Chương : 286
Thương Mai và Tiêu Thác ở đảo người điên bên kia thật ra không biết trong kinh xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Như Thương Mai suy đoán, bệnh cương thi thật sự từ đảo người điên truyền tới.
Thật ra không khó tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Trước đó, Mộ Dung Khanh phái người tới trên đảo, chỉ một mực điều tra về người mà không điều tra động vật trên đảo, cho nên mới không biết nguồn gốc căn bệnh ở đâu.
Vị thiếu gia Lưu gia được đại phu Huệ Dân Thự đón đi được ở một mình một phòng, dùng ky binh vây quanh, sau lưng dựa vào núi, có rừng rậm.
Sau khi Thương Mai đi vào, lại phát hiện ra không ít thi thể động vật, có chuột, sói hoang, thỏ hoang, còn có rất nhiều con dơi.
Buổi tối đi tới trên đảo đó, Tiêu Thác bắt một con chuột trúc, định ăn thịt nó.
Nhưng khi giết chuột trúc, Thương Mai phát hiện mắt chuột trúc rất đỏ lại vô cùng linh hoạt, một mực há hốc miệng muốn cắn người. Hơn nữa trên người nó có mùi thối.
Cô bảo Tiêu Thác trói con chuột trúc lại và kiểm tra cơ thể của chuột trúc, phát hiện có dấu răng, vết thương đã thối rữa.
Đây cũng là một bệnh nhân cương thi à.
Căn bệnh chính là bắt nguồn từ đây.
Hai ngày sau, công việc duy nhất của Thương Mai và Tiêu Thác là đuổi bắt những “kẻ mang mầm bệnh”.
Theo đánh giá sơ bộ, bệnh được truyền từ trên người con dơi qua. Con dơi cắn chó hoang, chó hoang mang theo bệnh lại cắn động vật khác. Nơi này là một kho bệnh tuần hoàn, tiến hành vòng đi vòng lại.
Thương Mai phát hiện con dơi cắn chó hoang, cũng cắn động vật khác, nhưng chó hoang đi cắn động vật khác, động vật khác sẽ phát bệnh, chó hoang lại không bị. Cho nên trong các thi thể nằm rải rác khắp núi chỉ duy nhất không phát hiện ra thi thể của chó hoang.
Thậm chí dơi cũng chết nhưng chó hoang lại không chết.
Thương Mai và Tiêu Thác lại bắt đầu lân theo chó hoang, phát hiện sau khi chó hoang cắn động vật khác, đều sẽ đi gặm một loại thực vật có răng cưa. Thương Mai cũng chưa từng gặp loại thực vật này.
Toàn thân nó xanh biếc, lớn chừng bàn tay nhưng mọc cao bằng chiều cao của một người, thân cây to bằng ngón cái, sau khi cắt ra sẽ có chất lỏng màu đỏ giống như máu chảy ra.
Thương Mai nhận biết rất nhiều thảo dược, nhưng cô không biết thực vật này là gì.
Cô thử cho chuột trúc ăn loại thực vật này, nhưng sau khi chuột trúc ăn không bao lâu thì chết.
Thực vật này có độc.
Nhưng vì sao con chó hoang nào đó lại miễn dịch với độc của loại thực vật này?
Thương Mai và Tiêu Thác chỉ đành phải theo dõi con chó hoang. Bọn họ lại phát hiện trước khi nó ăn loại thực vật này, sẽ uống một ít nước suối từ con suối ở sau núi.
Chẳng lẽ công thức bí mật nằm trong dòng nước suối này?
Để chứng minh điểm này, Thương Mai lại bắt một con thỏ rừng có bệnh cương thi, sau khi cho nó uống nước suối lại cho ăn thêm thảo dược. Thỏ rừng ăn vào khoảng một canh giờ, bắt đầu yên tĩnh trở lại, không còn dữ tợn muốn cắn người nữa. Tuy mắt nó vẫn đỏ, nhưng mắt thỏ vốn đỏ mà.
Đương nhiên, chỉ thử trên thân con thỏ rừng là không đủ. Tiêu Thác biến thân thành máy bắt thú, một buổi tối bắt hơn mười con mèo hoang, thậm chí còn bắt một con sói, tất cả đều có bệnh.
Hơn mười con mèo hoang và một con sói này đều được cho thuốc theo cách chữa trị con thỏ trước đó, tất cả đều tốt hơn.
Điều này lại có nghĩa là nước suối và thực vật không tên này chính là thuốc giải cho bệnh cương thì.
Để tiện mang về, Thương Mai bắt đầu chế thuốc.
Hai ngày qua, Tiêu Thác phát hiện có người theo dõi, nhưng bọn họ chỉ theo dõi chứ không xông tới, Tiêu Thác lại không quan tâm.
Thương Mai biết những người này là ai. Bọn họ đều là người do Quý Thái phi phái tới. Khi rời kinh, hai người không có cách nào bỏ rơi bọn họ được.
Nhưng Thương Mai và Tiêu Thác đều biết, bây giờ bọn họ không công kích mà chỉ đang chờ đợi mệnh lệnh.
Cho nên hai người đều hết sức cẩn thận, Thương Mai còn gọt mũi tên và dính nước độc, để đối phó với bọn họ.
Chế thuốc cần phải phải có bột mì. Tiêu Thác đi tới phòng bếp của đảo người điên bên kia trộm, lại bị phát hiện, quá trình vô cùng nguy hiểm đáng sợ. Bảo vệ thả ra một đám người điên đuổi theo bọn họ. Nếu không phải Thương Mai cái khó ló cái khôn, dùng Đoạt Phách Hoàn chém đổ một cái cây lớn để dọa bọn họ lùi lại, chỉ sợ hai người sẽ bị người điên đuổi được.
Nhưng Tiêu Thác lại biết được tác dụng của Đoạt Phách Hoàn.
Từ một ngày đó, Tiêu Thác vẫn luôn muốn chiếm Đoạt Phách Hoàn làm của riêng.
“Lại đi trộm ít bột mì đi.
“Đưa chiếc nhẫn cho ta xem, ta lại đi.”
“Qua lấy ít nước suối!”
“Đưa chiếc nhẫn cho ta xem, ta lại đi.”
“Đi hái ít cỏ độc.”
“Đưa chiếc nhãn… Được rồi, ta đi, đừng đánh vào mặt.”
Ngày thứ năm ở trên đảo, Thương Mai cuối cùng đã chế tạo viên thuốc thành công, dựa vào mặt trời có thể phơi chết người trên đảo, cô có thể nhanh chóng phơi khô viên thuốc.
Để xác định tác dụng của viên thuốc, Thương Mai lại thử trên thân động vật bị bệnh, đều thấy có hiệu quả. Lúc này hai người lại bắt đầu lên đường trở về.
Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa là đến thời kỳ lập trên quân lệnh trạng.
Mà vào lúc này, người vẫn luôn theo dõi bọn họ ở trên đảo lại biến mất, dường như kẻ đó nhận được mệnh lệnh, đã rút đi chỉ trong một buổi chiều.
Trong lòng bọn họ đầy nghi ngờ, bước lên thuyên. Chiếc thuyền rời khỏi bến, hai người lại phát hiện ra điểm không thích hợp.
Các thành viên trên thuyền ngoài trừ một người, những người còn lại đều không phải là người trước đó.
Thật ra những người này đều do lão phu nhân bỏ ra số tiền lớn mời tới. Sau khi nhóm người của Quý Thái phi rút lui, sát thủ của lão phu nhân lại chiếm lấy chỗ này.
Bọn họ không thể tránh được một trận chém giết.
Tiêu Thác kéo Thương Mai ra sau lưng, nói: “Thấy tình hình không ổn, nàng lập tức thả chiếc thuyền nhỏ xuống và rời đi.”
Thuốc giải đều đặt ở trong một bình muối, là do Tiêu Thác “cầm” từ trong phòng bếp của đảo người điên. Ban đâu còn do Tiêu Thác cầm. Nhưng khi Tiêu Thác cầm kiếm, lại kín đáo đưa bình muối cho Thương Mai.
Trong không khí tràn ngập mùi giết chóc, nhưng không có một ai ra tay trước.
Nhân viên trên thuyền có tám người, tính cả thuyền trưởng nữa là chín. Những người này bước đi mà chân không chạm đất, có thể thấy được bọn họ đều là cao thủ nội gia.
Lần này lão phu nhân đã bỏ cả vốn gốc rồi.
Thuyền chạy đến giữa biển, cuối cùng lại nghe được có tiếng động trong trẻo do đao kiếm rút ra khỏi vỏ.
“Thuyên nhỏ ở bên cánh phải, chặt dây thừng là nó có thể rơi xuống mặt biển.” Tiêu Thác khẽ căn dặn Thương Mai rồi phi thân nhảy lên. Chỉ nghe có tiếng đao thương kiếm kích vang lên. Bọn họ giữ một người ở lại khoang lái, tám người khác cùng công kích.
Thương Mai cởi áo khoác ngoài, buộc bình muối ở trên lưng. Cô cầm lấy thanh đoản kiếm mà Mộ Dung Khanh tặng cho mình, cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu.
“Nàng không biết võ công, trốn đi!” Tiêu Thác nổi giận gầm lên một tiếng, cố công kích, ép sát thủ kia phải lùi lại từng bước, một tay kéo cổ tay của Thương Mai, đẩy về phía bên phải.
Tiêu Thác vừa phân tâm, lại có trường kiếm của một sát thủ bay qua không trung đâm tới. Tiêu Thác xoay người, tất nhiên không tránh kịp, vội vàng giơ cao thanh kiếm để chặn lại, miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng cũng bị ép phải lùi lại hai bước.
Thương Mai chuyển động Đoạt Phách Hoàn, có dòng điện mạnh phóng ra, đánh trúng sát thủ vừa tập kích Tiêu Thác. Dòng điện truyền thẳng qua mi tâm của hắn ta. Sát thủ kia lập tức ngã xuống đất, lại không thấy dậy nữa.
Một chiêu giết người của Thương Mai đã trấn áp các sát thủ khác. Bọn họ đều chuyển mục tiêu, cho rằng Thương Mai mới là kẻ địch mạnh. Bọn họ chia ra năm người đối phó với Thương Mai, hai người còn lại vẫn mải chiến đấu với Tiêu Thác.
Ở hiện đại, Thương Mai học được đều là chiến đấu gần người, căn bản không hiểu loại võ công coi trọng chiêu thức này, cô chỉ dựa vào sự linh hoạt mà tránh được mấy chiêu.
Cô điều chỉnh Đoạt Phách Hoàn đến trạng thái độc châm, nhưng thân hình sát thủ lao đi rất nhanh, lúc trái lúc phải khiến cô không có cách nào bắn ra độc châm được. Trong lòng cô chợt nảy ra một kế, cố ý ngã nhào để dụ địch. Khi sát thủ cầm kiếm xông tới, độc châm bay ra.
Sát thủ chạy thẳng tới, cho nên độc châm chỉ cần có đủ lực phát lại có thể bắn trúng.
Người sát thủ thứ hai ngã xuống một cách hoàn mỹ.
Như Thương Mai suy đoán, bệnh cương thi thật sự từ đảo người điên truyền tới.
Thật ra không khó tìm ra nguyên nhân căn bệnh. Trước đó, Mộ Dung Khanh phái người tới trên đảo, chỉ một mực điều tra về người mà không điều tra động vật trên đảo, cho nên mới không biết nguồn gốc căn bệnh ở đâu.
Vị thiếu gia Lưu gia được đại phu Huệ Dân Thự đón đi được ở một mình một phòng, dùng ky binh vây quanh, sau lưng dựa vào núi, có rừng rậm.
Sau khi Thương Mai đi vào, lại phát hiện ra không ít thi thể động vật, có chuột, sói hoang, thỏ hoang, còn có rất nhiều con dơi.
Buổi tối đi tới trên đảo đó, Tiêu Thác bắt một con chuột trúc, định ăn thịt nó.
Nhưng khi giết chuột trúc, Thương Mai phát hiện mắt chuột trúc rất đỏ lại vô cùng linh hoạt, một mực há hốc miệng muốn cắn người. Hơn nữa trên người nó có mùi thối.
Cô bảo Tiêu Thác trói con chuột trúc lại và kiểm tra cơ thể của chuột trúc, phát hiện có dấu răng, vết thương đã thối rữa.
Đây cũng là một bệnh nhân cương thi à.
Căn bệnh chính là bắt nguồn từ đây.
Hai ngày sau, công việc duy nhất của Thương Mai và Tiêu Thác là đuổi bắt những “kẻ mang mầm bệnh”.
Theo đánh giá sơ bộ, bệnh được truyền từ trên người con dơi qua. Con dơi cắn chó hoang, chó hoang mang theo bệnh lại cắn động vật khác. Nơi này là một kho bệnh tuần hoàn, tiến hành vòng đi vòng lại.
Thương Mai phát hiện con dơi cắn chó hoang, cũng cắn động vật khác, nhưng chó hoang đi cắn động vật khác, động vật khác sẽ phát bệnh, chó hoang lại không bị. Cho nên trong các thi thể nằm rải rác khắp núi chỉ duy nhất không phát hiện ra thi thể của chó hoang.
Thậm chí dơi cũng chết nhưng chó hoang lại không chết.
Thương Mai và Tiêu Thác lại bắt đầu lân theo chó hoang, phát hiện sau khi chó hoang cắn động vật khác, đều sẽ đi gặm một loại thực vật có răng cưa. Thương Mai cũng chưa từng gặp loại thực vật này.
Toàn thân nó xanh biếc, lớn chừng bàn tay nhưng mọc cao bằng chiều cao của một người, thân cây to bằng ngón cái, sau khi cắt ra sẽ có chất lỏng màu đỏ giống như máu chảy ra.
Thương Mai nhận biết rất nhiều thảo dược, nhưng cô không biết thực vật này là gì.
Cô thử cho chuột trúc ăn loại thực vật này, nhưng sau khi chuột trúc ăn không bao lâu thì chết.
Thực vật này có độc.
Nhưng vì sao con chó hoang nào đó lại miễn dịch với độc của loại thực vật này?
Thương Mai và Tiêu Thác chỉ đành phải theo dõi con chó hoang. Bọn họ lại phát hiện trước khi nó ăn loại thực vật này, sẽ uống một ít nước suối từ con suối ở sau núi.
Chẳng lẽ công thức bí mật nằm trong dòng nước suối này?
Để chứng minh điểm này, Thương Mai lại bắt một con thỏ rừng có bệnh cương thi, sau khi cho nó uống nước suối lại cho ăn thêm thảo dược. Thỏ rừng ăn vào khoảng một canh giờ, bắt đầu yên tĩnh trở lại, không còn dữ tợn muốn cắn người nữa. Tuy mắt nó vẫn đỏ, nhưng mắt thỏ vốn đỏ mà.
Đương nhiên, chỉ thử trên thân con thỏ rừng là không đủ. Tiêu Thác biến thân thành máy bắt thú, một buổi tối bắt hơn mười con mèo hoang, thậm chí còn bắt một con sói, tất cả đều có bệnh.
Hơn mười con mèo hoang và một con sói này đều được cho thuốc theo cách chữa trị con thỏ trước đó, tất cả đều tốt hơn.
Điều này lại có nghĩa là nước suối và thực vật không tên này chính là thuốc giải cho bệnh cương thì.
Để tiện mang về, Thương Mai bắt đầu chế thuốc.
Hai ngày qua, Tiêu Thác phát hiện có người theo dõi, nhưng bọn họ chỉ theo dõi chứ không xông tới, Tiêu Thác lại không quan tâm.
Thương Mai biết những người này là ai. Bọn họ đều là người do Quý Thái phi phái tới. Khi rời kinh, hai người không có cách nào bỏ rơi bọn họ được.
Nhưng Thương Mai và Tiêu Thác đều biết, bây giờ bọn họ không công kích mà chỉ đang chờ đợi mệnh lệnh.
Cho nên hai người đều hết sức cẩn thận, Thương Mai còn gọt mũi tên và dính nước độc, để đối phó với bọn họ.
Chế thuốc cần phải phải có bột mì. Tiêu Thác đi tới phòng bếp của đảo người điên bên kia trộm, lại bị phát hiện, quá trình vô cùng nguy hiểm đáng sợ. Bảo vệ thả ra một đám người điên đuổi theo bọn họ. Nếu không phải Thương Mai cái khó ló cái khôn, dùng Đoạt Phách Hoàn chém đổ một cái cây lớn để dọa bọn họ lùi lại, chỉ sợ hai người sẽ bị người điên đuổi được.
Nhưng Tiêu Thác lại biết được tác dụng của Đoạt Phách Hoàn.
Từ một ngày đó, Tiêu Thác vẫn luôn muốn chiếm Đoạt Phách Hoàn làm của riêng.
“Lại đi trộm ít bột mì đi.
“Đưa chiếc nhẫn cho ta xem, ta lại đi.”
“Qua lấy ít nước suối!”
“Đưa chiếc nhẫn cho ta xem, ta lại đi.”
“Đi hái ít cỏ độc.”
“Đưa chiếc nhãn… Được rồi, ta đi, đừng đánh vào mặt.”
Ngày thứ năm ở trên đảo, Thương Mai cuối cùng đã chế tạo viên thuốc thành công, dựa vào mặt trời có thể phơi chết người trên đảo, cô có thể nhanh chóng phơi khô viên thuốc.
Để xác định tác dụng của viên thuốc, Thương Mai lại thử trên thân động vật bị bệnh, đều thấy có hiệu quả. Lúc này hai người lại bắt đầu lên đường trở về.
Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa là đến thời kỳ lập trên quân lệnh trạng.
Mà vào lúc này, người vẫn luôn theo dõi bọn họ ở trên đảo lại biến mất, dường như kẻ đó nhận được mệnh lệnh, đã rút đi chỉ trong một buổi chiều.
Trong lòng bọn họ đầy nghi ngờ, bước lên thuyên. Chiếc thuyền rời khỏi bến, hai người lại phát hiện ra điểm không thích hợp.
Các thành viên trên thuyền ngoài trừ một người, những người còn lại đều không phải là người trước đó.
Thật ra những người này đều do lão phu nhân bỏ ra số tiền lớn mời tới. Sau khi nhóm người của Quý Thái phi rút lui, sát thủ của lão phu nhân lại chiếm lấy chỗ này.
Bọn họ không thể tránh được một trận chém giết.
Tiêu Thác kéo Thương Mai ra sau lưng, nói: “Thấy tình hình không ổn, nàng lập tức thả chiếc thuyền nhỏ xuống và rời đi.”
Thuốc giải đều đặt ở trong một bình muối, là do Tiêu Thác “cầm” từ trong phòng bếp của đảo người điên. Ban đâu còn do Tiêu Thác cầm. Nhưng khi Tiêu Thác cầm kiếm, lại kín đáo đưa bình muối cho Thương Mai.
Trong không khí tràn ngập mùi giết chóc, nhưng không có một ai ra tay trước.
Nhân viên trên thuyền có tám người, tính cả thuyền trưởng nữa là chín. Những người này bước đi mà chân không chạm đất, có thể thấy được bọn họ đều là cao thủ nội gia.
Lần này lão phu nhân đã bỏ cả vốn gốc rồi.
Thuyền chạy đến giữa biển, cuối cùng lại nghe được có tiếng động trong trẻo do đao kiếm rút ra khỏi vỏ.
“Thuyên nhỏ ở bên cánh phải, chặt dây thừng là nó có thể rơi xuống mặt biển.” Tiêu Thác khẽ căn dặn Thương Mai rồi phi thân nhảy lên. Chỉ nghe có tiếng đao thương kiếm kích vang lên. Bọn họ giữ một người ở lại khoang lái, tám người khác cùng công kích.
Thương Mai cởi áo khoác ngoài, buộc bình muối ở trên lưng. Cô cầm lấy thanh đoản kiếm mà Mộ Dung Khanh tặng cho mình, cũng gia nhập vào cuộc chiến đấu.
“Nàng không biết võ công, trốn đi!” Tiêu Thác nổi giận gầm lên một tiếng, cố công kích, ép sát thủ kia phải lùi lại từng bước, một tay kéo cổ tay của Thương Mai, đẩy về phía bên phải.
Tiêu Thác vừa phân tâm, lại có trường kiếm của một sát thủ bay qua không trung đâm tới. Tiêu Thác xoay người, tất nhiên không tránh kịp, vội vàng giơ cao thanh kiếm để chặn lại, miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng cũng bị ép phải lùi lại hai bước.
Thương Mai chuyển động Đoạt Phách Hoàn, có dòng điện mạnh phóng ra, đánh trúng sát thủ vừa tập kích Tiêu Thác. Dòng điện truyền thẳng qua mi tâm của hắn ta. Sát thủ kia lập tức ngã xuống đất, lại không thấy dậy nữa.
Một chiêu giết người của Thương Mai đã trấn áp các sát thủ khác. Bọn họ đều chuyển mục tiêu, cho rằng Thương Mai mới là kẻ địch mạnh. Bọn họ chia ra năm người đối phó với Thương Mai, hai người còn lại vẫn mải chiến đấu với Tiêu Thác.
Ở hiện đại, Thương Mai học được đều là chiến đấu gần người, căn bản không hiểu loại võ công coi trọng chiêu thức này, cô chỉ dựa vào sự linh hoạt mà tránh được mấy chiêu.
Cô điều chỉnh Đoạt Phách Hoàn đến trạng thái độc châm, nhưng thân hình sát thủ lao đi rất nhanh, lúc trái lúc phải khiến cô không có cách nào bắn ra độc châm được. Trong lòng cô chợt nảy ra một kế, cố ý ngã nhào để dụ địch. Khi sát thủ cầm kiếm xông tới, độc châm bay ra.
Sát thủ chạy thẳng tới, cho nên độc châm chỉ cần có đủ lực phát lại có thể bắn trúng.
Người sát thủ thứ hai ngã xuống một cách hoàn mỹ.