Chương 26
Nhã Tịnh rời đi vô cùng tự nhiên, nhìn bóng muội muội xa dần Nhã Kiên mới có thể mỉm cười. Dưới tư cách huynh muội sao, ở Tướng quân phủ này, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bản thân thực sự là một người ca ca.
Sau khi đi ra chính điện nàng liền thấy Nhã Lâm vẫn ngồi đó, cũng không muốn nói chuyện nhiều với ông ta nhưng nàng chợt nhớ tới...
- Phụ thân, nhi nữ có chuyện cần nói!
Nhã Lâm nhìn lên nàng, một bộ dáng không để nàng vào mắt mở lời.
- Được.
Nhã Lâm đưa nàng tới một căn phòng, Nhã Tịnh cũng hiểu cho Hồng Hoa ở bên ngoài.
- Phụ thân, bệnh tình của Vương gia ngày càng trở nặng, hôm qua khi chúng ta đi ra ngoài ngoại thành có gặp phải thích khách.
Nhã Lâm nhìn Nhã Tịnh phía bên dưới, lão ta lại mỉm cười hỏi nàng.
- Việc ta kêu con đầu độc hắn sao rồi?
- Thuốc của Vương gia uống nằm ở chỗ nữ nhi, chính nữ nhi đã điều chế thuốc!
Lời này Nhã Lâm chắc chắn tin, vì nàng từng ở y doanh nên học được một chút y thuật. Việc cho thêm chút độc dược hoặc thảo mộc khắc nhau hẳn nằm trong năng lực của nàng.
- Tốt lắm, quả nhiên là nữ nhi của ta! Làm tốt lần này, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, tự do rời đi cùng mẫu thân của ngươi. Ngoài ra, ta sẽ chu cấp cho mẫu tử hai người một khoản đủ sống tới già.
- Phụ thân, còn có việc của Nhã Ngọc thì sao? Nhã Ngọc có vẻ sẽ lấy việc này ra đe dọa chúng ta, hơn nữa lúc nãy có cả người hầu của Vương gia Nhã Ngọc vẫn luôn gọi nhi nữ là Nhã Tịnh. Việc này...
- Việc này ngươi không cần lo! Ta sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ!
Nhã Tịnh âm thầm nhếch môi cười, quả nhiên. Vì lợi ích mà lão già kia ngay cả người con lão yêu thích thứ hai cũng có thể ra tay. Chỉ không biết lần này lão ta tính toán như nào, nhìn tới dáng vẻ của Nhã Ngọc hẳn đã bị nhà họ Lục từ chối. Cũng đúng thôi, dù sao cũng là dòng dõi thi hương văn nhân, há có thể chấp nhận một nữ nhân có mẫu thân xuất thân kỹ nữ? Càng đừng nói đã mất đi sự trong sạch, mà nơi đây nhất là với những kẻ quyền cao chức trọng như nhà họ Lục. Ở thời cổ đại này, ai quan tâm tới đúng sai chứ? Dù sao với họ, nếu có chuyện gì có nữ nhân trong đó, nữ nhân cũng là người luôn luôn sai. Không phải sao?
Nàng nhẹ nhếch môi cười, không phải nàng muốn làm kẻ ác. Nàng cũng không phải đóa bạch liên, nàng càng không phải người có thể tha thứ cho kẻ thù.
Nhìn bàn trang điểm của mẫu thân nàng đều là trang sức quý giá, Nhã Tịnh lắc đầu. Cuối cùng lòng tham con người là thứ không thể diễn ta bằng lời.
- Giờ cũng đã không còn sớm, nữ nhi xin phép cáo lui. Vương gia hôm nay đợi ta ở nhà ăn cơm!
- Được, lui đi!
Nhã Tịnh ngoan ngoãn rời đi, lão cáo già kia thấy nàng vừa bước chân ra khỏi phủ liền cho người thông báo, hôm nay truyền mẫu thân nàng tới hầu hạ.
Trên đường về Nhã Tịnh nàng vừa hay nhìn thấy sòng bạc kia, A Hoa lập tức hiểu ra lại ngăn cản.
- Vương phi, người quên Vương gia dặn dò rồi hay sao? Nếu...
- Nếu ta chơi sẽ không lấy được bạc về, hắn còn thu lại toàn bộ số bạc ta có chứ gì? Ngươi đó A Hoa, con người nên linh động một chút! Hôm nay không về đúng giờ thì không về đúng giờ! Ta dắt ngươi đi cảm thụ thế gian! Nói rồi Nhã Tịnh cho xe ngựa dừng lại, kéo tay A Hoa nhảy khỏi xe hòa vào đám đông người. A Hoa tính tình vốn có chút trầm liền có cảm giác như bản thân đang tận hưởng một làn gió mới. Có vẻ như vị chủ nhân này, rất tốt.
- Ngươi xem! Cái trâm cài này thật đẹp, nếu ngươi đeo lên hẳn sẽ rất xinh đẹp.
Vừa nói nàng vừa ướm lên tóc của A Hoa, Nhã Tịnh liền quay qua nhìn chủ tiệm nói.
- Trâm này bao nhiêu?
- Vị cô nương này mắt nhìn thật tốt, hôm nay ta lấy giá rẻ cho người, 1 lượng bạc!
- Vị trưởng quỹ này nói cũng thật hay, đây là trâm thường cũng không phải dạng quý hóa gì! Nơi đây có nhiều quán bán như vậy, người muốn như nào đây? Ba văn tiền!
Nàng đưa tay ra, vị trưởng quỹ kia thấy vậy liền nhăn mặt lại.
- Cô nương, ta nhập vào đã giá 8 văn tiền rồi!
Nàng nhếch môi cười.
- Bốn văn tiền, nếu không thì thôi.
Nhã Tịnh nghe vậy hạ lại trâm cài xuống nắm tay A Hoa ý muốn rời đi. Vị trưởng quỹ kia thấy vậy liền thở dài gọi nàng lại.
- Vị cô nương kia! Ầy yo! Sợ người nhất đấy, người như vậy sau này ai lấy được hẳn sẽ có phúc lắm. Đây, bốn văn tiền. Không thấp hơn được!
A Hoa há hốc miệng nhìn Nhã Tịnh cài trâm trên tóc cho nàng, nhìn lại vị chủ tử nhà mình với ánh mắt khác. "Chủ nhân thật đỉnh!"
Cứ như vậy, nàng kéo A Hoa đi mua sắm cả một buổi chiều. Tuy mua nhiều đồ nhưng số bạc mất cũng không đáng là bao. Nhã Tịnh khẽ cười, hôm nay lại lời rồi!
Đang đi dạo nàng liền bị đụng trúng, không biết người kia là vô ý hay cố tình. Vừa lúc nàng muốn tránh hắn cũng tránh tới, vậy là đụng nhau.
- Vương phi, lại gặp rồi!
Ngẩng mặt lên nàng có chút kinh ngạc, Dạ Nguyệt Tu Kiệt hắn làm gì ở đây?
- Dạ Nguyệt công tử, đã lâu không gặp.
- Hôm nay có duyên gặp lại, người không ngại có thể cùng ta lại khách điếm cùng nhau trò truyện chút chứ?
Quả thực nãy giờ nàng đi cũng đã có chút mệt mỏi, Nhã Tịnh nghiêng đầu cười.
- Được chứ, vậy mời Dạ Nguyệt công tử dẫn đường.
A Hoa thấy vậy kéo kéo ống tay nàng. Nhã Tịnh khẽ vỗ nhẹ tay nàng ta trấn an. Dù sao nàng qua vài tháng quen hắn, nàng tin tưởng hắn sẽ không làm hại mình.
- Vương phi sống trong vương phủ đã quen rồi chứ?
Vào trong khách điếm Dạ Nguyệt biết nàng bây giờ nếu để người quen bắt gặp sẽ gây trở ngại, chọn lấy một gian phòng kín cùng nàng ngồi.
- Ta đã quen, chỉ là vẫn nhớ những tháng ngày tự do kia. Lúc đó có lẽ là quãng thời gian ta vui vẻ nhất!
- Không phải người bên cạnh Vương gia cũng rất tốt sao?
Nàng sao lại nghe ra Dạ Nguyệt Tu Kiệt như đang ai oán thế này?
- Cũng không thể khác, ai nói bây giờ ta đã là vương phi đâu. Không an ổn bên hắn, ta cũng không còn đường lui. Hôn ước giữa chúng ta là Hoàng Thượng ban, cũng không thể hủy.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng, hắn biết nàng đang nói thật lòng. Trong lòng hắn nghe được lời này nhẹ nhõm biết bao...
- Vậy nếu có thể, người muốn rời đi không?
- Ta muốn chứ! Đáng tiếc bây giờ chưa phải lúc!
Hắn nghe vậy nhíu mày, tại sao nàng lại nói chưa phải lúc?
- Nàng có vướng bận gì sao?
Lần này Nhã Tịnh không nói, chỉ mỉm cười như vậy. Nhìn sâu vào mắt hắn, Dạ Nguyệt Tu Kiệt hiểu, nàng không muốn lôi hắn vào việc này.
- Nếu như có thể lựa chọn, ta thực muốn làm một người bình phàm. Không âu lo thì thật tốt.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng nàng chia tay tại cửa khách điếm, trời cũng đã chuyển màu. Từng ngôi sao sớm đã hiện lên mờ ảo, ánh trăng nơi cuối đường cũng nhàn nhạt hiện lên. Phố phường cũng đã bớt náo nhiệt, chỉ vang vọng tiếng xếp hàng. Người mua không còn, người bán cũng nói chuyện với nhau về lỗ lãi hôm nay. Nhã Tịnh cảm thấy có chút bình yên. Nốt hôm nay thôi, cho nàng tham lam một chút, cho nàng cảm nhận một chút tự do bình yên như này. Nốt hôm nay thôi...
Nhã Tịnh cười, nàng không muốn danh phận cao sang. Càng không muốn bị vướng vào tranh đoạt, nhưng lại lỡ vướng phải thứ nàng ghét.
Về tới nhà, Lang Minh Triết đang uống trà nhìn ra. A Hoa lập tức bám lấy ống tay áo nàng, Nhã Tịnh thở dài. Tên mặt lạnh kia không biết lại là muốn như nào.
- Vương gia, người thương thảo hôm nay sao rồi?
- Ta đã xong việc, nhưng nhìn nàng có vẻ hôm nay bận công vụ rất nhiều? Đám sổ sách hôm nay nàng chưa đụng, về nhà vui quá quên công việc sao?
- Vương gia đừng hiểu lầm, nơi đây mới là nhà của ta. Không phải ta đã gả cho người rồi sao, ngay cả họ cũng đã theo họ người. Vương gia còn lo gì chứ?
Nghe ngữ điệu hắn, Nhã Tịnh lờ mờ đoán ra, hẳn người kia đã thông báo cho hắn nàng gặp ai rồi! Nhã Tịnh khẽ cười. Lang Minh Triết đem giấy hôn thú đặt lên bàn nhìn nàng.
- Mau đóng dấu đi, hôm nay ta đã làm xong giấy hôn thú.
Nhã Tịnh lôi trong ống tay ra một con dấu, nàng biết tên trên đó không phải mình. Nhìn tờ giấy hôn thú bị gấp lại phần trên đề tên, nàng cũng không buồn mở ra xem tính đóng dấu lên lại bị Lang Minh Triết ngăn lại.
- Nàng dùng tay điểm chỉ đi! Ta cũng dùng vân tay, một bên vân tay một bên dấu không ổn cho lắm!
- Được.
Nàng cũng không nghĩ nhiều đồng ý, Lang Minh Triết đem một hộp mực đỏ tới nàng vui vẻ ấn xuống. Cùng lúc cũng đem hưu thư trong ngực ra.
- Đây là đường lui của ta, ngài cũng biết ta không muốn mất đi tên họ của mình! Chờ khi người lên được vị trí người mong muốn, xin hãy trả tự do cho ta!
Lang Minh Triết nhìn tờ giấy hưu thư trước mắt, đem đọc qua hắn lại chẳng có chút biểu cảm.
- Việc này đóng dấu là được, nàng thật nhanh. Ngay cả dấu cũng đã đóng xong, chờ ta một chút.
Nói rồi hắn quay qua quản gia bên cạnh nói.
- Đem dấu lên cho ta!
Chỉ thấy lão quản gia đi một chút liền quay trở lại, lúc này nàng đã ngồi cạnh Lang Minh Triết. Hôn thư cũng đã được Lang Minh Triết cất đi, chỉ thấy hắn sảng khoái ấn xuống, Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm. Nàng có vẻ như lại cảm nhận được mùi cỏ xanh nơi đồng nội, nơi tiếng ve ráo riết cùng đom đóm lượn lờ. Nơi hồ sen tỏa hương và cảnh tượng núi non hùng vĩ! Nếu được tự do, nàng muốn du sơn ngoạn thủy! Nàng tràn đầy lý trí làm việc.
- Vương gia, Nhã Lâm đã nhận được tin người càng ngày bệnh càng nặng, bây giờ diễn tiếp theo đành phải chờ người rồi! Dù sao Tướng quân cũng là một người có địa vị, nếu đuổi là đuổi như vậy sẽ sinh nhiều người không phục. Chúng ta sẽ sử dụng một số thủ đoạn.....
Lang Minh Triết nhìn nàng liến thoắng, môi từ từ khẽ nhếch lên như gian kế nào đó đã được thiết lập.
Sau khi đi ra chính điện nàng liền thấy Nhã Lâm vẫn ngồi đó, cũng không muốn nói chuyện nhiều với ông ta nhưng nàng chợt nhớ tới...
- Phụ thân, nhi nữ có chuyện cần nói!
Nhã Lâm nhìn lên nàng, một bộ dáng không để nàng vào mắt mở lời.
- Được.
Nhã Lâm đưa nàng tới một căn phòng, Nhã Tịnh cũng hiểu cho Hồng Hoa ở bên ngoài.
- Phụ thân, bệnh tình của Vương gia ngày càng trở nặng, hôm qua khi chúng ta đi ra ngoài ngoại thành có gặp phải thích khách.
Nhã Lâm nhìn Nhã Tịnh phía bên dưới, lão ta lại mỉm cười hỏi nàng.
- Việc ta kêu con đầu độc hắn sao rồi?
- Thuốc của Vương gia uống nằm ở chỗ nữ nhi, chính nữ nhi đã điều chế thuốc!
Lời này Nhã Lâm chắc chắn tin, vì nàng từng ở y doanh nên học được một chút y thuật. Việc cho thêm chút độc dược hoặc thảo mộc khắc nhau hẳn nằm trong năng lực của nàng.
- Tốt lắm, quả nhiên là nữ nhi của ta! Làm tốt lần này, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, tự do rời đi cùng mẫu thân của ngươi. Ngoài ra, ta sẽ chu cấp cho mẫu tử hai người một khoản đủ sống tới già.
- Phụ thân, còn có việc của Nhã Ngọc thì sao? Nhã Ngọc có vẻ sẽ lấy việc này ra đe dọa chúng ta, hơn nữa lúc nãy có cả người hầu của Vương gia Nhã Ngọc vẫn luôn gọi nhi nữ là Nhã Tịnh. Việc này...
- Việc này ngươi không cần lo! Ta sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ!
Nhã Tịnh âm thầm nhếch môi cười, quả nhiên. Vì lợi ích mà lão già kia ngay cả người con lão yêu thích thứ hai cũng có thể ra tay. Chỉ không biết lần này lão ta tính toán như nào, nhìn tới dáng vẻ của Nhã Ngọc hẳn đã bị nhà họ Lục từ chối. Cũng đúng thôi, dù sao cũng là dòng dõi thi hương văn nhân, há có thể chấp nhận một nữ nhân có mẫu thân xuất thân kỹ nữ? Càng đừng nói đã mất đi sự trong sạch, mà nơi đây nhất là với những kẻ quyền cao chức trọng như nhà họ Lục. Ở thời cổ đại này, ai quan tâm tới đúng sai chứ? Dù sao với họ, nếu có chuyện gì có nữ nhân trong đó, nữ nhân cũng là người luôn luôn sai. Không phải sao?
Nàng nhẹ nhếch môi cười, không phải nàng muốn làm kẻ ác. Nàng cũng không phải đóa bạch liên, nàng càng không phải người có thể tha thứ cho kẻ thù.
Nhìn bàn trang điểm của mẫu thân nàng đều là trang sức quý giá, Nhã Tịnh lắc đầu. Cuối cùng lòng tham con người là thứ không thể diễn ta bằng lời.
- Giờ cũng đã không còn sớm, nữ nhi xin phép cáo lui. Vương gia hôm nay đợi ta ở nhà ăn cơm!
- Được, lui đi!
Nhã Tịnh ngoan ngoãn rời đi, lão cáo già kia thấy nàng vừa bước chân ra khỏi phủ liền cho người thông báo, hôm nay truyền mẫu thân nàng tới hầu hạ.
Trên đường về Nhã Tịnh nàng vừa hay nhìn thấy sòng bạc kia, A Hoa lập tức hiểu ra lại ngăn cản.
- Vương phi, người quên Vương gia dặn dò rồi hay sao? Nếu...
- Nếu ta chơi sẽ không lấy được bạc về, hắn còn thu lại toàn bộ số bạc ta có chứ gì? Ngươi đó A Hoa, con người nên linh động một chút! Hôm nay không về đúng giờ thì không về đúng giờ! Ta dắt ngươi đi cảm thụ thế gian! Nói rồi Nhã Tịnh cho xe ngựa dừng lại, kéo tay A Hoa nhảy khỏi xe hòa vào đám đông người. A Hoa tính tình vốn có chút trầm liền có cảm giác như bản thân đang tận hưởng một làn gió mới. Có vẻ như vị chủ nhân này, rất tốt.
- Ngươi xem! Cái trâm cài này thật đẹp, nếu ngươi đeo lên hẳn sẽ rất xinh đẹp.
Vừa nói nàng vừa ướm lên tóc của A Hoa, Nhã Tịnh liền quay qua nhìn chủ tiệm nói.
- Trâm này bao nhiêu?
- Vị cô nương này mắt nhìn thật tốt, hôm nay ta lấy giá rẻ cho người, 1 lượng bạc!
- Vị trưởng quỹ này nói cũng thật hay, đây là trâm thường cũng không phải dạng quý hóa gì! Nơi đây có nhiều quán bán như vậy, người muốn như nào đây? Ba văn tiền!
Nàng đưa tay ra, vị trưởng quỹ kia thấy vậy liền nhăn mặt lại.
- Cô nương, ta nhập vào đã giá 8 văn tiền rồi!
Nàng nhếch môi cười.
- Bốn văn tiền, nếu không thì thôi.
Nhã Tịnh nghe vậy hạ lại trâm cài xuống nắm tay A Hoa ý muốn rời đi. Vị trưởng quỹ kia thấy vậy liền thở dài gọi nàng lại.
- Vị cô nương kia! Ầy yo! Sợ người nhất đấy, người như vậy sau này ai lấy được hẳn sẽ có phúc lắm. Đây, bốn văn tiền. Không thấp hơn được!
A Hoa há hốc miệng nhìn Nhã Tịnh cài trâm trên tóc cho nàng, nhìn lại vị chủ tử nhà mình với ánh mắt khác. "Chủ nhân thật đỉnh!"
Cứ như vậy, nàng kéo A Hoa đi mua sắm cả một buổi chiều. Tuy mua nhiều đồ nhưng số bạc mất cũng không đáng là bao. Nhã Tịnh khẽ cười, hôm nay lại lời rồi!
Đang đi dạo nàng liền bị đụng trúng, không biết người kia là vô ý hay cố tình. Vừa lúc nàng muốn tránh hắn cũng tránh tới, vậy là đụng nhau.
- Vương phi, lại gặp rồi!
Ngẩng mặt lên nàng có chút kinh ngạc, Dạ Nguyệt Tu Kiệt hắn làm gì ở đây?
- Dạ Nguyệt công tử, đã lâu không gặp.
- Hôm nay có duyên gặp lại, người không ngại có thể cùng ta lại khách điếm cùng nhau trò truyện chút chứ?
Quả thực nãy giờ nàng đi cũng đã có chút mệt mỏi, Nhã Tịnh nghiêng đầu cười.
- Được chứ, vậy mời Dạ Nguyệt công tử dẫn đường.
A Hoa thấy vậy kéo kéo ống tay nàng. Nhã Tịnh khẽ vỗ nhẹ tay nàng ta trấn an. Dù sao nàng qua vài tháng quen hắn, nàng tin tưởng hắn sẽ không làm hại mình.
- Vương phi sống trong vương phủ đã quen rồi chứ?
Vào trong khách điếm Dạ Nguyệt biết nàng bây giờ nếu để người quen bắt gặp sẽ gây trở ngại, chọn lấy một gian phòng kín cùng nàng ngồi.
- Ta đã quen, chỉ là vẫn nhớ những tháng ngày tự do kia. Lúc đó có lẽ là quãng thời gian ta vui vẻ nhất!
- Không phải người bên cạnh Vương gia cũng rất tốt sao?
Nàng sao lại nghe ra Dạ Nguyệt Tu Kiệt như đang ai oán thế này?
- Cũng không thể khác, ai nói bây giờ ta đã là vương phi đâu. Không an ổn bên hắn, ta cũng không còn đường lui. Hôn ước giữa chúng ta là Hoàng Thượng ban, cũng không thể hủy.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng, hắn biết nàng đang nói thật lòng. Trong lòng hắn nghe được lời này nhẹ nhõm biết bao...
- Vậy nếu có thể, người muốn rời đi không?
- Ta muốn chứ! Đáng tiếc bây giờ chưa phải lúc!
Hắn nghe vậy nhíu mày, tại sao nàng lại nói chưa phải lúc?
- Nàng có vướng bận gì sao?
Lần này Nhã Tịnh không nói, chỉ mỉm cười như vậy. Nhìn sâu vào mắt hắn, Dạ Nguyệt Tu Kiệt hiểu, nàng không muốn lôi hắn vào việc này.
- Nếu như có thể lựa chọn, ta thực muốn làm một người bình phàm. Không âu lo thì thật tốt.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng nàng chia tay tại cửa khách điếm, trời cũng đã chuyển màu. Từng ngôi sao sớm đã hiện lên mờ ảo, ánh trăng nơi cuối đường cũng nhàn nhạt hiện lên. Phố phường cũng đã bớt náo nhiệt, chỉ vang vọng tiếng xếp hàng. Người mua không còn, người bán cũng nói chuyện với nhau về lỗ lãi hôm nay. Nhã Tịnh cảm thấy có chút bình yên. Nốt hôm nay thôi, cho nàng tham lam một chút, cho nàng cảm nhận một chút tự do bình yên như này. Nốt hôm nay thôi...
Nhã Tịnh cười, nàng không muốn danh phận cao sang. Càng không muốn bị vướng vào tranh đoạt, nhưng lại lỡ vướng phải thứ nàng ghét.
Về tới nhà, Lang Minh Triết đang uống trà nhìn ra. A Hoa lập tức bám lấy ống tay áo nàng, Nhã Tịnh thở dài. Tên mặt lạnh kia không biết lại là muốn như nào.
- Vương gia, người thương thảo hôm nay sao rồi?
- Ta đã xong việc, nhưng nhìn nàng có vẻ hôm nay bận công vụ rất nhiều? Đám sổ sách hôm nay nàng chưa đụng, về nhà vui quá quên công việc sao?
- Vương gia đừng hiểu lầm, nơi đây mới là nhà của ta. Không phải ta đã gả cho người rồi sao, ngay cả họ cũng đã theo họ người. Vương gia còn lo gì chứ?
Nghe ngữ điệu hắn, Nhã Tịnh lờ mờ đoán ra, hẳn người kia đã thông báo cho hắn nàng gặp ai rồi! Nhã Tịnh khẽ cười. Lang Minh Triết đem giấy hôn thú đặt lên bàn nhìn nàng.
- Mau đóng dấu đi, hôm nay ta đã làm xong giấy hôn thú.
Nhã Tịnh lôi trong ống tay ra một con dấu, nàng biết tên trên đó không phải mình. Nhìn tờ giấy hôn thú bị gấp lại phần trên đề tên, nàng cũng không buồn mở ra xem tính đóng dấu lên lại bị Lang Minh Triết ngăn lại.
- Nàng dùng tay điểm chỉ đi! Ta cũng dùng vân tay, một bên vân tay một bên dấu không ổn cho lắm!
- Được.
Nàng cũng không nghĩ nhiều đồng ý, Lang Minh Triết đem một hộp mực đỏ tới nàng vui vẻ ấn xuống. Cùng lúc cũng đem hưu thư trong ngực ra.
- Đây là đường lui của ta, ngài cũng biết ta không muốn mất đi tên họ của mình! Chờ khi người lên được vị trí người mong muốn, xin hãy trả tự do cho ta!
Lang Minh Triết nhìn tờ giấy hưu thư trước mắt, đem đọc qua hắn lại chẳng có chút biểu cảm.
- Việc này đóng dấu là được, nàng thật nhanh. Ngay cả dấu cũng đã đóng xong, chờ ta một chút.
Nói rồi hắn quay qua quản gia bên cạnh nói.
- Đem dấu lên cho ta!
Chỉ thấy lão quản gia đi một chút liền quay trở lại, lúc này nàng đã ngồi cạnh Lang Minh Triết. Hôn thư cũng đã được Lang Minh Triết cất đi, chỉ thấy hắn sảng khoái ấn xuống, Nhã Tịnh thở phào nhẹ nhõm. Nàng có vẻ như lại cảm nhận được mùi cỏ xanh nơi đồng nội, nơi tiếng ve ráo riết cùng đom đóm lượn lờ. Nơi hồ sen tỏa hương và cảnh tượng núi non hùng vĩ! Nếu được tự do, nàng muốn du sơn ngoạn thủy! Nàng tràn đầy lý trí làm việc.
- Vương gia, Nhã Lâm đã nhận được tin người càng ngày bệnh càng nặng, bây giờ diễn tiếp theo đành phải chờ người rồi! Dù sao Tướng quân cũng là một người có địa vị, nếu đuổi là đuổi như vậy sẽ sinh nhiều người không phục. Chúng ta sẽ sử dụng một số thủ đoạn.....
Lang Minh Triết nhìn nàng liến thoắng, môi từ từ khẽ nhếch lên như gian kế nào đó đã được thiết lập.