Chương : 260
Vì vậy mọi người đều cho sự không để tâm của hắn chỉ là phô trương.
Hắn đưa mắt nhìn mọi người xung quanh rồi từ tốn nói: “Từ khi đại dịch bùng phát đến nay đã có hơn trăm người phải chết, có rất nhiều suy đoán về căn bệnh này, cho rằng trời cao muốn trừng phạt Đại Chu nên mới để bệnh dịch kéo đến, tuy là lời đồn vô căn cứ nhưng cũng đại biểu cho tiếng nói của nhân dân. Bây giờ người dân Kinh Thành đều muốn rời khỏi đây, bất kể đi đâu chắc chắn cũng sẽ mang nỗi hoảng sợ này theo. Tấn Quốc Công đề nghị đốt thôn làng, đây là cách để hạn chế sự lây lan của dịch bệnh nhưng không phải là một cách hay, như Thừa tướng đã nói, cách tốt nhất là tìm ra phương thuốc để chữa căn bệnh này.”
Lương Thái phó đáp: “Vậy tức là Vương gia đồng ý để Hạ Thương Mai đến vùng dịch ạ?”
Mộ Dung Khanh nhìn Thái phó: “Nếu Hạ Thương Mai có thể nghiên cứu ra phương pháp tốt thì tại sao bản vương lại không đồng ý?”
Thái phó trả lời: “Thần cho rằng Hạ Thương Mai là vị hôn thê của Vương gia, Vương gia sẽ không nỡ để nàng đến vùng dịch. Dù sao mấy ngày nay người ngoài đều đồn rằng Hạ Thương Mai có thế chữa khỏi bệnh, hơn nữa Tướng gia cũng đã nói Hạ Thương Mai từng khẳng định chắc chắn chữa được, nhưng lại chưa nghe Vương gia lên tiếng xác nhận.”
Mộ Dung Khanh nở nụ cười lạnh lùng: Vậy ư? Hạ Thương Mai chưa từng nói với bản vương nàng có thể chữa được. Dù sao bây giờ nàng vẫn là đại tiểu thư của Hạ gia chứ không phải Nhiếp Chính Vương phi của ta, nàng nói với phụ thân nàng mà không nói với bản vương không phải chuyện rất bình thường sao?”
Tấn Quốc Công lên tiếng: “Vương gia, vậy người đồng ý hay không đồng ý ạ? Có cần phải lập quân lệnh trạng không?”
Mộ Dung Khanh nhìn Hạ Thừa tướng: “Tướng gia, ngươi có ý kiến gì về nội dung quân lệnh trạng Thái tử đưa ra không?”
Sắc mặt Hạ Thừa tướng tối sâm, liếc nhìn Thái phó: “Thần không có ý kiến.” Mộ Dung Khanh hờ hững nói: “Được, nếu ngươi không có ý kiến vậy thì ngươi thực hiện quân lệnh này đi.”
Hắn giơ tay, sai người chuẩn bị giấy bút.
Hoàng thái hậu hơi lo lắng bèn gọi Mộ Dung Khanh ra phía sau nói chuyện.
“A Khanh, quân lệnh trạng không phải chuyện đùa, một khi đã lập ra, nếu Hạ Thương Mai không làm được thì khó giữ được mạng sống, con thật sự muốn lấy tính mạng nàng ra mạo hiểu sao?”
Mộ Dung Khanh không trực tiếp trả lời bà, mà hỏi lại: “Có phải mẫu phi vào cung nói với người chuyện này không?”
“Mẫu phi con có vào cung nhưng không nói chuyện Hạ Thương Mai đến vùng dịch, là ai gia nhắc tới.” Hoàng thái hậu đáp.
Mộ Dung Khanh nhìn Hoàng thái hậu: “Vậy người cho rằng mẫu phi vào cung nói với người chuyện này có mục đích gì?”
Hoàng thái hậu giật mình: “A Khanh, con hiểu lầm nàng quá sâu rồi, có thể nàng không có ý đó.”
Mộ Dung Khanh thờ ơ trả lời: “Không phải nhi thần hiểu lầm bà ấy quá sâu mà là có một số chuyện bà ấy đã làm quá.”
Hoàng thái hậu biết chẳng phải một sớm một chiều mà nên chuyện, bây giờ không phải lúc tháo gỡ khúc mắc cho mẫu tử hai người, bà nói: “Ai gia chỉ lo Hạ Thương Mai không chữa được sẽ mất mạng một cách vô ích, bao nhiêu năm nay không có nữ nhân nào lọt được vào mắt con, mẫu hậu sợ kéo dài chuyện hạnh phúc cả đời của con”
Mộ Dung Khanh kéo tay bà ngồi xuống: “Mẫu hậu, đây là mục đích nhi thần không gọi Hạ Thương Mai vào cung. Quân lệnh này do Hạ Thừa tướng lập, nếu Thương Mai nghiên cứu ra phương thuốc tốt thì sau này nàng ở bên bản vương, còn ai dám nói nửa lời? Nếu không chữa được thì thứ nhất trong quân lệnh này không có dấu tay nàng, thứ hai là chưa xin ý kiến nàng, nàng có thể dâng tấu, phủ định trách nhiệm của quân lệnh trạng, như vậy trách nhiệm còn lại đều do Hạ Thừa tướng gánh vác.”
“Có thế làm vậy không?” Hoàng thái hậu hỏi.
“Đúng vậy, điều khoản cuối cùng trong pháp luật Đại Chu từng nói, quân lệnh trạng buộc phải do bản thân người trong cuộc lập nên, hơn nữa phải có trên ba người làm chứng, mà chưa chắc những quan viên của Vương triều Đại Chu đã đọc tới điều khoản cuối này.”
“Không phải quan viên thẩm vấn xử phạt thì ai đi đọc luật pháp?” Lúc này Hoàng thái hậu mới yên tâm.
Đúng như bà nói, bà không quan tâm đến sự sống chết của Hạ Thương Mai, bà chỉ lo lắng sẽ bỏ lỡ hạnh phúc cả đời của Mộ Dung Khanh.
Bà biết A Khanh đã hy sinh quá nhiều cho Vương triều Đại Chu, bà không nỡ để hắn chịu tủi nhục.
Quân lệnh trạng đã được lập ra, Hạ Thừa tướng ký tên, in dấu vân tay, dùng mũ miện của ông ta và tính mạng của Hạ Thương Mai để đảm bảo, trong vòng nửa tháng, nếu Hạ Thương Mai không nghiên cứu ra được phương thuốc thì sẽ xử lý theo nội dung trong quân lệnh trạng.
Sau khi bãi triều, Hạ Thừa tướng ngăn Lương Thái phó lại.
Mặt ông ta âm trâm: “Thái phó có ý gì? Bản tướng tưởng trước đây chúng ta đã nói rõ ràng rồi, Tấn Quốc Công nêu ra vấn đề này, bản tướng lấy tính mạng Hạ Thương Mai ra để lập quân lệnh trạng, ngươi lại bảo Thái tử bắt bản tướng ký tên là sao?”
Thái phó lộ vẻ áy náy: “Tướng gia hiểu lâm rồi, lão phu không có ý này, đây là lời lúc Thái tử nhất thời hồ đồ nói ra, lão phu về nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình Thái tử”
Hạ Thừa tướng nhìn ông ta chằm chằm nhưng không nói một lời, Thái tử sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy. Thật ra ai cũng biết Thái tử chỉ là con rối của Lương Thái phó, ông ta bảo hắn nói gì hắn sẽ nói đó, bảo hãn làm gì thì hắn sẽ làm.
Đặc biệt là trong việc lớn thế này, nếu không có sự chỉ dẫn của Thái phó thì sao hắn có thể nói những lời như vậy?
“Thái phó, có một số chuyện, trong lòng chúng ta đều rõ.” Hạ Thừa tướng lạnh lùng nói.
Lương Thái phó vỗ vai ông ta rồi cười nói: “Tướng gia chớ trách cũng đừng giận, nếu đã là Thái tử lỡ miệng thì lão phu và Hoàng hậu nhất định sẽ dốc hết sức để giữ lại chức quan cho Tướng gia.”
Trong lòng Hạ Thừa tướng thật sự rất hận Lương Thái phó, ông ta biết Lương Thái phó đang dùng cách này để cảnh cáo, kìm hãm mình, nếu ông ta ngoan ngoãn nghe lời thì ắt có thể giữ được chức vị Thừa tướng.
Quả nhiên trước khi Lương Thái phó đi có lơ đãng nói thêm: “À đúng rồi, nghe nói gần đây lão phu nhân của Tướng phủ và Quý Thái phi thường xuyên gặp nhau, khi vê ông hãy nói với lão phu nhân, lần sau gặp Quý Thái phi thì hỏi thăm Quý Thái phi giúp lão phu nhé.”
Hạ Thừa tướng nhìn chằm chằm bóng lưng ông ta, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên ông ta đã biết.
Phủ Nhiếp Chính Vương.
“Quý thái phi, có tin tốt, Hạ Thừa tướng đã dùng tính mạng của Hạ Thương Mai và mũ ô sa của ông ta để lập quân lệnh trạng trước mặt văn võ bá quan, nói rằng trong vòng nửa tháng Hạ Thương Mai sẽ nghiên cứu ra phương thuốc chữa được bệnh dịch.” A Phúc vội vội vàng vàng trở về bẩm báo với Quý thái phi.
Quý Thái phi ngôi trước hành lang, trên tay cầm một cuốn sách nghe, A Phúc bẩm báo thì thản nhiên ngước mắt: “Ngạc nhiên vậy làm gì? Đây không phải chuyện sớm muộn sao?”
Mặt mày A Phúc hớn hở: “Là chuyện sớm muộn, nhưng nô tài tưởng rằng Vương gia sẽ không đồng ý, không ngờ ngài ấy lại đồng ý.”
Quý Thái phi lạnh lùng nói: “Hắn đồng ý nhưng ngươi cho rằng hẳn không có dã tâm sao? Dã tâm của hắn không phải Đế vương mà là danh tiếng. Bây giờ muôn dân hoang mang, ai cũng oán trách hắn, nếu hắn không đưa ra phương án thực thi thì làm sao ngăn được tiếng mắng chửi của người dân?”
“Nhưng lần này là dùng tính mạng của Hạ Thương Mai để đảm bảo.”
Quý Thái phi tiếp tục cười giễu cợt: “Nữ nhân đối với hắn có giá trị gì? Đã bao giờ hắn để tâm tới nữ nhân nào? Chỉ là trước đây hắn luôn giả vờ thanh cao, cho rằng mình công chính, đến thời điểm mấu chốt chẳng phải cũng đẩy Vương phi tương lai của mình vào chỗ chết đấy ư?”
Hắn đưa mắt nhìn mọi người xung quanh rồi từ tốn nói: “Từ khi đại dịch bùng phát đến nay đã có hơn trăm người phải chết, có rất nhiều suy đoán về căn bệnh này, cho rằng trời cao muốn trừng phạt Đại Chu nên mới để bệnh dịch kéo đến, tuy là lời đồn vô căn cứ nhưng cũng đại biểu cho tiếng nói của nhân dân. Bây giờ người dân Kinh Thành đều muốn rời khỏi đây, bất kể đi đâu chắc chắn cũng sẽ mang nỗi hoảng sợ này theo. Tấn Quốc Công đề nghị đốt thôn làng, đây là cách để hạn chế sự lây lan của dịch bệnh nhưng không phải là một cách hay, như Thừa tướng đã nói, cách tốt nhất là tìm ra phương thuốc để chữa căn bệnh này.”
Lương Thái phó đáp: “Vậy tức là Vương gia đồng ý để Hạ Thương Mai đến vùng dịch ạ?”
Mộ Dung Khanh nhìn Thái phó: “Nếu Hạ Thương Mai có thể nghiên cứu ra phương pháp tốt thì tại sao bản vương lại không đồng ý?”
Thái phó trả lời: “Thần cho rằng Hạ Thương Mai là vị hôn thê của Vương gia, Vương gia sẽ không nỡ để nàng đến vùng dịch. Dù sao mấy ngày nay người ngoài đều đồn rằng Hạ Thương Mai có thế chữa khỏi bệnh, hơn nữa Tướng gia cũng đã nói Hạ Thương Mai từng khẳng định chắc chắn chữa được, nhưng lại chưa nghe Vương gia lên tiếng xác nhận.”
Mộ Dung Khanh nở nụ cười lạnh lùng: Vậy ư? Hạ Thương Mai chưa từng nói với bản vương nàng có thể chữa được. Dù sao bây giờ nàng vẫn là đại tiểu thư của Hạ gia chứ không phải Nhiếp Chính Vương phi của ta, nàng nói với phụ thân nàng mà không nói với bản vương không phải chuyện rất bình thường sao?”
Tấn Quốc Công lên tiếng: “Vương gia, vậy người đồng ý hay không đồng ý ạ? Có cần phải lập quân lệnh trạng không?”
Mộ Dung Khanh nhìn Hạ Thừa tướng: “Tướng gia, ngươi có ý kiến gì về nội dung quân lệnh trạng Thái tử đưa ra không?”
Sắc mặt Hạ Thừa tướng tối sâm, liếc nhìn Thái phó: “Thần không có ý kiến.” Mộ Dung Khanh hờ hững nói: “Được, nếu ngươi không có ý kiến vậy thì ngươi thực hiện quân lệnh này đi.”
Hắn giơ tay, sai người chuẩn bị giấy bút.
Hoàng thái hậu hơi lo lắng bèn gọi Mộ Dung Khanh ra phía sau nói chuyện.
“A Khanh, quân lệnh trạng không phải chuyện đùa, một khi đã lập ra, nếu Hạ Thương Mai không làm được thì khó giữ được mạng sống, con thật sự muốn lấy tính mạng nàng ra mạo hiểu sao?”
Mộ Dung Khanh không trực tiếp trả lời bà, mà hỏi lại: “Có phải mẫu phi vào cung nói với người chuyện này không?”
“Mẫu phi con có vào cung nhưng không nói chuyện Hạ Thương Mai đến vùng dịch, là ai gia nhắc tới.” Hoàng thái hậu đáp.
Mộ Dung Khanh nhìn Hoàng thái hậu: “Vậy người cho rằng mẫu phi vào cung nói với người chuyện này có mục đích gì?”
Hoàng thái hậu giật mình: “A Khanh, con hiểu lầm nàng quá sâu rồi, có thể nàng không có ý đó.”
Mộ Dung Khanh thờ ơ trả lời: “Không phải nhi thần hiểu lầm bà ấy quá sâu mà là có một số chuyện bà ấy đã làm quá.”
Hoàng thái hậu biết chẳng phải một sớm một chiều mà nên chuyện, bây giờ không phải lúc tháo gỡ khúc mắc cho mẫu tử hai người, bà nói: “Ai gia chỉ lo Hạ Thương Mai không chữa được sẽ mất mạng một cách vô ích, bao nhiêu năm nay không có nữ nhân nào lọt được vào mắt con, mẫu hậu sợ kéo dài chuyện hạnh phúc cả đời của con”
Mộ Dung Khanh kéo tay bà ngồi xuống: “Mẫu hậu, đây là mục đích nhi thần không gọi Hạ Thương Mai vào cung. Quân lệnh này do Hạ Thừa tướng lập, nếu Thương Mai nghiên cứu ra phương thuốc tốt thì sau này nàng ở bên bản vương, còn ai dám nói nửa lời? Nếu không chữa được thì thứ nhất trong quân lệnh này không có dấu tay nàng, thứ hai là chưa xin ý kiến nàng, nàng có thể dâng tấu, phủ định trách nhiệm của quân lệnh trạng, như vậy trách nhiệm còn lại đều do Hạ Thừa tướng gánh vác.”
“Có thế làm vậy không?” Hoàng thái hậu hỏi.
“Đúng vậy, điều khoản cuối cùng trong pháp luật Đại Chu từng nói, quân lệnh trạng buộc phải do bản thân người trong cuộc lập nên, hơn nữa phải có trên ba người làm chứng, mà chưa chắc những quan viên của Vương triều Đại Chu đã đọc tới điều khoản cuối này.”
“Không phải quan viên thẩm vấn xử phạt thì ai đi đọc luật pháp?” Lúc này Hoàng thái hậu mới yên tâm.
Đúng như bà nói, bà không quan tâm đến sự sống chết của Hạ Thương Mai, bà chỉ lo lắng sẽ bỏ lỡ hạnh phúc cả đời của Mộ Dung Khanh.
Bà biết A Khanh đã hy sinh quá nhiều cho Vương triều Đại Chu, bà không nỡ để hắn chịu tủi nhục.
Quân lệnh trạng đã được lập ra, Hạ Thừa tướng ký tên, in dấu vân tay, dùng mũ miện của ông ta và tính mạng của Hạ Thương Mai để đảm bảo, trong vòng nửa tháng, nếu Hạ Thương Mai không nghiên cứu ra được phương thuốc thì sẽ xử lý theo nội dung trong quân lệnh trạng.
Sau khi bãi triều, Hạ Thừa tướng ngăn Lương Thái phó lại.
Mặt ông ta âm trâm: “Thái phó có ý gì? Bản tướng tưởng trước đây chúng ta đã nói rõ ràng rồi, Tấn Quốc Công nêu ra vấn đề này, bản tướng lấy tính mạng Hạ Thương Mai ra để lập quân lệnh trạng, ngươi lại bảo Thái tử bắt bản tướng ký tên là sao?”
Thái phó lộ vẻ áy náy: “Tướng gia hiểu lâm rồi, lão phu không có ý này, đây là lời lúc Thái tử nhất thời hồ đồ nói ra, lão phu về nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình Thái tử”
Hạ Thừa tướng nhìn ông ta chằm chằm nhưng không nói một lời, Thái tử sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy. Thật ra ai cũng biết Thái tử chỉ là con rối của Lương Thái phó, ông ta bảo hắn nói gì hắn sẽ nói đó, bảo hãn làm gì thì hắn sẽ làm.
Đặc biệt là trong việc lớn thế này, nếu không có sự chỉ dẫn của Thái phó thì sao hắn có thể nói những lời như vậy?
“Thái phó, có một số chuyện, trong lòng chúng ta đều rõ.” Hạ Thừa tướng lạnh lùng nói.
Lương Thái phó vỗ vai ông ta rồi cười nói: “Tướng gia chớ trách cũng đừng giận, nếu đã là Thái tử lỡ miệng thì lão phu và Hoàng hậu nhất định sẽ dốc hết sức để giữ lại chức quan cho Tướng gia.”
Trong lòng Hạ Thừa tướng thật sự rất hận Lương Thái phó, ông ta biết Lương Thái phó đang dùng cách này để cảnh cáo, kìm hãm mình, nếu ông ta ngoan ngoãn nghe lời thì ắt có thể giữ được chức vị Thừa tướng.
Quả nhiên trước khi Lương Thái phó đi có lơ đãng nói thêm: “À đúng rồi, nghe nói gần đây lão phu nhân của Tướng phủ và Quý Thái phi thường xuyên gặp nhau, khi vê ông hãy nói với lão phu nhân, lần sau gặp Quý Thái phi thì hỏi thăm Quý Thái phi giúp lão phu nhé.”
Hạ Thừa tướng nhìn chằm chằm bóng lưng ông ta, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên ông ta đã biết.
Phủ Nhiếp Chính Vương.
“Quý thái phi, có tin tốt, Hạ Thừa tướng đã dùng tính mạng của Hạ Thương Mai và mũ ô sa của ông ta để lập quân lệnh trạng trước mặt văn võ bá quan, nói rằng trong vòng nửa tháng Hạ Thương Mai sẽ nghiên cứu ra phương thuốc chữa được bệnh dịch.” A Phúc vội vội vàng vàng trở về bẩm báo với Quý thái phi.
Quý Thái phi ngôi trước hành lang, trên tay cầm một cuốn sách nghe, A Phúc bẩm báo thì thản nhiên ngước mắt: “Ngạc nhiên vậy làm gì? Đây không phải chuyện sớm muộn sao?”
Mặt mày A Phúc hớn hở: “Là chuyện sớm muộn, nhưng nô tài tưởng rằng Vương gia sẽ không đồng ý, không ngờ ngài ấy lại đồng ý.”
Quý Thái phi lạnh lùng nói: “Hắn đồng ý nhưng ngươi cho rằng hẳn không có dã tâm sao? Dã tâm của hắn không phải Đế vương mà là danh tiếng. Bây giờ muôn dân hoang mang, ai cũng oán trách hắn, nếu hắn không đưa ra phương án thực thi thì làm sao ngăn được tiếng mắng chửi của người dân?”
“Nhưng lần này là dùng tính mạng của Hạ Thương Mai để đảm bảo.”
Quý Thái phi tiếp tục cười giễu cợt: “Nữ nhân đối với hắn có giá trị gì? Đã bao giờ hắn để tâm tới nữ nhân nào? Chỉ là trước đây hắn luôn giả vờ thanh cao, cho rằng mình công chính, đến thời điểm mấu chốt chẳng phải cũng đẩy Vương phi tương lai của mình vào chỗ chết đấy ư?”