Chương 23
Thu ác ý trong mắt Nhã Lâm phân phó người làm bắt đầu dọn thức ăn lên, đều là món sơn hào hải vị. Cũng cất công thật, Nhã Tịnh nhìn dưới chân luôn bị đá tới lại nhìn lên kẻ chủ mưu Lang Minh Triết đang đạm mạc thái độ chính trực bàn chuyện biên cương cùng Tam ca. Ha, là muốn nàng gắp cho hắn sao? Đảo mắt qua nàng liền nhìn thấy miếng thịt kho ngon lành, vươn tay xúc lấy miếng nạc nàng đưa vào bát cho Lang Minh Triết mở lời.
- Tam ca, phu quân không thể vì việc công mà quên đi ăn uống! Tới giờ ăn thì nên ăn thôi!
Nhắc nhở này của nàng làm Nhã Kiên ân một tiếng vui vẻ nhìn nàng cùng Lang Minh Triết ân ái. Chỉ là vừa ăn xong hắn liền quay qua một bên ho nhẹ.
- "Như Tuyết, con xem Vương gia bị sao vậy? Đưa nước cho phu quân con đi!"
Đại phu nhân nhìn một màn này bày ra vẻ mặt lo lắng, Nhã Tịnhbày ra bộ mặt lo lắng vỗ vai Lang Minh Triết lại như đau lòng nói.
- "Mẫu thân, chàng không sao. Có lẽ do dạo này sự vụ bận rộn, hôm trước còn uống nhiều rượu có thể đã nhiễm phong hàn rồi!"
Lang Minh Triết hợp tác cùng nàng ho vài cái, Nhã Như Tuyết cuối bàn thầm than bản thân may mắn khi không phải lấy con gà bệnh đó! Tới lúc ăn vẫn còn đeo mặt nạ, hẳn cũng chỉ là một kẻ xấu xí! Những kẻ thô lỗ chỉ biết dụng võ là kẻ mà nàng ta ghét nhất!
Không khí theo vậy mà cũng trùng xuống, mọi người đều thở phào khi đã ăn xong bữa cơm ngượng ngùng này! Mới ăn xong Lang Minh Triết liền nói với mọi người muốn cùng nàng đi tham quan phủ Tướng quân. Nhã Lâm cũng không muốn nói chuyện cùng hắn liền đồng ý, Tam ca vì lúc ăn cơm nói chuyện cùng Lang Minh Triết khá hợp nên cũng theo sau.
Đứng trước biệt viện Nhã Kiên như nhớ ra gì đó buồn cười nhìn nàng, nàng cùng lúc nhìn về phía hắn.
- Muội nhớ không, lúc nhỏ ta thường đi qua nơi này! Muội lúc đó nhỏ con thích rúc tại các bụi cây, ta còn tưởng muội muốn làm gì. Lúc đó ta tò mò lại gần liền thấy muội đang ngồi xem kiến vào lỗ!
- Huynh nhắc ta mới nhớ, huynh lúc đó cũng không hơn ta đâu! Huynh nhớ không? Lúc nhỏ huynh vừa đen vừa mập, xấu cũng đủ xấu! Cô nương viên ngoại tới chơi cũng bị huynh hù sợ bỏ chạy! Ta lúc đó còn ngỡ huynh sau này sẽ không ai dám lấy haha!
Nhìn nàng cười sảng khoái như vậy Lang Minh Triết chợt nhớ tới những ngày trong quân doanh nàng cũng cười như vậy.
- Ha! Muội còn nói ta? Lúc nhỏ muội cũng không đẹp hơn ta đâu! Khi muội rụng răng cửa, lúc muội cười cũng xấu vô cùng! Chưa kể ngày nọ con trai lễ bộ tới, thằng bé chỉ vừa mới đẩy muội một cái đã bị muội cắn cho chảy máu. Ta mới thầm than, sau này ai lấy phải muội hẳn khổ ba đời rồi!
Sau đó như chợt nhớ tới gì đó, cả hai cùng im lặng. Sau ngày đó nàng bị nhốt trong phòng củi ba ngày, không có cơm ăn. Lúc đó phía cửa sổ Nhã Kiên lại thả cho nàng một chiếc màn thầu! Cũng vì vậy mà Nhã Kiên bị bắt tập luyện liên tục suốt hai giờ. Ấm áp nở nụ cười, trong những tuổi thơ khô cằn của hai người thì ra vẫn luôn có một chiếc bóng nhỏ bé đem nước tới tưới. Tuy giống như cơn mưa bóng mây trong sa mạc khô cằn, nhưng ít ra cũng sẽ không đau lòng quá khi nghĩ lại những ngày tăm tối đó. Lang Minh Triết vẫn im lặng đi theo hai người, hắn đang tưởng tượng lại nàng khi còn bé qua câu chuyện của hai người. Thì ra tính cách của nàng vẫn luôn như vậy, từ khi bé tới lúc lớn...
Lúc nãy Nhã Kiên như mới nhận ra người lấy Nhã Tịnh chính là Vương gia chợt cứng đờ, lén lút quay lại nhìn vẻ mặt Tứ vương gia. Không thấy hắn có ý kiến gì mới thở phào nhẹ nhõm, Nhã Kiên tiếp tục cùng nàng luyên thuyên. Bởi vì từ năm mười hai tuổi, Nhã Kiên đã phải cùng phụ thân ra chiến trường từ đó cũng ít khi trở lại. Có lẽ vì vậy nàng cũng không còn ai cứu vớt. Chờ tới khi đủ mười bốn, Nhã Lâm cũng ném nàng vào quân doanh luyện tập rồi ta chiến trường. Lúc đó nàng còn đang dưới quyền Nhã Tín đâu!
- Trời đã muộn, chúng ta về thôi!
Sau khi nàng cùng Nhã Kiên đưa Lang Minh Triết thăm quan xong tướng quân phủ trời cũng đã xế chiều. Lang Minh Triết tự nhiên nắm lấy tay nàng, Nhã Tịnh chỉ kịp nói lời từ biệt cùng Tam huynh liền phải theo hắn rời đi.
Trên xe ngựa nàng có chút bí bách, nãy mải nói chuyện cùng tam huynh khiến nàng mới thả lỏng đôi chút, bây giờ nhìn hắn như vậy nàng có chút lo lắng.
- Nàng căn thẳng sao?
Nhã Tịnh vội lắc đầu, nàng cố nặn ra một nụ cười hoàn mỹ trả lời.
- Đâu có, ta là đang mong về Vương phủ! Đúng rồi Vương gia, người xem hôm nay ta diễn không tệ, phần tiền kia...
Lang Minh Triết vừa nhìn liền hiểu ý nàng, đem một túi bạc kha khá đặt lên tay nàng lúc này nàng mới có thể vui vẻ hơn đôi chút! Đúng là một ngày vui vẻ, lại nhớ tới những việc xảy ra trong phủ tướng quân, Nhã Tịnh âm thầm nhếch môi cười.
Tại phủ tướng quân, sau khi Nhã Lâm biết được mọi chuyện liền cho người đi kiểm tra xem trên tay Nhã Ngọc còn chu sa hay không? Rồi vì lo điều khác, Nhã Lâm còn cho người khám thân của Nhã Ngọc. Chỉ là sau khi khám nghiệm xong đêm hôm ấy Nhã Ngọc bị nhốt trong phòng củi, quả thực chuyện gì đã xảy ra kết quả ra sao mọi người đã rõ!
Đêm hôm đó Nhã Như Tuyết điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, nàng vì có thể đoán được phần nào việc có thể xảy ra cũng vô cùng phấn khích! Dù sao chỉ cần bọn họ đau khổ, càng đau khổ...nàng càng vui nha! Nhưng đó mới là lớp băng nổi, còn một vài lớp băng chìm dưới đáy. Có vẻ như nàng phải thường xuyên về nhà thăm phụ mẫu rồi!
- Nàng hôm nay tới đó đã làm những gì rồi? Có vẻ rất cao hứng?
- Không có gì, chỉ là ta đã thanh toán chút nợ nần cùng họ, thu về không ít lợi nhuận! Vương gia để ta kể cho người nghe việc này! À, người đợi chút, nơi này không tiện kể. Ta sẽ kể người nghe khi chúng ta về lại vương phủ!
- Được.
Lang Minh Triết nhẹ gật đầu, sau đó như nhớ ra gì đó lại nói.
- Ta sẽ không nhắc lại, gọi ta là phu quân.
Nhã Tịnh có chút ngây người nhưng rất mau lấy lại được tinh thần.
- Phu quân.
Lúc này Lang Minh Triết mới hài lòng gật đầu, đúng là một tên cứng nhắc, Nhã Tịnh thầm nghĩ. Xe ngựa rất mau dừng lại, lão quản gia vừa mới đi ra thấy Lang Minh Triết xuống trước. Nàng đang tính đi xuống liền bị Lang Minh Triết kéo xuống, Nhã Tịnh trượt chân không giữ được cân bằng ngã hướng về phía trước lao vào vòng tay Lang Minh Triết. Chỉ là nàng chưa kịp nói gì Lang Minh Triết đã nhấc nàng lên bế về phòng, lúc rời đi còn không quên nhắc nhở quản gia hôm nay hai người sẽ ăn ở trong phòng. Người hầu lập tức chỉ trỏ bàn tán, nàng cũng chẳng bận tâm. Hắn muốn bế thì bế, như vậy nàng có thể đỡ phải đi một đoạn rồi!
Về tới phòng Lang Minh Triết vừa đặt nàng xuống liền quay đi đóng cửa phòng, một loạt hành động này cũng đủ để mọi người hiểu lầm. Chỉ là nàng biết nơi đây cũng không phải chỉ có người của hắn.
- Hôm nay ta muốn nói việc này với chàng, chàng thấy đệ nhất tài tử Lục công tử của nhà họ Lục thế nào?
- Sao nàng lại hỏi ta? Hắn là một kẻ khá không có chí tiến thủ, mỗi ngày đều muốn ăn chơi. Đã không ít nữ nhân chết dưới tay hắn, chỉ là hắn cậy có phụ thân bảo vệ chưa từng sợ ai! Dù sao Lục đại nhân cũng là một người có tiếng, tới cuối cùng danh phận cũng bị hủy trên tay con trai lão!
- Vậy có lẽ phu quân phải lo thêm rồi!
Nàng nói xong Lang Minh Triết liền nhướng mày khó hiểu, lúc này nàng mới từ từ nói tiếp.
- Nhã ngọc là con của vị thiếp thứ ba trong phủ Tướng quân có qua lại với vị Lục công tử kia! Lục đại nhân đường đường là lễ bộ thượng thư, sao có thể chấp nhận một người con dâu của đích tử nhà mình là một người con của thê thiếp? Hơn nữa phía nội của vị tam phu nhân kia còn là một thương gia, mà ở nơi đây thương gia bị coi là xuất thân thấp kém! Chính vì vậy lại càng khó khăn. Nhã Lâm nào muốn để Nhã Ngọc làm tiểu thiếp, như vậy quá mất mặt lão ta. Dù thân phận nàng ta có thấp hay kém cũng là con gái của Nhã Lâm. Ngay cả ta cũng có thể gả cho chàng thành Vương Phi mẫu thân của Nhã Ngọc sẽ không chấp thuận nàng ta bị gả thành thiếp.
- Vậy ý nàng trong việc hỗn loạn này sẽ ra sao?
- Theo ta thấy, chuyện này vẫn là nên để chúng ta từ từ giải quyết. Đúng rồi, ta cũng đã nói với mẫu thân về việc chàng đang lâm bệnh nặng, rất khó khăn khi nhiễm thêm cả bệnh lạ!
- Nàng là muốn chù ẻo ta sao?
Lang Minh Triết giận giữ bẹo má nàng, Nhã Tịnh khó khăn lắm mới tách tay hắn ra khỏi má nàng bắt đầu ôm lấy má đáng thương.
- Ta cũng đâu muốn chù ẻo gì chàng! Chỉ là bây giờ thế cục có chú khó lường, ta muốn kiếm tra xem lần này bọn ta đúng hay sai! Nhưng chàng cũng biết nếu hai nhà họ Nhã và họ Lâm liên hôn sẽ không tránh khỏi rất nhiều rắc rối!
- Bây giờ nàng có thể an tâm rồi, ta tự có tính toán riêng của mình!
Nhã Tịnh nhìn hắn như vậy, phá lệ có chút tin tưởng. Dù sao Lang Minh Triết cũng là người có tài, nếu bây giờ nhà hai họ Nhac và Lục liên hôn cũng sẽ không ít nhà chọc ngoáy.
Nhưng mà dù sao cũn không thể bằng người nào đó! Hai ngày sau ngày lại mặt, lão già kia triệu kiến mẹ nàng tới để hầu hạ.
- Tướng công, chàng cho gọi thiếp sao?
- Phu nhân, ta muốn hỏi xem Nhã Tịnh khi về có tâm sự với nàng điều gì? Ta và hai mẹ con nàng trước giờ vẫn luôn có hiểu lầm, nàng an tâm! Sau này ta tuyệt sẽ không bao giờ để nàng chịu thiệt thòi!
Kẻ ngốc cũng nhìn ra lão ta là nhắm tới thông tin nàng nói cùng mẫu thân! Vậy lại một lần nữa, mẫu thân nàng đứng trước việc chọn lựa giữa con và phu quân, mẫu thân nàng lại chọn....
- Tam ca, phu quân không thể vì việc công mà quên đi ăn uống! Tới giờ ăn thì nên ăn thôi!
Nhắc nhở này của nàng làm Nhã Kiên ân một tiếng vui vẻ nhìn nàng cùng Lang Minh Triết ân ái. Chỉ là vừa ăn xong hắn liền quay qua một bên ho nhẹ.
- "Như Tuyết, con xem Vương gia bị sao vậy? Đưa nước cho phu quân con đi!"
Đại phu nhân nhìn một màn này bày ra vẻ mặt lo lắng, Nhã Tịnhbày ra bộ mặt lo lắng vỗ vai Lang Minh Triết lại như đau lòng nói.
- "Mẫu thân, chàng không sao. Có lẽ do dạo này sự vụ bận rộn, hôm trước còn uống nhiều rượu có thể đã nhiễm phong hàn rồi!"
Lang Minh Triết hợp tác cùng nàng ho vài cái, Nhã Như Tuyết cuối bàn thầm than bản thân may mắn khi không phải lấy con gà bệnh đó! Tới lúc ăn vẫn còn đeo mặt nạ, hẳn cũng chỉ là một kẻ xấu xí! Những kẻ thô lỗ chỉ biết dụng võ là kẻ mà nàng ta ghét nhất!
Không khí theo vậy mà cũng trùng xuống, mọi người đều thở phào khi đã ăn xong bữa cơm ngượng ngùng này! Mới ăn xong Lang Minh Triết liền nói với mọi người muốn cùng nàng đi tham quan phủ Tướng quân. Nhã Lâm cũng không muốn nói chuyện cùng hắn liền đồng ý, Tam ca vì lúc ăn cơm nói chuyện cùng Lang Minh Triết khá hợp nên cũng theo sau.
Đứng trước biệt viện Nhã Kiên như nhớ ra gì đó buồn cười nhìn nàng, nàng cùng lúc nhìn về phía hắn.
- Muội nhớ không, lúc nhỏ ta thường đi qua nơi này! Muội lúc đó nhỏ con thích rúc tại các bụi cây, ta còn tưởng muội muốn làm gì. Lúc đó ta tò mò lại gần liền thấy muội đang ngồi xem kiến vào lỗ!
- Huynh nhắc ta mới nhớ, huynh lúc đó cũng không hơn ta đâu! Huynh nhớ không? Lúc nhỏ huynh vừa đen vừa mập, xấu cũng đủ xấu! Cô nương viên ngoại tới chơi cũng bị huynh hù sợ bỏ chạy! Ta lúc đó còn ngỡ huynh sau này sẽ không ai dám lấy haha!
Nhìn nàng cười sảng khoái như vậy Lang Minh Triết chợt nhớ tới những ngày trong quân doanh nàng cũng cười như vậy.
- Ha! Muội còn nói ta? Lúc nhỏ muội cũng không đẹp hơn ta đâu! Khi muội rụng răng cửa, lúc muội cười cũng xấu vô cùng! Chưa kể ngày nọ con trai lễ bộ tới, thằng bé chỉ vừa mới đẩy muội một cái đã bị muội cắn cho chảy máu. Ta mới thầm than, sau này ai lấy phải muội hẳn khổ ba đời rồi!
Sau đó như chợt nhớ tới gì đó, cả hai cùng im lặng. Sau ngày đó nàng bị nhốt trong phòng củi ba ngày, không có cơm ăn. Lúc đó phía cửa sổ Nhã Kiên lại thả cho nàng một chiếc màn thầu! Cũng vì vậy mà Nhã Kiên bị bắt tập luyện liên tục suốt hai giờ. Ấm áp nở nụ cười, trong những tuổi thơ khô cằn của hai người thì ra vẫn luôn có một chiếc bóng nhỏ bé đem nước tới tưới. Tuy giống như cơn mưa bóng mây trong sa mạc khô cằn, nhưng ít ra cũng sẽ không đau lòng quá khi nghĩ lại những ngày tăm tối đó. Lang Minh Triết vẫn im lặng đi theo hai người, hắn đang tưởng tượng lại nàng khi còn bé qua câu chuyện của hai người. Thì ra tính cách của nàng vẫn luôn như vậy, từ khi bé tới lúc lớn...
Lúc nãy Nhã Kiên như mới nhận ra người lấy Nhã Tịnh chính là Vương gia chợt cứng đờ, lén lút quay lại nhìn vẻ mặt Tứ vương gia. Không thấy hắn có ý kiến gì mới thở phào nhẹ nhõm, Nhã Kiên tiếp tục cùng nàng luyên thuyên. Bởi vì từ năm mười hai tuổi, Nhã Kiên đã phải cùng phụ thân ra chiến trường từ đó cũng ít khi trở lại. Có lẽ vì vậy nàng cũng không còn ai cứu vớt. Chờ tới khi đủ mười bốn, Nhã Lâm cũng ném nàng vào quân doanh luyện tập rồi ta chiến trường. Lúc đó nàng còn đang dưới quyền Nhã Tín đâu!
- Trời đã muộn, chúng ta về thôi!
Sau khi nàng cùng Nhã Kiên đưa Lang Minh Triết thăm quan xong tướng quân phủ trời cũng đã xế chiều. Lang Minh Triết tự nhiên nắm lấy tay nàng, Nhã Tịnh chỉ kịp nói lời từ biệt cùng Tam huynh liền phải theo hắn rời đi.
Trên xe ngựa nàng có chút bí bách, nãy mải nói chuyện cùng tam huynh khiến nàng mới thả lỏng đôi chút, bây giờ nhìn hắn như vậy nàng có chút lo lắng.
- Nàng căn thẳng sao?
Nhã Tịnh vội lắc đầu, nàng cố nặn ra một nụ cười hoàn mỹ trả lời.
- Đâu có, ta là đang mong về Vương phủ! Đúng rồi Vương gia, người xem hôm nay ta diễn không tệ, phần tiền kia...
Lang Minh Triết vừa nhìn liền hiểu ý nàng, đem một túi bạc kha khá đặt lên tay nàng lúc này nàng mới có thể vui vẻ hơn đôi chút! Đúng là một ngày vui vẻ, lại nhớ tới những việc xảy ra trong phủ tướng quân, Nhã Tịnh âm thầm nhếch môi cười.
Tại phủ tướng quân, sau khi Nhã Lâm biết được mọi chuyện liền cho người đi kiểm tra xem trên tay Nhã Ngọc còn chu sa hay không? Rồi vì lo điều khác, Nhã Lâm còn cho người khám thân của Nhã Ngọc. Chỉ là sau khi khám nghiệm xong đêm hôm ấy Nhã Ngọc bị nhốt trong phòng củi, quả thực chuyện gì đã xảy ra kết quả ra sao mọi người đã rõ!
Đêm hôm đó Nhã Như Tuyết điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, nàng vì có thể đoán được phần nào việc có thể xảy ra cũng vô cùng phấn khích! Dù sao chỉ cần bọn họ đau khổ, càng đau khổ...nàng càng vui nha! Nhưng đó mới là lớp băng nổi, còn một vài lớp băng chìm dưới đáy. Có vẻ như nàng phải thường xuyên về nhà thăm phụ mẫu rồi!
- Nàng hôm nay tới đó đã làm những gì rồi? Có vẻ rất cao hứng?
- Không có gì, chỉ là ta đã thanh toán chút nợ nần cùng họ, thu về không ít lợi nhuận! Vương gia để ta kể cho người nghe việc này! À, người đợi chút, nơi này không tiện kể. Ta sẽ kể người nghe khi chúng ta về lại vương phủ!
- Được.
Lang Minh Triết nhẹ gật đầu, sau đó như nhớ ra gì đó lại nói.
- Ta sẽ không nhắc lại, gọi ta là phu quân.
Nhã Tịnh có chút ngây người nhưng rất mau lấy lại được tinh thần.
- Phu quân.
Lúc này Lang Minh Triết mới hài lòng gật đầu, đúng là một tên cứng nhắc, Nhã Tịnh thầm nghĩ. Xe ngựa rất mau dừng lại, lão quản gia vừa mới đi ra thấy Lang Minh Triết xuống trước. Nàng đang tính đi xuống liền bị Lang Minh Triết kéo xuống, Nhã Tịnh trượt chân không giữ được cân bằng ngã hướng về phía trước lao vào vòng tay Lang Minh Triết. Chỉ là nàng chưa kịp nói gì Lang Minh Triết đã nhấc nàng lên bế về phòng, lúc rời đi còn không quên nhắc nhở quản gia hôm nay hai người sẽ ăn ở trong phòng. Người hầu lập tức chỉ trỏ bàn tán, nàng cũng chẳng bận tâm. Hắn muốn bế thì bế, như vậy nàng có thể đỡ phải đi một đoạn rồi!
Về tới phòng Lang Minh Triết vừa đặt nàng xuống liền quay đi đóng cửa phòng, một loạt hành động này cũng đủ để mọi người hiểu lầm. Chỉ là nàng biết nơi đây cũng không phải chỉ có người của hắn.
- Hôm nay ta muốn nói việc này với chàng, chàng thấy đệ nhất tài tử Lục công tử của nhà họ Lục thế nào?
- Sao nàng lại hỏi ta? Hắn là một kẻ khá không có chí tiến thủ, mỗi ngày đều muốn ăn chơi. Đã không ít nữ nhân chết dưới tay hắn, chỉ là hắn cậy có phụ thân bảo vệ chưa từng sợ ai! Dù sao Lục đại nhân cũng là một người có tiếng, tới cuối cùng danh phận cũng bị hủy trên tay con trai lão!
- Vậy có lẽ phu quân phải lo thêm rồi!
Nàng nói xong Lang Minh Triết liền nhướng mày khó hiểu, lúc này nàng mới từ từ nói tiếp.
- Nhã ngọc là con của vị thiếp thứ ba trong phủ Tướng quân có qua lại với vị Lục công tử kia! Lục đại nhân đường đường là lễ bộ thượng thư, sao có thể chấp nhận một người con dâu của đích tử nhà mình là một người con của thê thiếp? Hơn nữa phía nội của vị tam phu nhân kia còn là một thương gia, mà ở nơi đây thương gia bị coi là xuất thân thấp kém! Chính vì vậy lại càng khó khăn. Nhã Lâm nào muốn để Nhã Ngọc làm tiểu thiếp, như vậy quá mất mặt lão ta. Dù thân phận nàng ta có thấp hay kém cũng là con gái của Nhã Lâm. Ngay cả ta cũng có thể gả cho chàng thành Vương Phi mẫu thân của Nhã Ngọc sẽ không chấp thuận nàng ta bị gả thành thiếp.
- Vậy ý nàng trong việc hỗn loạn này sẽ ra sao?
- Theo ta thấy, chuyện này vẫn là nên để chúng ta từ từ giải quyết. Đúng rồi, ta cũng đã nói với mẫu thân về việc chàng đang lâm bệnh nặng, rất khó khăn khi nhiễm thêm cả bệnh lạ!
- Nàng là muốn chù ẻo ta sao?
Lang Minh Triết giận giữ bẹo má nàng, Nhã Tịnh khó khăn lắm mới tách tay hắn ra khỏi má nàng bắt đầu ôm lấy má đáng thương.
- Ta cũng đâu muốn chù ẻo gì chàng! Chỉ là bây giờ thế cục có chú khó lường, ta muốn kiếm tra xem lần này bọn ta đúng hay sai! Nhưng chàng cũng biết nếu hai nhà họ Nhã và họ Lâm liên hôn sẽ không tránh khỏi rất nhiều rắc rối!
- Bây giờ nàng có thể an tâm rồi, ta tự có tính toán riêng của mình!
Nhã Tịnh nhìn hắn như vậy, phá lệ có chút tin tưởng. Dù sao Lang Minh Triết cũng là người có tài, nếu bây giờ nhà hai họ Nhac và Lục liên hôn cũng sẽ không ít nhà chọc ngoáy.
Nhưng mà dù sao cũn không thể bằng người nào đó! Hai ngày sau ngày lại mặt, lão già kia triệu kiến mẹ nàng tới để hầu hạ.
- Tướng công, chàng cho gọi thiếp sao?
- Phu nhân, ta muốn hỏi xem Nhã Tịnh khi về có tâm sự với nàng điều gì? Ta và hai mẹ con nàng trước giờ vẫn luôn có hiểu lầm, nàng an tâm! Sau này ta tuyệt sẽ không bao giờ để nàng chịu thiệt thòi!
Kẻ ngốc cũng nhìn ra lão ta là nhắm tới thông tin nàng nói cùng mẫu thân! Vậy lại một lần nữa, mẫu thân nàng đứng trước việc chọn lựa giữa con và phu quân, mẫu thân nàng lại chọn....