Chương : 279
Lương Thái phó không khỏi phản đối Mộ Dung Khanh điều động binh mã, còn mời Mộ Dung Khanh lập tức hạ chỉ, giết chết tất cả bệnh nhân cương thi ở thôn Thạch đầu, hơn nữa, phàm là phát hiện còn bệnh nhân cương thi, nhất loạt đều bắn chết tại chỗ, không cần bắt lại đưa đến khu dịch.
Đề nghị của Lương Thái phó, được rất nhiều người đồng ý, thậm chí đại thần lúc trước vẫn trung lập, hôm nay đều rối rít đông ý đề nghị của Lương Thái phó.
Bởi vì trải qua một đêm bệnh nhân cương thi làm loạn, trong Kinh tăng lên rất nhiều bệnh nhân cương thi, làm lòng người bàng hoàng, ai cũng không biết lúc nào sẽ bị cắn, vì đề phòng chuyện chưa xảy ra, mọi người đều cho rằng, cứ xuất hiện thêm một bệnh nhân cương thi giết chết ngay mới là biện pháp tốt nhất.
Thái độ của Mộ Dung Khanh rất cứng rắn: “Đầu tiên, Bổn vương muốn điều động binh mã, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi, đây là quyết định của Bổn vương; thứ hai, Bổn vương sẽ không hạ chỉ bắn chết bệnh nhân cương thi, kỳ hạn để Hạ Thương Mai lập được quân lệnh trạng chưa tới, quân lệnh trạng này vừa là hạn chế nàng ấy, cũng là hạn chế triều đình, cho nên, bắn chết cùng một, không cần nhắc lại nữa.”
Lương Thái phó khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Vương gia nếu khăng khăng làm theo ý mình, bao che Hạ Thương Mai, đúng là căn nguyên gây họa cho Đại Chu ta a.ˆ
Lương Thái phó vừa khóc, khóc đến trước mặt Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu đang tâm phiền ý loạn, nghe Thái phó khóc phân tích tình huống, bà cũng lo lắng không thôi: “Ai gia đã hạ chỉ truy nã Hạ Thương Mai, lại đợi thêm hai ngày đi.”
Lương Thái phó bi phẫn nói: “Hoàng thái hậu, độc đoán độc hành của Nhiếp Chính Vương hôm nay, lại không để ý tới ý kiến của trăm quan, một mặt bao che Hạ Thương Mai, rõ ràng có đại phu đã chỉ ra, Hạ Thương Mai là lén trốn đi, hắn hồn nhiên không để ý, thân đề nghị giết chết bệnh nhân có dịch chứng, phòng ngừa bạo phát lớn thêm lần nữa, hắn lại còn đang chờ Hạ Thương Mai trở lại, nhưng ai biết cô ta có trở lại hay không? Nếu không trở lại, chờ đợi như vậy, kinh đô Đại Chu ta sớm muộn sẽ biến thành luyện ngục nhân gian.”
Hoàng thái hậu không cho là đúng nói: “Thái phó lo lắng Đại Chu, ưu tư kích động là khó tránh khỏi, nhưng cũng không cần nói lời đáng sợ như vậy.”
Lương Thái phó kích động nói: “Thái hậu, thân tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, không phải chỉ ngắn ngủi một đêm, bệnh nhân cương thi trong kinh đã lên tới một ngàn người rồi.”
Hoàng thái hậu biết tối hôm qua có bệnh nhân cương thi cắn người, nhưng không nghĩ đến sự tình nghiêm trọng như vậy: “Thật sao?”
“Hoàng thái hậu có thể sai người đi điều tra một chút, Hạ Thương Mai lén trốn đi, bệnh nhân cương thi không cách nào khống chế, hôm nay trong Kinh Thành đã xuất hiện dấu hiệu bùng nổ trên diện rộng, chúng thân hôm nay tấu lên, để Vương gia hạ lệnh giết chết tất cả bệnh nhân cương thị, thần biết làm như vậy rất tàn nhẫn, thế nhưng, tàn nhẫn cũng không có cách nào, bởi vì bọn họ sớm muộn cũng khó thoát khỏi cái chết, giữ lại tính mạng chờ đợi một người đã trốn đi, còn không bằng giết bọn họ trước, ít nhất có thể bảo đảm giảm bớt ca bệnh.”
Hoàng thái hậu lần này thật sự do dự, dựa theo số liệu tối hôm qua, nếu như tối nay lại xuất hiện bùng nổ trên diện rộng, số người bị lây nhiễm sẽ lên tới độ cao gì không người nào có thể dự đoán trước.
Nhưng thật phải giết bọn họ sao? Hôm nay mặc dù bọn họ bị lây bệnh, có thể ban đầu cũng chỉ là một bách tính vô tội a.
“Thừa tướng đâu?”
“Tướng gia đang ở bên ngoài đợi chỉ.” Tôn công công nói.
“Truyền vào.” Hoàng thái hậu nói.
“Dạ” Tôn công công lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài, truyền Thừa tướng đang đợi chỉ ở bên ngoài điện đi vào.
Sắc mặt Hạ Thừa Tướng xám trắng quỳ xuống đất: “Thái hậu, thân có tội.”
Thái hậu nhìn hắn, nhớ tới hắn làm những chuyện kia, trong lòng không khỏi chán ghét: “Ngươi đương nhiên là có tội, quân lệnh trạng này ngươi cũng có phần lập xuống, hôm nay con gái ngươi không thấy, ngươi nói, chuyện này nên làm thế nào?”
Hạ Thừa tướng nằm sấp xuống đất nói: “Thần cũng không biết nghịch nữ này sẽ trốn đi, ban đầu nàng ta thề rằng có thể trị khỏi bệnh, thân nếu lập được quân lệnh trạng, cam nguyện lĩnh phạt, xin Thái hậu giáng tội.”
Hoàng thái hậu đối với Thừa tướng này thật sự không hài lòng, nhưng muốn đổi đương triều Thừa tướng, là đại sự, nhất là hôm nay trong nước bởi vì bệnh cương thi này nên hỗn loạn, giờ phút quan trọng này, thật đúng là không phế được.
“Ai gia hạn cho ngươi trong vòng hai ngày, tìm Hạ Thương Mai trở về, nếu không, chức Thừa tướng này của ngươi, đổi người đi.”
“Thần lĩnh mệnh!” Trong lòng Hạ Thừa Tướng thật sự vô cùng phiền não, không nghĩ tới Hạ Thương Mai đột nhiên rời khỏi Kinh Thành, mặc dù ông ta không quá tin tưởng Hạ Thương Mai chạy trốn, nhưng người thật sự đã mất tích rồi.
Hắn thậm chí hoài nghi là người của Lương Thái phó bắt cô đi.
Có lẽ, đến hôm nay cô đã chết.
Nếu quả thật là như vậy, vậy Lương Thái phó đúng như mẫu thân nói, là một con người mưu mô xảo quyệt.
Lương Thái phó hiển nhiên không muốn lại kéo dài thêm hai ngày, bởi vì hai ngày sau nếu như Hạ Thương Mai trở lại, chữa khỏi dịch chứng, vậy cô chính là đại công thần rồi.
Có thể nếu như bây giờ hạ chỉ giết bệnh nhân cương thi, coi như ngày sau cô cầm toa thuốc trở lại, Hoàng thái hậu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Thái hậu, chuyện liên quan rất quan trọng, thần cho là không thích hợp đợi thêm, hẳn nên hạ chỉ đốt thôn.”
Sắc mặt Hoàng thái hậu không vui: “Hôm nay Vương gia lúc lâm triều nói thế nào?”
“Vương gia bao che Hạ Thương Mai, là cách làm không lý trí, sẽ gieo họa đến căn cơ Đại Chu, liên lụy đến tính mạng của dân chúng vô tội.”
Hoàng thái hậu nhàn nhạt nói: “Chuyện triều chính, ai gia không tiện hỏi tới, nếu Vương gia đã quyết định làm như vậy, ai gia không thể chất vấn, chỉ có thể đốc thúc hạ Thừa tướng mau chóng tìm được Hạ Thương Mai trở về.”
Lương Thái phó không nghĩ tới Hoàng thái hậu cường ngạnh ủng hộ Mộ Dung Khanh như vậy, điểm này thật không như hắn dự đoán. Hắn vốn cho là Mộ Dung Khanh không phải Hoàng thái hậu sinh ra, bà đối với Mộ Dung Khanh chắc phải có chỗ kiêng kỵ mới đúng, đầu tiên là ủng hộ chính cương của hắn có thể giải thích vì không muốn bị người khác nắm đằng chuôi, nói Thái hậu bà gây khó khăn cho con trai thứ.
Nhưng lần này không giống như vậy, nếu như lần này bà đứng ra, trong triều rất nhiều người cũng sẽ ủng hộ quyết định của bà, bởi vì, bệnh cương thi thật sự làm cho rất nhiều người khủng hoảng.
Lương Thái phó không có cách, chỉ đành phải cùng Hạ Thừa tướng rời đi.
Hai quan lớn câm đầu trong triều, từ khi liên minh đến bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện rạn nứt.
Ở ngoài điện, Hạ Thừa tướng hỏi: “Thái phó, minh nhân không nói ám thoại, Hạ Thương Mai là ngươi bắt đi phải không?”
Lương Thái phó lắc đầu, lời nói thấm thía nói: “Tướng gia, lão phu trước kia quả thật muốn dùng chuyện này để chế trụ ngươi, cho nên mới kêu Thái tử đặt tướng vị của ngươi vào, nhưng lão phu có thể thề với trời, không bắt Hạ Thương Mai, cũng không biết Hạ Thương Mai đi đâu.”
“Ngươi không biết? Nếu ngươi không biết tại sao buộc Mộ Dung Khanh hạ chỉ đốt thôn?”
“Bởi vì lão phu nhân hoài nghi, Hạ Thương Mai đã tìm được toa thuốc, đi một cái địa phương nào đó tìm dược liệu, nàng ta sẽ không chạy trốn, sau lưng nàng ta có Nhiếp Chính Vương, tại sao nàng ta phải đi? Nếu không phải chạy trốn, cũng không phải là bị người của ta và ngươi bắt đi, nhất định là tự mình rời đi, nguyên nhân duy nhất khiến nàng ta rời đi, chính là tìm được phương thuốc chữa trị bệnh cương thi.”
Hắn thấy Hạ Thừa tướng vẫn là dáng vẻ không tin, lại nói: “Tướng gia, nàng ta nếu tìm được phương thuốc trở lại, chữa khỏi dịch chứng, ngươi có biết ngươi phải đối mặt với uy hiếp gì không? Đó chính là con cọp nhỏ của nhà ngươi, răng dài ra rồi, hơn nữa răng so với bất kỳ người nào đều sắc bén hơn, người đầu tiên nàng ta muốn cắn chính là ngươi. Nhưng nếu như Mộ Dung Khanh hạ chỉ giết bệnh nhân cương thi, coi như nàng ta tìm được toa thuốc trở lại, có thể bởi vì cô ta không nói gì sẽ rời đi, hại hơn một nghìn mạng người, cho dù có công, cũng phải bị truy cứu trách nhiệm.”
Đề nghị của Lương Thái phó, được rất nhiều người đồng ý, thậm chí đại thần lúc trước vẫn trung lập, hôm nay đều rối rít đông ý đề nghị của Lương Thái phó.
Bởi vì trải qua một đêm bệnh nhân cương thi làm loạn, trong Kinh tăng lên rất nhiều bệnh nhân cương thi, làm lòng người bàng hoàng, ai cũng không biết lúc nào sẽ bị cắn, vì đề phòng chuyện chưa xảy ra, mọi người đều cho rằng, cứ xuất hiện thêm một bệnh nhân cương thi giết chết ngay mới là biện pháp tốt nhất.
Thái độ của Mộ Dung Khanh rất cứng rắn: “Đầu tiên, Bổn vương muốn điều động binh mã, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi, đây là quyết định của Bổn vương; thứ hai, Bổn vương sẽ không hạ chỉ bắn chết bệnh nhân cương thi, kỳ hạn để Hạ Thương Mai lập được quân lệnh trạng chưa tới, quân lệnh trạng này vừa là hạn chế nàng ấy, cũng là hạn chế triều đình, cho nên, bắn chết cùng một, không cần nhắc lại nữa.”
Lương Thái phó khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Vương gia nếu khăng khăng làm theo ý mình, bao che Hạ Thương Mai, đúng là căn nguyên gây họa cho Đại Chu ta a.ˆ
Lương Thái phó vừa khóc, khóc đến trước mặt Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu đang tâm phiền ý loạn, nghe Thái phó khóc phân tích tình huống, bà cũng lo lắng không thôi: “Ai gia đã hạ chỉ truy nã Hạ Thương Mai, lại đợi thêm hai ngày đi.”
Lương Thái phó bi phẫn nói: “Hoàng thái hậu, độc đoán độc hành của Nhiếp Chính Vương hôm nay, lại không để ý tới ý kiến của trăm quan, một mặt bao che Hạ Thương Mai, rõ ràng có đại phu đã chỉ ra, Hạ Thương Mai là lén trốn đi, hắn hồn nhiên không để ý, thân đề nghị giết chết bệnh nhân có dịch chứng, phòng ngừa bạo phát lớn thêm lần nữa, hắn lại còn đang chờ Hạ Thương Mai trở lại, nhưng ai biết cô ta có trở lại hay không? Nếu không trở lại, chờ đợi như vậy, kinh đô Đại Chu ta sớm muộn sẽ biến thành luyện ngục nhân gian.”
Hoàng thái hậu không cho là đúng nói: “Thái phó lo lắng Đại Chu, ưu tư kích động là khó tránh khỏi, nhưng cũng không cần nói lời đáng sợ như vậy.”
Lương Thái phó kích động nói: “Thái hậu, thân tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, không phải chỉ ngắn ngủi một đêm, bệnh nhân cương thi trong kinh đã lên tới một ngàn người rồi.”
Hoàng thái hậu biết tối hôm qua có bệnh nhân cương thi cắn người, nhưng không nghĩ đến sự tình nghiêm trọng như vậy: “Thật sao?”
“Hoàng thái hậu có thể sai người đi điều tra một chút, Hạ Thương Mai lén trốn đi, bệnh nhân cương thi không cách nào khống chế, hôm nay trong Kinh Thành đã xuất hiện dấu hiệu bùng nổ trên diện rộng, chúng thân hôm nay tấu lên, để Vương gia hạ lệnh giết chết tất cả bệnh nhân cương thị, thần biết làm như vậy rất tàn nhẫn, thế nhưng, tàn nhẫn cũng không có cách nào, bởi vì bọn họ sớm muộn cũng khó thoát khỏi cái chết, giữ lại tính mạng chờ đợi một người đã trốn đi, còn không bằng giết bọn họ trước, ít nhất có thể bảo đảm giảm bớt ca bệnh.”
Hoàng thái hậu lần này thật sự do dự, dựa theo số liệu tối hôm qua, nếu như tối nay lại xuất hiện bùng nổ trên diện rộng, số người bị lây nhiễm sẽ lên tới độ cao gì không người nào có thể dự đoán trước.
Nhưng thật phải giết bọn họ sao? Hôm nay mặc dù bọn họ bị lây bệnh, có thể ban đầu cũng chỉ là một bách tính vô tội a.
“Thừa tướng đâu?”
“Tướng gia đang ở bên ngoài đợi chỉ.” Tôn công công nói.
“Truyền vào.” Hoàng thái hậu nói.
“Dạ” Tôn công công lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài, truyền Thừa tướng đang đợi chỉ ở bên ngoài điện đi vào.
Sắc mặt Hạ Thừa Tướng xám trắng quỳ xuống đất: “Thái hậu, thân có tội.”
Thái hậu nhìn hắn, nhớ tới hắn làm những chuyện kia, trong lòng không khỏi chán ghét: “Ngươi đương nhiên là có tội, quân lệnh trạng này ngươi cũng có phần lập xuống, hôm nay con gái ngươi không thấy, ngươi nói, chuyện này nên làm thế nào?”
Hạ Thừa tướng nằm sấp xuống đất nói: “Thần cũng không biết nghịch nữ này sẽ trốn đi, ban đầu nàng ta thề rằng có thể trị khỏi bệnh, thân nếu lập được quân lệnh trạng, cam nguyện lĩnh phạt, xin Thái hậu giáng tội.”
Hoàng thái hậu đối với Thừa tướng này thật sự không hài lòng, nhưng muốn đổi đương triều Thừa tướng, là đại sự, nhất là hôm nay trong nước bởi vì bệnh cương thi này nên hỗn loạn, giờ phút quan trọng này, thật đúng là không phế được.
“Ai gia hạn cho ngươi trong vòng hai ngày, tìm Hạ Thương Mai trở về, nếu không, chức Thừa tướng này của ngươi, đổi người đi.”
“Thần lĩnh mệnh!” Trong lòng Hạ Thừa Tướng thật sự vô cùng phiền não, không nghĩ tới Hạ Thương Mai đột nhiên rời khỏi Kinh Thành, mặc dù ông ta không quá tin tưởng Hạ Thương Mai chạy trốn, nhưng người thật sự đã mất tích rồi.
Hắn thậm chí hoài nghi là người của Lương Thái phó bắt cô đi.
Có lẽ, đến hôm nay cô đã chết.
Nếu quả thật là như vậy, vậy Lương Thái phó đúng như mẫu thân nói, là một con người mưu mô xảo quyệt.
Lương Thái phó hiển nhiên không muốn lại kéo dài thêm hai ngày, bởi vì hai ngày sau nếu như Hạ Thương Mai trở lại, chữa khỏi dịch chứng, vậy cô chính là đại công thần rồi.
Có thể nếu như bây giờ hạ chỉ giết bệnh nhân cương thi, coi như ngày sau cô cầm toa thuốc trở lại, Hoàng thái hậu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Thái hậu, chuyện liên quan rất quan trọng, thần cho là không thích hợp đợi thêm, hẳn nên hạ chỉ đốt thôn.”
Sắc mặt Hoàng thái hậu không vui: “Hôm nay Vương gia lúc lâm triều nói thế nào?”
“Vương gia bao che Hạ Thương Mai, là cách làm không lý trí, sẽ gieo họa đến căn cơ Đại Chu, liên lụy đến tính mạng của dân chúng vô tội.”
Hoàng thái hậu nhàn nhạt nói: “Chuyện triều chính, ai gia không tiện hỏi tới, nếu Vương gia đã quyết định làm như vậy, ai gia không thể chất vấn, chỉ có thể đốc thúc hạ Thừa tướng mau chóng tìm được Hạ Thương Mai trở về.”
Lương Thái phó không nghĩ tới Hoàng thái hậu cường ngạnh ủng hộ Mộ Dung Khanh như vậy, điểm này thật không như hắn dự đoán. Hắn vốn cho là Mộ Dung Khanh không phải Hoàng thái hậu sinh ra, bà đối với Mộ Dung Khanh chắc phải có chỗ kiêng kỵ mới đúng, đầu tiên là ủng hộ chính cương của hắn có thể giải thích vì không muốn bị người khác nắm đằng chuôi, nói Thái hậu bà gây khó khăn cho con trai thứ.
Nhưng lần này không giống như vậy, nếu như lần này bà đứng ra, trong triều rất nhiều người cũng sẽ ủng hộ quyết định của bà, bởi vì, bệnh cương thi thật sự làm cho rất nhiều người khủng hoảng.
Lương Thái phó không có cách, chỉ đành phải cùng Hạ Thừa tướng rời đi.
Hai quan lớn câm đầu trong triều, từ khi liên minh đến bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện rạn nứt.
Ở ngoài điện, Hạ Thừa tướng hỏi: “Thái phó, minh nhân không nói ám thoại, Hạ Thương Mai là ngươi bắt đi phải không?”
Lương Thái phó lắc đầu, lời nói thấm thía nói: “Tướng gia, lão phu trước kia quả thật muốn dùng chuyện này để chế trụ ngươi, cho nên mới kêu Thái tử đặt tướng vị của ngươi vào, nhưng lão phu có thể thề với trời, không bắt Hạ Thương Mai, cũng không biết Hạ Thương Mai đi đâu.”
“Ngươi không biết? Nếu ngươi không biết tại sao buộc Mộ Dung Khanh hạ chỉ đốt thôn?”
“Bởi vì lão phu nhân hoài nghi, Hạ Thương Mai đã tìm được toa thuốc, đi một cái địa phương nào đó tìm dược liệu, nàng ta sẽ không chạy trốn, sau lưng nàng ta có Nhiếp Chính Vương, tại sao nàng ta phải đi? Nếu không phải chạy trốn, cũng không phải là bị người của ta và ngươi bắt đi, nhất định là tự mình rời đi, nguyên nhân duy nhất khiến nàng ta rời đi, chính là tìm được phương thuốc chữa trị bệnh cương thi.”
Hắn thấy Hạ Thừa tướng vẫn là dáng vẻ không tin, lại nói: “Tướng gia, nàng ta nếu tìm được phương thuốc trở lại, chữa khỏi dịch chứng, ngươi có biết ngươi phải đối mặt với uy hiếp gì không? Đó chính là con cọp nhỏ của nhà ngươi, răng dài ra rồi, hơn nữa răng so với bất kỳ người nào đều sắc bén hơn, người đầu tiên nàng ta muốn cắn chính là ngươi. Nhưng nếu như Mộ Dung Khanh hạ chỉ giết bệnh nhân cương thi, coi như nàng ta tìm được toa thuốc trở lại, có thể bởi vì cô ta không nói gì sẽ rời đi, hại hơn một nghìn mạng người, cho dù có công, cũng phải bị truy cứu trách nhiệm.”