Chương : 269
Thùy Nga có hơi bất an: “Phu nhân, ngài làm gì vậy?”
Nguyệt Nhung phu nhân nhướng mày, khẽ cười nói: “Nhìn kìa, thật ra trông ngươi rất xinh xắn, làm nha đầu là uất ức cho ngươi rồi.”
Thùy Nga nhìn mình trong gương đồng, da trắng nõn nà, mặt mày đoan chính, môi mọng lại yêu kiêu ướt át, đúng là gương mặt rất đẹp, nếu trang điểm một chút, nhất định sẽ càng xinh hơn.
Qua gương đồng, nàng ta cũng nhìn thấy nụ cười thâm hiểm gian tà của Nguyệt Nhung phu nhân, trong lòng càng sợ hãi hơn: “Nô tỳ chính là mạng làm nha đầu, sau này nô tỳ sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho phu nhân.”
Nguyệt Nhung phu nhân cẩn thận bôi phấn, in son môi, vẽ lông mày cho nàng ta, lại đeo thêm cây trâm bạch ngọc, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ trang phục của Hạ Oanh Nhiễm, đưa cho Thùy Nga: “Thay đi.”
“Thay ạ?” Thùy Nga càng thêm sợ hãi, bịch một tiếng quỳ xuống: “Phu nhân, nô tỳ làm gì sai thì ngài cứ nói, nô tỳ sẽ sửa.”
Trước đây, khi Thùy Nga đi theo Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ không được sủng nhưng cũng sẽ không làm khó nàng ta, lại không đánh nàng ta. Bây giờ nàng ta đi theo Nguyệt Nhung phu nhân không được cưng chiều nữa, cuộc sống lại càng uất ức hơn, sống dè dặt từng li từng tí vẫn không tránh được từng trận đánh chửi.
Đạo trời có luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu? Kẻ khinh hiên sợ ác, đến cuối cùng vẫn sẽ bị kẻ ác trừng trị.
Nguyệt Nhung phu nhân kéo nàng ta đứng lên, cười khanh khách nói: “Cô nương ngốc, ngươi không làm gì sai cả. Mấy ngày qua, ta vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi có sự nhẫn nại, lại vô cùng trung thành với ta, cho nên ta muốn tìm một lối ra cho ngươi, không thể cứ để
cho ngươi theo ta chịu khổ được.”
Thùy Nga không tin một từ nào trong những lời bà ta nói. Mấy ngày qua, nàng ta thường nhìn thấy sự ngoan độc của bà ta. Ở trong mắt bà ta, mạng sống của nô tài căn bản giống như rơm rác, bà ta sẽ không để ý tới, lại càng không cần nói tới thương tiếc.
Trong lòng bà ta nhất định là có tính toán mới nói như vậy.
Nhưng nàng ta không dám nói vậy, chỉ ngước lên với vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Nô tỳ đi theo bên cạnh phu nhân không khổ, không khổ chút nào.”
“Ừ, ta biết ngươi hiểu chuyện.” Bà ta kéo Thùy Nga ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt trẻ trung của nàng ta. Bà ta đã từng có gương mặt cũng xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ nếp nhăn đã lặng lẽ leo lên trên khóe mắt của bà ta, bà ta già rồi.
Đàn ông đều thích cơ thể trẻ trung đầy sức sống. Bà ta cần nha đâu Thùy Nga này giúp đỡ trong cuộc chiến xoay người lần này.
“Tối nay là mười lăm. Cứ đến mười lăm hàng tháng, tướng gia đều sẽ đi tới bên Thân Lâu dâng hương.” Nguyệt Nhung phu nhân để sát vào bên tai Thùy Nga, nói mấy câu.
Thùy Nga nghe vậy biến sắc, vội vàng quỳ xuống: “Không, không, phu nhân, nô tỳ không dám.”
“Lẽ nào ngươi muốn cả đời làm nha đầu sao?” Nguyệt Nhung phu nhân hơi không vui, nhưng bà ta không vội. Nha đầu này là người có dã tâm, nàng ta biết lần này cũng là cơ hội tốt để nàng ta leo lên địa vị cao hơn, có thể thay đổi cả đời của nàng ta.
“Nô tỳ…’ Thùy Nga do dự một lát. Nàng ta thực sự muốn làm di nương, nhưng nàng e sợ Trần Nguyệt Nhung. Bà ta sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
“Ngươi không cần báo đáp ta, đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi. Tuy nói trước đó ngươi luôn hầu hạ ở bên cạnh Liên thị, nhưng vẫn trung thành với ta. Bây giờ ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng không cho ngươi được gì, chỉ có thể giúp đỡ ngươi một chút. Sau này làm di nương hay làm nha đầu, bản thân ngươi suy nghĩ kỹ rồi làm.” Nguyệt Nhung phu nhân nói với vẻ rất dịu dàng, lương thiện.
Thùy Nga lắc đầu nói: “Không, nô tỳ sẽ không đi, sau khi nô tỳ đi, lại không có ai hầu hạ cho phu nhân.”
Nguyệt Nhung phu nhân vỗ vào mu bàn tay của nàng ta, nước mắt tràn mi: “Ta rất cao hứng khi ngươi trung thành với ta như vậy. Tùy ngươi, ngươi xem mà làm là được rồi.”
Bà ta lấy ra một bình nhỏ: “Đây là Hòa Hợp Hương. Nếu ngươi đi thì đốt loại hương này ở trong Thân Lầu, hắn tự nhiên sẽ động tâm, ngươi lại có thể thành công. Nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Thật ra ta cũng thương tướng gia. Bây giờ bên cạnh hắn không có ai, ta cũng không có cách nào an ủi hắn, chỉ có thể nhờ ngươi đi chăm sóc hắn thay ta.”
Bà ta nói xong đứng dậy, đi ra ngoài.
Thùy Nga lắng lặng nhìn cái bình này, khóe miệng chậm rãi cong lên. Nàng ta đương nhiên sẽ đi. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời nàng ta.
Nàng ta không muốn cả đời đều làm nha đầu. Nàng ta chỉ là xuất thân có chút thấp hèn, dựa vào gương mặt của nàng ta, nàng ta có thể làm chủ nhân.
Sau khi hầu hạ Nguyệt Nhung phu nhân ăn cơm xong, Thùy Nga lại tìm cớ ra ngoài.
Thân Lầu là nơi để bài vị tổ tông Hạ gia. Trước đây, Thương Mai từng quỳ ở đây.
Cứ mùng một và mười lăm hàng tháng, Hạ thừa tướng đều sẽ tới đây dâng hương vào buổi tối, câu xin sự che chở của tổ tông.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là gân đây xảy ra nhiêu chuyện như vậy, ông ta tự cảm thấy mình không may mắn, lại càng
muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Ngươi chờ ở ngoài cửa.” Ông ta căn dặn gã sai vặt đi theo.
“Vâng!” Gã sai vặt đáp.
Ông ta bước lên bậc thang, tâm sự nặng nề.
Hôm nay ở trong phòng nghị sự, khi Mộ Dung Khanh nhằm vào ông ta, Lương Thái phó không ngờ cũng theo Nhiếp Chính Vương chỉ trích ông ta. Điều này khiến trong lòng ông ta rất khó chịu. Ông ta tưởng Lương Thái phó chắc hẳn phải đứng cùng trận tuyến với ông ta, bằng không liên minh còn có ý nghĩa gì nữa?
Ông ta đang muốn đẩy cửa ra, lại nghe bên trong có tiếng nói vọng đến.
Ông ta tức giận. Muộn thế này, còn ai ở trong Thần Lầu chứ? Hạ Thương Mai không ở đây, Hạ Oanh Nhiễm cũng không ở đây, chỉ có thể là nô tỳ trong phủ.
Bên trong vọng ra giọng nói trong trẻo lại uyển chuyển: “Câu mong liệt tổ liệt tông Hạ gia phù hộ cho đường quan của tướng gia thông suốt, tiểu nhân tránh xa, phù hộ cho lão phu nhân khỏe mạnh, phù hộ con cháu Hạ gia đông đúc, gia nghiệp hưng thịnh.”
Ông ta thoáng ngẩn người. Không ngờ lại là một người có tâm à?
Ông ta khẽ đẩy cửa ra, thấy một cô gái đang quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu. Làn hương vấn vít trong Thần Lầu, phả vào mặt.
Ông ta hít sâu một hơi, không ngờ lại có cảm giác tâm thần sảng khoái không thể nói thành lời, dường như tất cả lo lắng buồn phiền đều biến mất.
Người quỳ trên mặt đất chính là Thùy Nga. Khi nàng ta nghe được tiếng bước chân, mới vội vàng quỳ xuống cầu khẩn.
Lúc nghe được tiếng đẩy cửa, nàng ta chợt quay đầu, hốt hoảng đứng lên, chiếc áo lụa mỏng như cánh ve lụa ôm lấy bờ vai, quyến rũ không sao tả xiết.Đọc truyện mới mỗi ngày
“Tướng gia!” Thùy Nga phúc thân, có chút kinh hoàng lùi lại một bước, giải thích: “Nô tỳ tự biết mình không có tư cách tới đây, mong tướng gia giáng tội, nô tỳ…
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta, trong làn khói vấn vít, gương mặt nàng ta cũng trở nên mơ hồ.
Trong mắt Hạ thừa tướng lóe lên tia sáng lạnh: “Là ai bảo ngươi tới đây?”
Cứ vào mùng một và mười lăm hàng tháng, ông ta đều nhất định sẽ tới đây. Một nô tỳ ăn mặc quyến rũ như vậy lại quỳ trong Thân Lầu, chờ sự xuất hiện của ông ta. Ông ta chỉ ngỡ ngàng trong giây lát, nhưng rất nhanh lại biết có chuyện gì xảy ra.
“Không, không…” Lần này, Thùy Nga thật sự kinh hoàng. Sao mọi chuyện lại không giống với dự đoán của nàng ta vậy? Tướng gia nghe nàng ta nói, cuối cùng lại không hề cảm động.
Hạ thừa tướng xông tới, một tay nắm lấy cằm của nàng ta, lạnh lùng nói: “Nói, có phải là Trần Nguyệt Nhung bảo ngươi qua đây hay không?”
“Tướng gia!” Thùy Nga bật khóc, thừa nhận: “Đúng vậy, là phu nhân bảo nô tỷ qua.”
Hạ thừa tướng lạnh lùng thả nàng ta ra: “Nàng ta bảo ngươi tới với mục đích gì?”
Thùy Nga quỳ xuống, run lẩy bẩy: “Phu nhân nói, bây giờ bên cạnh tướng gia không có ai, tướng gia lại không triệu kiến phu nhân, phu nhân muốn để nô tỳ tới hầu hạ tướng gia thay phu nhân.”
“Nàng ta sẽ nghĩ như vậy sao?” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói: “Sợ rằng nàng ta có ý đồ khác đi.”
Thùy Nga lắc đầu, giả vờ đáng thương: “Nô tỳ hầu hạ phu nhân ở hậu hoa viên, nên hiểu ý của phu nhân nhất. Phu nhân thật sự rất yêu tướng gia. Phu nhân luôn nói với nô tỳ, phu nhân đã làm sai một số việc nên rất hối hận, nhưng không có cơ hội quay đầu lại nữa.”
Nguyệt Nhung phu nhân nhướng mày, khẽ cười nói: “Nhìn kìa, thật ra trông ngươi rất xinh xắn, làm nha đầu là uất ức cho ngươi rồi.”
Thùy Nga nhìn mình trong gương đồng, da trắng nõn nà, mặt mày đoan chính, môi mọng lại yêu kiêu ướt át, đúng là gương mặt rất đẹp, nếu trang điểm một chút, nhất định sẽ càng xinh hơn.
Qua gương đồng, nàng ta cũng nhìn thấy nụ cười thâm hiểm gian tà của Nguyệt Nhung phu nhân, trong lòng càng sợ hãi hơn: “Nô tỳ chính là mạng làm nha đầu, sau này nô tỳ sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho phu nhân.”
Nguyệt Nhung phu nhân cẩn thận bôi phấn, in son môi, vẽ lông mày cho nàng ta, lại đeo thêm cây trâm bạch ngọc, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ trang phục của Hạ Oanh Nhiễm, đưa cho Thùy Nga: “Thay đi.”
“Thay ạ?” Thùy Nga càng thêm sợ hãi, bịch một tiếng quỳ xuống: “Phu nhân, nô tỳ làm gì sai thì ngài cứ nói, nô tỳ sẽ sửa.”
Trước đây, khi Thùy Nga đi theo Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ không được sủng nhưng cũng sẽ không làm khó nàng ta, lại không đánh nàng ta. Bây giờ nàng ta đi theo Nguyệt Nhung phu nhân không được cưng chiều nữa, cuộc sống lại càng uất ức hơn, sống dè dặt từng li từng tí vẫn không tránh được từng trận đánh chửi.
Đạo trời có luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai đâu? Kẻ khinh hiên sợ ác, đến cuối cùng vẫn sẽ bị kẻ ác trừng trị.
Nguyệt Nhung phu nhân kéo nàng ta đứng lên, cười khanh khách nói: “Cô nương ngốc, ngươi không làm gì sai cả. Mấy ngày qua, ta vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi có sự nhẫn nại, lại vô cùng trung thành với ta, cho nên ta muốn tìm một lối ra cho ngươi, không thể cứ để
cho ngươi theo ta chịu khổ được.”
Thùy Nga không tin một từ nào trong những lời bà ta nói. Mấy ngày qua, nàng ta thường nhìn thấy sự ngoan độc của bà ta. Ở trong mắt bà ta, mạng sống của nô tài căn bản giống như rơm rác, bà ta sẽ không để ý tới, lại càng không cần nói tới thương tiếc.
Trong lòng bà ta nhất định là có tính toán mới nói như vậy.
Nhưng nàng ta không dám nói vậy, chỉ ngước lên với vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Nô tỳ đi theo bên cạnh phu nhân không khổ, không khổ chút nào.”
“Ừ, ta biết ngươi hiểu chuyện.” Bà ta kéo Thùy Nga ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt trẻ trung của nàng ta. Bà ta đã từng có gương mặt cũng xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ nếp nhăn đã lặng lẽ leo lên trên khóe mắt của bà ta, bà ta già rồi.
Đàn ông đều thích cơ thể trẻ trung đầy sức sống. Bà ta cần nha đâu Thùy Nga này giúp đỡ trong cuộc chiến xoay người lần này.
“Tối nay là mười lăm. Cứ đến mười lăm hàng tháng, tướng gia đều sẽ đi tới bên Thân Lâu dâng hương.” Nguyệt Nhung phu nhân để sát vào bên tai Thùy Nga, nói mấy câu.
Thùy Nga nghe vậy biến sắc, vội vàng quỳ xuống: “Không, không, phu nhân, nô tỳ không dám.”
“Lẽ nào ngươi muốn cả đời làm nha đầu sao?” Nguyệt Nhung phu nhân hơi không vui, nhưng bà ta không vội. Nha đầu này là người có dã tâm, nàng ta biết lần này cũng là cơ hội tốt để nàng ta leo lên địa vị cao hơn, có thể thay đổi cả đời của nàng ta.
“Nô tỳ…’ Thùy Nga do dự một lát. Nàng ta thực sự muốn làm di nương, nhưng nàng e sợ Trần Nguyệt Nhung. Bà ta sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
“Ngươi không cần báo đáp ta, đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi. Tuy nói trước đó ngươi luôn hầu hạ ở bên cạnh Liên thị, nhưng vẫn trung thành với ta. Bây giờ ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng không cho ngươi được gì, chỉ có thể giúp đỡ ngươi một chút. Sau này làm di nương hay làm nha đầu, bản thân ngươi suy nghĩ kỹ rồi làm.” Nguyệt Nhung phu nhân nói với vẻ rất dịu dàng, lương thiện.
Thùy Nga lắc đầu nói: “Không, nô tỳ sẽ không đi, sau khi nô tỳ đi, lại không có ai hầu hạ cho phu nhân.”
Nguyệt Nhung phu nhân vỗ vào mu bàn tay của nàng ta, nước mắt tràn mi: “Ta rất cao hứng khi ngươi trung thành với ta như vậy. Tùy ngươi, ngươi xem mà làm là được rồi.”
Bà ta lấy ra một bình nhỏ: “Đây là Hòa Hợp Hương. Nếu ngươi đi thì đốt loại hương này ở trong Thân Lầu, hắn tự nhiên sẽ động tâm, ngươi lại có thể thành công. Nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Thật ra ta cũng thương tướng gia. Bây giờ bên cạnh hắn không có ai, ta cũng không có cách nào an ủi hắn, chỉ có thể nhờ ngươi đi chăm sóc hắn thay ta.”
Bà ta nói xong đứng dậy, đi ra ngoài.
Thùy Nga lắng lặng nhìn cái bình này, khóe miệng chậm rãi cong lên. Nàng ta đương nhiên sẽ đi. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời nàng ta.
Nàng ta không muốn cả đời đều làm nha đầu. Nàng ta chỉ là xuất thân có chút thấp hèn, dựa vào gương mặt của nàng ta, nàng ta có thể làm chủ nhân.
Sau khi hầu hạ Nguyệt Nhung phu nhân ăn cơm xong, Thùy Nga lại tìm cớ ra ngoài.
Thân Lầu là nơi để bài vị tổ tông Hạ gia. Trước đây, Thương Mai từng quỳ ở đây.
Cứ mùng một và mười lăm hàng tháng, Hạ thừa tướng đều sẽ tới đây dâng hương vào buổi tối, câu xin sự che chở của tổ tông.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là gân đây xảy ra nhiêu chuyện như vậy, ông ta tự cảm thấy mình không may mắn, lại càng
muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Ngươi chờ ở ngoài cửa.” Ông ta căn dặn gã sai vặt đi theo.
“Vâng!” Gã sai vặt đáp.
Ông ta bước lên bậc thang, tâm sự nặng nề.
Hôm nay ở trong phòng nghị sự, khi Mộ Dung Khanh nhằm vào ông ta, Lương Thái phó không ngờ cũng theo Nhiếp Chính Vương chỉ trích ông ta. Điều này khiến trong lòng ông ta rất khó chịu. Ông ta tưởng Lương Thái phó chắc hẳn phải đứng cùng trận tuyến với ông ta, bằng không liên minh còn có ý nghĩa gì nữa?
Ông ta đang muốn đẩy cửa ra, lại nghe bên trong có tiếng nói vọng đến.
Ông ta tức giận. Muộn thế này, còn ai ở trong Thần Lầu chứ? Hạ Thương Mai không ở đây, Hạ Oanh Nhiễm cũng không ở đây, chỉ có thể là nô tỳ trong phủ.
Bên trong vọng ra giọng nói trong trẻo lại uyển chuyển: “Câu mong liệt tổ liệt tông Hạ gia phù hộ cho đường quan của tướng gia thông suốt, tiểu nhân tránh xa, phù hộ cho lão phu nhân khỏe mạnh, phù hộ con cháu Hạ gia đông đúc, gia nghiệp hưng thịnh.”
Ông ta thoáng ngẩn người. Không ngờ lại là một người có tâm à?
Ông ta khẽ đẩy cửa ra, thấy một cô gái đang quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu. Làn hương vấn vít trong Thần Lầu, phả vào mặt.
Ông ta hít sâu một hơi, không ngờ lại có cảm giác tâm thần sảng khoái không thể nói thành lời, dường như tất cả lo lắng buồn phiền đều biến mất.
Người quỳ trên mặt đất chính là Thùy Nga. Khi nàng ta nghe được tiếng bước chân, mới vội vàng quỳ xuống cầu khẩn.
Lúc nghe được tiếng đẩy cửa, nàng ta chợt quay đầu, hốt hoảng đứng lên, chiếc áo lụa mỏng như cánh ve lụa ôm lấy bờ vai, quyến rũ không sao tả xiết.Đọc truyện mới mỗi ngày
“Tướng gia!” Thùy Nga phúc thân, có chút kinh hoàng lùi lại một bước, giải thích: “Nô tỳ tự biết mình không có tư cách tới đây, mong tướng gia giáng tội, nô tỳ…
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta, trong làn khói vấn vít, gương mặt nàng ta cũng trở nên mơ hồ.
Trong mắt Hạ thừa tướng lóe lên tia sáng lạnh: “Là ai bảo ngươi tới đây?”
Cứ vào mùng một và mười lăm hàng tháng, ông ta đều nhất định sẽ tới đây. Một nô tỳ ăn mặc quyến rũ như vậy lại quỳ trong Thân Lầu, chờ sự xuất hiện của ông ta. Ông ta chỉ ngỡ ngàng trong giây lát, nhưng rất nhanh lại biết có chuyện gì xảy ra.
“Không, không…” Lần này, Thùy Nga thật sự kinh hoàng. Sao mọi chuyện lại không giống với dự đoán của nàng ta vậy? Tướng gia nghe nàng ta nói, cuối cùng lại không hề cảm động.
Hạ thừa tướng xông tới, một tay nắm lấy cằm của nàng ta, lạnh lùng nói: “Nói, có phải là Trần Nguyệt Nhung bảo ngươi qua đây hay không?”
“Tướng gia!” Thùy Nga bật khóc, thừa nhận: “Đúng vậy, là phu nhân bảo nô tỷ qua.”
Hạ thừa tướng lạnh lùng thả nàng ta ra: “Nàng ta bảo ngươi tới với mục đích gì?”
Thùy Nga quỳ xuống, run lẩy bẩy: “Phu nhân nói, bây giờ bên cạnh tướng gia không có ai, tướng gia lại không triệu kiến phu nhân, phu nhân muốn để nô tỳ tới hầu hạ tướng gia thay phu nhân.”
“Nàng ta sẽ nghĩ như vậy sao?” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói: “Sợ rằng nàng ta có ý đồ khác đi.”
Thùy Nga lắc đầu, giả vờ đáng thương: “Nô tỳ hầu hạ phu nhân ở hậu hoa viên, nên hiểu ý của phu nhân nhất. Phu nhân thật sự rất yêu tướng gia. Phu nhân luôn nói với nô tỳ, phu nhân đã làm sai một số việc nên rất hối hận, nhưng không có cơ hội quay đầu lại nữa.”