nghiêm trọng bèn đi tìm Tây Môn Hiểu Nguyệt, theo lời dặn để Tây Môn Hiểu Nguyệt xin Tấn Quốc Công đứng ra nói giúp mấy lời.
Tấn Quốc Công thấy mặc dù Hạ thừa tướng đã bỏ Tây Môn Hiểu Nguyệt nhưng vẫn còn hay lui tới. Hắn mong sau này có thể trở thành thông gia với Tướng Phủ bèn nhanh chóng đến Hình Bộ hỏi thăm về chuyện này.
Vừa hay Hình Bộ cũng không muốn để ý tới chuyện hai nữ nhân đánh nhau,nên cũng kêu Hạ Oanh Nhiễm đi xin lỗi Hồ Hạnh Nhi như những gì Tấn Quốc Công nói.
Hạ Oanh Nhiễm vốn chờ Hình Bộ đi bắt người, ai ngờ bọn họ lại bắt nàng ta đi xin lỗi. Cơn giận này sao có thể nuốt trôi được?
Hạ Oanh Nhiễm không những không xin lỗi mà còn bắt Hình Bộ tiếp tục truy cứu chuyện nàng ta bị đánh. Bên phía Hình Bộ hiểu ý nhưng nàng ta lại đến quậy và đập phá rất nhiều đồ đạc ở công đường Hình Bộ.
Thế là Hình Bộ đành phải nhốt nàng ta lại trước.
Chuyện này không thể không truyền tới tai Hoàng Thái Hậu được.
Sau khi nghe xong, Hoàng Thái Hậu cũng không lên tiếng mà chỉ kêu Tôn Công Công mời Hoàng hậu tới.
Hoàng hậu cũng biết chuyện này nhưng nàng còn chưa kịp đứng ra giải quyết đã nghe thấy tiếng Tôn Công Công bên ngoài. Nàng thở dài một hơi, sau đó dặn dò cho cung nữ bên người: “Ngươi đi báo cho Thái Phó đại nhân là e rằng hôn sự này sẽ thất bại để ông ta nghĩ cách giữ chân Hạ Thừa tướng. Nếu không giữ được thì cũng không sao.”
“Vâng!” Cung nữ đáp.
Nghi Phi vừa hay cũng đến chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh an. Dĩ nhiên chuyện này vừa là trùng hợp vừa là cố ý. Nghi phi vốn mắt tinh tai thính nên cũng chuyện này, thế là nàng ta vội đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu.
Khi nghe Hoàng Thái Hậu nhắc đến chuyện này, nàng ta cau mày nói: “Thái hậu nương nương. Thứ cho thần thiếp nhiều lời nhưng thần thiếp thật sự không hiểu tại sao Hoàng hậu nương nương lại muốn Thái Tử điện hạ cưới Hạ Oanh Nhiễm. Tất cả mọi người đều biết Hạ Oanh Nhiễm không phải là con gái ruột của Thừa Tướng. Mà là lúc Trân Nguyệt Nhung gả tới Tướng Phủ đã có thai từ trước mới sinh Hạ Lâm với Hạ Oanh Nhiễm cùng lúc. Hạ thừa tướng vốn là người sĩ diện coi trọng mặt mũi nên không thể không thừa nhận. Vê chuyện này Tướng Phủ bọn họ có thể giả bộ không biết, nhưng chúng ta là Hoàng Gia, sao có thể làm ngơ cưới một nữ tử lai lịch không rõ ràng. Đã thế sau này nàng ta còn lên làm mẫu nghi thiên hạ”
Trước đó Hoàng Thái Hậu đã từng nghe nói đến chuyện này, nhưng lời đồn lúc thật lúc giả nên bà cũng không đi tìm hiểu thêm. Cộng với việc nhận được chỉ thị của lão tổ tông Hàn Sơn muốn bà phải ngăn cản hôn sự này. Ông ta còn nói Hạ Thương Mai sẽ ra tay. Quay tới quay lui một hồi, cuối cùng Hạ Thương Mai không làm gì hết mà mọi chuyện vẫn đổ về phía bà.
Dĩ nhiên bà cũng không biết chuyện này là do Hạ Thương Mai làm.
Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: “Ai gia vẫn luôn không đồng ý mối hôn sự này. Chẳng phải từ lúc Hoàng hậu hạ chỉ là ai gia đã tìm cách phế
bỏ mối hôn sự này rồi sao? Xem ra bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ có điều…”
Nghi phi hỏi: “Thái Hậu lo lắng gì sao?”
“Lo lắng thì cũng không phải. Chỉ là có người khiến ai gia phải thất vọng.” Hoàng Thái Hậu đang nói tới Hạ Thương Mai. Bà vẫn luôn chờ cô ra tay, nhưng chỉ thấy hiện giờ cô hoặc là tranh giành đất đai hoặc là tiến triển tình cảm với A Khanh chứ chẳng mảy may tính toán những thay đổi của Tướng Phủ sau này.
Tướng Phủ cần phải bị một đợt sóng dữ dội vào mới có thể khiến Hạ Hòe Quân biết thế nào gọi là e sợ kính nể trong lòng.