Chương 4: Kinh Hỉ
Vừa trở về phủ, lập tức có người đi bẩm báo hành trình của các nàng. Không có gì đáng chú ý, tất cả điều rất bình thường. Chỉ là thị vệ kia luôn quan sát theo dõi thừa tướng phu nhân, mà không hề phát hiện sự li khai một canh giờ của Hàn Mộ Tuyết. Đây chính là lợi ít duy nhất của thân thể nhỏ bé này.
Chỉ có Hàn Mộ Tuyết đau đầu với Lâm thị. Từ lúc nàng trở lại Linh Sơn Tự, thấy bà sốt ruột lo lắng mới nhớ lại mình đã rời đi hơn một canh giờ. Nàng cũng lại quên, hiện tại nàng chỉ mới hơn năm tuổi, độ tuổi rất dể xảy ra nhiều nguy hiểm khi không có người lớn bên cạnh. Nhìn hình ảnh bà đứng ngồi không yên, tâm Hàn Mộ Tuyết như chảy qua dòng nước ấm.
Đã bao lâu rồi nàng thiếu sự ấm áp? Những lần thực hiện nhiệm vụ, rất nhiều vụ nguy hiểm cực kì, tính mạng tính từng giây, nàng phải tranh giành với thần chết. Vậy mà khi trở về, câu hỏi đầu tiên bọn người kia hỏi là nhiệm vụ thế nào, chưa bao giờ hỏi rằng nàng có nguy hiểm gì không, có bị thương không. Hết thẩy rồi dần dần nàng nhận ra, ngoài bản thân nàng, không một ai quan tâm đến nàng, không một ai!
Chẳng lẻ vì vậy mà ông trời đã thương xót nàng? Đưa nàng đến đây, chính vừa vào thời gian nàng mất đi tuổi thơ tươi sáng của mình? Vậy thì nàng sẽ trân trọng tất cả, dù nhỏ nhoi đi nữa, nhưng vẫn là hơi ấm sưởi lấy trái tim nàng
"Nương, người đừng tức giận nữa được hay không?" Hàn Mộ Tuyết có chút không thể tin được, lời nàng nói ra lại rất nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy. Nếu so về tuổi tác, nhìn Lâm thị chắc khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, mà kiếp trước nàng đã là mươi sáu, tính đến tính đi, nàng vẫn lớn hơn vị mẫu thân này rất nhiều, ấy vậy mà mở miệng gọi nương, ngậm miệng gọi nương. Riết rồi trước mặt Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết đã thành công thôi miên chính mình, nàng thật sự chỉ mới năm tuổi.
"Lần sau còn dám tùy tiện rời đi một mình không?" Lâm thị vẫn không chút nhượng bộ. Thật là, khiến bà bị dọa chút nữa tim ngừng đập rồi. Xin bùa bình an xong quay lại thì nghe nha hoàn hoảng hốt bẩm báo, tiểu thư bỗng dưng chạy đi vào rừng, căn dặn nàng đứng yên chờ đợi, mà nhà hoàn kia đợi gần cả canh giờ vẫn chưa thấy người trở về, lo lắng tìm Lâm thị bẩm báo.
"Rồi, Tuyết Nhi đã nhớ." Cho đến giờ phút này, Hàn Mộ Tuyết đã hoàn toàn tiếp nhận thể xác nhỏ bé này, và tất nhiên, nàng đã nhận định, bản thân chính là Hàn Mộ Tuyết của thời không này. Còn Hàn Mộ Tuyết trước kia, đã biến mất hoàn toàn. Cứ cho là nàng được sinh ra một lần nữa đi, có điều lần tái sinh này kèm theo trí nhớ của người trưởng thành. Như vậy càng thú vị chứ sao.
"Nương, Tuyết nhi đói rồi." Từ sáng đến giờ chỉ ăn mỗi điểm tâm, Hàn Mộ Tuyết trưng bộ mặt ngây ngô nắm tay Lâm thị lắc. Thời gian đi, về rồi phát sinh một vài chuyện, đến khi về đến phủ trời đã tối đen, nàng rất muốn ăn uống no nê, rồi đánh luôn một giấc. Sáng mai còn rất nhiều chuyện để làm, ví như.. nàng phải tranh thủ, ba ngày sau phải rời khỏi nơi đây, để tạo dựng một khung trời riêng thuộc về nàng.
"Được được, nương sai người đi làm thức ăn đem lên, Tuyết nhi tranh thủ đi tắm trước có được không?" Nhìn vẻ mặt nữ nhi chẳng khác nào nhữnh oa nhi bình thường, Lâm thì thầm nghĩ, dù nàng lợi hại như thế nào đi nữa, chẳng phải vẫn là nữ nhi của bà hay sao? Vẫn đáng yêu gọi tiếng nương, vẫn ngoan ngoãn làm nũng trước mặt bà, vậy thì bà còn lo sợ gì nữa.
"Nương, có thể nhờ người đem bút mực và nhiều giấy đến cho nữ nhi hay không?" Chờ tì nữ đem nước nóng chuẩn bị xong, Hàn Mộ Tuyết đang định bước vào tắm rửa, nhưng bỗng nhớ đến việc sáng mai cần làm, liền quay sang nói với Lâm thị đem đến chút đồ cần thiết. Hiện tại nàng chưa thể ra mặt, nên chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.
"Được rồi, để nương sai Tiểu Tình đi lấy, con nhanh chóng tắm xong rồi đi ăn." Đơn giản Lâm thị nghĩ rằng Hàn Mộ Tuyết muốn nghịch ngợm một chút, nên không chút để ý, còn cố ý sai người lấy nhiều giấy hơn một chút để nàng tiêu khiển. Nói xong bà đi đến gương y phục, lấy bộ đồ ngủ hồng phấn cho nữ nhi.
Tiếc là, dù Lâm thị có lòng, nhưng xem ra Hàn Mộ Tuyết vẫn quyết định, tự mình tắm rửa cùng thay y phục. Đây là điều duy nhất mà cả hai kiếp nàng không muốn người khác phải nhúng tay vào. Thấy nữ nhi cương quyết, Lâm thị bất lực đành chiều ý.
* * *
Hôm sau, thời gian vừa điểm canh tư. Hàn Mộ Tuyết đã thức dậy, đầu tiên nàng chạy khắp vòng sân vài lượt, tiếp đến kiểm tra cơ thể này có bao nhiêu thể lực, phù hợp với trình độ nào nhất. Và tất nhiên, không thể làm nàng hài lòng hoàn toàn được, cần phải có kiên trì. Trước tiên nàng sẽ đem hết tất cả tuyệt kĩ mà cơ thể nhỏ này chịu được một lượt luyện qua.
Ngoài trừ tốc độ có chút chậm, lực yếu, chuẩn xác hơi kém thì tất cả điều không có trở ngại. Cái này dể, chỉ cần có thời gian luyện tập, cơ thể này rất nhanh chóng đạt được hai mươi phần trăm so với kiếp trước. Như vậy cũng đủ cho nàng tránh được nguy hiểm rồi. Trong vòng năm năm, tuyệt kĩ liền có thể đạt từ tám mươi đến chín mươi phần là không vấn đề.
Luyện tập suốt một canh giờ (hai tiếng) Hàn Mộ Tuyết dự định đi nấu nước tắm một lát cho thoải mái, tiếc là thân thể nhỏ không thể xách những vật cồng kềnh, đành gọi nha hoàn dậy giúp nàng pha nước.
Sau khi xong mọi việc, Hàn Mộ Tuyết vào thư phòng, ngồi ngay ngắn bắt đầu mài mực, vừa mài, vừa suy nghĩ ra tất cả những định hướng sắp tới. Những thứ này là điều phải viết thật rõ ràng, dễ hiểu. Hướng dẫn từng chi tiết nhỏ nhất, có cả cách khắc phục khi gặp phải vấn đề. Nói tóm lại cần tập trung tuyệt đối. Mãi mê viết đến cả hừng đông vẫn còn chăm chú vừa suy nghĩ vừa viết.
Lâm thị bước vào phòng, hình ảnh một tiểu oa nhi, ngồi ngay bên thư án cầm bút viết. Gương mặt Hàn Mộ Tuyết lúc này cực kì nghiêm túc, nét mặt bình thản, chỉ có đôi vân trung chốc lát lại nhíu. Đến khi bà đến gần cũng không phát hiện ra.
Thật ra Lâm thị chỉ nghĩ rằng Hàn Mộ Tuyết đang phá một chút để đỡ nhàm chán, nhưng khi đến gần, những tờ giấy chi chít chữ được sắp xếp ngay ngắn chồng lên nhau, ước chừng trên chục tờ thì hóa đá. Cái này cũng không phải thần kỳ bình thường được. Rõ ràng nữ nhi bà chưa từng nhận thức qua chữ, tại.. tại sao lại viết được? Còn viết nhiều đến lợi hại như vậy? Phải chăng đây là thần đồng trong truyền thuyết đó sao?
"Nương?" Hơi thở trở nên nguy hiểm, Hàn Mộ Tuyết phản ứng cực kì nhanh, nhanh đến nổi nàng đến bên Lâm thị như thế nào, chính bà cũng không hề hay biết. Khi nhìn rõ người đến là ai, nàng mới vội giấu đi bút lông bị bẻ có một đầu sắc nhọn giấu trong tay áo. Vừa rồi nàng quá tập trung, với lại hơi thở của Lâm thị không mang sự nguy hiểm, nên nàng phát hiện chậm một nhịp. Nhưng dù chậm cũng không có nghĩa là mất đi phản kháng. Nếu hiện tại người trước mặt chẳng phải mẫu thân nàng, chắc chắn kẻ đó phải chết là không nghi ngờ.
"Tuyết Nhi, con.. con có thể viết được?" Lâm thị như không tin vào mắt mình, miệng mấp máy ngạc nhiên quay sang hỏi Hàn Mộ Tuyết. Ông trời ơi, nữ nhi nàng kinh tài tuyệt diễm cỡ nào a? Bà hãnh diện cỡ nào a? Xem đi, đại công tử Hàn Minh Diên tám tuổi được ngợi khen cỡ nào, mà hiện tại hắn chỉ mới có thể đọc được vài quyển sách, viết thì rất còn bị hạn chế. Và tất nhiên, đại tiểu thư Hàn Mộ Liên, nhị tiểu thư Hàn Mộ Mai cũng không đáng nhắc đến. Xem đi xem đi, là nữ nhi của ai a, chưa từng được học hành, đùng một cái viết cả sấp giấy, chữ nào ra chữ nấy, uyển chuyển tinh tế. Là mẫu thân, bà vô cùng, vô cùng tâm đắc về nữ nhi mình.
"Nương, chuyện này không được lộ ra ngoài." Thấy trong mắt Lâm thị lộ vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển thành đắc ý dào dạt thì Hàn Mộ Tuyết bất đắc dĩ nhắc nhở bà. Nếu chuyện này để người thứ hai biết, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái, sẽ ảnh hưởng đến việc nàng li khai nơi này. Cách tốt nhất là nàng ngu ngu dại dại loại bỏ sự đố kị của họ là tốt nhất.
"Ân, nương đã biết, chỉ là nương quá đỗi kinh hỉ mà thôi. Tuyết Nhi.. con thật lợi hại a!" Lâm thị biết Hàn Mộ Tuyết đang nói đến điều gì. Cũng phải thôi, nếu như không phải vì bà là đích nữ hầu phủ, đến cơ hội mang thai còn không có, nói chi đến việc, nữ nhi của mình tài giỏi sẽ rước lấy hậu quả gì. Bà không hề ngốc, bà biết rất rõ ràng, vì sao đến tận ba năm mới hoài thai đứa nhỏ, đều không phải nhị phu nhân kia ban cho là gì?
Nhưng như thế thì đã sao, chẳng phải con của bà vẫn được ra đời, càng thêm lợi hại hơn so với những đứa nhỏ kia hay sao. Tương lai sau này, khó mà biết được ai bại trong tay ai đâu.
"Nương, nhất định sau này, con sẽ khiến người phong quang vạn trượng, hãy tin tưởng nữ nhi." Hàn Mộ Tuyết bật cười. Nàng ngước mắt nghiêm túc nhìn thẳng Lâm thị mà tuyên bố. Chỉ mới phát hiện nàng biết đọc biết viết đã cao hứng ngẩn đầu như vậy rồi, nếu biết hết thực tài của nàng, như thế nào sẽ hù dọa bà ngất đây? Thật không dám đem mạng người ra đùa.
"Là thật? Haha, vậy sau này ta xem, còn ai dám khi dễ mẫu tử của ta nữa." Nhìn biểu tình nghiêm túc của Hàn Mộ Tuyết, Lâm thị không hề hoài nghi từng lời mà nàng nói. Bà thật cao hứng cười to, đã lâu lắm rồi chưa từng cảm thấy thoải mái như hôm nay. Dường như bà đã nhìn thấy tương lai của mình thế nào, thật khiến người ta mong chờ.
"A, Tuyết Nhi, chúng ta nhanh nhanh đi thỉnh an tổ mẫu đi, nương suýt quên mất." Lâm thị vội vàng thu xếp tất cả gọn gàng rồi hối thúc Hàn Mộ Tuyết đi thay y phục. Bà có liếc qua nhìn nội dung trong tờ giấy, chỉ đơn giản nhìn ra, đây hẳn là đang viết cho người khác đi? Nhưng không liên quan, bà chỉ cần yên lặng, mọi sự không phải nữ nhi nói để nàng ấy lo sao? Bà cần gì suy đoán lung tung.
"Nương cẩn thận, tuyệt đối không được để người phát hiện những thứ này." Quả thật, nếu những tờ giấy này bị người có tâm cơ thấy, sẽ tạo lên một hồi phong ba huyết vũ. Nàng hiện tại chưa đủ năng lực để khống chế cục diện, vẫn cẩn thận thì tốt, tránh rước họa vào thân.
Lâm thị suy nghĩ một lát, lấy toàn bộ giấy nàng viết bỏ vào chiếc hộp gỗ, đi đến bức họa treo trong khuê phòng nữ nhi, từ phía sau bức họa dùng chìa khóa mở nhẹ cơ quan, bên trong là một khoảng trống rộng rãi, cất chứa những thứ quan trọng của nữ nhi sau này xuất giá, không suy nghĩ, bà liền để hộp gỗ vào đặt phía trên rồi cẩn thận khóa lại.
"Tốt, như vậy chúng ta cùng đi thôi." Thấy tất cả đã ổn thỏa, Lâm thị đi đến giúp Hàn Mộ Tuyết thay đổi y phục rồi cùng nhau đến viện Vô Ưu. Vừa bước ra cửa, gương mặt đang cao hứng vui vẻ lập tức trở về như ngày thường, nét mặt hời hợt, lạnh nhạt xa cách, khiến Hàn Mộ Tuyết cũng phải thầm khen, mẫu thân nàng xem ra cũng không phải dạng dể bị người dẫm đạp.
Lại nói, hôm nay là lần đầu tiên nàng chạm mặt với các thành viên còn lại trong gia tộc, ngoại trừ lão cha của nàng, chắc chắn là đông đủ đi?
Chỉ có Hàn Mộ Tuyết đau đầu với Lâm thị. Từ lúc nàng trở lại Linh Sơn Tự, thấy bà sốt ruột lo lắng mới nhớ lại mình đã rời đi hơn một canh giờ. Nàng cũng lại quên, hiện tại nàng chỉ mới hơn năm tuổi, độ tuổi rất dể xảy ra nhiều nguy hiểm khi không có người lớn bên cạnh. Nhìn hình ảnh bà đứng ngồi không yên, tâm Hàn Mộ Tuyết như chảy qua dòng nước ấm.
Đã bao lâu rồi nàng thiếu sự ấm áp? Những lần thực hiện nhiệm vụ, rất nhiều vụ nguy hiểm cực kì, tính mạng tính từng giây, nàng phải tranh giành với thần chết. Vậy mà khi trở về, câu hỏi đầu tiên bọn người kia hỏi là nhiệm vụ thế nào, chưa bao giờ hỏi rằng nàng có nguy hiểm gì không, có bị thương không. Hết thẩy rồi dần dần nàng nhận ra, ngoài bản thân nàng, không một ai quan tâm đến nàng, không một ai!
Chẳng lẻ vì vậy mà ông trời đã thương xót nàng? Đưa nàng đến đây, chính vừa vào thời gian nàng mất đi tuổi thơ tươi sáng của mình? Vậy thì nàng sẽ trân trọng tất cả, dù nhỏ nhoi đi nữa, nhưng vẫn là hơi ấm sưởi lấy trái tim nàng
"Nương, người đừng tức giận nữa được hay không?" Hàn Mộ Tuyết có chút không thể tin được, lời nàng nói ra lại rất nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy. Nếu so về tuổi tác, nhìn Lâm thị chắc khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, mà kiếp trước nàng đã là mươi sáu, tính đến tính đi, nàng vẫn lớn hơn vị mẫu thân này rất nhiều, ấy vậy mà mở miệng gọi nương, ngậm miệng gọi nương. Riết rồi trước mặt Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết đã thành công thôi miên chính mình, nàng thật sự chỉ mới năm tuổi.
"Lần sau còn dám tùy tiện rời đi một mình không?" Lâm thị vẫn không chút nhượng bộ. Thật là, khiến bà bị dọa chút nữa tim ngừng đập rồi. Xin bùa bình an xong quay lại thì nghe nha hoàn hoảng hốt bẩm báo, tiểu thư bỗng dưng chạy đi vào rừng, căn dặn nàng đứng yên chờ đợi, mà nhà hoàn kia đợi gần cả canh giờ vẫn chưa thấy người trở về, lo lắng tìm Lâm thị bẩm báo.
"Rồi, Tuyết Nhi đã nhớ." Cho đến giờ phút này, Hàn Mộ Tuyết đã hoàn toàn tiếp nhận thể xác nhỏ bé này, và tất nhiên, nàng đã nhận định, bản thân chính là Hàn Mộ Tuyết của thời không này. Còn Hàn Mộ Tuyết trước kia, đã biến mất hoàn toàn. Cứ cho là nàng được sinh ra một lần nữa đi, có điều lần tái sinh này kèm theo trí nhớ của người trưởng thành. Như vậy càng thú vị chứ sao.
"Nương, Tuyết nhi đói rồi." Từ sáng đến giờ chỉ ăn mỗi điểm tâm, Hàn Mộ Tuyết trưng bộ mặt ngây ngô nắm tay Lâm thị lắc. Thời gian đi, về rồi phát sinh một vài chuyện, đến khi về đến phủ trời đã tối đen, nàng rất muốn ăn uống no nê, rồi đánh luôn một giấc. Sáng mai còn rất nhiều chuyện để làm, ví như.. nàng phải tranh thủ, ba ngày sau phải rời khỏi nơi đây, để tạo dựng một khung trời riêng thuộc về nàng.
"Được được, nương sai người đi làm thức ăn đem lên, Tuyết nhi tranh thủ đi tắm trước có được không?" Nhìn vẻ mặt nữ nhi chẳng khác nào nhữnh oa nhi bình thường, Lâm thì thầm nghĩ, dù nàng lợi hại như thế nào đi nữa, chẳng phải vẫn là nữ nhi của bà hay sao? Vẫn đáng yêu gọi tiếng nương, vẫn ngoan ngoãn làm nũng trước mặt bà, vậy thì bà còn lo sợ gì nữa.
"Nương, có thể nhờ người đem bút mực và nhiều giấy đến cho nữ nhi hay không?" Chờ tì nữ đem nước nóng chuẩn bị xong, Hàn Mộ Tuyết đang định bước vào tắm rửa, nhưng bỗng nhớ đến việc sáng mai cần làm, liền quay sang nói với Lâm thị đem đến chút đồ cần thiết. Hiện tại nàng chưa thể ra mặt, nên chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.
"Được rồi, để nương sai Tiểu Tình đi lấy, con nhanh chóng tắm xong rồi đi ăn." Đơn giản Lâm thị nghĩ rằng Hàn Mộ Tuyết muốn nghịch ngợm một chút, nên không chút để ý, còn cố ý sai người lấy nhiều giấy hơn một chút để nàng tiêu khiển. Nói xong bà đi đến gương y phục, lấy bộ đồ ngủ hồng phấn cho nữ nhi.
Tiếc là, dù Lâm thị có lòng, nhưng xem ra Hàn Mộ Tuyết vẫn quyết định, tự mình tắm rửa cùng thay y phục. Đây là điều duy nhất mà cả hai kiếp nàng không muốn người khác phải nhúng tay vào. Thấy nữ nhi cương quyết, Lâm thị bất lực đành chiều ý.
* * *
Hôm sau, thời gian vừa điểm canh tư. Hàn Mộ Tuyết đã thức dậy, đầu tiên nàng chạy khắp vòng sân vài lượt, tiếp đến kiểm tra cơ thể này có bao nhiêu thể lực, phù hợp với trình độ nào nhất. Và tất nhiên, không thể làm nàng hài lòng hoàn toàn được, cần phải có kiên trì. Trước tiên nàng sẽ đem hết tất cả tuyệt kĩ mà cơ thể nhỏ này chịu được một lượt luyện qua.
Ngoài trừ tốc độ có chút chậm, lực yếu, chuẩn xác hơi kém thì tất cả điều không có trở ngại. Cái này dể, chỉ cần có thời gian luyện tập, cơ thể này rất nhanh chóng đạt được hai mươi phần trăm so với kiếp trước. Như vậy cũng đủ cho nàng tránh được nguy hiểm rồi. Trong vòng năm năm, tuyệt kĩ liền có thể đạt từ tám mươi đến chín mươi phần là không vấn đề.
Luyện tập suốt một canh giờ (hai tiếng) Hàn Mộ Tuyết dự định đi nấu nước tắm một lát cho thoải mái, tiếc là thân thể nhỏ không thể xách những vật cồng kềnh, đành gọi nha hoàn dậy giúp nàng pha nước.
Sau khi xong mọi việc, Hàn Mộ Tuyết vào thư phòng, ngồi ngay ngắn bắt đầu mài mực, vừa mài, vừa suy nghĩ ra tất cả những định hướng sắp tới. Những thứ này là điều phải viết thật rõ ràng, dễ hiểu. Hướng dẫn từng chi tiết nhỏ nhất, có cả cách khắc phục khi gặp phải vấn đề. Nói tóm lại cần tập trung tuyệt đối. Mãi mê viết đến cả hừng đông vẫn còn chăm chú vừa suy nghĩ vừa viết.
Lâm thị bước vào phòng, hình ảnh một tiểu oa nhi, ngồi ngay bên thư án cầm bút viết. Gương mặt Hàn Mộ Tuyết lúc này cực kì nghiêm túc, nét mặt bình thản, chỉ có đôi vân trung chốc lát lại nhíu. Đến khi bà đến gần cũng không phát hiện ra.
Thật ra Lâm thị chỉ nghĩ rằng Hàn Mộ Tuyết đang phá một chút để đỡ nhàm chán, nhưng khi đến gần, những tờ giấy chi chít chữ được sắp xếp ngay ngắn chồng lên nhau, ước chừng trên chục tờ thì hóa đá. Cái này cũng không phải thần kỳ bình thường được. Rõ ràng nữ nhi bà chưa từng nhận thức qua chữ, tại.. tại sao lại viết được? Còn viết nhiều đến lợi hại như vậy? Phải chăng đây là thần đồng trong truyền thuyết đó sao?
"Nương?" Hơi thở trở nên nguy hiểm, Hàn Mộ Tuyết phản ứng cực kì nhanh, nhanh đến nổi nàng đến bên Lâm thị như thế nào, chính bà cũng không hề hay biết. Khi nhìn rõ người đến là ai, nàng mới vội giấu đi bút lông bị bẻ có một đầu sắc nhọn giấu trong tay áo. Vừa rồi nàng quá tập trung, với lại hơi thở của Lâm thị không mang sự nguy hiểm, nên nàng phát hiện chậm một nhịp. Nhưng dù chậm cũng không có nghĩa là mất đi phản kháng. Nếu hiện tại người trước mặt chẳng phải mẫu thân nàng, chắc chắn kẻ đó phải chết là không nghi ngờ.
"Tuyết Nhi, con.. con có thể viết được?" Lâm thị như không tin vào mắt mình, miệng mấp máy ngạc nhiên quay sang hỏi Hàn Mộ Tuyết. Ông trời ơi, nữ nhi nàng kinh tài tuyệt diễm cỡ nào a? Bà hãnh diện cỡ nào a? Xem đi, đại công tử Hàn Minh Diên tám tuổi được ngợi khen cỡ nào, mà hiện tại hắn chỉ mới có thể đọc được vài quyển sách, viết thì rất còn bị hạn chế. Và tất nhiên, đại tiểu thư Hàn Mộ Liên, nhị tiểu thư Hàn Mộ Mai cũng không đáng nhắc đến. Xem đi xem đi, là nữ nhi của ai a, chưa từng được học hành, đùng một cái viết cả sấp giấy, chữ nào ra chữ nấy, uyển chuyển tinh tế. Là mẫu thân, bà vô cùng, vô cùng tâm đắc về nữ nhi mình.
"Nương, chuyện này không được lộ ra ngoài." Thấy trong mắt Lâm thị lộ vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển thành đắc ý dào dạt thì Hàn Mộ Tuyết bất đắc dĩ nhắc nhở bà. Nếu chuyện này để người thứ hai biết, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái, sẽ ảnh hưởng đến việc nàng li khai nơi này. Cách tốt nhất là nàng ngu ngu dại dại loại bỏ sự đố kị của họ là tốt nhất.
"Ân, nương đã biết, chỉ là nương quá đỗi kinh hỉ mà thôi. Tuyết Nhi.. con thật lợi hại a!" Lâm thị biết Hàn Mộ Tuyết đang nói đến điều gì. Cũng phải thôi, nếu như không phải vì bà là đích nữ hầu phủ, đến cơ hội mang thai còn không có, nói chi đến việc, nữ nhi của mình tài giỏi sẽ rước lấy hậu quả gì. Bà không hề ngốc, bà biết rất rõ ràng, vì sao đến tận ba năm mới hoài thai đứa nhỏ, đều không phải nhị phu nhân kia ban cho là gì?
Nhưng như thế thì đã sao, chẳng phải con của bà vẫn được ra đời, càng thêm lợi hại hơn so với những đứa nhỏ kia hay sao. Tương lai sau này, khó mà biết được ai bại trong tay ai đâu.
"Nương, nhất định sau này, con sẽ khiến người phong quang vạn trượng, hãy tin tưởng nữ nhi." Hàn Mộ Tuyết bật cười. Nàng ngước mắt nghiêm túc nhìn thẳng Lâm thị mà tuyên bố. Chỉ mới phát hiện nàng biết đọc biết viết đã cao hứng ngẩn đầu như vậy rồi, nếu biết hết thực tài của nàng, như thế nào sẽ hù dọa bà ngất đây? Thật không dám đem mạng người ra đùa.
"Là thật? Haha, vậy sau này ta xem, còn ai dám khi dễ mẫu tử của ta nữa." Nhìn biểu tình nghiêm túc của Hàn Mộ Tuyết, Lâm thị không hề hoài nghi từng lời mà nàng nói. Bà thật cao hứng cười to, đã lâu lắm rồi chưa từng cảm thấy thoải mái như hôm nay. Dường như bà đã nhìn thấy tương lai của mình thế nào, thật khiến người ta mong chờ.
"A, Tuyết Nhi, chúng ta nhanh nhanh đi thỉnh an tổ mẫu đi, nương suýt quên mất." Lâm thị vội vàng thu xếp tất cả gọn gàng rồi hối thúc Hàn Mộ Tuyết đi thay y phục. Bà có liếc qua nhìn nội dung trong tờ giấy, chỉ đơn giản nhìn ra, đây hẳn là đang viết cho người khác đi? Nhưng không liên quan, bà chỉ cần yên lặng, mọi sự không phải nữ nhi nói để nàng ấy lo sao? Bà cần gì suy đoán lung tung.
"Nương cẩn thận, tuyệt đối không được để người phát hiện những thứ này." Quả thật, nếu những tờ giấy này bị người có tâm cơ thấy, sẽ tạo lên một hồi phong ba huyết vũ. Nàng hiện tại chưa đủ năng lực để khống chế cục diện, vẫn cẩn thận thì tốt, tránh rước họa vào thân.
Lâm thị suy nghĩ một lát, lấy toàn bộ giấy nàng viết bỏ vào chiếc hộp gỗ, đi đến bức họa treo trong khuê phòng nữ nhi, từ phía sau bức họa dùng chìa khóa mở nhẹ cơ quan, bên trong là một khoảng trống rộng rãi, cất chứa những thứ quan trọng của nữ nhi sau này xuất giá, không suy nghĩ, bà liền để hộp gỗ vào đặt phía trên rồi cẩn thận khóa lại.
"Tốt, như vậy chúng ta cùng đi thôi." Thấy tất cả đã ổn thỏa, Lâm thị đi đến giúp Hàn Mộ Tuyết thay đổi y phục rồi cùng nhau đến viện Vô Ưu. Vừa bước ra cửa, gương mặt đang cao hứng vui vẻ lập tức trở về như ngày thường, nét mặt hời hợt, lạnh nhạt xa cách, khiến Hàn Mộ Tuyết cũng phải thầm khen, mẫu thân nàng xem ra cũng không phải dạng dể bị người dẫm đạp.
Lại nói, hôm nay là lần đầu tiên nàng chạm mặt với các thành viên còn lại trong gia tộc, ngoại trừ lão cha của nàng, chắc chắn là đông đủ đi?